Thôi Phùng trong xe nắm chặt điện thoại, tầm mắt dán chặt vào chiếc xe taxi phía trước.
Chuyện gì thế này?
Chu Chúc không nhận ra anh, đi qua anh cũng không có phản ứng gì, di chứng sao?
Bạn hợp tác của anh lại càng đáng thương hơn nữa rồi.
Chẳng bao lâu, xe taxi phía trước dừng tại một quán cà phê.
Chu Chúc và Phao Phao xuống xe.
Thôi Phùng cũng xuống xe rồi bước vào quán cà phê.
Người quản lý mà Chu Chúc đã liên hệ đang chờ ở quán cà phê.
Người quản lý này là người thuộc top đầu của những quản lý diễn viên quần chúng, giới giải trí ở đâu cũng đều có những tổ chức như vậy, quản lý sẽ phân chia nhiệm vụ, những diễn viên quần chúng sẽ nhận nhiệm vụ.
Người quản lý vẫy tay với Chu Chúc, Chu Chúc dẫn Phao Phao bước đến.
“Chào anh.”
“Xin chào xin chào, là cậu Chu mà đạo diễn Giang giới thiệu đúng không?”
“Đúng vậy.”
Quán cà phê dùng những giàn hoa rỗng để ngăn cách thế nên không cách âm được.
Thôi Phùng theo sau Chu Chúc bước vào quán cà phê, ngồi ở bàn bên cạnh.
Chu Chúc gọi cho mình và Phao Phao hai ly sữa bò, thêm một miếng chocolate.
Cho Phao Phao uống sữa bò, chocolate cho bản thân, ngâm trong sữa rồi khuấy đều lên.
Phao Phao nói: “Ba ơi, con muốn ăn chocolate.”
“Không được.” Chu Chúc nghiêm khắc từ chối, “Con mà ăn chocolate vào là sẽ biến thành Bramble đấy.”
“Sẽ không đâu ạ.”
“Không được, ba tra rồi, trẻ con ba tuổi không được ăn chocolate.”
“Hu——”
Chu Chúc che miệng, nói với quản lý: “Tình huống bên tôi có chút đặc thù, tôi không tìm diễn viên để diễn phim mà là muốn tìm một người có thể quay gameshow với tôi.”
Người quản lý gật đầu: “Tôi biết, đạo diễn Giang có nói với tôi rồi, cậu cần một người cao ráo đẹp trai, vóc dáng ổn áp để diễn bạn của cậu.”
“Đúng, do bạn tôi đều khá bận mà bây giờ tôi……”
“Tôi hiểu.”
Người quản lý cũng là người hiểu biết về giới giải trí, nguyên chủ không có bạn bè gì, danh tiếng cũng kém.
“Tiền bạc không phải là vấn đề, chủ yếu là không thể để mất mặt được, lòng tự tôn của tôi và Phao Phao đều khá cao, tôi và Phao Phao buộc phải thắng mấy phần trò chơi của gameshow!”
Phao Phao giơ nắm đấm lên: “Buộc phải thắng!”
“Tôi hiểu, thường có người nổi tiếng đến chỗ chúng tôi tìm mấy kiểu như vệ sĩ hay bạn trai bạn gái gì đó, đều là để giữ thể diện, cậu cứ yên tâm.”
Động tác của người quản lý rất nhanh, lấy điện thoại ra rồi cho cậu xem ảnh của vài diễn viên.
“Cậu Chu, người này cao 1m88.”
“Ừm, hình như hơi thấp, số cũng không may mắn mấy.”
Người quản lý bất ngờ, như này còn thấp sao?
Thôi Phùng ngôi bên cạnh nhẹ nhàng cầm cốc cà phê lên, không sai, quá thấp, còn kém 2cm nữa mới được 1m9, không hợp với Chu Chúc.
“Vậy người này, trẻ trung, kém cậu ba tuổi, là nam sinh viên đại học.”
“Hình như không được tốt cho lắm nhỉ?”
Thôi Phùng nhấp một ngụm cà phê, quả thật là không tốt cho lắm, quá bé, quá trẻ con, cũng không hợp với Chu Chúc.
“Người này bằng tuổi cậu Chu, dáng vóc cũng rất tốt.”
“Người này được này, bây giờ có tiện gặp mặt không?”
“Cậu cứ chọn thêm vài người nữa rồi gặp một thể.”
“Được thôi.” Chu Chúc đan hai bàn tay vào nhau, “Có thể làm vậy sao? Có tận mấy anh đẹp trai đứng trước mặt tôi, sau đó tôi chỉ vào một người ‘cậu cậu cậu đi với tôi’, thế giới này còn chuyện tốt như vậy sao?”
Người quản lý cười: “Đúng là như thế, cậu cứ từ từ chọn.”
Phao Phao đặt cốc sữa xuống, đến cạnh ba cùng xem điện thoại: “Ba ơi, chú này cũng được nè, chú này cũng ổn ạ.”
“Chọn hết hả?”
“Đúng ạ, có thể chọn mấy người vào rồi cùng quay chương trình.”
Một chiến thắng áp đảo về cả số lượng lẫn chất lượng!
Chu Chúc tưởng tượng cảnh tượng đó.
Ở trận đấu bùn, cậu bị mấy người đó vây quanh, một người bế cậu, một người bế Phao Phao, người còn lại thì đi làm nhiệm vụ, những người còn thừa thì che ô và quạt.
Ừm, nghĩ đến cũng thấy khá ổn, nguyên chủ thiển cận quá, không muốn xuống bùn thì có thể thuê người mà, buộc phải làm vậy.
“Được đó!”
Thôi Phùng :)
Không được đâu.
Anh không nhịn được nữa bèn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu Chúc.
Trong phút chốc khi tin nhắn được gửi thành công, điện thoại Chu Chúc để trên mặt bàn sáng lên.
Phao Phao nhắc cậu: “Ba ơi, có người tìm ba.”
Chu Chúc đang tập trung chọn diễn viên: “Con xem hộ ba là ai.”
“Vâng……” Phao Phao nhìn, đọc từng con số lên “Là 191……”
“Không cần phải đọc số điện thoại lên, người ta bảo gì?”
“Không hiểu ạ.”
Ồ, quên mất là nhóc con không biết chữ.
“Thế thì kệ đi, dù sao cũng không có ai tìm ba đâu.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Nguyên chủ không có bạn bè gì, có lẽ là Quý Dao tìm cậu hoặc là tổ chương trình giục cậu về.
Nếu mà là Quý Dao thì trả lời muộn tí cũng không sao. Còn nếu là tổ chương trình thì cậu chả việc gì phải trả lời.
Chu Chúc tiếp tục chọn diễn viên: “Nhóc con, con thấy người này được không?”
Chẳng bao lâu, Phao Phao lại nói: “Ba ơi, lại có người tìm ba.”
Chu Chúc thấy hơi phiền: “Ai thế?”
Là ai cứ luôn làm phiền cậu xem trai đẹp……à không, chọn diễn viên?
“Người vừa nãy ạ.”
Chu Chúc thắc mắc: “Hả?”
Cùng lúc ấy, số điện thoại kia lại gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.
“Ba ơi, người ta cứ gửi tin kìa.”
“Để ba xem.” Chu Chúc cầm điện thoại lên xem.
Là số lạ.
[Chúc Chúc, anh sống lại rồi]
[Là anh, anh trở lại rồi]
[Không cho tìm người khác để hợp tác]
[Tiễn người quản lý đi đi]
Đây là ai? Chu Chúc thắc mắc.
Anh sống lại rồi? Có ý gì? Đánh đố à? Sao anh ta biết người trước mặt cậu là ai?
Tin nhắn quấy rối à? Nhưng người này vừa biết tên cậu lại còn gọi biệt danh của cậu nữa.
Rốt cuộc là ai? Trước kia nguyên chủ đắc tội với ai à?
Chu Chúc nhìn tin nhắn, bối rối sờ đầu, bỗng nhiên một cái bóng xuất hiện trước mặt cậu, bao trùm cả cơ thể cậu.
Cùng lúc ấy điện thoại hiện có tin nhắn mới.
[Ngẩng đầu lên]
Chu Chúc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm.
Một người đàn ông mặc vest đen đang đứng trước mặt cậu, người này có vóc dáng cao ráo, vẻ mặt nghiêm túc, toàn thân toát ra khí lạnh còn lạnh hơn cả điều hoà trong quán cà phê.
Chu Chúc mù mờ nhìn người quản lý: “Đây là diễn viên của mấy người à?”
Người quản lý cũng mù mờ: “Không, người này không phải diễn viên của chúng tôi.”
Chu Chúc ngẩng đầu, muốn hỏi anh “cái gì thế”, thế nhưng người đàn ông lại quay đầu nói với người quản lý: “Thật ngại quá, cậu Chu đây không cần diễn viên nữa, phiền anh đi một chuyến rồi, phí và tổn thất tôi sẽ bảo trợ lý đưa cho anh.”
Thôi Phùng liếc một cái, trợ lý cũng nhanh chóng bước lên kéo quản lý đi: “Đi nhanh thôi!”
Nguyên một đường cậu đều đi cùng giám đốc Thôi, mắt thấy vẻ mặt của giám đốc Thôi từ “kiềm chế lạnh nhạt” đến “hơi hơi chau mày”, cuối cùng lại “không nhịn được nữa, không cần nhịn nữa”!
Chu Chúc cũng thật là, tuy rằng cậu ly hôn với giám đốc Thôi rồi, thế nhưng cậu tổ chức cái hoạt động này cũng sai thời điểm rồi, giám đốc Thôi vừa tỉnh thì cậu đã lại đang xem mấy anh đẹp trai, giám đốc Thôi tức đến mức siết chặt điện thoại, như kiểu muốn bóp nát điện thoại ấy.
“Hả?”
Chu Chúc cầm điện thoại của người quản lý, không nhịn được mà rùng mình, trên màn hình điện thoại vẫn đang hiện ảnh của mấy anh đẹp trai.
Lúc này, người quản lý dãy dụa quay lại, mắt Chu Chúc sáng lên, cảm ơn anh đã đến cứu tôi.
Chu Chúc ôm lấy Phao Phao chuẩn bị rời đi cùng anh ta.
Một giây sau, người quản lý lấy điện thoại trong tay Chu Chúc, nhanh chóng rời đi: “Cậu Chu, tạm biệt.”
Chu Chúc: ??
Làm vậy mà được hả?
Chu Chúc trơ mắt nhìn mấy tấm ảnh trai đẹp càng ngày càng xa mình, cố giơ tay níu lại, noooo!
Thôi Phùng nhìn theo ánh mắt của Chú Chúc, quay đầu nhìn, nghiêng người che xấp ảnh của mấy anh đẹp trai lại, không cho cậu nhìn nữa.
Chu Chúc và Phao Phao bị bao trùm trong bóng người của anh, ôm nhau nhỏ giọng nói chuyện.
“Nhóc con, anh ta là ai thế?”
“Con không biết ạ, ba ơi, ba biết không ạ?”
“Ba cũng chịu.”
Ba con hai người ôm lấy nhau, run lẩy bẩy.
Không phải người này đến để đòi nợ đó chứ? Chẳng lẽ là kẻ thù của nguyên chủ hả?
Trông thật hung ác, một đấm đánh bay Chu Chúc, một đấm đánh bay Phao Phao, bay đến tận chân trời.
Đợi đến khi trợ lý đưa người quản lý ra khỏi quán cà phê, Chu Chúc không nhìn thấy nữa, Thôi Phùng mới xách một chiếc ghế sang rồi ngồi xuống trước mặt họ.
Chu Chúc cẩn thận hỏi: “Cho hỏi anh là? Thật ngại quá, dạo trước tôi bị va đập phần đầu cho nên trí nhớ có hơi kém.”
Thôi Phùng không trả lời mà nói: “Tôi ngồi bên cạnh nghe nói cậu Chu đây muốn tìm diễn viên quần chúng, tôi phù hợp với mọi điều kiện về vẻ ngoài, cậu có muốn suy nghĩ một chút về việc hợp tác với tôi không?”
Chu Chúc: ?
“Anh cũng là diễn viên?”
Trông có vẻ không giống lắm nhỉ.
Cả người người đàn ông này toát ra vẻ giàu có, trông không giống diễn viên cho lắm, hơn nữa……làm gì có diễn viên quần chúng nào lại cướp thoại thế này?
Thôi Phùng lấy một tập văn kiện từ trong cặp làm việc mà anh mang theo bên người ra.
“Đây là báo cáo kiểm tra sức khoẻ của tôi, cậu Chu có thể xem qua một chút.”
Chu Chúc: ???
Làm gì có người bình thường nào mang theo báo cáo kiểm tra sức khoẻ bên mình hả? Người này thật sự vô cùng kỳ quái!
Ngược lại Thôi Phùng vô cùng nghiêm túc, anh vừa ra viện nên mang theo báo cáo kiểm tra sức khoẻ bên mình cũng rất bình thường.
Vẻ mặt Chu Chúc phức tạp: “Tôi cần tìm diễn viên chuyên nghiệp, tính lương theo giờ, một ngày mấy chục nghìn tệ, không phải cứ chọn bừa một người trên phố là được.”
Thôi Phùng đáp: “Hợp tác cần tiền? Vậy tôi cho cậu.”
Chu Chúc: ???
Chu Chúc giơ một ngón tay ấn vào báo cáo kiểm tra sức khỏe rồi đẩy về.
Không xem.
Thôi Phùng nói: “Cậu Chu cần bạn hợp tác, về căn bản thì tôi hoàn toàn phù hợp với các điều kiện, tại sao không suy xét về tôi?”
Chu Chúc nghiêm túc nhìn anh: “Anh không hề thành thật chút nào, rõ ràng có quen tôi nhưng đến cả cái tên cũng không cho tôi biết, tôi thèm vào quan tâm anh.”
“Phao Phao, chúng ta đi.” Chu Chúc dắt theo Phao Phao, chuẩn bị đuổi theo người quản lý.
Thôi Phùng ngăn cậu lại, lấy trong cặp làm việc một tấm danh thiếp đưa cho cậu.
Chu Chúc tiện tay lấy rồi liếc qua.
?!!!
Chu Chúc mở to mắt kinh ngạc: “Thổi thổi thổi thổi……”
*Raw là 吹(Chuī), họ của công 9 là崔(Cuī ) hai từ này đọc na ná nhau nên chắc Chu Chúc đọc nhầm.
Phao Phao ngẩng đầu: “Ba ơi, ba lại muốn thổi con* ạ?”
*吹(Chuī: thổi) 泡泡=崔(Cuī)泡泡 nghe giống nhau, tên của Phao Phao (泡泡) nghĩa là bong bóng
“Không phải thổi con.”
“Vậy ba thổi ai ạ?”
“Thổi gió.” Chu Chúc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mang vẻ không thể tin được mà nhìn Thôi Phùng.
Anh ta chính là “thổi gió” kia, đối tượng tình một đêm của Chu Chúc, bố của Phao Phao!
Sao lại thế này? Trong nguyên tác, cái vị giám đốc Thôi này phải bị tai nạn ô tô rồi biến thành người thực vật, còn dùng mọi cách để kéo dài sự sống, cuối cùng mất năm Phao Phao 5 tuổi, để cho Phao Phao một quỹ tạo nền tảng tài chính mở đường cho nhóc phản diện Phao Phao sau này.
Sao anh ta lại tỉnh lại rồi?
Thôi Phùng kéo ghế hộ Chu Chúc, tiện cho cậu quay lại chỗ ngồi.
Chu Chúc thơ thẩn ngồi xuống, xoa huyệt thái dương để giúp bản thân bình tĩnh lại, sau đó duỗi tay về phía Thôi Phùng.
Thôi Phùng suy nghĩ rồi cũng giơ tay ra bắt tay cậu, trong ánh mắt không giấu nổi ý cười: “Lâu rồi không gặp nhỉ bạn hợp tác.”
“……” Chu Chúc nghẹn lại, “Ý tôi là bảo anh đưa căn cước công dân cho tôi, tôi muốn xác minh thân phận của anh, không phải là muốn bắt tay.”
“Ừm.”
Thôi Phùng buông tay cậu ra, lấy giấy tờ tùy thân của mình ở trong cặp làm việc ra, những giấy tờ đó bao gồm căn cước công dân, thẻ bảo hiểm y tế, hồ sơ bệnh án,...
Chu Chúc hít một hơi, nghiêm túc nghiên cứu đống giấy tờ tùy thân của anh, tuy rằng Phao Phao không hiểu chữ nhưng cũng xem cùng cậu.
“Ba ơi.” Phao Phao hỏi, “Chú ấy là ai thế ạ?”
Chu Chúc nhỏ giọng hỏi: “Sao mà ngay cả bố con con cũng không nhận ra thế?”
“Con đã gặp bao giờ đâu ạ?” Phao Phao nghiêm túc nói, “Ba ơi, ngay cả chồng mình ba còn không nhận ra.”
“……Là chồng cũ.”
Thôi Phùng nghe thấy cuộc trò chuyện của hai ba con thì cười thầm.
Chu Chúc cầm giấy tờ tuỳ thân của Thôi Phùng lên rồi so sánh với người trước mặt.
Ừm, rất giống.
“Anh……anh đọc thuộc số căn cước công dân của anh đi.”
“Được.”
Xác nhận là bản gốc.
Chu Chúc giơ tay sờ cằm anh, xác nhận anh không phải là ma.
Thôi Phùng ngẩng đầu để Chu Chúc sờ.
Chu Chúc rút tay lại, nghiêm túc nhìn anh: “Anh……không phải là anh bị tai nạn biến thành người thực vật……rồi à?”
Thôi Phùng nghiêm túc đáp: “Vừa tỉnh vài ngày trước.”
“Vậy tốt quá! Quả thật là ông trời đang giúp tôi rồi!” Chu Chúc nhỏ giọng “yeah” rồi bỗng nhiên nhớ ra gì đó, giấu bớt vẻ đắc ý đi, cẩn thận hỏi: “Vậy thì, cơ thể anh vẫn khỏe nhỉ? Có di chứng gì không?”
“Không có, nhưng di chứng của em thì khá rõ đấy.”
“Hả?”
Thôi Phùng nghiêm túc nói: “Em quên anh.”
“......” Chu Chúc ngại ngùng cười, cúi đầu.
Ai mà nhớ được chứ? Cậu cũng chả phải nguyên chủ, đây là lần đầu cậu gặp Thôi Phùng mà.
Lại còn gặp vào lúc đang chọn “bố mới” cho Phao Phao nữa chứ, Chu Chúc cứ cảm thấy như kiểu mình bị bắt quả tang ngoại tình vậy, ngại ghê.
Hơn nữa……Cậu còn nói với người khác rằng Thôi Phùng đã mất rồi.
Được rồi, vốn dĩ là anh ta phải chết, giờ lại sống lại.
Chu Chúc ngẩng đầu, cẩn thận hỏi: “À thì……giám đốc Thôi, sau khi anh tỉnh có theo dõi tin tức không?”
“Có chứ.” Thôi Phùng cười, “Thị trường tài chính quốc tế không có dấu hiệu cải thiện, giá dầu thô leo dốc không phanh.”
“Không phải, cái tôi nói là tin tức giải trí, giới giải trí ấy.”
“Tôi không chú ý lắm đến tin tức giải trí.”
“Thế thì tốt rồi.” Chu Chúc thở phào nhẹ nhõm, không quan tâm là tốt rồi.
“Nhưng anh sẽ quan tâm những tin tức về em.”
Chu Chúc: !!!
“Em nói anh đã mất.” Thôi Phùng nhìn cậu, “Khi anh tỉnh lại, TV đang phát tin tức, em đi khắp mọi nơi nói với người khác rằng anh đã mất.”
“Sau đó thì anh tức đến mức tỉnh lại luôn hả?” Chu Chúc thăm dò, “Làm gì đến mức mọi nơi chứ? Tôi chỉ nói có một lần.”
“Hơn nữa……” Chu Chúc cây ngay không sợ chết đứng, từ thế bị động chuyển thành chủ động, “Hơn nữa, nếu nhớ không nhầm thì chúng ta đã ly hôn rồi, tôi cũng đã nhìn thấy giấy ly hôn rồi, đúng không?”
Không sai, nguyên chủ đã ly hôn với Thôi Phùng rồi.
Do nguyên chủ dựa vào cửa sổ dọa sẽ nhảy lầu nên Thôi Phùng mới ly hôn với cậu ta.
Chu Chúc chống nạnh: “Tục ngữ có câu, một người chồng cũ tốt thì nên ra vẻ như đã chết. Vậy nên, tôi nói với mọi người rằng anh đã mất thì không sai chút nào.”
Thôi Phùng dơ tay lên.
Chu Chúc vội vàng nhắm mắt lại, che miệng: “Tôi sai rồi, lúc ấy điện thoại bị đơ, tôi không tìm được anh, người dẫn chương trình đó cứ luôn bức ép hỏi tôi, tôi không tìm được anh, lại cũng không biết anh sẽ tỉnh lúc nào cho nên mới nói vậy.”
Chu Chúc ra vẻ đáng thương nhìn anh: “Giám đốc Thôi, làm ơn đừng làm tôi phá sản.”
Thôi Phùng vỗ nhẹ đầu cậu: “Xem em biểu hiện thế nào.”
Anh biết, chắc chắn Chu Chúc có nỗi khổ riêng, nhất định là do bị người dẫn chương trình bắt nạt, em ấy hết cách nên mới phải nói như thế.
Anh không giận, chỉ là……dáng vẻ này của Chu Chúc đáng yêu đến mức khiến anh không nhịn được mà muốn trêu thêm lần nữa.
Lúc này, Phao Phao ngồi yên tại chỗ nghiêm túc quan sát Thôi Phùng.
Chu Chúc vẫn còn đang mơ hồ nhìn căn cước công dân của Thôi Phùng, cậu sắp ngất đi vì không thể nào hiểu được cốt truyện.
Hết cách rồi, cái nhà này chỉ có thể dựa vào cậu bé thôi.
Những câu hỏi mà ba nhóc vừa hỏi đều lộn xộn hết cả, căn bản không hỏi đúng trọng điểm.
Phao Phao làm ra dáng vẻ của nhóc phản diện, hắng giọng hỏi: “Chú là bố của con ạ?”
Thôi Phùng gật đầu nhẹ: “Đúng vậy.”
“Không phải diễn viên ạ?”
“Không phải.”
“Chú là người bảo trợ lý gửi tiền cho ba và con vào mỗi cuối tháng sao ạ?”
“Là bố.”
“Người gửi quần áo và giày dép cho con và ba vào mỗi cuối tháng cũng là chú ạ?”
“Là bố.”
“Vậy tại sao chú không tự tới ạ?”
“Do bố bị bệnh.”
Phao Phao ngẫm nghĩ: “Vậy chú có thể đứng dậy được không ạ?”
“Được.” Thôi Phùng đứng dậy.
Phao Phao cũng nhảy khỏi ghế đến đứng cạnh anh rồi ngẩng đầu lên.
Phao Phao nhìn chiều cao của anh, rất vừa ý với ngoại hình của anh rồi lại chạy đến bên Chu Chúc: “Ba ơi, bố này vừa cao vừa đẹp vừa giàu, chúng ta chọn người này đi ạ.”
Chu Chúc nhéo tai cậu bé: “Sao con biết anh ta có tiền?”
Phao Phao nghiêm túc xòe tay ra: “Mỗi tháng chú ấy gửi cho chúng ta 200 nghìn tệ, còn gửi cho chúng ta quần áo, chú ấy còn đi xe sang, là chiếc mà ba muốn ngồi đó ạ.”
Không hổ là con đó nhóc phản diện, quan sát vô cùng tỉ mỉ.
Chu Chúc ngại ngùng: “Hmm……nhưng ba và chú ấy đã ly hôn rồi đó.”
Phao Phao ra vẻ có lý nói: “Vậy thì lại kết hôn thôi ạ, quay chương trình xong thì lại ly hôn.”
Dùng xong thì vứt, không hổ là con tên nhóc phản diện này.
Thôi Phùng ngồi xuống trước mặt Chu Chúc, Chu Chúc cười với anh, nói: “Cái đó……ban nãy tôi tìm người quản lý chủ yếu là vì chương trình cần có một vị khách mời, tôi với Phao Phao lại không có, vì vậy mới định tìm một diễn viên để giả vờ.”
“Anh biết.” Thôi Phùng đáp, “Do chuyện này nên anh mới đến.”
Chu Chúc trợn mắt: “Hả?”
“Anh xem livestream của chương trình, nếu cần anh xuất hiện trên chương trình thì anh có thể đi cùng hai ba con.”
“Nhưng chúng ta đã ly hôn rồi.”
“Nhưng chúng ta vẫn là bạn hợp tác.”
Chu Chúc đơ luôn: “Bạn hợp tác?!”
Theo như Thôi Phùng nói thì họ là bạn hợp tác.
Sau khi tình một đêm, họ đã đạt được thỏa thuận chung, Chu Chúc tham gia những bữa tiệc rượu cùng anh, giúp anh chắn những cuộc xã giao không cần thiết và đám nam nữ cứ xán lại gần anh.
Anh giúp Chu Chúc thoát khỏi công ty và lấy được nhiều tiền hơn.
Vì vậy, bây giờ bạn hợp tác gặp khó khăn, Thôi Phùng tới giúp cậu cũng là chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.
Dường như Chu Chúc đã hiểu được gì đó: “Hóa ra là như thế!”
Thôi Phùng gật đầu: “Ừ.” Anh liếc nhìn giờ: “Giờ cũng không còn sớm nữa, có muốn cùng ăn bữa cơm không? Anh đặt quán em thích……”
Chu Chúc còn chưa kịp trả lời thì điện thoại cậu đã kêu.
“Lô?” Chu Chúc nhận điện thoại, “Con trai?”
Quý Dao hỏi: “Anh tìm được người chưa? Tôi lại vừa gọi mấy người bạn, Tiểu Trình nói có lẽ cậu ấy có thể tới đấy.”
“Tôi……” Chu Chúc nhìn Thôi Phùng, “Có lẽ là tìm được rồi nhỉ……”
Chắc là Thôi Phùng sẽ tới chứ nhỉ?
“Được, vậy anh về sớm tí, hiếm khi được nghỉ, chúng ta gọi đồ ăn ngoài.”
“Được, thế thì tôi muốn uống coca, cốc to! Còn muốn ăn vịt nướng, cả con ấy! Tôi cũng muốn cả loại mười cái cánh 1 hộp ấy!
Quý Dao cạn lời: “Anh có còn nhớ anh là ngôi sao không đấy?”
“Không sao, tôi cảm thấy tôi béo hơn chút nữa thì càng đẹp. Bây giờ cậu đặt đi là vừa, lúc tôi về vừa hay sẽ giao tới.”
“Biết rồi, khắc gọi cho anh, anh đang đâu? Có cần tôi đi đón không?”
“Không cần đâu, tôi tự về, đợi ba nha, ba về ngay đây.” Chu Chúc tắt điện thoại, nhìn Thôi Phùng, đột nhiên phản ứng lại, khôi phục dáng vẻ thận trọng ban đầu, “Giám đốc Thôi, vậy tôi đưa Phao Phao về trước.”
“Ừ.” Thôi Phùng lấy điện thoại trong tay cậu, lưu số điện thoại của mình vào rồi lại kết bạn với Chu Chúc, “Có việc gì thì cứ tìm anh, anh đưa em về.”
“Tôi gọi xe là được rồi……”
Thôi Phùng nghiêm túc nói: “Hợp tác.”
Chu Chúc cũng nghiêm túc gật đầu: “Ừ ừ. hợp tác.”
Chu Chúc dắt theo Phao Phao ra khỏi quán cà phê.
Ghế sau mới lắp thêm ghế an toàn cho trẻ em, ghế chuyên dụng cho Phao Phao, có lẽ là ban nãy trợ lý của Thôi Phùng vừa lắp.
Chu Chúc vừa định ngồi vào ghế sau thì Thôi Phùng đã mở cửa ghế phụ cho cậu.
Được thôi, Chu Chúc chỉ có thể cắn răng ngồi vào.
Chu Chúc ngồi vào ghế phụ, đấm một cái vào Thôi Phùng: “Phiền anh quá, bạn hợp tác.”
Thôi Phùng cúi người dựa gần Chu Chúc, giúp cậu cài dây an toàn: “Không cần khách sáo, bạn hợp tác.”
Phao Phao ngồi ghế sau: “......”
Cảm thấy ba và bố có hơi ngố, tại sao lại gọi đối phương là “bạn hợp tác”? Ngố quá thể.
Thôi Phùng tự lái xe đưa họ về biệt thự.
Mới ban đầu, Chu Chúc còn nói muốn ngồi xe sang, bây giờ được ngồi xe sang rồi thì cậu lại cuộn chặt ngón chân, dường như muốn đào một cái lỗ ở sàn xe rồi chui xuống.
Cậu thấy bản thân vẫn khá hợp ngồi trên nóc xe hoặc gầm xe hơn.
Chu Chúc cầm điện thoại, hơi nghiêng người, len lén tra “Thôi Phùng”.
Thông tin liên quan đến Thôi Phùng ở trên mạng không hề nhiều, chỉ có một số bức ảnh anh tham gia hội nghị tài chính nhiều năm trước, có hơi mờ nhưng khí chất lại rất mạnh mẽ.
Ba năm trước anh ta gặp tai nạn xe, đã dấy lên cuộc thảo luận không nhỏ trên mạng, sau này khi thời gian dần trôi đi, cũng không còn ai nhớ đến anh ta nữa.
Chu Chúc vò đầu.
Cậu chỉ tới để tìm một diễn viên mà thôi, không nghĩ tới lại tìm được chính chủ.
Xe dừng ở trước cột đèn giao thông ở một ngã tư, Thôi Phùng quay đầu nhìn Chu Chúc.
Anh nhẹ giọng nói: “Em không cần phải sợ anh.”
Chu Chúc tỉnh táo lại: “Hả?”
“Anh hôn mê 3 năm, em cũng có 3 năm trống rỗng.” Thôi Phùng nhấn ga, “Chúng ta đều như nhau.”
Chu Chúc mở to mắt.
Sao anh ta biết? Chẳng lẽ anh ta cũng……
Thôi Phùng tiếp tục nói: “Em không cần lo lắng, chỗ tổ chương trình anh sẽ xử lý, em và Phao Phao cứ coi như là chơi trò chơi ở chương trình thôi, mọi chuyện anh đều sẽ xử lý hết.”
“Anh cũng……”
“Anh và Chu Chúc của trước kia không có quan hệ gì cả, cũng chưa từng hợp tác với cậu ta, vị trí bạn hợp tác vẫn luôn giữ cho em.”
Sau khi nói xong câu cuối, Thôi Phùng cũng không nói gì nữa mà chuyên tâm lái xe.
Chu Chúc chớp chớp mắt, như hiểu như không quay đầu đi.
Hợp tác, hợp tác, hợp tác, dường như có hơi giống……Hai chữ “hợp tác” trong miệng Thôi Phùng không giống “hợp tác” trong từ điển sao?
Rất nhanh, xe đã dừng ở gần biệt thự.
Chu Chúc xuống xe, cũng ôm Phao Phao xuống.
“Vậy tôi về trước nhé, chuyện bên tổ chương trình, tôi khắc gửi tin nhắn cho anh, nếu anh rảnh thì có thể đến. Nếu thật sự không rảnh cũng không sao, một mình tôi cũng có thể xử lý.”
Thôi Phùng gật đầu: “Được.”
Chu Chúc hơi thiếu tự nhiên vẫy tay với anh: “Vậy……tạm biệt?”
“Tạm biệt.”
Thôi Phùng quay lại xe, nhìn theo Chu Chúc dắt Phao Phao rời đi, cứ vậy cho đến khi bóng dáng hai ba con biến mất khỏi tầm mắt.
Chu Chúc thật sự quên anh rồi, mọi việc trước kia cũng không nhớ nữa.
Bây giờ vẫn còn chưa phản ứng kịp, có hơi sợ anh, ngốc thật đấy.
Giống hệt lúc họ mới quen nhau.
Vẻ mặt nghiêm túc của Thôi Phùng có chút thay đổi, anh nhếch môi, khởi động xe rồi rời khỏi biệt thự.
Chu Chúc dắt Phao Phao, bần thần bước trên đường về biệt thự.
Phao Phao hỏi: “Ba ơi, vừa nãy là bố của con ạ?”
“Ừ……: Chu Chúc gật đầu, “Có lẽ là vậy.”
“Có lẽ? Không phải thật ạ?”
“Ba không biết phải giải thích với con như thế nào cả, chuyện này có hơi phức tạp.”
Phao Phao vẫn còn muốn hỏi gì đó, bỗng nhiên có người hét tên Chu Chúc và Phao Phao.
“Chu Chúc?”
“Phao Phao!”
Trang Liên và Quýt vừa đi siêu thị về, trong tay còn cầm túi mua sắm của siêu thị gần đây, chạy nhanh lên trước.
Chu Chúc quay đầu: “Trang Liên.”
Phao Phao và Quýt giống hai cục nam châm, tự động hút nhau: “Hế lô! Anh Quýt/Phao Phao!”
Trang Liên giơ túi mua sắm trong tay lên, giải thích với Chu Chúc: “Hôm nay hiếm lắm mới có cơ hội được nghỉ, tôi đưa Quýt đi siêu thị mua ít đồ ăn vặt, buổi tối mọi người có thể vừa ăn vừa xem TV.”
“Ừa.” Chu Chúc gật đầu, giơ tay về phía anh ta, “Cần tôi giúp anh xách không?”
“Không cần đâu.” Trang Liên đảo mắt, hỏi, “Chu Chúc, chiều nay cậu đi đâu thế? Tìm được khách mời chưa?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Chu Chúc gật đầu: “Tìm được rồi.”
“Là người vừa lái xe đưa cậu về sao? Trông cũng cao phết đấy, nhưng dường như tôi chưa gặp người này bao giờ, là bạn mới của cậu à?”
Hiển nhiên là anh ta đang nói mấy lời khách sáo, cậu ngừng lại một chút, không muốn tiết lộ cho anh ta quá nhiều thứ: “Ừ, mới quen đấy.”
Trang Liên như hiểu như không gật đầu: “Ra vậy.”
Cả một buổi chiều không gặp. Phao Phao và Quýt cũng tụ lại tâm sự.
Quýt hỏi: “Phao Phao, em với ba em đi đâu thế?”
Phao Phao vô cùng tự tin đáp: “Đi chọn ‘bố’ đó.”
“Chọn?”
“Đúng thế, em với ba xem ảnh của rất nhiều ‘bố’, cuối cùng còn có một chú vừa cao vừa đẹp, thế là bọn em chọn chú ấy.”
“Wao, em còn có thể chọn bố á!”
Phao Phao chống nạnh, vẫy tay: “Đương nhiên rồi, ba em nói rằng chỉ cần có tiền là bọn em có thể chọn bố, có tiền thì có thể mua hết, có tiền là……”
Chu Chúc phi lên như một mũi tên, che miệng Phao Phao lại: “Nooo! Ba chưa từng nói thế, nhóc phản diện con nên ngừng truyền bá tư tưởng sai lệch đi!”
Phao Phao hỏi: “Cái gì sai lầm cơ ạ……”
Chu Chúc bắt lấy Phao Phao, chuyển chủ đề: “Ai đến nhà trước thì người đó là trứng thông minh!”
Mắt Quýt sáng lên, đôi chân ngắn bước nhanh, chạy cùng họ: “Cháu là trứng thông minh!”
Trang Liên xách đồ bước đi phía sau.
Trưa hôm nay, anh ta nghe được vô cùng rõ ràng rằng Giang Ý Thành giới thiệu cho cậu ta một người quản lý, quản lý diễn viên quần chúng.
Ban nãy anh ta cũng thấy rõ, Chu Chúc ngồi xe sang về. Chu Chúc còn nói với Phao Phao rằng “có lẽ cũng được coi là bố”, vậy thì không phải thật.
Có lẽ Chu Chúc không tìm được người bạn nào đến tham gia chương trình, cho nên mới tìm một diễn viên để giả vờ, còn không tiếc tiền trang bị xe sang cho diễn viên.
Một lời nói dối cần có rất nhiều lời nói dối khác để che đậy.
Trang Liên nghĩ, mấy lời nói dối của Chu Chúc càng ngày càng nhiều rồi.
Anh ta càng ngày càng mong chờ ngày mà mấy lời nói dối của Chu Chúc bị vạch trần trước công chúng
Nghĩ như vậy, Trang Liên cong môi, bước nhanh theo sau họ.
Mặt khác, Chu Chúc thả Phao Phao xuống trước cửa biệt thự, còn bản thân thì xông vào như một mũi tên, lớn tiếng tuyên bố: “Ba là trứng thông minh, mấy người đằng sau đều là trứng ngốc.”
Phao Phao và Quýt cố gắng chen chân vào nhóm “Trứng thông minh”, thế nhưng đều bị Chu Chúc sống chết chặn lại ở cửa, không cho hai cậu bé vào.
“Ba!”
“Ba Phao Phao!”
“Hai đứa ngốc các con không được vào đâu, cho dù vào thì cũng là trứng ngốc, hia hia hia!” Chu Chúc đứng ở cửa, vặn vẹo chặn cửa lại: “Này! Này! Trứng ngốc không được vào!”
Phao Phao nghiến răng, cúi đầu xông về phía Chu Chúc!
Nhóc phản diện vô cùng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng đấy!
Chu Chúc dơ tay ấn đầu cậu bé: “Nhóc con, chiêu này lần trước con dùng rồi.”
Phao Phao cố gắng xông lên trước, dùng đầu húc vào tay ba, hét to: “Anh Quýt!”
Quýt hơi do dự, cũng học theo cậu bé xông về phía trước, dùng đầu huých vào chân Chu Chúc.
“Ối!”
Vừa hay lúc này, shipper giao đồ ăn cưỡi xe điện đến, dừng ở phía ngoài sân biệt thự: “Xin chào, đồ ăn anh gọi đã đến rồi!”
Chu Chúc lê cái chân “bị thương”, khập khiễng ra ngoài lấy đồ ăn: “Đến đây!”
Quýt hơi lo lắng quay đầu: “Phao Phao ơi, ba em không sao chứ?”
“Không sao, ba em giỏi diễn lắm đấy.” Phao Phao kéo cậu bé chạy vào biệt thự, thành công biến thành “trứng thông minh”.
Sau khi Phao Phao chạy đến cửa, kiễng chân cố nắm lấy tay nắm cửa: “Anh Quýt ơi, chúng ta nhốt ba ở ngoài, họ sẽ thành trứng ngốc.”
Quýt hơi do dự: “A? Làm thế không hay cho lắm nhỉ?”
“Không sao đâu, bình thường em với ba đều thế cả, mật mã mở cửa của bọn em là ‘ba đẹp trai thật đó’, phải nói ba lần thì chúng ta mới mở cửa cho họ.”
“Thật hả?” Mắt Quýt sáng trưng, chạy lên phía trước đứng sau cửa với Phao Phao.
“Phao Phao, để anh giúp em.”
“Được, chúng ta cùng dùng sức, hây——”
Thế nhưng cửa biệt thự quá to, hai cậu bé không thể nào đóng được.
Chu Chúc dùng một tay ấn vào cửa đã đẩy được hai cậu bé vào trong.
“Bạn nhỏ nào muốn ăn đùi gà thì đến đây với tôi nào!”
“Đến đây ạ!” Mắt Phao Phao và Quýt phát sáng, ngửi thấy mùi thơm của đùi gà thì không nhịn được chạy theo Chu Chúc.
Bị thu hút bởi mùi hương, mấy cậu bé bay trong không trung như đám trẻ trong phim hoạt hình.
Năm gia đình ngồi trong phòng khách ăn đồ ăn ngoài, xem ‘Những chú chó cứu hộ’.
Hôm nay không cần livestream, không có ống kính hướng về phía họ thế nên mọi người đều thoải mái hơn nhiều.
Các bạn nhỏ tụ tập ăn uống cùng nhau, ăn bánh tart trứng, đùi gà và bỏng ngô, còn cùng thảo luận về phim hoạt hình.
Người lớn ngồi lại với nhau, cũng trò chuyện.
Trang Liên vì muốn giữ dáng nên chỉ ăn một cốc bỏng ngô nhỏ đã ngồi ở ghế sofa đơn bên cạnh xem TV cùng đám nhỏ, không tham gia trò chuyện cùng những người khác.
Giang Ý Thành hạ thấp giọng, hỏi: “Tiểu Chu, tìm được người chưa? Trông thế nào?”
Chu Chúc đang chiến đấu với nguyên với một con gà rán nguyên con, cậu muốn xé phần đùi và da ra, nhưng phần da lại bị rách, cậu rất tức, há to nhét cả cái đùi vào mồm.
Bỗng nhiên bị hỏi đến, hai má Chu Chúc phồng như cái trống, chỉ có thể phát ra từ ngữ khí: “A?”
Chu Chúc lấy đùi gà trong miệng ra, một chiếc xương đùi sạch sẽ tinh tươm.
Giang Ý Thành bất lực: “Cậu ăn đi đã, ăn xong rồi nói tiếp.”
“Vâng.” Chu Chúc nhai nhai nhai, nuốt thịt gà xuống rồi lại uống một ngụm coca to, “Ăn xong rồi.”
“Tìm được người rồi chứ?”
Chu Chúc gật gật: “Tìm được rồi ạ.”
Giang Ý Thành hỏi: “Có cao không?”
Quý Dao nối đuôi: “Đẹp trai không?”
Lưu Quần Tiên hỏi: “Đáng tin chứ?”
Chu Chúc nhỏ giọng trả lời: “Cao phết ạ, cũng rất đẹp trai.”
Còn về phần có đáng tin hay không?
Vừa hay lúc này, điện thoại Chu Chúc sáng lên.
Chu Chúc cầm điện thoại lên xem, là Thôi Phùng gửi tin nhắn cho cậu.
[Đến nơi chưa?]
Ừm, là một người bạn hợp tác khá đáng tin.
Chu Chúc ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn họ: “Khá đáng tin ạ.”
Giang Ý Thành nói: “Cậu ta dùng thân phận gì tham gia chương trình thế? Ý của tôi là, cho dù có nói là bạn cậu, thì khi người ta đi tra thì cũng sẽ không tra được gì cả.”
“Vâng.” Chu Chúc gật đầu, “Đến lúc ấy em khắc hỏi anh ta.”
Nếu Thôi Phùng muốn tới, thì nên dùng thân phận “chồng cũ của Chu Chúc” hay là “bố của Phao Phao”, hay là giấu thân phận, chỉ nói là “bạn” đây?
Để anh ta tự chọn đi.
Trang Liên ngồi xem TV ở sofa đơn bên cạnh, tầm mắt dán vào TV nhưng thâm tâm lại đang để ý phía Chu Chúc.
Anh ta hoàn toàn có thể chắc chắn, Chu Chúc tìm một diễn viên, đồng thời cũng đã chuẩn bị để nói dối.
Anh ta cầm điện thoại lên, giả vờ là chơi điện thoại, sau đó gửi tin nhắn cho quản lý để anh ta chuẩn bị thủy quân, giúp Chu Chúc PR.
Đầu tiên là kích thích sự ham muốn của khán giả, sau này khi mấy lời nói dối của Chu Chúc bị vạch trần, thì cậu ta sẽ càng ngã đau hơn.
Tám giờ tối, ‘Những chú chó cứu hộ’ kết thúc.
Chu Chúc tìm tổ chương trình để lấy hợp đồng cho khách mời quay chương trình, sau đó dắt Phao Phao về phòng.
Cậu tắm rửa xong thì nằm sấp trên sofa, chụp ảnh hợp đồng, nhưng lại chần chừ ở box chat với Thôi Phùng.
Cậu và Thu Phùng mới nói hai câu.
Thôi Phùng hỏi cậu: [Đến nơi chưa?]
Cậu: [Đến rồi]
Hết rồi.
Vừa mở miệng đã muốn anh ta quay chương trình có phải là không tốt cho lắm hay không?
Chu Chúc hơi do dự, cứ xóa rồi lại sửa ở box chat, sửa lại cách diễn đạt của mình.
Phía bên kia, Thôi Phùng vừa xử lý công việc vừa không ngừng nhìn vào điện thoại bên cạnh.
Ừm, box chat của anh và Chu Chúc cứ hiện [Đối phương đang nhập], đã hiện nửa tiếng rồi, Chu Chúc có việc tìm anh nhưng lại ngại.
Lại qua một lúc nữa, Chu Chúc vẫn chưa gửi tin nhắn, Thôi Phùng nghĩ ngợi rồi gửi một tin nhắn cho cậu.
[Có việc à?]
?!!!
Đổi một tư thế khác, Chu Chúc nằm trên sofa giật mình trượt tay, điện thoại đập vào mặt, cậu nhanh chóng dơ tay bảo vệ mặt.
Chờ đến khi cậu lần nữa cầm điện thoại lên, tin nhắn ban nãy cậu đang gõ dở đã gửi đi rồi.
Cháo sôi ùng ục ùng ục: [Giám đốc Thôi, tình tiết mời khách mời đến tạm thời được xếp vào tuần sau, anh thử kiểm tra xem tuần sau có thời gian rảnh hay không? Còn về hợp đồng thì tôi sẽ chụp ảnh gửi cho anh, anh có thể tìm luật sư xem xem, nếu không rảnh thì thôi]
Chu Chúc lại xem số dư của mình, vội vàng thêm một câu: [Một tuần năm mươi nghìn tệ]
Nếu đã là mời đến giúp đỡ, thì đương nhiên phải khách sáo chút, cho ít tiền, dù sao họ cũng đã ly hôn rồi.
Một giây sau, Thôi Phùng gửi một chữ [được] qua.
Chu Chúc thở phào, vừa chuẩn bị chuyển khoản cho anh thì một giây sau Thôi Phùng đã chuyển cho cậu năm mươi nghìn tệ.
Chu Chúc: ?
Thôi Phùng: [Quá ít]
Chu Chúc: ???
Cậu còn kiếm được tiền à?
Cậu nhờ Thôi Phùng quay chương trình với mình, không phải cậu mới là người nên cho anh ta tiền à?
Thôi Phùng đang làm gì thế? Dường như cậu không thể nào hiểu được tư duy của tổng tài bá đạo.
Lúc này, Phao Phao đã tắm xong, mặc quần áo ngủ hình trứng rán bước ra khỏi phòng tắm.
“Ba ơi, con tắm xong rồi ạ.”
“Ừ.” Chu Chúc nằm trên sofa ôm Phao Phao vào lòng, dùng sức xoa đầu cậu bé, “Bố của con có rất nhiều tiền, nhưng mà lại hơi ngố, thảo nào con cũng ngố như vậy.”
“Ò……” Phao Phao ngẫm nghĩ, học theo lời cậu, “Thảo nào ba cũng ngố như vậy.”
Được rồi, một nhà trứng ngốc.
Chu Chúc lật người, trả lại tiền và gửi hợp đồng cho Thôi Phùng.
[Vậy hôm đó gặp]
[Được]
Ban đêm, Chu Chúc ôm Phao Phao nằm trên giường lớn, thả lỏng bản thân.
Cả ngày nay giống hệt ảo thuật, tình tiết càng ngày càng khác nguyên tác rồi.
Trong nguyên tác, cậu nên bị cư dân mạng mắng chửi vô số lần, nhưng hiện giờ lại khác, mọi người đều khá thích cậu.
Phao Phao cũng nên biến thành dáng vẻ im lặng hướng nội, chứ không phải trở thành nhóc phản diện ngang ngược nhất đời như bây giờ.
Thôi Phùng cũng đáng lẽ phải chết rồi, chứ không phải là gửi tiền cho cậu.
Mọi việc đều phát triển theo hướng tốt đẹp.
Ừ, Chu Chúc nghĩ, chắc chắn là do cậu vừa thông minh vừa tốt bụng cho nên mới có thể lật ngược cục diện này.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Phao Phao nằm trong lòng cậu, mất tự nhiên mà vặn vẹo người: “Ba ơi, ba không cần cười ngốc với tai con đâu, hơi thở của ba thổi vào tai con cứ kỳ kỳ ấy ạ.”
“Ừ.” Chu Chúc che tai cậu bé lại, dùng sức thổi, “Phù phù phù——”
Phao Phao giống như một chiếc kẹo xoắn: “Ba!”
Chu Chúc thu lại vẻ mặt đắc ý: “Con ngủ mau đi, mai nhà hàng chính thức kinh doanh rồi đấy, chúng ta phải tràn đầy tinh thần, anh dũng phi thường mà dành vị trí thứ nhất!”
“Được ạ!” Phao Phao nằm thẳng lại, nhỏ giọng nói: “Bố của con đẹp trai hơn bố của người khác.”
Chu Chúc mơ mơ màng màng đáp lại: “Ừ, ba đẹp trai nhất.”
Chu Chúc ôm Phao Phao, Phao Phao nằm trong lòng ba say giấc nồng, cả căn phòng chìm trong yên lặng.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhà hàng động vật nhỏ đã chính thức kinh doanh rồi nha!
Bước vào nhà hàng, chú hổ nhỏ Coca sẽ dẫn bạn vào chỗ ngồi và đưa menu cho bạn.
Khi bạn gọi món xong thì hai đầu bếp mèo mướp Quýt và sư tử Mị Mị sẽ nấu ăn cho bạn ở trong bếp.
Khi bạn thưởng thức món ngon xong, bạn có thể đến quầy thanh toán, tìm cáo Ý Mễ để thanh toán.
Đương nhiên, nhà hàng động vật nhỏ vô cùng an toàn, mỗi phút mỗi giây bạn ở trong nhà hàng, bảo vệ của nhà hàng thề sẽ bảo vệ sự an toàn của bạn!
Hamster Chu Chúc và Hamster nhỏ Phao Phao thề sẽ bảo vệ sự an toàn của khách hàng!
Chu Chúc đeo cà vạt của bảo vệ, lái chiếc xe lúc lắc đã được cải tạo thành xe bảo vệ, hai tay ôm Phao Phao.
Phao Phao điên cuồng vùng vẫy, sống chết không chịu lên xe lúc lắc: “Ba ơi, con không lên xe đâu!”
“Đây là xe bảo vệ của chúng ta! Phải ngồi!”
“Không muốn! Quá trẻ con ạ!”
“Con mới có 3 tuổi, con không trẻ con thì ai trẻ con hả?”
“Ba đã 26 tuổi rồi, ba quá trẻ con!” Phao Phao là bong bóng có tính đàn hồi, dãy dụa ra khỏi lòng Chu Chúc, chạy mất tiêu.
Chu Chúc hết cách, chỉ có thể tự mình lái xe bảo vệ đi tuần tra.
[Em đến đây!]
[Một ngày tuyệt vời, bắt đầu từ Chúc Chúc và Phao Phao……nghẹn luôn, thoát ra vào lại]
[Vừa vào đã thấy Chúc Chúc trẻ con cãi nhau với Phao Phao trưởng thành]
[Nghe nói Chu Chúc có bạn trai mới rồi, bạn trai mới cũng sẽ tham gia chương trình nên tới xem sao]
[Phía trên, coi thường tài khoản PR]
[Ai từng thấy tin giả bùng nổ trong giới giải trí của thời đại mới chưa?]
[Chắc chắn là thật rồi, ngồi chờ bạn trai mới của Chu Chúc hi hi]
[Bên trên đừng có mà giả vờ, rốt cuộc cậu muốn xem cái gì thì trong lòng cậu tự rõ]
[Cút! Đây là chương trình thực tế dành cho trẻ em!]
Chu Chúc vừa lái xe lúc lắc, vừa thở dài: “Haiz, Phao Phao không thích làm bảo vệ rồi.”
Phao Phao: ?
“Haiz, Phao Phao cũng không thích ngồi xe lúc lắc luôn.”
Phao Phao: ?
“Haiz, Phao Phao lớn rồi.”
Phao Phao: ???
Phao Phao xông lên phía trước kéo đầu xe xe lúc lắc: “Ba ơi, con lái xe với ba! Con chở ba!”
“Được thôi.”
Phao Phai nghiến răng, lái xe chở ông bố trẻ con của mình đi tuần tra.
Chu Chúc còn vỗ đuôi nhỏ của cậu bé: “Nhanh lên, nhanh nữa lên.”
“Hây—” Phao Phao nghiến răng, ba thối, cậu bé ghét ba thối!
Tuần tra một vòng quanh nhà hàng, sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm, hamster Chu Chúc và hamster nhỏ Phao Phao cầm vũ khí tự chế tuần tra ở cửa nhà hàng.
Phao Phao vô cùng cạn lời: “Ba ơi, có thể không đi qua đi lại không ạ?”
Chu Chúc nghiêm túc tuần tra: “Không được, đây là công việc của chúng ta, bảo vệ là bộ mặt của cả nhà hàng.”
Phao Phao quay người, ngoan ngoãn theo sau: “Nhưng như này ngốc quá ạ.”
[Ai hiểu? Chúc Chúc với Phao Phao giống như hai chú chuột trong Tom và Jerry ấy]
[Jerry với chú chuột nhỏ màu xanh biển á hả?]
[Chờ đợi bạn trai mới của Chu Chúc, chờ đợi bạn trai mới của Chu Chúc]
[Bỏ qua phía trên, phía trên là loại người gì mọi người tự hiểu rõ]
[Tôi biết, là Jerry và Tuffy!]
[Ha ha ha ha ha đến cả tư thế lúc đi đường cũng giống hệt luôn]