Chợ gần nhất cách nhà hàng khoảng 20 phút đi xe.
Chu Chúc lái xe ba gác “brừm brừm brừm” đến chợ rồi dừng xe ở trước cửa một hàng tạp hóa.
Lưu Quần Tiên xuống xe đầu tiên, sau đó bế Phao Phao và Mị Mị xuống xe.
Chu Chúc khóa xe xong thì rút điện thoại ra, Giang Ý Thành vừa gửi danh sách những thứ cần mua vào nhóm.
[Chất tẩy rửa x1]
[Gáo nước nhựa x2]
[Giẻ lau x2]
……
Phao Phao chạy đến cạnh ba, kiễng chân, muốn xem cùng ba.
Chu Chúc giơ điện thoại trước mặt cậu bé: “Sao hả? Những chữ biết được cũng khá nhiều chứ nhỉ? Nhiều số thế này cơ mà!”
Phao Phao: “......”
[Ha ha ha ha ha]
[Phao Phao chỉ biết số]
[Ba thối! Chuyên chọc vào điểm yếu của Phao Phao]
Mọi người bước vào cửa hàng tạp hóa và tìm hết những thứ cần mua.
“Ba ơi, xô ở đây ạ! Cái xô này còn cao hơn cả con nữa!”
“Phải nói là con còn lùn hơn cả cái xô chứ.”
“Ba!”
Nhóc phản diện quả thật phải tức giận rồi!
Bà chủ dùng máy tính tính tiền cho họ: “Tổng cộng 160 tệ.”
Chu Chúc và Lưu Quần Tiên nhìn nhau: ?!!!
Các bạn nhỏ nói tuột hết ra: “Nhưng chúng cháu chỉ có 50 tệ thôi ạ!”
Lưu Quần Tiên hỏi: “Mua nhiều vậy thì có thể giảm giá chút được không?”
Bà chủ sốc: “Có chút xíu vậy mà còn muốn giảm giá hả?”
Chu Chúc xen vào: “Chúng cháu sắp mở một nhà hàng ở ngay bên cạnh, chúng cháu đang tìm một nhà hợp tác lâu dài, nếu……”
Bà chủ càng sốc hơn: “50 tệ có thể mở nhà hàng hả?”
“……”
Lưu Quần Tiên nói: “Thôi vậy thôi vậy, chúng ta nên xem xem có cái gì không cần mua vậy.”
Chu Chúc giơ giẻ lên: “Cái này không cần mua. Tôi và Phao Phao toàn dùng khăn mặt tự mang từ nhà đi, chúng tôi còn thừa nhiều lắm.”
Lưu Quần Tiên lấy nước lau nhà ra: “Trong biệt thự có máy rửa bát, trong máy rửa bát có chất tẩy rửa, có lẽ có thể dùng cái đó.”
“Trong nhà tắm của biệt thự cũng có chậu rửa mặt, kể từ hôm nay Phao Phao bắt đầu không rửa mặt nữa nên thừa một cái.”
Phao Phao: ???
Hai người chọn chọn nhặt nhặt, cuối cùng không mua gì cả bèn cất hết đồ về vị trí cũ, còn tiện tay giúp bà chủ sắp xếp lại giá để hàng.
Bà chủ :)
Chu Chúc lại khởi động xe “brừm brừm brừm” đưa mọi người quay về.
Đoàn người đi đường vòng quay về biệt thự vơ vét loạn xạ, sau đó đem đồ về nhà hàng.
Ba gia đình còn lại đã bắt đầu làm việc, họ đang chạy thử máy cắt cỏ lấy được ở phòng dụng cụ, đồng thời khiêng bàn ghế và ghế dài phủ đầy bụi trong nhà hàng ra ngoài.
Chu Chúc lái xe ba gác chở đầy đồ đi đằng trước, do xe chở quá nhiều đồ nên Lưu Quần Tiên và hai bạn nhỏ không thể ngồi được mà đi bộ theo sau.
Quý Dao bất ngờ nói: “Vãi chưởng, 50 tệ mà mua được cả đống đồ thế, may mà tôi không theo đấy, đống này mặc cả thế nào thế?”
Lúc này, 2-3 nhân viên công tác chạy lên từ phía sau: “Lưu Quần Tiên, Chu Chúc! Không được, các anh không thể lấy đồ ở biệt thự được!”
Quý Dao: ???
Phao Phao hét lớn: “Ba ơi chạy mau!”
“Được!” Chu Chúc đạp mạnh chân ga của xe ba gác, tăng tốc độ xe chạy, trực tiếp chạy qua Quý Dao.
[Khi nhân viên công tác xông lên, não tôi còn tự động lồng tiếng đó]
[Ăn cướp! Ở đây có ăn cướp!]
Chu Chúc lái xe ba gác chạy một vòng quanh nhà hàng.
Khi quay lại thì Giang Ý Thành và Lưu Quần Tiên đang nói lý với nhân viên công tác.
Giang Ý Thành tỏa ra khí thế áp bức, phụ trách vai phản diện: “Đúng không? Chuyện này căn bản là do các cậu không suy nghĩ thấu đáo, quy tắc có hết rồi, bị chúng tôi phát hiện có lỗ hổng nên các cậu vừa mới bổ sung, chuyện này chắc chắn không được.”
Lưu Quần Tiên phụ trách vai chính diện: “Chỉ một lần này thôi, cậu xem, vốn dĩ là do mấy cậu làm ăn thất trách, chúng tôi còn chưa tức giận thì mấy cậu tức giận gì chứ?”
“Không khiếu nại mấy cậu đâu, đừng lo nhé, đi đi đi đi.”
Cứ như vậy, mấy nhân viên công tác bị họ dụ dỗ rời đi, trước khi đi còn nói “cảm ơn” với họ mấy lần.
Chu Chúc dừng xe rồi chuyển hết dụng cụ trên xe xuống
Mọi người bắt đầu dọn dẹp nhà hàng.
Người lớn phụ trách khiêng bàn ghế, làm sạch trần nhà và rửa sàn nhà.
Các bạn nhỏ thì phụ trách một số việc lau dọn đơn giản.
Chu Chúc gấp cho bản thân và Phao Phao hai chiếc mũ bằng báo để ngăn bụi rơi vào đầu.
Phao Phao đầu đội mũ báo, tay cầm giẻ lau chạy đi chạy lại lau dọn bàn ghế cùng các bạn nhỏ.
Chu Chúc kinh hoàng: “No! Chu Phao Phao, con vừa lau sàn xong, không cho phép đi rửa bát!”
“Vâng.” Phao Phao ngoan ngoãn thu giẻ lại.
Một nhóm người cùng nhau dọn dẹp cả ngày trời.
Dọn qua nhà bếp và nhà hàng, dọn sạch bụi bẩn, xếp bàn ghế gọn gàng. Cắt tỉa cỏ dại ngoài sân và chuyển chiếc xích đu sắt vào phòng dụng cụ.
Cứ như vậy đến 9 giờ tối, phát sóng trực tiếp cũng kết thúc, nhà hàng cũng có chút dáng vẻ của nhà hàng.
[Cảm thấy không phải bản thân đang xem chương trình thực tế cho trẻ em mà là trò chơi kinh doanh nhà hàng]
[Có cảm giác thành tựu thật đó! Mai tôi vẫn sẽ đến!]
[Tôi không nỡ rời xa các bạn nhỏ! Không thể phát sóng trực tiếp cảnh các bạn nhỏ ngủ hay sao hả?]
[Ủng hộ! Phát sóng cảnh các bạn nhỏ ngủ!]
Chín giờ đúng, phát sóng trực tiếp kết thúc.
Trong phòng bệnh, Thôi Phùng tháo cặp kính gọng bạc mỏng, nhắm mắt lại, xoa xoa sống mũi.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Xem phát sóng trực tiếp cả ngày, có hơi mệt.
Anh nhắm mắt dưỡng thần, bình tĩnh lại một lúc rồi mở điện thoại ra xem.
Mấy ngày nay Chu Chúc lên hot search tận mấy lần, danh tiếng cũng bắt đầu tăng lên, có rất nhiều fans đã quay lại và hội họp lại, cũng thu hút thêm không ít người qua đường.
[Rất lâu không để ý Chúc Chúc rồi, hồi cấp 3 còn thức đêm bình chọn cho Chu Chúc, thấy hot search mới nhớ lại, trước kia anh ấy cũng là một cậu thiếu niên đơn thuần hài hước]
[Chúc Chúc tôi yêu trở lại rồi!]
[Mọi người sẽ luôn yêu thích Chúc Chúc ở một thời điểm nào đó trong cuộc đời]
[Trở lại với đam mê! Trở lại với đam mê! Tôi lại bắt đầu chỉnh ảnh và tạo content rồi!]
[Trạng thái lúc livestream rất tốt, chú ngỗng đáng yêu của tôi!]
[Tỉnh lại đê, con trai bà có con trai rồi kìa]
Thôi Phùng do dự trong chốc lát rồi cũng mở album ảnh của máy tính lên.
Ừm, trong lúc livestream anh cũng chụp một ít ảnh.
Thôi Phùng chỉnh sửa ảnh, xóa hết những bình luận trên màn hình rồi ghép một bức ảnh chín khung, cũng không thêm filter hay chỉnh sửa gì sau đó đăng ảnh lên bằng tài khoản trước đây hay bình chọn cho Chu Chúc.
Anh vừa đăng lên đã lập tức dấy lên xôn xao.
[!!! ‘Thổi thôi ăn cháo’ quay lại rồi!]
[Đại thần Thổi thổi chụp ảnh màn hình thật đỉnh! Anh đẹp trai Chúc Chúc hoàn toàn không cần chỉnh ảnh!]
[Đây là ai thế?]
[Trong một đêm tặng Chúc Chúc chục triệu]
[Để tăng doanh số cho Chúc Chúc, trực tiếp mua mấy nghìn cái điện thoại do Chúc Chúc làm đại diện, ai trong siêu thoại cũng đều có một cái]
[Sau này Chúc Chúc rời giới giải trí, anh ấy cũng rời đi luôn hu hu]
[Chỉ là một đại gia nghìn tỉ là fan mà thôi]
Thôi Phùng không xem kĩ bình luận mà tắt điện thoại rồi chuẩn bị đi ngủ.
Bác sĩ bảo anh ngủ sớm dậy sớm, quan sát thêm vài ngày nữa mới có thể xuất viện, anh phải nghiêm túc làm theo lời bác sĩ.
Cùng lúc ấy, Chu Chúc và Phao Phao quay về phòng mình, tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo ngủ đứng trước bồn rửa mặt đánh răng.
Chu Chúc vừa đánh răng vừa xem điện thoại.
Hả ???
Cậu lại lên hot search rồi?
#Thổi thổi ăn cháo trở lại#
Chu Chúc nhìn chằm chằm, ồ không phải cậu, trùng tên rồi, người này cũng tên là “Chúc”.
Chu Chúc tiện tay ấn vào, hai mắt lập tức trợn tròn.
Cái người ‘thổi thổi ăn cháo’ này là đại fan của cậu á hả?
Chu Chúc lướt khu bình luận, lại còn là đại fan tặng hàng chục triệu?!
Phao Phao nhổ bọt trong miệng rồi lấy khăn lau mặt, quay đầu thấy vẻ mặt “hung dữ” của ba.
“Ba ơi?”
“Tiền của tôi đâu? Mấy chục triệu của tôi đâu?”
Bị nguyên chủ vứt đâu rồi?
Nếu cậu có mấy chục triệu kia, có thể bồi thường vi phạm hợp đồng thì cũng không cần đi chịu mắng ở chương trình thực tế cho trẻ em này nữa rồi!
Chu Chúc nắm chặt chiếc cốc trong tay, Phao Phao chớp chớp mắt giúp ba lấy chiếc cốc đánh răng trong tay đi.
Ba vẫn luôn rất ngốc, cậu bé cũng quen rồi.
Phao Phao treo khăn mặt của mình xong thì lấy khăn của ba xuống, giúp ba lau bọt kem đánh răng trên khóe miệng đi.
Cậu bé nắm tay ba nhảy xuống ghế: “Được rồi, ba ơi đi ngủ được rồi ạ.”
Nhóc phản diện và người ba ngốc đến mức không thể hiểu của nhóc.
Trong màn đêm, Chu Chúc nằm trong bóng tối thử lục lọi lại ký ức của nguyên chủ.
Mấy chục triệu của cậu đâu? Mấy chục triệu ở đâu rồi hả? Mấy chục triệu bay đi đâu rồi hả TAT
Ngày thứ ba.
Còn không quá 24 tiếng nữa là đến thời điểm nhà hàng động vật nhỏ khai trương.
Tất cả các khách mời không hẹn mà đều dậy sớm, ăn bữa sáng rồi đến nhà hàng của họ để tiếp tục dọn dẹp.
Chín giờ đúng bắt đầu livestream, họ đã quét dọn được một tiếng.
Rèm cửa màu xanh da trời khẽ lay động trong gió, ánh nắng mặt trời rọi qua ô cửa sổ màu trắng, từng mảng ánh sáng giống như những phím đàn piano trải dài trên sàn gỗ màu nâu.
Những bộ bàn ghế gỗ nặng trịch đã được lau chùi sạch sẽ và xếp gọn gàng.
Thảm cỏ trong sân cũng mới được cắt tỉa gọn gàng và bày vài bộ bàn ghế để làm chỗ ngồi ngoài trời.
[Đẹp đẹp!]
[Nhà hàng ở đâu vậy? Tôi qua ăn liền nè]
[Fan thường có nên đi không nhỉ?]
[Fan thường có thể đi, tôi thấy một thông báo của tổ chương trình nói rằng nhà hàng áp dụng quy định đặt chỗ trước, mỗi ngày chỉ phục vụ tối đa 30 khách]
[Vào xem ở trang web đặt chỗ, cười bệnh luôn, đã xếp hàng chờ đến số 30000 rồi]
[1000 ngày, mở ba năm, đám người này không cần đóng phim cũng chẳng cần ca hát, chỉ cần chuyên tâm kinh doanh nhà hàng là được rồi]
[Cảm thấy trang web này hơi thô sơ, đồ ăn trông cũng không ngon lắm]
[Có thể có khả năng trang web đặt chỗ là tối qua họ tra cứu sách chuyên ngành và sự giúp đỡ của chuyên gia rồi lập nên không?]
[Tự lập hả? Có thể hiểu]
[Hơn nữa còn chưa chụp poster tuyên truyền, nếu cho poster vào thì ổn hơn nhiều đó]
Quét dọn nhà hàng xong, những nhiệm vụ tiếp theo đều khá đơn giản.
Mọi người ngồi lại với nhau để thảo luận về thực đơn và giá bán của nhà hàng.
Đầu bếp chính Trang Liên và Quýt tiếp nhận ý kiến của mọi người.
Các bạn nhỏ vây quanh Quýt.
“Quýt ơi tớ muốn ăn kem, cậu có biết làm không?”
“Quýt ơi tớ muốn uống coca, cậu có biết làm coca không?”
Coca: ???
Ai muốn uống tớ?
Lúc này Phao Phao nhẹ nhàng nói: “Chúng ta là ông chủ chứ không phải khách hàng nên chúng ta không thể gọi món, hơn nữa anh Quýt cũng không biết làm coca đâu ạ.”
Quýt vội kéo tay Phao Phao, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, tớ chỉ biết làm những món ăn đơn giản thôi, chẳng hạn như…”
Phao Phao nói: “Thế thì làm món thịt viên tư hỉ bản đơn giản đi ạ.”
Quýt: !!!
“Phao Phao, anh đang muốn nói đến salad hoa quả kìa! Thịt viên tứ hỉ không dễ chút nào đâu!”
“Rất dễ mà ạ.” Phao Phao chống nạnh, cậu bé biết làm đó.
[Phao Phao có hiểu lầm gì về khái niệm “đơn giản” à]
[Tùy tiện nói 200 nghìn tệ được cơ mà]
[Món thịt viên tứ hỉ đơn giản]
Sau một hồi thảo luận, thực đơn của nhà hàng đã được quyết định xong.
Đầu bếp Trang Liên phụ trách: hoành thánh sắc màu, cơm lười cầu vồng, hoa tỏi tetris.
Bếp phó Lưu Quần Tiên phụ trách: trứng cà chua, sườn xào chua ngọt và cả món canh hàng ngày.
Quýt và Mị Mị phụ trách: salad hoa quả.
Như vậy cũng được rồi.
Sau đó để lại vài người làm thực đơn, Chu Chúc lái xe ba gác chở Trang Liên và Lưu Quần Tiên cùng với số vốn khổng lồ 323 tệ đi chợ mua thực phẩm.
Còn chưa đến gần chợ, vừa nghe thấy tiếng “brừm brừm brừm” quen thuộc, bà chủ quán tạp hóa ở cổng chợ bắt đầu thông báo.
“Cậu thanh niên dùng 50 tệ mở nhà hàng đến rồi!”
Lần trước họ mặc cả ở hàng tạp hóa không thành công cho nên không mua gì cả, bà chủ chỉ dùng một ngày đã lan truyền sự tích của họ.
Chu Chúc :)
Giờ thì hay rồi, tất cả các hộ buôn bán ở chợ đều biết họ rồi.
Trang Liên cười rồi hỏi: “Chu Chúc, cậu làm chuyện xấu gì thế? Sao tất cả mọi người đều biết cậu vậy?”
“Không mà.” Chu Chúc đỗ xe ở bãi đỗ, “Mọi người đều biết tôi chứng tỏ rằng tôi rất nổi! Đợi tí nữa mặc cả càng dễ hơn.”
Nụ cười trên mặt Trang Liên cứng đờ trong chốc lát, cũng không nói gì nữa.
[Đồ ngốc Chu Chúc, kiểu nổi này không phải kiểu nổi mà cậu nghĩ đâu!]
[Các chủ cửa hàng: Quỷ nghèo đến rồi! Chạy mau!]
Ba người quyết định chia nhau đi khảo sát chợ để nhanh chóng so sánh giá cả của các quầy hàng, xem nơi nào bán rau củ quả rẻ nhất, và đánh giá khả năng hợp tác lâu dài để mua nguyên liệu với giá tốt.
Trang Liên dừng lại trước một quầy hàng, chọn lựa rau quả: “Bà chủ ơi, có thể rẻ hơn chút không?”
Bà chủ cười đáp: “Phải xem cậu mua bao nhiêu.”
Trang Liên ngẩng đầu, tự tin hỏi: “Cô có biết cháu không ạ?”
Bà chủ ngơ ngác: “Hả?”
“Cô có nghe ‘Cơn mưa dịu dàng’ chưa ạ?”
“Hả?”
“Thế cô xem ‘Tiếng ve tháng bảy’ chưa ạ?”
“Hả???”
Trang Liên vốn muốn dựa vào khuôn mặt để mặc cả, ai dè bà chủ lại không hề biết anh ta.
[Tôi ngại ghê luôn á, chân tôi quắn quéo hết cả rồi]
[Hình như Trang Liên không có nhận thức đúng về bản thân hả]
[Trang Liên kém hơn Chu Chúc xíu nhỉ?]
[Đừng có mà nói xấu vô căn cứ, Trang Trang còn tốt hơn Chu Chúc nhiều]
Mặt khác, Chu CHúc lại bị người ta nhận ra và cùng chụp ảnh.
Chu Chúc “vâng” một tiếng rồi nhỏ giọng nói: “Vậy có thể bán rau với giá rẻ hơn cho cháu không ạ?”
“Được chứ, thế này đi, cô cho giảm cho cháu 5 đồng. Tiểu Chu, hồi cấp 3 con gái cô thích cháu ra phết đấy.”
[Ai nói Trang Liên nổi hơn Chu Chúc ra đây mà xem, Chu Chúc được nhận ra rồi kìa]
“Được ạ! Cảm ơn cô!” Chu Chúc quay đầu vẫy tay với Lưu Quần Tiên ở gần đó, “Anh Lưu, ở đây, bà chủ nói có thể giảm 5 đồng! Anh qua đây nhanh lên!”
Lưu Quần Tiên lập tức tới.
Mắt bà chủ lóe sáng: “Anh sẹo!”
“Anh sẹo” là một vai Lưu Quần Tiên từng đóng, khác xa với tính cách thật của Lưu Quần Tiên, diễn được vai đó hoàn toàn là dựa vào kĩ năng diễn xuất của anh.
Bà chủ vội vàng giơ điện thoại lên, nhiệt tình bắt tay với anh ta: “Anh sẹo, có thể chụp ảnh không?”
“Được ạ.” Lưu Quần Tiên đã tạo dáng xong.
Bà chủ đưa điện thoại cho Chu Chúc: “Tiểu Chu giúp chúng tôi chụp nhé.”
“Vâng ạ.”
Lưu Quần Tiên nói: “Vậy thì bán rẻ hơn nữa cho chúng cháu nhé.”
“Không thành vấn đề.” Bà chủ vui vẻ đứng cạnh Lưu Quần Tiên, khóe miệng nhếch lên, “Giảm cho mấy cậu 50 tệ.”
Chu Chúc sốc trợn tròn mắt: “50 tệ! Sao cháu được có 5 đồng mà anh ấy được 50 tệ? Cháu chỉ đáng 5 đồng thôi ạ?”
Bà chủ cười, Lưu Quần Tiên cũng cười ra tiếng.
“Cô vứt cháu ở đâu rồi ạ? Cô nói cho cháu biết cô vứt thần tượng của con gái cô đi đâu rồi? Cháu không làm nữa!”
Chu Chúc vừa nghiến răng nghiến lợi hung dữ trừng mắt vừa chụp ảnh cho họ.
[Ha ha ha ha ha]
[Tôi ra giá 50 tệ 5 đồng, Chu Chúc và Lưu Quần Tiên đều thuộc về tôi hết]
[Cái kiểu diễn viên lưu lượng như Chu Chúc với Trang Liên ở đây cũng chỉ đáng giá 5 đồng]
Lưu Quần Tiên dựa vào vài tấm ảnh đã thành công thuyết phục được bà chủ sạp rau.
Chu Chúc lái xe ba gác chở một đống rau củ đầy ụ, “brừm brừm brừm” lái xe về nhà hàng.
“Tôi chỉ đáng 5 đồng sao? Tôi chỉ đáng 5 đồng!”
Chở rau củ về nhà hàng rồi rửa sơ qua sau đó cất vào tủ lạnh.
Chuẩn bị cũng tạm xong rồi, họ bắt đầu chụp poster tuyên truyền.
Tổ chương trình trực tiếp đưa cho họ một cái máy ảnh, cũng không còn gì khác rồi để họ tự chụp.
Mỗi gia đình đều mang theo những phụ kiện tương ứng dựa theo chức vụ và vai diễn của mình.
Chu Chúc và Phao Phao là bảo vệ hamster thì mang theo đuôi hamster bông lông và cà vạt dành cho bảo vệ.
Khi chụp ảnh cho họ, Quý Dao còn có lòng nằm hẳn xuống bãi cỏ, lấy bãi cỏ mới cắt làm bối cảnh.
“Thế này trông hai người bé xíu, cực giống hamster, nhét tay vào túi, ra vẻ đáng yêu thêm chút đi!”
Bảo vệ hamster lén lút ẩn nấp trong lùm cỏ.jpg
[Bảo vệ hamster, tôi thấy lần nào là cười lần ấy]
[Đến cả mình còn không bảo vệ được thì có thể bảo vệ được ai chứ?]
[Hai má Phao Phao phúng phính, thật sự rất giống hamster]
Chu Chúc trông có vẻ phấn khích, Phao Phao trông có vẻ tuyệt vọng.
Nhóc phản diện ba tuổi không chỉ phải bảo vệ ba mà còn phải bảo vệ cả những người khác nữa, cậu bé rất mệt đó.
Chụp ảnh xong, họ đăng tải poster lên trang web đặt chỗ của nhà hàng.
Người hướng dẫn họ tạo lập trang web nói: “Nếu có thể làm thành ảnh động hoặc video thì nói không chừng sẽ hay hơn nhiều đó.”
“Ừ, có lý.” Chu Chúc gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi dơ điện thoại lên: “Tôi thử chút.”
Không bao lâu, cậu tự tin nói với Phao Phao: “Nhìn ba quay video nè.”
Phao Phao chăm chú nhìn.
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại——
Bầu trời xanh thẳm, mây trắng tinh khôi, một đóa hoa sen từ từ nở rộ, chú hamster nhỏ Phao Phao với khuôn mặt nhỏ nhắn, ngồi giữa khung hình——nhưng vẫn chưa chỉnh sửa xong.
Phao Phao: “……”
Đoạn video khiến cậu bé sa sầm mặt mày.
Phao Phao ngẩng đầu nhìn ba: “Ba ơi, sao trong này không có ba ạ?”
Chu Chúc cây ngay không sợ chết đứng: “Thứ tốt nhất đương nhiên phải để cho con rồi!”
Phao Phao quay đầu nhìn những người khác, mọi người đều đang làm việc của mình, tạm thời không chú ý đến ba con nhóc.
Cậu bé nghiêm túc nói: “Ba ơi, con với ba cùng quay.”
[Phao Phao nhìn ngó tứ phía, tôi tưởng cậu bé muốn Chúc Chúc xóa nó, ai dè là muốn quay video với ba ha ha ha ha]
[Phao Phao chỉ yêu mình ba, ngay cả những video quê mùa cũng muốn quay với ba]
[Đáng yêu, gửi tôi một bản với!]
[Ngoài mặt Chu Chúc thì đồng ý, thật ra đã bí mật tải về]
[Sau đó sẽ chiếu nó tại lễ trưởng thành của Phao Phao xấu xa 18 tuổi]
[Ha ha ha ha ha lầu trên là ác quỷ hả?]
Trưa hôm nay, người dẫn chương trình tuyên bố: “Bằng sự nỗ lực không ngừng nghỉ của mọi người, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ tưởng chừng như không thể này trong 48 giờ! Thậm chí còn hoàn thành trước hạn!”
Tất cả mọi người vỗ tay.
“Mọi thứ đã sẵn sàng, bắt đầu từ ngày mai nhà hàng động vật nhỏ của chúng ta sẽ chính thức bắt đầu đón khách.”
“Tôi sẽ công bố ba quy định khi kinh doanh nhà hàng.”
“Thứ nhất, phải đảm bảo thu chi cân bằng cho nhà hàng, nếu hoạt động thua lỗ, ba ngày liên tiếp không kiếm được tiền thì nhà hàng sẽ phải đối mặt với nguy cơ phá sản.”
“Thứ hai, mỗi vị khách sau khi dùng bữa ở nhà hàng đều sẽ đánh giá dịch vụ của nhà hàng. Nếu trong một ngày mà nhận quá 3 đánh giá xấu thì nhà hàng sẽ có nguy cơ bị phạt tiền.”
“Thứ ba, ai đến nhà hàng cũng đều là khách của nhà hàng, sẽ chia thành khách hàng bình thường và khách hàng đặc biệt. Các bạn nhỏ phải chú ý để nhận biết, nếu phát hiện khách hàng đặc biệt thì sẽ có phần thưởng ngẫu nhiên.”
Phần thưởng!
Mắt các bạn nhỏ phát sáng.
Coca hỏi: “Vậy khách hàng đặc biệt là ai ạ?”
“Đều là người quen của mọi người, chẳng qua có thể họ sẽ giả trang, các bạn nhỏ phải chú ý nhận biết đó.”
“Vâng……” Ý Mễ ngẫm nghĩ, “Cháu biết rồi, có khả năng sẽ là mẹ cháu.”
Quýt nói: “Còn cả bố nữa.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Người dẫn chương trình thần bí dơ ngón trỏ lên: “Suỵt——”
Càng rõ ràng hơn rồi.
[Được đó! Cuối cùng cũng thấy giám đốc Thẩm trong truyền thuyết rồi!]
[Mong chờ mong chờ]
[Tổ chương trình quả thật biết cách gây tò mò đó]
[Vậy Phao Phao phải làm sao giờ? Bố Phao Phao không phải……]
[Hả? Tổ chương trình không nghĩ cho Phao Phao à?]
[Không nhất thiết phải là chồng của ba mà, bạn của ba cũng được chứ?]
[Chắc Chu Chúc không đến nỗi không có một người bạn nào đâu chứ?]
Phao Phao quay đầu nhìn Chu Chúc.
Chu Chúc bất ngờ nhìn người dẫn chương trình, lại nhìn nhân viên công tác bên cạnh, chuyện gì thế này? Tổ chương trình đẩy tình tiết này lên trước mà không thông báo gì cho cậu hả? Lần trước cũng thế.
Nhân viên công tác dường như có hơi chột dạ, quay đầu tránh ánh mắt cậu.
Nếu không phải cậu có xem qua kịch bản thì cậu cũng đã bị lừa rồi.
Rõ ràng tình tiết này ở phía sau, rõ ràng họ biết tình hình gia đình cậu đặc biệt, bây giờ bỗng nhiên lại đẩy lên trước mà không thông báo gì cho cậu, làm thế nào bây giờ.
Thấy vẻ mặt Trang Liên bình tĩnh thản nhiên, dường như đã biết về tình tiết này rồi.
Lúc này, Quý Dao dường như phát hiện ra có gì đó không đúng, kéo tay áo cậu: “Anh làm gì thế?”
Chu Chúc nhỏ giọng hỏi: “Cậu biết việc này không?”
“Biết chứ. Tối qua có người đến tìm tôi nói là viện trưởng viện phúc lợi của Coca sẽ đến đây, bảo tôi phối hợp chút.”
Chu Chúc tức đến mức bật cười: “Họ không nói cho tôi.”
“Mẹ nó?” Quý Dao cũng sốc luôn.
Tình huống gia đình Phao Phao đặc biệt, những bạn nhỏ khác đều sẽ có mẹ hoặc bố tới, chỉ có Phao Phao là không có, lúc chương trình phát sóng chắc chắn sẽ bị bàn tán.
Tổ chương trình không báo trước cho Chu Chúc, cũng không bảo Chu Chúc chuẩn bị, nói là mời bạn tới nhưng sát giờ mới báo thì ai đến cho kịp đây?
Xem ra là muốn lấy Chu Chúc và Phao Phao để tạo nhiệt rồi.
Quý Dao kéo tay Chu Chúc, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Mấy người không báo cho Chu Chúc à? Quên hả?”
Người dẫn chương trình ngơ ra một lát, hiển nhiên không nghĩ tới Quý Dao sẽ trực tiếp hỏi họ trước ống kính thế này.
Tổ chương trình cho rằng họ và Chu Chúc đã ký hợp đồng thì sau này việc đã xảy ra, dù cho Chu Chúc đến hỏi thì họ xin lỗi một câu rồi nói rằng họ quên mất là xong, nhưng cái cậu Quý Dao “không có mắt” này lại hỏi họ ngay trên sóng livestream.
Thế này thì bảo họ trả lời kiểu gì?
[Vãi? Tổ tiết mục không báo cho Chu Chúc luôn?]
[Rõ ràng là cố ý lấy Chu Chúc và Phao Phao ra để tạo nhiệt nhỉ?]
[Cạn lời luôn]
[Cái tổ chương trình này vẫn luôn bắt nạt Chu Chúc và Phao Phao!]
Người dẫn chương trình vẫn muốn lảng sang việc khác để đổi chủ đề, nhưng Quý Dao lại không quan tâm mà chỉ hỏi: “Hở? Sao lại sót mỗi Chu Chúc thế?”
Giang Ý Thành và Lưu Quần Tiên cũng thay đổi thái độ nhìn người dẫn chương trình.
Họ để đám trẻ ra ngoài chơi, một đám người ngồi trên ghế chờ câu trả lời của tổ chương trình.
Người dẫn chương trình chảy mồ hôi lạnh, lắp ba lắp bắp nói: “Có thể…….nhân viên công tác quên mất……”
Quý Dao nói: “Thế bây giờ như nào?”
“Cái này…….”
“Không thì tất cả mọi người đều không đến nữa, dù sao thì về nhà cũng có thể gặp.”
Giang Ý Thành và Lưu Quần Tiên nhìn nhau, tỏ vẻ đồng ý.
“Được đấy, chúng ta không tạo bất ngờ cho bọn trẻ nữa, bỏ tình tiết này đi thôi.”
Trang Liên hơi hoảng: “Tình tiết này có viết trong kịch bản ban đầu, chỉ là bây giờ đẩy lên trước mà thôi, sao có thể nói bỏ là bỏ chứ?”
Anh ta chỉ chờ tình tiết này để lăng xê thôi đấy!
Sao có thể nói hủy thì hủy chứ?
Anh ta dừng lại một lúc, có lẽ cảm thấy có gì không đúng bèn bổ sung thêm một câu: “Nghĩ……nghĩ thêm cách khác đi nhỉ, cũng không nên làm khó tổ chương trình chứ?”
Giang Ý Thành tỏ uy của bậc tiền bối: “Vậy các anh cứ liệu mà làm, sao lại để cho một đứa trẻ không có khách mời đặc biệt, để cậu bé cô đơn thế hả? Các anh lên kế hoạch như vậy hả?”
[Đúng thế đúng thế!]
[Tức chết tôi rồi, vì Phao Phao không có bố mà ăn hiếp cậu bé]
[Tôi lập tức xông đến đó làm bố cho Phao Phao!]
[Phía trên là ai đấy?]