Trong phòng bệnh.
Vẻ mặt Thôi Phùng nghiêm túc nhìn màn hình máy tính rồi đứng dậy khoác áo vest lên.
Quả nhiên nghi ngờ của anh không sai, cả tổ chương trình đều đang bắt nạt Chu Chúc.
Lúc này, trợ lý đẩy cửa bước vào: “Giám đốc Thôi, xe đã chuẩn bị xong rồi ạ. Nhưng bác sĩ nói trước khi có kết quả kiểm tra thì tốt nhất anh vẫn nên……”
Thôi Phùng cài nút áo vest, không nói gì nhiều mà chỉ lạnh nhạt nói một chữ: “Đi.”
Anh cầm điện thoại lên, chú ý mọi diễn biến của buổi livestream, khi xuống thang máy thì ô tô đã chờ trước cửa.
“Lúc trước bảo cậu liên hệ với người phụ trách chương trình và các nhà đầu tư, cậu đã liên hệ chưa?”
“Đã liên hệ rồi ạ……”
Thôi Phùng ngồi vào ghế sau, nhìn Chu Chúc trên màn hình: “Bảo họ đổi đạo diễn đi.”
Trời lạnh rồi, đổi đạo diễn thôi.
“Ừm……” Trợ lý nhỏ giọng nói, “Bởi vì vẫn chưa công bố tin tức anh đã tỉnh cho nên các nhà đầu tư đều cho rằng chúng tôi là tội phạm lừa đảo.”
“……”
Bên ngoài nhà hàng động vật nhỏ.
Các bạn nhỏ nằm nhoài người trên bệ cửa sổ nhìn bên trong.
“Hả? Bên trong có chuyện gì thế?”
“Phao Phao, sao ba em trông tức giận thế? Sao ba em lại giận?”
[Hu hu, Phao Phao đáng thương, dì ôm ôm]
[Tổ chương trình đáng chết]
[Khách mời đều rất ổn, từ đầu đến cuối chỉ có tổ chương trình luôn gây sự]
Phao Phao nhoài người trên bệ cửa sổ, nghiêm túc nhìn ba rồi nói: “Chắc do em không có bố.”
Các bạn nhỏ sốc: “Hả?”
Phao Phao nói: “Ừm, bố luôn đi công tác ở nước ngoài, em toàn ở với ba thôi.”
“Mỗi tháng bố đều gửi cho bọn em rất nhiều tiền, còn mua quần áo giày dép, còn có thể lấy đồ miễn phí ở rất nhiều cửa hàng.”
“Woa!” Các bạn nhỏ càng sốc hơn nữa, “Phao Phao, ngưỡng mộ em thật đó!”
[Hu hu, Chúc Chúc lại nói dối Phao Phao rồi]
[Phao Phao của tôi]
Phao Phao chống nạnh, ưỡn ngực ngẩng đầu: “Đương nhiên rồi, bố không quản em, em vô cùng vui!”
“Trên TV nói là bố đều sẽ quản con, không cho con ăn đồ ăn vặt, không cho con ngủ muộn, nhưng ba em lại không thế, ba em sẽ ăn đồ ăn vặt và ngủ muộn với em.”
Phao Phao rút ra kết luận, lớn tiếng tuyên bố: “Cho nên, cuộc sống không có bố mới là cuộc sống tốt nhất!”
Quỷ kế của nhóc phản diện.
Mắt các bạn nhỏ đều sáng như sao: “Ngưỡng mộ.”
[Tại sao? Rõ ràng trông Phao Phao vui vẻ như thế mà mắt tôi lại ươn ướt]
Trong nhà hàng, người dẫn chương trình đang đổ mồ hôi lạnh.
Không nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt hơn thì bọn họ chỉ có thể bỏ tình tiết ‘Mời vị phụ huynh còn lại của các bạn nhỏ đến nhà hàng dùng bữa’ đi, vậy thì PR kiểu gì bây giờ? Họ đã nhận tiền của Trang Liên rồi.
Nhưng bây giờ mà không đưa ra được câu trả lời xác đáng, Chu Chúc không có chỗ dựa thì còn dễ bắt nạt, nhưng Quý Dao, Giang Ý Thành và Lưu Quần Tiên lại không dễ bắt nạt như thế, đặc biệt là hai người trước mặt đều là tiền bối trong giới giải trí, đến cả đám đạo diễn Vương cũng phải cung kính lễ độ.
Không qua bao lâu, đạo diễn Vương tự mình đến giải thích.
“Mọi người hiểu lầm rồi, quả thật là nhân viên công tác đã thất trách, không phải cố ý đâu, chúng tôi về cũng sẽ xử lý.”
“Còn về tình tiết này là tình tiết đã được quyết định xong từ đầu, chúng tôi cũng đã liên hệ với các vị khách mời, không thể huỷ bỏ sát giờ như thế được.”
“Trước kia là do Chu Chúc không cung cấp cho chúng tôi phương thức liên lạc với khách mời, thế nên chúng tôi mới không liên lạc được với đối phương.”
“Thế này nhé, đợi chút nữa chúng tôi đóng livestream, coi như cho mọi người giải lao, Chu Chúc cũng có thể liên hệ với bạn, xem xem người ta có thể tới không.”
“Mọi người thấy sao?” Đạo diễn vương khoác lên vẻ mặt ôn hoà vô hại, cười với Chu Chúc, “Thật ngại quá, Chu Chúc, tôi cũng xin lỗi cậu.”
Tất cả mọi người đều biết ông ta đang diễn.
Nhưng……
Nhưng chương trình này mới có mùa đầu tiên, nguyên chủ ký hợp đồng với họ, nếu Chu Chúc không thể bồi thường phí vi phạm hợp đồng thì vẫn phải tiếp tục quay chương trình này, tốt nhất không nên xé hẳn ra.
Quý Dao nhìn Chu Chúc: “Anh thấy sao?”
Trang Liên nóng lòng nói: “Chu Chúc, không sao, đạo diễn cũng đã xin lỗi rồi, em cũng nhường chút nhé? Lùi một bước trời cao biển rộng, được không?”
Chu Chúc ngẫm nghĩ: “Tôi muốn thêm một điều kiện trên hợp đồng.”
Vẻ mặt đạo diễn Vương cứng lại: “Cái gì?”
Chu Chúc nghiêm mặt nói: “Tổ chương trình không được tuỳ tiện thay đổi kịch bản, nếu có thay đổi thì phải báo trước cho tôi 15 ngày được không?”
Đạo diễn Vương lau mồ hôi lạnh trên mặt: “Việc này……”
Chu Chúc liếc nhìn Trang Liên, phồng má: “Mấy người rất không chuyên nghiệp nhé.”
“Cái gì?”
“Thì nói nhé, chương trình vừa bắt đầu mọi người đã đến nhà sai giờ, sau đó lại hỏi tôi những vấn đề kì lạ, giờ lại còn cố ý bỏ sót tôi, mọi người rất thiếu chuyên nghiệp đó nhé, tôi rất là thiếu cảm giác an toàn đó.”
Mặt Trang Liên đen đi, mẹ nó chứ, Chu Chúc lại học theo cách anh ta nói chuyện.
“Sao lại gào lên thế chứ? Chắc do tôi không được người khác yêu quý là bao.” Chu Chúc thở dài, cúi đầu giơ ngón cái lên, “Nếu không muốn thêm điều khoản cũng không sao, tôi tiện miệng nói thế thôi.”
Quý Dao lặng lẽ cho cậu một ngón tay cái, trà ngon.
Thôi Phùng ở trước màn hình siết chặt điện thoại, giục trợ lý: “Nhanh lên.”
Chu Chúc sắp khóc rồi kìa, thật đáng thương, bạn hợp tác của anh!
Hết cách, đạo diễn Vương chỉ có thể ký lại một bản hợp đồng khác với Chu Chúc.
Chẳng bao lâu sau, nhân viên công tác tắt livestream.
[Vãi? Trực tiếp xử lý lạnh luôn?]
[Tôi còn tưởng là mạng của tôi có vấn đề, trực tiếp tắt luôn?]
[Mọi việc đã được giải quyết rồi, chiều họ nghỉ, giải tán đi]
[Cạn lời, giải quyết chỗ nào chứ, Chúc Chúc đáng thương quá đi!]
[Người của tổ tiết mục lại chỉ đứng nhìn, lần sau lại bắt nạt Chúc Chúc nữa thì chúng ta gặp nhau trên hot search nhé]
Bởi vì được nghỉ đột xuất, Trang Liên đưa Quýt về biệt thự.
Chu Chúc ngồi trong nhà hàng vò đầu, có hơi rối rắm.
Cậu nên kiếm khách mời đặc biệt ở đâu bây giờ?
Cậu mới tới đây có vài ngày, bạn của nguyên chủ thì đều không quen, còn gọi người không quen biết gì tới chương trình, cậu bị rối loạn lo âu xã hội đấy.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Làm thế nào bây giờ?
Lúc này, Phao Phao chạy đến cạnh cậu kéo áo cậu: “Ba ơi”
Chu Chúc tỉnh táo lại: “Ơi?”
Phao Phao nói: “Bố không đến cũng không sao đâu ạ.”
Chu Chúc đơ ra một lúc, nhóc phản diện rất thông minh đấy, biết ba con đang muộn phiền vì cái gì.
Phao Phao nghiêm túc: “Ba và con ở với nhau là được rồi, không có bố cũng không sao.”
“Ba biết chứ.” Chu Chúc ôm cậu bé, “Nhưng các bạn nhỏ khác đều có thì con cũng phải có, không thể kém hơn người khác được! Chúng ta phải thắng!”
Phải thắng!
Nhóc phản diện ngẩng đầu lên, lòng háo thắng được khơi dậy rồi!
Nhưng nên tìm ai đây?
Cậu cũng không thể lôi giám đốc Thôi trên giường bệnh dậy đâu chứ?
Quý Dao nói: “Hay là anh tìm Tiểu Lưu? Hoặc Tiểu Trương?’
Người mà Quý Dao nói chắc là bạn chung của họ, nhưng Chu Chúc lại không quen ai cả.
Chu Chúc giữ nụ cười: “Có thể họ……”
Quý Dao nói làm là làm, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi.
Chu Chúc cố gắng cản cậu ta, nhưng không thành công: “Này, không phải!”
Vài phút sau, Quý Dao cúp điện thoại.
“Không rảnh, một người ở nước ngoài, một người đang trong đoàn làm phim.”
“Haiz.”
Chu Chúc và Quý Dao cùng thở dài, vò đầu sầu não.
Quý Dao nói: “Hay là tôi cải trang, giả thành khách mời đặc biệt là được.”
Phao Phao nghiêm túc nhìn cậu ta: “Chú Quý, cháu biết rồi ạ.”
“……”
Lưu Quần Tiên nói: “Tôi có quen một người bạn dạo này rất rảnh, nhưng có lẽ Tiểu Chu không quen đâu.”
Chu Chúc ngẫm nghĩ, lặng lẽ mở điện thoại lên.
Quý Dao lại gần ngó thử thì vô cùng kinh hoàng.
?!!!
“Chu Chúc, anh mở ‘web tình yêu đích thực’ làm gì?”
“Giờ tìm một anh chồng.”
“……” Quý Dao câm nín, “Anh lại mở ‘boss tuyển dụng’ làm gì?”
“Tìm một diễn viên đó.”
Muốn tìm một anh chồng, muốn tìm một diễn viên.
Ừm, có lý đấy.
Trời ạ, Quý Dao và Lưu Quần Tiên nhìn nhau, đều bị sốc cả.
Giang Ý Thành luôn im lặng ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói: “Như thế cũng không phải không được. Cậu tìm một người vừa cao ráo vừa đẹp trai, cứ nói là bạn tốt của cậu, dù sao cũng không thể mất mặt được.”
Chu Chúc gật đầu: “Em cũng đang nghĩ như thế.”
“Vừa hay chỗ tôi có phương thức liên lạc của mấy người quản lý, chiều nay cậu đi gặp họ rồi chọn người đi.”
“Được ạ, cảm ơn đạo diễn Giang.”
Rất nhanh, Giang Ý Thành đã tiến cử cho cậu vài người, Chu Chúc liên hệ với một người trong số đó xong thì chuẩn bị dẫn Phao Phao đi “chọn bố.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Thế tôi với Phao Phao đi trước nha, tạm biệt.”
“Buổi tối gặp.” Giang Ý Thành vẫy tay với cậu.
Quý Dao và Lưu Quần Tiên bàng hoàng nhìn anh ta: “Đạo diễn Giang, anh có biết anh đang làm gì không thế?”
Giang Ý Thành nghiêm túc nói: “Mấy ngày nay tôi luôn quan sát Tiểu Chu, tuy rằng cậu ấy luôn biểu hiện rằng mình rất vui vẻ, nhưng thực tế tôi vẫn thấy cậu ấy hơi buồn bã, có lẽ là do chuyện bố của Phao Phao, những lúc thế này thì nói bừa một chút, tìm một diễn viên cũng chả phải chuyện gì to tát cả, quan trọng nhất là muốn cậu ấy vui vẻ lên một tí.”
Vẻ mặt Quý Dao phức tạp: “Hả? Em chưa thấy anh ấy uất ức bao giờ, ban sáng còn cãi nhau cùng em nữa kìa.”
“Các cậu không hiểu đâu.” Giang Ý Thành muốn hút thuốc, nhưng quay đầu lại nhìn đám trẻ thì lại dập điếu thuốc đi.
Cho dù thế nào đi nữa, họ đều nên nghĩ cho Chu Chúc, thế là đủ rồi.
Chu Chúc và Phao Phao đeo kính râm vịt nhỏ——ngôi sao lớn ra ngoài thì bắt buộc phải cải trang, ra khỏi biệt thự.
Phao Phao nắm tay ba, hỏi với vẻ khó hiểu: “Ba ơi, chúng ta đang đi đâu thế ạ?”
“Đi chọn ‘bố’ cho con.”
“Dạ?” Phao Phao nhớ lại bức tranh nọ, “Là có rất nhiều ‘bố’ đứng trước mặt con rồi cho con chọn ạ?”
Chu Chúc đẩy gọng kính vịt nhỏ, mắt kính phản quang, trông sáng bóng: “Đúng thế.”
Hai ba con bước đi trên phố, vừa hay một chiếc maybach dừng trước mặt họ.
Thôi Phùng đã nhìn thấy Chu Chúc từ xa, vốn dĩ muốn xuống xe tìm cậu nhưng nghĩ lại thì chỉ hạ kính xe xuống.
Ừm, anh sợ bản thân đột ngột bước xuống xe, người thực vật sống lại sẽ doạ Chu Chúc. Chu Chúc rất sợ xem phim kinh dị, lần nào xem cũng đều trốn trong lòng anh.
Vẫn nên ngồi trong xe chờ Chu Chúc phát hiện ra anh thì hơn.
Chu Chúc và Phao Phao càng ngày càng đến gần hơn rồi!
Thôi Phùng siết chặt nắm tay, bình tĩnh, kiềm chế.
Tiếng của Phao Phao từ xa vọng tới: “Ba ơi, vậy chúng ta tìm một người vừa cao vừa đẹp vừa giàu làm bố nha! Không ai bằng chúng ta cả!”
Thôi Phùng: ?
“Con cho rằng ba không muốn hả?” Chu Chúc nhỏ dãi thèm thuồng——
Thôi Phùng: ??
Chu Chúc bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày: “Tốt nhất là cao 1m9, có cảm giác an toàn. Cơ bụng tám múi, càng tăng thêm cảm giác an toàn. Lại có tiền, tiện tay tặng ba một căn biệt thự. Trẻ chút càng tốt, kiểu sói nhỏ*, nam sinh viên đại học lại càng tốt nữa.”
*Sói nhỏ: Những chàng trai đẹp trai, lạnh lùng và độc đoán, mặc dù trẻ hơn nhưng mang lại cho các cô gái cảm giác an toàn tuyệt vời và cực kỳ mạnh mẽ khi làm bạn trai, rất được các cô gái yêu thích.
Thôi Phùng: ???
Anh hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của Chu Chúc.
Anh cao 1m9, cơ bụng tám múi, có tiền, đã từng tặng biệt thự……
Chỉ có điều kiện cuối cùng là không phù hợp, anh lớn hơn Chu Chúc 7 tuổi, trước kia Chu Chúc còn thường bảo anh là lão đàn ông nhà giàu.
Chỉ có một điều kiện không phù hợp mà thôi!
Cuối cùng, Chu Chúc dắt Phao Phao đi qua xe Maybach, Thôi Phùng lặng lẽ ngồi thẳng lưng lên một chút, quay đầu nhìn Chu Chúc.
Chu Chúc từ từ dừng lại.
Thôi Phùng nắm bàn tay phải, che miệng ho nhẹ nhắc nhở Chu Chúc.
Bạn hợp tác, anh ở đây nè.
Kiềm chế, lạnh lùng.
Chu Chúc rút điện thoại ra xem, trực tiếp đi qua: “Hu hu, mình còn tưởng mình gọi được một chiếc xe hào nhoáng, hoá ra không phải xe này.”
Phao Phao an ủi ba: “Ba ơi, đợi đến khi con lớn con lái một chiếc xe thật hào nhoáng đến đón ba.”
“Đợi đến khi con lớn, con không xử ba là ba đã vui rồi.”
Thôi Phùng mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn Chu Chúc dắt Phao Phao rời đi, bước lên chiếc xe đã đặt qua mạng.
“……” Thôi Phùng chần chừ, “Đi theo.”