Trong chốc lát, bão bình luận của ‘Những ông bố thực tập’ ít đi nhiều.
[Tổ chương trình bắt đầu quản khu bình luận rồi à]
[Chặn những bình luận ác ý đi thì hòa bình hơn nhiều rồi]
[Có thể vui vẻ xem chương trình thực tế cho trẻ em rồi!]
[Thêm phần chặn những từ khóa không hề khó, không hiểu sao đến giờ tổ chương trình mới làm]
[Cứ bám vào Chu Chúc để hút nhiệt, thật cạn lời]
[Chu Chúc có nhiệt độ gì hả? Đừng có làm trò cười nữa, có người đến mắng cậu ta thì cậu ta lại chả vui điên luôn nhỉ? Không phải cậu ta thích nhiệt lắm à?]
Bình luận này vừa xuất hiện được một giây đã bị chặn.
Đạo diễn Vương ngồi trước màn hình, nhìn phòng livestream đang cực kỳ nổi, đắc ý tự mãn, bỗng nhiên bão bình luận ít mất một nửa, ông ta trợn mắt, lập tức gọi điện cho nhân viên công tác.
“Có chuyện gì thế?”
“Đạo diễn Vương, có người báo cáo rất nhiều các bình luận ác ý, chúng tôi còn vừa nhận được một cuộc điện thoại, cơ quan có liên quan yêu cầu chúng tôi ngay lập tức điều chỉnh khu bình luận, bên chúng tôi chỉ có thể điều chỉnh nâng cao mức độ của màng chắn, rất nhiều bình luận đã bị chặn ở bên ngoài.”
Ngay cả nhân viên cũng không nhịn được mà cảm khái: “Những bình luận mắng Chu Chúc…..thật sự quá nhiều, quá khó nghe.”
Đạo diễn Vương không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại, tức giận ném điện thoại xuống sofa.
Lượng nhiệt khó khăn lắm mới có được lại cứ thế mà bay mất, sao ông ta có thể cam tâm chứ?
Ông ta xoa thái dương, nghĩ ngợi một lát rồi cầm điện thoại lên gọi cho phó đạo diễn: “Alo? Tiểu Trương à? Cậu đổi kịch bản, đẩy cảnh mời phụ huynh lên trước.”
Người ở đầu bên kia điện thoại có hơi do dự: “Đạo diễn Vương, ông đang nói đến cảnh mời vị phụ huynh còn lại đến nhà hàng ạ? Muốn đẩy lên trước bao nhiêu cảnh ạ?”
“Ngay lập tức, vài ngày nữa lên luôn.”
“Nhưng theo tôi, ở tập cuối cùng, tình hình kinh doanh của nhà hàng ổn rồi thì hẵng mời những khách mời khác, làm một cảnh kết thúc ấm áp, làm như vậy khá hợp lý, cũng hợp để làm đoạn kết, hơn nữa……”
Đạo diễn Vương không kiên nhẫn cắt lời anh ta: “Cậu là đạo diễn hay tôi là đạo diễn hả? Cho cậu cái chức phó đạo diễn, cậu còn tưởng rằng cậu là phó đạo diễn luôn rồi à, đống tiến trình cho trương trình cậu thiết kế không có tí nhiệt nào, cậu tưởng khán giả đến để xem ba con tình thương mến thương thật à? Không đâu, họ tới là để mắng người đấy.”
“Tôi bảo cậu đẩy lên trước thì đẩy đi, viết nhanh lên, chiều nay tôi muốn thấy kịch bản mới.”
Đạo diễn Vương mắng một tràng rồi trực tiếp cúp máy luôn.
Chỉ cần có thể khuấy đảo nhiệt độ lại, những thứ khác không phải vấn đề.
Trang Liên cũng nói với ông ta rồi, bố của Phao Phao là một lão già sống dở chết dở, lại thêm cả lời nói dối hiện giờ của Chu Chúc, chỉ cần có thể bóc trần cậu ta trên chương trình thì chắc chắn có thể kiếm thêm một đống nhiệt.
Tổ chương trình ông ta chả làm gì sai cả, lời nói dối đó là do Chu Chúc tự bịa, tổ chương trình chỉ là không cẩn thận vạch trần mà thôi.
Tiếp tục chương trình thực tế cho trẻ em—
Một đám người và hai gia đình mới tới chào hỏi qua rồi quay về biệt thự.
Họ dùng ba phút để chọn phòng, cất hành lý rồi đến nhà ăn.
Người dẫn chương trình đang muốn tuyên bố nhiệm vụ hôm nay.
“Tôi tin rằng mọi người đều rất muốn biết, hôm qua Ý Mễ, Mị Mị và bố của hai cô bé làm nhiệm vụ đặc biệt gì.”
“Hiện tại, xin mời Ý Mễ và Mị Mị nói cho mọi người biết.”
“Dạ!” Ý Mễ dắt tay Mị Mị bước đến chính giữa nhà ăn, “Hôm qua bọn con đến nhà hàng ăn cơm.”
Mị Mị máy lặp: “Đến nhà hàng ăn cơm ạ.”
Coca bất ngờ, giơ tay hỏi: “Sao hôm qua các em có thể đến nhà hàng ăn cơm? Bọn anh lại phải nấu cơm ở đây?”
Ý Mễ lớn tiếng nói: “Nhưng bọn con không có tiền!”
“Hả?”
“Họ không đưa tiền cho bọn con! Bọn con ở trên phố phát tờ rơi, phát đến trưa mới kiếm được ba mươi tệ!”
“Ba mươi tệ!”
“Sau đó, bọn con đến nhà hàng, chỉ có thể gọi một phần cơm rang, còn cả bốn cốc nước chanh miễn phí.”
Các bạn nhỏ đồng thanh kêu lên trong sự ngạc nhiên: “Woa!”
Bốn người gọi một phần cơm rang, đáng thương thật đấy!
Lưu Quần Tiên kịp thời nói tiếp: “Nhưng chúng tôi cũng không chỉ đơn giản là đi ăn cơm, chúng tôi còn có một nhiệm vụ khác là quan sát xem mở một nhà hàng thì cần bao nhiêu tiền. Ý Mễ, Mị Mị nói với mọi người những phát hiện của chúng ta nào.”
“Dạ.” Ý Mễ mạnh mẽ gật đầu, “Bọn con phát hiện, mỗi nhà hàng đều cần có nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ phụ trách mang món ăn lên.”
Mị Mị tiếp lời: “Còn cần cả nhân viên thu ngân để thu tiền nữa ạ.”
“Còn có cả bảo vệ đứng ở cửa để bảo vệ sự an toàn của mọi người.”
“Còn có cả đầu bếp phụ trách nấu cơm.”
“Chỉ vậy thôi ạ.”
“Ý Mễ và Mị Mị quan sát kỹ thật đó, mời mọi người trở về chỗ ngồi.” Người dẫn chương trình lớn tiếng nói, “Hiện giờ sẽ tuyên bố nhiệm vụ của mọi người—”
Tất cả mọi người đều nghiêm túc nhìn anh ta.
“Nhiệm vụ của chúng ta là—”
Ánh nhìn tràn đầy mong đợi.
“Đó chính là—-”
“Nhanh chút đi…….” Chu Chúc phản ứng lại, che miệng mình, sao cậu lại nói lời trong lòng ra rồi thế này?
Các bạn nhỏ cũng nhanh chóng nói theo: “Nhanh lên! Nhanh lên!”
“Cùng nhau mở một nhà hàng!”
***
Phần tiền truyện của ‘Những người bố thực tập’——
Trong một khu rừng náo nhiệt nọ, các bạn động vật thân thiện giúp đỡ lẫn nhau, an cư lạc nghiệp.
Bỗng một ngày, năm gia đình động vật nhỏ sống trong hốc cây quyết định mở một nhà hàng trong rừng.
Nhà hàng của động vật nhỏ, đang trong quá trình chuẩn bị!
“Thời gian cấp bách! Chỉ còn chưa đến 48 tiếng cho đến lúc nhà hàng động vật nhỏ khai trương, trong 48 tiếng này, các bạn phải hoàn thành nhiệm vụ được giao, dọn dẹp nhà hàng, mua sắm nguyên liệu nấu ăn, chụp poster quảng cáo cho nhà hàng và vô số những nhiệm vụ quan trọng khác, mong mọi người hãy nắm bắt thời gian!”
Các bạn nhỏ nóng lòng muốn thử!
“Một nhà hàng tốt thì người đầu bếp là quan trọng nhất, đây là video quay lại cảnh ba gia đình nấu ăn ở biệt thự hôm qua, cho mọi người tài liệu tham khảo để lựa chọn đầu bếp.”
[Chẳng trách hôm qua người dẫn chương trình luôn nói họ phải phát huy tài nấu nướng, hóa ra là như này]
Trên màn hình TV bắt đầu chiếu cảnh ba gia đình xuống bếp hôm qua.
Nhóm thứ nhất, Quý Dao và Coca.
Ừm, dầu trong nồi bắn tung tóe dọa Quý Dao điên cuồng dậm chân, kêu gào ầm ĩ, người đầu tiên, pass.
Chu Chúc cười ra tiếng: “Há há há! Cậu sờ vào ổ điện hả?”
Nhóm thứ hai, Chu Chúc và Phao Phao.
Ừm, món họ làm là cơm lười siêu đơn giản.
Cơm nấu trong nồi, Chu Chúc rảnh tới mức không có việc gì làm, dắt theo Phao Phao ngồi xổm trên mặt đất, di chuyển lên phía trước, lén lút thò tay kéo tuột tạp dề của Quý Dao.
Lặp lại ba lần.
Phao Phao trong màn hình và Phao Phao ở ngoài màn hình đều nhìn ba với vẻ bất lực: “Ba, ba thật trẻ con.”
Nụ cười của Chu Chúc cứng đờ, Quý Dao nhéo cậu một cái: “Tôi nói mà, bảo sao tạp dề của tôi cứ tuột mãi!”
Chỉ có điều, thành phẩm cơm lười cuối cùng trông có vẻ rất ngon và hấp dẫn.
Nhóm thứ ba, Trang Liên và Quýt.
Nhóm này phối hợp rất ăn ý, luôn nghiêm túc nấu cơm, thành quả cuối cùng cũng ổn.
“Giờ xin mời 3 ba đứng úp mặt vào tường, các bạn nhỏ sẽ đứng sau lưng người ba mà các con cho rằng thích hợp để làm đầu bếp nhất.”
“Dạ!”
Phao Phao không chút do dự đứng sau lưng ba.
Quýt cũng không hề do dự đứng sau lưng ba mình.
Coca cũng không hề……
Được rồi, Coca rất do dự.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Cậu bé nên chọn ba Quý không? Ba Quý không giỏi nấu ăn lắm, nhưng nếu không chọn ba thì liệu ba có tức giận không?
Dường như Quý Dao biết sự lo lắng của cậu bé, nghiêm túc nói: “Không sao, chọn theo cách nghĩ của con, ba sẽ không giận đâu.”
Chu Chúc giả vờ bản thân là tiếng lòng của Quý Dao: “Cậu ta rất muốn ép Coca chọn mình, nhưng cậu ta biết bản thân nấu ăn không ngon tẹo nào, hơn nữa cậu ta còn đang đứng trước ống kính, thế nên cậu ta không dám.”
Quý Dao giữ nụ cười: “Coca, chọn bừa đi, ba không giận đâu.”
Chu Chúc thầm nói: “Mặc dù rất tức nhưng cậu ta không dám đánh Chúc Chúc ở trước ống kính.”
[Ha ha ha ha ha]
[Quý Dao: Tôi cảm ơn anh nhé con giun đũa của tôi*]
*Giun đũa trong bụng, ý kiểu tôi đi guốc trong bụng anh, bụng Quý Dao và guốc Chu Chúc :)))
[Chu Chúc sao lại hài thế này hả?]
Chỉ còn lại ba đứa bé đều đang phân vân giữa Chu Chúc và Trang Liên.
Dường như hai người ba này đều nấu ăn rất ngon, nên chọn ai bây giờ?
Lúc này, Trang Liên nói: “Các bạn nhỏ à, chú Trang biết làm trứng cuộn cơm hình gấu, còn có các loại bánh quy hình động vật, kẹo trái cây.”
Phao Phao giật mình, vội vã kéo vạt áo của Chu Chúc: “Ba!”
Mau! Ba mau nói gì đó đi! Kéo phiếu cho chúng ta!
Chu Chúc nghĩ ngợi: “Ừm……chú biết làm mì kéo!”
Quý Dao cạn lời: “Tôi thấy anh đang nói hươu nói vượn thì có.”
“Biết làm thật mà.”
Vừa nghe thấy bánh quy động vật và kẹo hoa quả, ba bạn nhỏ còn lại rất nhanh đã quyết định được, đều chạy tới đứng sau lưng Trang Liên.
“Được rồi, vậy là đã quyết định được đầu bếp của nhà hàng động vật nhỏ rồi. Mời Trang Liên và Quýt đến lấy tạp dề đầu bếp chính nào.”
Chu Chúc quay đầu, phát hiện Phao Phao mím môi, trông không vui chút nào.
Chu Chúc nghiêng đầu, thắc mắc nhìn cậu bé: “Sao thế?”
Phao Phao lắc đầu, không nói chuyện.
Chu Chúc ngồi xổm, ôm lấy cậu bé: “Nói với ba đi mà, sao con lại không vui thế?”
Phao Phao ghé sát vào tai Chu Chúc, nhỏ giọng nói: “Ba không thắng, chúng ta không thắng.”
Rõ ràng cơm lười của ba rất ngon, tại sao các anh chị lại không chọn ba chứ?
“Ừm……” Hóa ra là vì cái này.
Chu Chúc vốn muốn nói với cậu bé rằng không phải ở cuộc thi nào thì họ cũng sẽ thắng, nhưng dường như đạo lý cuộc đời này quá sâu xa rồi, còn không thích hợp để nói với một cậu bé ba tuổi nữa.
Lúc này, những người khác đang vây quanh tạp dề đầu bếp chính của Trang Liên và Quýt, đạo diễn ở ngoài ống kính thầm ra hiệu với cameraman, để họ tiến đến gần Chu Chúc và Phao Phao từ phía sau.
Chu Chúc nghĩ rồi nhỏ giọng nói: “Nếu Phao Phao ra ngoài ăn cơm thì sẽ thích ăn nhiều món ngon hơn hay là thích chỉ ăn một món thôi?”
“Nhiều hơn ạ.”
“Đúng rồi nè, chú Trang và Quýt biết nấu nhiều món ăn ngon hơn, ba chỉ biết làm cơm lười và mì kéo, những bạn nhỏ khác cũng nghĩ như vậy cho nên mới chọn Quýt.”
“Nhưng họ đều không thắng.”
Tính hiếu thắng mạnh mẽ của nhóc phản diện.
“Đúng rồi, thế phải làm sao giờ nhỉ?”
Phao Phao rất tự tin: “Giờ con sẽ đi làm thịt viên tứ hỉ ngay và luôn, sau đó bỏ phiếu lại từ đầu.”
Chu Chúc: !!!
Nhóc phản diện này lại để ý chuyện thắng thua như vậy! Không ngại làm thịt viên tứ hỉ mà bản thân ghét nhất, cũng phải giành chiến thắng trong cuộc thi.
Chu Chúc hít sâu, lại hỏi: “Thế nào mới được coi là thắng nhỉ?”
“Tất cả mọi người đều bầu cho ba, con và ba làm đầu bếp ạ.”
“Không đúng, chiến thắng thật sự là——” Chu Chúc ngừng lại, “Mọi người cùng nhau kinh doanh nhà hàng thật tốt.”
“Ba làm đầu bếp cũng có thể khiến nhà hàng kinh doanh tốt mà ạ.”
Chu Chúc: “……”
Thật đáng ghét mà, cậu hoàn toàn không nói lại được nhóc phản diện này!
[Phao Phao: Con muốn thắng!]
[Chu Chúc: Tôi là ai? Tôi ở đâu?]
[Cười chết mất thôi, ba bị con trai lừa vào tròng rồi] ( truyện trên app T Y T )
[Chu Chúc sẽ không vác mặt đến bảo Trang Trang đổi chức vụ đâu nhỉ?]
[Bạn fans Trang Liên ở trên thôi được rồi đó, người ta đang nói đạo lý cho Phao Phao, không có trêu chọc gì anh nhà bạn đâu]
[Fans Trang Liên thích đi trào phúng người khác nhỉ, vừa mới chặn được một đám, đúng là âm hồn không tan]
[Thương Chu Chúc]
Chu Chúc từ bỏ rồi, ôm lấy Phao Phao bắt đầu ăn vạ: “Ba biết rồi, chắc chắn Phao Phao đang ghét bỏ ba rồi!”
Phao Phao: ?
Chu Chúc rơi nước mắt: “Phao Phao ghét bỏ ba không thắng, ghét bỏ ba nấu cơm không ngon. Phao Phao không thích cơm ba nấu, Phao Phao muốn để ba đi nấu cơm cho người khác, làm ba của người khác!”
Phao Phao dùng bàn tay nhỏ lau mặt ba: “Ba, con không mà, ba đừng khóc.”
Chu Chúc che miệng, buồn tới mức lái tàu hỏa: “Hu hu hu—-”*
*Ý đoạn này là miêu tả tiếng khóc của Chu Chúc giống tiếng lúc tàu hỏa chạy
Phao Phao ôm cậu: “Ba, thua một lần không sao đâu ạ, chúng ta không phải lần nào cũng có thể thắng được, không sao đâu ạ.”
Chu Chúc rơm rớm nước mắt nhìn cậu bé: “Thật sự không sao chứ?”
Phao Phao nghiêm túc gật đầu: “Không sao đâu ạ.”
“Thế thì được, tự con nói đó.” Chu Chúc lau mặt, khôi phục lại trạng thái ban đầu, đứng dậy, phủi bụi trên người.
Phao Phao: ???
Ba giả vờ hả?!
[Chu Chúc! Ba!]
[Phao Phao: Con muốn thắng! (Thấy ba khóc) Thua cũng không sao]
[Học được rồi, học được rồi, đánh đòn phủ đầu]
Chu Chúc và Phao Phao luôn ở trong góc nói chuyện, không có mấy ai để ý đến họ.
Dỗ con xong, Chu Chúc bèn dắt tay cậu bé, âm thầm quay về với nhóm.
Người dẫn chương trình đang công bố tiến trình sau đó.
Lúc này, Giang Ý Thành quay đầu nhìn Chu Chúc, nhàn nhạt nói: “Kĩ thuật diễn xuất của cậu không tụt bậc chút nào nhỉ? Sao mà luôn diễn mấy phim tệ vậy? Họ cho cậu nhiều thù lao hơn à? Rất thiếu tiền?”
Chu Chúc bấu chặt ngón chân xuống đất, nở nụ cười gượng gạo nhưng lịch sự với anh ta.
Nguyên chủ, tới đón nhận cái chết đi!
Anh ta chỉ người dẫn chương trình: “Nghe nhiệm vụ.”
Đã quyết định được đầu bếp, sau đây còn 4 chức vụ nữa—-
Bảo vệ, nhân viên phục vụ, nhân viên thu ngân, còn cả phụ bếp.
“Ở phía bên ngoài biệt thự, có 4 container dựng tạm, trong container có những thử thách không giống nhau mà mọi người sẽ gặp phải khi kinh doanh nhà hàng, dựa theo biểu hiện của mọi người ở thử thách, mọi người sẽ nhận được những điểm thuộc tính không giống nhau.”
“Cuối cùng sẽ dựa vào những thuộc tính không giống nhau ấy để phân chia chức vụ.”
“Giám khảo của chúng ta sẽ là—-”
“Quýt!”
Quýt mặc tạp dề của đầu bếp chính, cầm bảng tỉ số và máy bấm giờ, vẫy tay với họ: “Hế lô. Mọi người chuẩn bị——”
“Bắt đầu!”
Cả bốn gia đình đều xông qua cùng lúc.
Chu Chúc mang theo Phao Phao, nghiêng nghiêng ngả ngả: “Tôi chọn số 3.”
Quý Dao nhất quyết muốn tranh giành với cậu: “Tôi cũng chọn số 3.”
Tuy rằng không biết số 3 là cái gì, nhưng vẫn muốn tranh.
“Lượn đê.” Chu Chúc huých mông đẩy Quý Dao ra, chui vào phòng số 3.
Quý Dao dắt Coca, miễn cưỡng chọn số 4.
Giang Ý Thành và Lưu Quần Tiên lần lượt chọn container số 1 và số 2.
Chốc lát đã tiến vào trong container, tiếng phát thanh vang lên.
“——Giang Ý Thành, Ý Mễ, nhà hàng lên món chậm, khách hàng vô cùng giận dữ, các bạn phải mau chóng làm khách hàng nguôi giận.”
Trong container số 1 có tận mấy bàn khách, đang vô cùng tức giận mà nhìn họ, mau lên món!
“——Lưu Quần Tiên, Mị Mị, hai bạn cần nghe rõ sở thích của khách hàng trong ba mươi giây, sau đó chọn cho đúng món ăn.”
Trong container số 2, bức màn mở ra, hai người nước ngoài đứng trước mặt bắt đầu nói chuyện.
“Hiện giờ là thời gian thử âm thanh—”
“Xin chào Mike, bạn muốn gọi gì?”
‘Ừm, đơn giản thôi, tôi muốn gọi nước cam.”
“Ở đây không có nước cam, cà phê thì sao?”
“Tôi không thích cà phê, coca thì sao?”
“Tôi không thích coca.”
Mị Mị ôm tay ba: “Ba ơi, chóng mặt.”
[Nghe tiếng anh bản tiếng trung]
[Lại còn có cả thời gian thử âm thanh ha ha ha ha ha]
[Tôi cũng ngất rồi]
“——Quý Dao, Coca, là một người điều hành nhà hàng đạt tiêu chuẩn, cho dù có xảy ra tình huống nguy hiểm nào, các bạn cũng đều phải bảo vệ khách hàng cho thật tốt.”
Trong container số 4, Quý Dao và Coca cầm gậy xốp và khiên xốp, được vũ trang đầy đủ bảo vệ khán giả nhựa ở đằng sau: “Không thành vấn đề.”
“——Chu Chúc, Phao Phao, chúc mừng hai người đã mở khóa được nhiệm vụ đặc biệt. Hai người phải đóng vai khách ăn quỵt.”
Trong container số 3, một đám khách ăn quỵt đeo mặt nạ mặc áo khoác màu xanh da trời —— có lớn có nhỏ, sớm đã đợi ở bên trong.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Họ vỗ tay chào mừng: “Hoan nghênh thành viên mới ra nhập đội ăn quỵt!”
Chu Chúc và Phao Phao đỏ mặt, gia nhập đội ngũ, đeo mặt nạ giống họ, tiến hành biến hình, mặc áo khoác.
Wow, đây là lần đầu họ ăn quỵt đó!
Tôi chuẩn bị xong rồi! Tôi chuẩn bị xong rồi!
Ở giây sau, bức màn giữa container số 3 và số 4 mở ra, Chu Chúc và Phao Phao bị các bạn đồng hành vây lại, xông vào container số 4.
“Ú hu! Ăn quỵt! Ăn quỵt!”
Còn chưa chờ họ phản ứng, khách ăn quỵt ở container số 3 đã vây lấy Quý Dao và Coca đã được vũ trang đầy đủ, đẩy hết đám người giả ở thùng chứa đồ số 4 đi, tự mình ngồi vào vị trí rồi chuẩn bị dùng bữa.
Chu Chúc ôm Phao Phao, cũng cướp lấy một chỗ rồi ngồi xuống.
Quý Dao và Coca ngơ ngác tại chỗ: “Khách hàng của chúng ta!”
Những vị khách giả mà họ phải bảo vệ đều ngã xuống đất, cong co vẹo vọ.
[Ha ha ha ha ha ha]
[Chu Chúc cậu đang làm gì thế? Cậu có còn nhớ mình phải kinh doanh nhà hàng không vậy?]
[Sao anh lại tham gia vở kịch này rồi?]
[Quý Dao liệu có phát hiện Chu Chúc cũng chen vào không?]
[Chắc chắn không thể, nhìn kỹ năng diễn xuất của Chu Chúc nhà chúng tôi kìa, good biết bao!]
Chu Chúc cầm dụng cụ ăn, gõ lên bàn theo nhịp, còn hô cùng những người khác: “Ăn quỵt! Ăn quỵt!”
Phao Phao len lén cởi mặt nạ, kéo tay áo ba: “Ba ơi, như này là tốt hay không tốt ạ?”
“Không sao.” Chu Chúc nhỏ giọng nói với cậu bé, “Con không phát hiện ra hay sao? Tổ chương trình để chúng ta diễn khách ăn quỵt, không phải để chúng ta ăn quỵt thật mà là phái chúng ta làm nội gián.”
Phao Phao ngờ ngợ: “Nội gián ạ?”
“Đúng vậy, chính là để chúng ta ẩn nấp trong nhóm ăn quỵt, phối hợp với chú Quý và Coca, giúp họ tiễn nhóm khách ăn quỵt này đi.”
Hóa ra là như vậy, Phao Phao bỗng nhiên tỉnh ngộ mà gật đầu.
Ba thật thông minh!
Chu Chúc quay đầu, tiếp tục hét lớn: “Ăn quỵt! Ăn quỵt!”
Phao Phao ngồi ở vị trí, hai chân đung đưa, cũng hô theo: “Ăn quỵt!”
Dường như Quý Dao nghe được tiếng của cậu, đột ngột quay đầu lại, Chu Chúc vội vàng giảm âm lượng xuống.
Suýt chút nữa bị phát hiện rồi.
Quý Dao và Coca bước lên phía trước, ban đầu còn rất kiên nhẫn khuyên nhủ họ: “Chào mọi người, chỗ chúng tôi là nhà hàng chính quy, không tiếp nhận khách ăn quỵt.”
Coca gật đầu: “Ăn cơm là phải trả tiền ạ.”
Chu Chúc hắng giọng, trốn trong đám người nói: “Tôi không quan tâm, tôi đói rồi.”
Dường như Quý Dao cảm thấy có gì đó không đúng, lại quét mắt về phía cậu, Chu Chúc mau chóng rụt người.
Quý Dao cố gắng duy trì nụ cười: “Xin hỏi ngài có tiền không?”
Chu Chúc ưỡn ngực, mạnh dạn thẳng thắng cùng đám bạn cùng hội cùng thuyền nói: “Không có.”
Quý Dao đã đến bờ vực sụp đổ: “Quý khách, nếu quý khách cứ thế này thì chúng tôi sẽ gọi bảo vệ tới, để bảo vệ mời mọi người ra ngoài đó ạ.”
Đám khách ăn quỵt nghe thấy “bảo vệ” thì nhìn nhau.
Lúc này, Chu Chúc vung tay hô lớn: “Mọi người yên tâm, nhà hàng này vẫn chưa kịp tuyển bảo vệ đâu! Chúng ta cứ yên tâm mà ăn thôi! Mọi khoản tiêu dùng hôm nay sẽ do Chu Thiếu thanh toán!”
Phao Phao: ???
Ba, ba có còn nhớ chúng ta là nội gián không thế ạ?
Khu bình luận: ???
Chu Chúc, cậu có còn nhớ bản thân mình là nội gián không thế?
Quý Dao nhăn mày, bước xuyên đám người, tháo mặt nạ của Chu Chúc.
Để tôi xem bộ mặt thật của anh nào.jpg
Ồ hố!