Bốn mắt nhìn nhau.

Quản lý nhà hàng Quý Dao và tên ăn quỵt bí mật Chu Chúc bốn mắt nhìn nhau.

Quý Dao sốc: “Anh!”

Coca cũng bước lên trước, tháo mặt nạ của Phao Phao: “Phao Phao! Không ngờ em với ba em lại đến ăn quỵt!”

Sét giữa trời quang*!

Trên mặt Coca là biểu cảm “Không ngờ mọi người lại phản bội tổ chức” đầy đau khổ.

Phao Phao vội vàng giải thích: “Chúng em là nội gián! Chúng em không phải người xấu!”

Coca nghi ngờ: “Nội gián?”

Vẻ mặt Phao Phao nghiêm túc: “Đúng! Ba em nói chúng em ẩn nấp làm nội gián trong nhóm ăn quỵt, rồi phối hợp cùng anh cũng như giúp đuổi nhóm khách ăn quỵt đi!”

[Phao Phao rất tin tưởng ba, lời ba nói chính là luật trời!]

[Rốt cuộc có phải nội gián không vậy? Tôi cảm thấy Chu Chúc đang lừa Phao Phao, nhưng cũng cảm thấy Chu Chúc nói rất nghiêm túc]

[Không trách Phao Phao, một người trưởng thành như tôi cũng không thể phân biệt được]

[Có lẽ là thật nhỉ?]

“Đúng!” Chu Chúc cởi bỏ mặt nạ rồi đứng dậy: “Chúng tôi là nội gián!”

Cơn giận của Quý Dao vừa bùng lên được một nửa thì bỗng dịu đi, cậu ta nhỏ giọng hỏi: “Thật à?”

“Đương nhiên là thật rồi!” Chu Chúc chống nạnh, lí do lí trấu, “Cái tên ngốc Quý Dao, cậu bán đứng nội gián rồi, bây giờ tất cả chúng ta đều tèo rồi!”

Quý Dao sốc: “Vậy làm thế nào giờ?”

Lúc này, giọng nói của người dẫn chương trình từ bên ngoài vang lên: “Chu Chúc không phải nội gián! Chu Chúc không phải nội gián! Thân phận nội gián là do cậu ta bịa bừa ra đó!”

Giờ thì đến lượt Phao Phao đau đớn cùng cực: “Ba!”

Chúng ta không phải gián điệp! Ba lừa con!

Trong một giây, Chu Chúc ngồi về vị trí ban đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng, cố ghép lại chiếc mặt nạ đã bị xé thành từng mảnh đeo lên mặt: “Ba sai rồi.”

[Cười đến mức bị chuột rút rồi]

[Cậu quả thật là một đứa trẻ lanh lợi đó]

[Tôi cũng bị lừa rồi]

Quý Dao giật lấy mặt nạ của Chu Chúc, tóm lấy cổ áo cậu: “Đánh chết anh!”

Chu Chúc vội trốn: “Trước đó tôi không được lựa chọn mà, bây giờ tôi muốn làm người tốt! Tôi còn cơ hội không?”

Quý Dao nghĩ một chút: “Bây giờ anh cải tà quy chính thì vẫn còn cơ hội.”

Quý Dao quay đầu nói với Coca: “Coca, bây giờ chúng ta bật chức năng đồng hóa, cho hai ba con họ gia nhập với chúng ta giúp chúng ta làm việc, thấy thế nào?”

Coca dùng sức gật đầu: “Được ạ!”

Chu Chúc ôm lấy Phao Phao đang tức giận, cố gắng dỗ cậu bé: “Phao Phao à, ba đã cải tà quy chính rồi, đừng giận nữa nha, bây giờ ba là người tốt rồi nè, đừng giận nữa mò.”

Phao Phao nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp: “Ba ơi, từ giờ con sẽ không tin ba nữa.”

“Không thể nào!” Chu Chúc kề sát mặt với cậu bé: “Con tin ba nhất mà!”

[Chẳng lẽ sự “đồng hóa” này cũng là do Quý Dao tạo ra hả?]

[Chương trình thực tế cho trẻ em (x) Chương trình thực tế nói bừa (o)]

[‘Phẩm giá của diễn viên’]

Sau khi được khuyên bảo, Chu Chúc dắt theo Phao Phao rời khỏi nhóm ăn quỵt và gia nhập phe chính nghĩa.

“Giúp chúng tôi khuyên nhóm người ăn trực này đi.”

Chu Chúc làm dấu tay: “Ok, không thành vấn đề.”

Mấy người chia nhau ra hành động.

Quý Dao cúi người: “Quý khách, thật ngại quá, chỗ chúng tôi không nhận khách ăn quỵt ạ.”

Coca và Phao Phao cùng nhau cúi người: “Chú ơi, nhà hàng của bọn cháu không có tiền nên không thể nấu cơm cho mọi người đâu ạ.”

Chu Chúc cũng cúi người: “Anh mà không đi là tôi gọi bảo vệ thật đấy.”

Người khách ăn quỵt nói: “Cậu vừa nói nhà hàng này không có bảo vệ mà.”

“……”

[Chu Chúc tự đào hố cho mình rồi]

[Cứu với, tôi thật sự cười đến mức chuột rút rồi]

Hai mươi phút trôi qua, chỉ có một người khách ăn quỵt bị Coca và Phao Phao khuyên rời đi.

Coca ôm chân trái khách hàng, vốn dĩ Phao Phao muốn ôm chân phải của người này nhưng cậu bé có chút bệnh sạch sẽ, cuối cùng chỉ dùng tay kéo quần người khách đó.

Người khách thấy hai cậu bé quá đáng thương thế là đứng dậy rời đi.

Khi rời đi, Coca còn khom lưng với anh ta, học theo dáng vẻ của nhân viên phục vụ từng thấy: “Hoan nghênh lần sau lại đến!”

Phao Phao nhắc nhở anh trai: “Chú ấy là khách ăn quỵt, anh bảo người ta quay lại làm gì?”

“......À.”

Bốn người lại tụ lại.

Phao Phao nói: “Như này chậm quá ạ.”

Coca gật đầu: “Đến ngày mai cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ mất.”

Chu Chúc nghĩ ngợi, hỏi Quý Dao: “Nhiệm vụ của các cậu là gì?”

Quý Dao nói: “Thì là đuổi đám khách ăn quỵt đi thôi.”

Coca sửa lại cho cậu ta: “Không phải ạ, ba Quý ơi, phát thanh nói nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ khách hàng cho tốt.”

“Bảo vệ khách hàng?” Chu Chúc chợt lóe lên một ý tưởng, “Tôi biết rồi.”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Cậu quay đầu chạy về nhà hàng, khiêng những khách hàng giả bị làm đổ dưới đất.

Quý Dao thắc mắc: “Anh làm gì đấy?”

Chu Chúc vẫy tay với cậu ta: “Mau, bảo vệ khách hàng là được rồi, chúng ta chuyển mấy người giả này đến phía đối diện.”

[Nghẹn rồi]

[Chu Chúc quả là một đứa trẻ lanh lợi]

[Dường như cũng rất có lí đó]

[Chuyên gia tìm lỗi]

Quý Dao cũng phản ứng lại, mau chóng bước lên phía trước, một tay khiêng người giả.

Hai bạn nhỏ Coca và Phao Phao cũng cùng nhau khiêng một người giả.

Xông lên!

Không chọc vào được cũng không trốn được thì họ chuyển đi thôi!

Nhóm khách ăn quỵt ngơ ngác nhìn nhau, chuyện gì thế này?

Một đám người của tổ chương trình cũng phản ứng lại, nhanh chóng chuyển đám người giả ở container số 4 về container số 3.

Chu Chúc khóa xong chiếc cửa ở giữa hai container: “Đã hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ khách hàng!”

Coca và Phao Phao cùng khiêng một người giả, bước từng bước nhỏ.

‘Hây hô, hây hô, Phao Phao dùng thêm chút sức nữa, đặt xong khách hàng là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

“Vâng.” Phao Phao gật đầu, bỗng nhiên nói: “......Ba ơi, đầu của khách hàng rơi rồi ạ.”

Chu Chúc xông như bay về phía trước che mắt của hai cậu bé lại.

Tổ chương trình chuẩn bị đạo cụ gì thế này? Rơi đầu rồi, sẽ tạo thành bóng ma tâm lý cho trẻ con đó!

[Ha ha ha ha ha]

[Không bảo vệ được khách hàng, làm đầu khách hàng rơi xuống rồi!]

[Nhiệm vụ thất bại!]

Không lâu sau, hai gia đình khác cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Giang Ý Thành và Ý Mễ phối hợp ăn ý, một người vào vai phản diện, một người vào vai cảnh sát dỗ những khách hàng đang lo lắng sốt ruột trở nên nghe lời răm rắp.

Lưu Quần Tiên và Mị Mị cùng nghe bài nghe tiếng trung rất nhiều lần, sau ba lần thất bại mới có thể lên đúng món.

Đợi Quýt ở bên ngoài chấm điểm cho họ xong, họ sẽ có thể ra ngoài được.

Người dẫn chương trình cầm bảng tỉ số: “Giờ sẽ công bố số điểm mỗi gia đình đạt được.”

“Giang Ý Thành và Ý Mễ, hai bạn đã dùng sự thông minh của mình để giải quyết vấn đề, vì vậy được cộng điểm thông minh.”

“Lưu Quần Tiên và Mị Mị được cộng điểm kiên trì.”

“Quý Dao và Coca được cộng điểm kiên trì và dũng cảm.”

“Chu Chúc và Phao Phao……”

Chu Chúc và Phao Phao nhìn đầy mong đợi.

“Tuy rằng không hoàn thành nhiệm vụ ăn quỵt nhưng đã kịp thời bỏ gian tà theo chính nghĩa, Quýt cho các bạn điểm rất cao, được cộng thêm điểm thông minh và dũng cảm!”

“Được đó!” Chu Chúc cầm tay Phao Phao đập tay với cậu bé.

“......” Phao Phao cạn lời, ba thật trẻ con.

“Theo điểm thuộc tính mà mọi người được cộng thêm, giờ sẽ phân chức vụ cho mọi người.”

“Giang Ý Thành và Ý Mễ đảm nhận vị trí nhân viên thu ngân.”

“Lưu Quần Tiên và Mị Mị đảm nhiệm vị trí phụ bếp, chịu trách nhiệm hỗ trợ đầu bếp chính trong việc nấu nướng.”

“Quý Dao và Coca làm nhân viên phục vụ; Chu Chúc và Phao Phao làm bảo vệ, phụ trách bảo vệ sự an toàn của khách hàng.”

[Ha ha ha ha ha]

[Bảo vệ sự an toàn của khách hàng, trò đùa này không còn vui nữa rồi]

[Khách hàng: đi thì rơi đầu, không dám đi, không dám đi]

Người dẫn chương trình tuyên bố: “Bây giờ mời các bạn nhỏ bước lên phía trước bốc nhãn dán động vật nhỏ để xác định thân phận của mình, chúng ta sẽ xuất phát ngay lập tức đến nhà hàng để chụp poster tuyên truyền ở đó.”

“Vâng ạ!”

Các bạn nhỏ cùng bước lên phía trước, kiễng chân đưa tay vào hộp đựng nhãn dán, sờ nhãn dán động vật nhỏ.

“Ối?” Bỗng nhiên Phao Phao chạm vào thứ gì đó mềm mềm.

Dường như thứ đó cũng nắm lấy tay cậu bé.

Phao Phao ngờ ngợ, rút tay ra khỏi hộp.

Cậu bé và Quýt nắm tay nhau.

Hai nhóc nắm lấy tay nhau.

Coca chỉ vào hai nhóc rồi cười lớn: “Ha ha ha!”

Mặt Phao Phao và Quýt đỏ lựng, hai cậu bé nhìn nhau cười sau đó nắm tay cùng cho vào hộp lần nữa.

Mỗi bé đều bốc thăm được loài động vật nhỏ, tại nhà hàng động vật nhỏ, các bé sẽ làm việc với vai trò là con vật đó.

[Cái gì thế? Coca bốc được hổ xong cậu bé lại là nhân viên phục vụ, Phao Phao bốc được chuột hamster lại là bảo vệ!]

[Bảo vệ hamster Phao Phao có thể bảo vệ được ai?]

[Bảo vệ một chú chuột hamster ba khác! doge]

[Cái tình tiết này làm cốt truyện càng buồn cười hơn rồi đó]

[Nhà hàng này không bình thường (chỉ chỉ trỏ trỏ)]

Chu Chúc xoa đầu Phao Phao: “Bốc giỏi đấy!”

Phao Phao nhìn cái đuôi hamster mềm mại trong tay mình: “Ba ơi, con không muốn làm chuột hamster.”

“Ba muốn làm chuột hamster, chúng mình là một cặp ba con hamster, chít chít chít chít——”

Phao Phao lạnh lùng gật đầu trong tiếng chít chít chít chít của ba, tự đeo đuôi nhỏ mềm mại: “Vậy được ạ.”

Tổ chương trình sắp xếp địa chỉ nhà hàng ở gần biệt thự, họ có thể đi bộ sang bên đó.

Các bạn nhỏ tay trong tay đi ở phía trước, lần lượt là——

Chuột hamster Phao Phao, mèo mướp Quýt, hổ Coca, sư tử Mị Mị, cáo Ý Mễ.

Coca đề nghị: “Bây giờ còn thời gian, chúng ta sắp xếp theo thứ tự đi.”

Mị Mị thắc mắc: “Thứ tự gì ạ?”

Phao Phao và Quýt nhìn nhau, hiểu rồi: “Coca lại muốn người khác gọi anh ấy là ‘anh lớn’ rồi.”

Coca nghiện làm anh lớn.

Coca bị vạch trần, hơi ngại ngùng gãi đầu: “Anh 5 tuổi rồi, anh lớn nhất.”

Lúc này, Ý Mễ hỏi: “Cậu 5 tuổi mấy tháng rồi?”

Coca xoè ngón tay ra đếm: “6 tháng.”

Ý Mễ lớn tiếng nói: “Tớ 5 tuổi 7 tháng rồi!”

“Hay quá!” Quýt và Phao Phao cùng nhau reo hò!

Không cần gọi Coca là “anh lớn” nữa rồi, Coca không phải là người lớn nhất!

Coca: ???

Hai em!

Bọn trẻ cứ vậy trò chuyện về tuổi tác suốt dọc đường.

Phao Phao nói: “Em cảm thấy mỗi chúng ta đều có thể làm “anh lớn”, em cũng có thể.”

Đám nhóc đồng thanh phản bác: “Nhưng em nhỏ nhất đó!”

[Thay phiên nhau làm anh lớn, năm sau đến nhà tôi]

[Phao Phao à, không hổ là nhóc]

Chưa được bao lâu, họ đã đến trước một căn nhà gỗ nhỏ.

Trước cửa là một thảm cỏ xanh rì, còn có một cái xích đu sắt, nhưng cỏ dại mọc um tùm, xích đu cũng bị rỉ sét, men theo con đường đá sẽ thấy một ngôi nhà gỗ có hình trụ ngược.

Coca có hiểu biết sâu rộng về phim hoạt hình nói: “Giống hệt Krusty Krab trong ‘Chú bọt biển tinh nghịch’.”

Đẩy cửa vào, trong nhà gỗ nhỏ có bàn ghế và ghế dài, nhưng đều phủ một lớp bụi dày, rèm treo trên cửa sổ cũng rơi một nửa xuống.

Rõ ràng nơi này đã bị bỏ hoang rất lâu rồi.

Người dẫn chương trình tuyên bố: “Chào mừng mọi người đến với nhà hàng động vật nhỏ.”

Coca giơ tay: “Phải mở nhà hàng ở đây ạ? Nhưng chỗ này bẩn quá ạ.”

“Vì vậy mới cần mọi người cùng nhau dọn dẹp nhà hàng cho thật sạch đó.”

Ý Mễ hỏi: “Vậy các chú có cho chúng cháu tiền không ạ?”

“Chúng ta sẽ quyết định số vốn ban đầu của nhà hàng bằng cách chơi một trò chơi nhỏ đơn giản.”

Ý Mễ quay đầu nói với các bạn nhỏ: “Chắc chắn họ lại muốn chúng ta đi phát tờ rơi rồi, phát tờ rơi rất mệt luôn.”

“Không không không.” Người dẫn chương trình xua tay, “Lần này thật sự chỉ là một trò chơi nhỏ đơn giản thôi.”

Phao Phao hỏi: “Thế lần trước không phải ạ?”

“……” Người dẫn chương trình lau mồ hôi trên trán rồi tiếp tục nói: “Lần này thật sự rất đơn giản, các bạn nhỏ chạy tiếp sức theo thứ tự, mỗi bạn chỉ được di chuyển một bước, hai chân chạm đất sẽ được tính là một bước. Tổng chiều dài mà mọi người bước được sẽ là số vốn ban đầu của nhà hàng.”

“Ví dụ như mọi người cùng nhau đi được 100 cm, vậy thì số vốn ban đầu sẽ là 100 tệ.”

Các bạn nhỏ nghe được lời này thì vội vã kéo chân.

Kéo ra một đôi chân siêu dài!

Coca giơ tay: “Chỉ cần hai chân không chạm đất là được đúng không ạ? Vậy cháu có thể nhảy chứ ạ?”

“Đúng vậy, có thể bước dài, cũng có thể nhảy, chỉ cần hai chân không chạm đất là được.”

Phao Phao gật đầu với vẻ mặt trầm tư: “Ừm.”

Đám nhóc lại bắt đầu nhảy nhót loạn xạ.

Quýt hỏi: “Phao Phao ơi, em định nhảy bằng cách nào thế?”

Phao Phao khum tay lại, ghé vào tai Quýt nói nhỏ: “Em nói cho anh……”

Rất nhanh, người dẫn chương trình tuyên bố: “Thời gian đã đến, bây giờ ai lên trước nào?”

“Cháu ạ!” Coca giơ tay, cậu bé đứng sau vạch vàng, vung tay và dùng hết sực lực nhảy về phía trước!

Người dẫn chương trình đánh dấu vị vị trí cậu bé chạm đất, sau đó đến lượt Ý Mễ, cô bé cũng nhảy về phía trước.

Hai bạn nhỏ lớn kiếm cho nhà hàng được gần 200 tệ vốn ban đầu.

Tiếp theo đó, Mị Mị cũng nghiến răng nghiến lợi bước một bước dài, giành được mấy chục tệ.

“Chỉ còn Quýt và Phao Phao, ai trong hai đứa sẽ lên trước nào?”

“Cùng lên ạ!”

“Thế hai đứa muốn nhảy hay là muốn bước dài nhỉ?”

“Đều không phải ạ!”

Quýt và Phao Phao cùng bước lên trên, vẫy tay với ba đang đứng bên cạnh: “Ba ơi! Mau lên!”

Trang Liên còn đang ngơ ngác ở chỗ cũ, không biết nên làm thế nào.

Chu Chúc phản ứng vô cùng nhanh, quen chân quen tay ôm Phao Phao, kẹp cậu bé dưới nách.

Người dẫn chương trình: ???

Phao Phao giải thích: “Chú ơi, chú nói chỉ cần hai chân không chạm đất là được mà ạ.”

“Đúng là chú đã nói như thế, nhưng mà……”

“Ba ơi, ba vất vả rồi ạ.” Trong ánh mắt ngạc nhiên của các bạn nhỏ, Phao Phao vẫy tay với chúng: “Bai bai.”

Coca hỏi: “Phao Phao ơi, em muốn lấy bao nhiêu tiền thế?”

Mị Mị giơ tay: “100 tệ!”

Ý Mễ nói: “1000 tệ! Càng nhiều càng tốt!”

Phao Phao ngẫm nghĩ: “Trái đất có hình tròn, mọi người ở đây đợi một chút nha, ba em có thể chạy một vòng quanh trái đất, chút nữa sẽ quay lại đây.”

Wow, nhóc phản diện thật là thông minh!

Những đứa nhóc còn lại tỏ ra ngưỡng mộ nhưng chỉ có mình Chu Chúc là bối rồi: ???

Không, ba không thể.

Chu Phao Phao, con đang…..nói vớ nói vẩn gì thế?

( truyện đăng trên app TᎽT )
[Ha ha ha ha ha]

[Chu Chúc chết lặng luôn rồi]

[Trong mắt Phao Phao ba là siêu nhân đó] 

Phao Phao kỳ vọng nhìn cậu: “Ba ơi, ba có thể chứ ạ?”

“Đương nhiên rồi.” Chu Chúc mỉm cười trả lời, “Ba không thể.”

“Ò——” Phao Phao ngẫm nghĩ, “Vậy thì chạy bừa một đoạn 200 nghìn tệ đi ạ.”

Hai mắt Chu Chúc mở to: “Hả?”

Bừa?

Phao Phao nghiêm túc nhìn ba, “Có vấn đề gì sao ạ? Mỗi tháng trợ lý của bố đều gửi 200 nghìn tệ cho ba mà.”

Chu Chúc lặng lẽ thả cậu bé xuống.

Quẳng luôn đi, không cần nữa.

Phao Phao bối rối: “Ba ơi?”

Chu Chúc vẩy tay, lời ngay lẽ phải: “Ba đau tay.”

[Chu Chúc có nhiều tiền lắm hả? Con trẻ không coi tiền là tiền luôn]

[Trẻ con thì biết cái chó gì chứ, chắc là người lớn nói bừa xong thằng bé nhớ thôi]

[Chu Chúc muốn quẳng Phao Phao đi rồi hả? Quẳng ở đâu thế? Để tôi đi nhặt về!]

[Nuôi Phao Phao cần 200 nghìn tệ, bạn phía trên nói muốn nhặt thì có nuôi nổi không vậy?]

Cuối cùng, Phao Phao và Quýt cắn răng dựa vào sức mình, cố gắng hết cỡ để nhảy!

“Sau khi thống kê thì số vốn ban đầu cua nhà hàng là 323 tệ. Vì nhà hàng cách thành phố khá xa, tổ chương trình cũng sẽ cung cấp cho mọi người một chiếc xe để di chuyển.”

“Xe để di chuyển?”

“Xin mời xe di chuyển của chúng ta.”

Tất cả mọi người đều vô cùng mong chờ mà quay đầu nhìn. 

Một chiếc Mercedes màu đen siêu sang chầm chậm chạy từ ngoài đường vào rồi đỗ trước cửa nhà hàng.

“Woa!” Các bạn nhỏ xông lên trước đầu tiên và vây quanh xe, “Ngầu thật đó!”

“Không không không, các bạn nhỏ à, đây mới là xe di chuyển của mấy đứa!”

Khi chiếc Mercedes Benz đi tới thì đồng thời cũng có một chiếc xe ba bánh nhỏ màu xanh đi cạnh nó, nhưng chiếc xe ba gác bị khuất sau chiếc Mercedes Benz nên mới không nhìn thấy.

[Ngốc luôn rồi]

[Không sai, mở nhà hàng và mua rau thì phải đi xe ba gác!]

Các bạn nhỏ quyến luyến sờ chiếc xe: “Chiếc xe này khá lớn nên chúng cháu có thể mượn không ạ? Ba cháu biết lái ạ.”

“Không được, chiếc xe này là hàng đi mượn đó, khoe với mấy đứa chút thôi, chú sắp phải đem trả rồi.”

[Cố ý mượn một chiếc xe để kích thích các bạn nhỏ]

[Anh được đó (Ngón tay cái)]

Sau khi hoàn thành hướng dẫn những quy trình cần thiết, người dẫn chương trình rời đi để họ tự do phát huy.

Là người lớn tuổi nhất ở đây nên Giang Ý Thành chủ động nhận chức chỉ huy và lãnh đạo.

“Việc cấp bách nhất bây giờ là dọn dẹp nhà hàng, nhưng chúng ta không có dụng cụ gì cả, hơn nữa còn thiếu tiền. Theo tôi nghĩ nên chọn ra hai người, hai người này sẽ lấy 50 tệ và đi mua một số dụng cụ dọn vệ sinh cần thiết ở chợ.”

“Ba người còn lại sẽ cùng nhau tìm kiếm dụng cụ ở phòng dụng cụ ở bên cạnh, lấy hết những thứ còn có thể dùng được để tránh tiêu tiền uổng phí.”

Tất cả mọi người đều giơ tay đồng ý, vấn đề hiện giờ là——

“Ai biết lái xe ba gác?”

“Xe này hoạt động giống với nguyên lý hoạt động của ô tô bình thường chứ nhỉ?”

“Bằng lái giống nhau chứ?”

Chu Chúc nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai giơ tay thế là vô cùng đắc ý giơ tay lên rồi chạy từ bên cạnh sang: “Tôi biết lái!”

“Cậu biết lái?”

“Biết thật đó.” Chu Chúc trèo lên ghế lái, vô cùng quen thuộc mà nắm lấy tay cầm, xoay chìa khóa rồi đạp ga, “Đi!”

Quý Dao vội tiến cử bản thân: “Thế tôi đi với anh!”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Giang Ý Thành cản họ lại: “Không được, trẻ con không biết mua đồ sẽ bị lừa đấy.”

“Nói vớ vẩn! Bọn em biết mặc cả đấy! Năm đó ở kí túc xá công ty……”

“Quần Tiên, cậu đi đi.”

“Được.” Lưu Quần Tiên nhận 50 tệ quý báu trong tay Giang Ý Thành rồi cất đi “Tiểu Chu, tôi đi cùng cậu.”

“Được ạ.” Chu Chúc vẫy tay với Phao Phao “Phao Phao, mau lên xe.”

“Con đến đây!”

Phao Phao và Mị Mị chạy lên phía trước, bám vào thùng xe ba gác rồi trèo lên dưới sự giúp đỡ của Lưu Quần Tiên.

Về mặt lý thuyết thì thùng xe không được chở người.

Nhưng họ đang quay chương trình giải trí nên tổ chương trình đã xin những ban ngành có liên quan, trong quá trình livestream sẽ có 4-5 chiếc xe vây quanh họ, xe ba gác chạy nhanh nhất cũng sẽ không vượt qua 15 km/h —— còn chậm hơn rùa nữa.

Nhân viên công tác còn cố ý thêm ghế và dây an toàn ở phía sau thùng xe.

Đã có nhiều biện pháp bảo vệ, có thể lên đường rồi.

Phao Phao và Mị Mị ngồi sau vẫy tay với các bạn nhỏ: “Bai bai!”

Chu Chúc đạp ga: “Tạm biệt! Chúng tôi đi đây!”

Những bạn nhỏ còn lại quấn lấy ba mình: “Ba ơi, ba mau đi học lái xe đi! Ngay cả lái xe mà ba cũng không biết! Ê xì xì!”

Ánh nắng vừa đẹp, gió nhẹ thổi vào mặt, khẽ khàng thổi bay tóc mái Chu Chúc.

Lưu Quần Tiên ngồi phía sau nói: “Tiểu Chu, cậu học lái xe ba gác lúc nào vậy?”

Chu Chúc cười; “Hồi đại học, vừa làm thêm ở quán ăn vừa học ạ.”

Lưu Quần Tiên gật đầu, lại nhẹ giọng nói: “Hôm nay lão Giang có hơi hung dữ với cậu, cậu đừng để ý nhé, anh ấy chỉ là tiếc rèn sắt không thành thép thôi. Trước kia tôi với anh ấy nhắc đến cậu đều nói cậu có thiên phú, nếu cậu có thể phát triển sâu thêm nữa ở lĩnh vực diễn xuất……”

Chu Chúc: !

Cảm giác không ổn lại xuất hiện rồi!

Lưu Quần Tiên ấm áp nói: “Chúng tôi cũng không ngờ được rằng những năm này cậu phải trải qua nhiều biến cố như vậy, sao lại không nói với chúng tôi thế?”

Chu Chúc: !!!

“Em…...” Chu Chúc cố gắng giải thích: “Em không quá khó khăn cũng không hề đáng thương, không phải như mấy anh tưởng tượng đâu……”

Lưu Quần Tiên thở dài: “Cậu… đứa trẻ này quật cường quá đi mất thôi.”

Chu Chúc cúi đầu, tập trung lái xe.

[Có ai chú ý không? Ban nãy Giang Ý Thành cũng nói Chu Chúc và Quý Dao là trẻ con]

[Hu hu, tiểu tiết này cảm động quá]

[Thật ra họ cũng thích hai đứa trẻ Chu Chúc và Quý Dao nhỉ?]

[Có lúc nghĩ đến việc đứa trẻ mình biết rẽ nhầm đường, quả thật sẽ buồn đến mức không ngủ được]

[Chu Chúc, cậu còn có điều bất ngờ gì mà chúng tôi không biết nữa thế?]

Hai bạn nhỏ ở thùng xe đều mờ mịt nhìn nhau.

“Mị Mị, bố chị đang nói gì thế?”

“Chị cũng không biết.”

“Hả?” Phao Phao quay đầu nhìn ba.

Mới nãy bố Mị Mị nói thì có vẻ ba rất đáng thương.

Cậu bé ngẫm nghĩ rồi nói với Lưu Quần Tiên: “Bố Mị Mị ơi, ba cháu không phải là ba của trước kia nữa, ba bây giờ khác ba hồi trước rồi ạ.”

Chu Chúc ra sức gật đầu: “Đúng!”

Phao Phao tiếp tục nói: “Bây giờ ba đã trở nên vô cùng đáng yêu rồi ạ.”

Chu Chúc liên tục gật đầu: “Rất đúng!”

Không ai hiểu cha bằng con!

“Còn trở nên rất ngố!”

Chu Chúc: ???

“Chu - Phao - Phao!”

Phao Phao bỗng nhiên bị ba gọi đầy đủ họ tên vẫn đang nói chữ “ngốc”*, miệng vẫn đang há.

*Ngốc tiếng trung là shǎ, lúc phát âm phải mở miệng tròn

Gió lùa vào mồm cậu bé, dường như Phao Phao phát hiện ra bí mật gì đó.

“A——” Phao Phao kinh ngạc nói, “Vui thật đó, a——”

“Ba dạy con nè, mở to miệng ra phát ra tiếng nhỏ thôi.” Chu Chúc há miệng đón gió, “Ua—— ua ua ua—— ua ua ua ua——”*

*Trò này giống kiểu trò mở miệng trước quạt xong nói rồi quạt vọng lại

Phao Phao nghiêm túc học theo: “Ua ua ua——”

Một giây sau, Chu Chúc vơ lấy một nắm không khí thả vào miệng cậu bé.

“Tặng con một quả rắm, he he he!”

“Ba, ba!’

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play