Ngày thứ hai.
Chu Chúc bị ánh nắng ấm áp đánh thức, vươn tay, duỗi người một cách thoải mái.
Ngủ sớm dậy sớm thoải mái thật.
Phao Phao ở bên cạnh vặn vẹo: “Ba, ba đánh trúng con rồi.”
Chu Chúc véo gáy cậu bé: “Con vẫn còn can đảm để nói thế hả, cuối cùng là ai đánh ai hả? Hôm qua con bóp cổ ba con quên rồi hả.”
Phao Phao dụi mắt trốn trong chăn, nhỏ giọng: “Con vẫn chưa quen ngủ cùng ba, trước giờ con chưa bao giờ ngủ cùng ba cả.”
Chu Chúc ôm cậu bé ngã xuống giường.
Đừng nói nữa, ba sai rồi TAT.
Lúc này, nhân viên công tác ở bên ngoài gõ cửa: “Chu Chúc, Phao Phao, còn nửa tiếng nữa là bắt đầu livestream rồi.”
“Được.” Chu Chúc đáp một tiếng, xách cổ áo ngủ của Phao Phao gọi cậu bé dậy: “Dậy thôi.”
Trong phòng tắm.
Phao Phao đứng trên ghế nhỏ, đứng trước bồn rửa mặt, cầm bàn chải cho trẻ em đánh răng.
Chu Chúc đứng bên cạnh cậu bé, vừa đánh răng vừa xem điện thoại.
Chu Chúc xem điện thoại, không khỏi nhăn mặt lại.
Chuyện gì thế này? Sao cậu hot thế?
Cậu chỉ nói một câu “Chồng mất rồi”, có cần phải treo trên hot search hẳn một đêm không?
Giới giải trí của thế giới này không còn tin tức gì khác à?
Thôi xong rồi, Chu Chúc bỗng nhiên thấy lạnh gáy.
Giám đốc Thôi thấy hot search thì liệu có lập tức bật dậy từ trên giường đánh cậu không?
Cậu thật sự không cố ý, lúc ấy người dẫn chương trình cứ từng bước bức ép cậu, cho nên cậu mới tức.
Phao Phao cúi xuống súc miệng, nhảy từ ghế nhỏ xuống: “Ba ơi mau lên.”
“Ừa.” Chu Chúc lấy lại tinh thần, nhe răng đánh răng.
Ba mươi phút sau, Chu Chúc tràn đầy sức sống dắt Phao Phao ra khỏi phòng.
Livestream bắt đầu đúng giờ.
Livestream vừa bắt đầu, vô vàn khán giả cũng xuất hiện, nhiều hơn hôm qua không biết bao nhiêu lần.
[Là chương trình này hả?]
[Chồng Chu Chúc mất rồi sao?]
[Kia là con cậu ta à?]
[Trông có vẻ rất đáng yêu đó]
[Chu Chúc lừa người hả?]
[Chắc chắn là PR]
[Học hỏi tinh hoa của người khác, biết bản thân không so được với Trang Trang cho nên cố ý PR bản thân hả?]
[Giờ thì Chu Chúc vui rồi, độ hot cao như vậy thì mới có người tới xem cậu ta]
[Chỉ mỗi cái hot search “Chồng mất” mà treo trên bản hot search hẳn một tốt, ai nhìn mà không nói một câu tuyệt vời chứ?]
[Người ở trên đang ngưỡng mộ à? Cái phúc phần này anh cho tôi thì tôi cũng chả thèm nhé?]
[Phục thật sự, một chương trình thực tế cho trẻ em đang yên đang lành, hôm qua vẫn ổn mà sao nay một đống người không biết từ đâu ra tới]
[Mấy người tới hóng hớt cút dùm đi, đây là chương trình thực tế cho trẻ em!]
Chu Chúc ôm Phao Phao xuống tầng.
Quý Dao và Coca, Trang Liên và Quýt đều đã ở trong nhà ăn rồi.
Thấy Chu Chúc tới, Trang Liên vẫy tay với cậu: “Chu Chúc dậy rồi hả, mau tới ăn bữa sáng này, em muốn ăn hoành thánh hay bánh bao? Phao Phao thì sao?”
[Đây đều là do Trang Trang làm hả?]
[Trang Trang đỉnh thật đó]
Tâm tình của Trang Liên có vẻ khá tốt.
Hot search của Chu Chúc vẫn luôn hot, anh ta chỉ cần nghĩ đến cảnh Chu Chúc lật xe đầy thảm hại sau này, trong lòng liền vô cùng vui vẻ.
Chu Chúc bế Phao Phao lên ghế trẻ em: “Anh vất vả rồi.”
“Không cần khách sáo.” Trang Liên cười, “Tổ chương trình đối xử với chúng ta không tồi, ban sáng khi anh vừa dậy thì thấy trong tủ lạnh có đồ nên tiện tay làm một chút thôi.”
Thật ra là nhân viên công tác của tổ chương trình ra ngoài mua rồi đổi sang đĩa khác để giả trang, anh ta lười dậy nấu đồ ăn sáng lắm.
“Cảm ơn nhé.” Chu Chúc múc cho mình và Phao Phao mỗi người một bát hoành thánh rồi chậm chậm ăn.
Trang Liên cười nói: “Không biết nhiệm vụ hôm nay là gì nhỉ, hôm qua người dẫn chương trình nói còn có hai gia đình làm nhiệm vụ đặc biệt ở bên ngoài, không biết hôm nay có thể đến gặp chúng ta không, thật muốn biết nhiệm vụ đặc biệt là gì đó.”
Coca gật đầu, giơ bàn tay nhỏ lên: “Cháu cũng muốn biết ạ. Nhiệm vụ đặc biệt, nghe ngầu thật đó, ngầu như ‘Những chú chó cứu hộ’ vậy ạ.”
Quýt và Phao Phao vừa nghe thấy ‘Những chú chó cứu hộ’ thì “hú” một tiếng rồi ngẩng đầu dậy.
Đâu cơ? Ở đâu có Những chú chó cứu hộ?
Người dẫn chương trình nhắc nhở: “Mong mọi người nắm bắt thời gian, chín giờ đúng là thời gian bắt đầu livestream, đến lúc ấy thì sẽ biết nhiệm vụ đặc biệt là gì thôi.”
“Được.”
Một đám người ăn xong bữa sáng rồi dọn dẹp qua bàn ăn.
Từ đầu đến cuối Quý Dao không hề nói gì.
Chu Chúc cảm thấy hơi kỳ lạ, người này sao vậy? Hôm qua vẫn ổn cơ mà? Cậu ta bê bát của mình lên, uống hết nước canh hoành thánh trong bát, sau đó đứng dậy cho bát vào máy rửa bát.
Cậu xếp sau Coca.
Chu Chúc nhỏ giọng hỏi: “Coca, ba con làm sao thế? Sao lại không nói gì cả rồi?”
Coca quay đầu lại, gãi gãi đầu: “Con cũng không biết ạ. Tối hôm qua ba ngồi vắt chéo chân nghe điện thoại xong rồi sau đó ba bắt đầu mắng người.”
“Mắng người?” Chu Chúc nghi hoặc, “Mắng ai?”
“Mắng chú ạ.”
“……”
[Ha ha ha đây là những lời có thể nói ra hả?]
[Quý Dao hôm qua làm sao vậy? Lén lút mắng sau lưng người ta?]
Chu Chúc mang biểu cảm phức tạp quay đầu lại, đối mắt với Quý Dao.
Sao cậu phải mắng tôi hả?
Quý Dao cũng nhìn cậu, lấy bát trong tay cậu: “Coca, trông em trai Phao Phao một chút.”
“Đã nhận được lệnh!” Coca lớn tiếng trả lời, sau đó kéo tay Phao Phao, “Em trai Phao Phao, cùng đi xếp hàng với anh nào, anh giúp em bỏ bát vào máy.”
Quý Dao khoác vai Chu Chúc, kéo cậu đến chỗ cửa chớp.
Ánh nắng xuyên qua cửa chớp, bị chia thành từng lớp từng lớp, chiếu lên mặt họ.
Chu Chúc quay đầu nhìn cánh tay Quý Dao đang khoác trên vai mình, rồi bỗng hơi khẩn trương: “Con trai, con điên rồi hả?”
Quý Dao lại không hề phản bác, hít sâu, quay đầu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu: “Chồng anh thật sự chết rồi à?”
Chu Chúc: !!!
Quý Dao quay đầu, thở một hơi dài: “Tôi nói mà, bảo sao trước đó anh lại đột nhiên ra nước ngoài, không bao lâu sau lại mang theo Phao Phao về nước. Tôi còn cho rằng anh chỉ là ra nước ngoài để sinh con thôi, không nghĩ đến hoá ra là do nguyên nhân này.”
Chu Chúc cố gắng giải thích: “Không phải, tôi…..”
Quý Dao thở dài, tiếp tục tự nói tự hiểu: “Những năm gần đây anh không ngừng đóng phim ca hát là để kiếm tiền nuôi Phao Phao nhỉ? Vất vả rồi.”
Xong rồi, trong mắt Quý Dao, cậu đã trở thành “Người đàn ông goá chồng đáng thương cố gắng nỗ lực kiếm tiền nuôi con” rồi.
“Không……..”
Không phải, người anh em à, cậu nghe tôi giải thích đã!
Nhận phim dở, hát cũng không hay, chủ yếu là do nguyên chủ không có tài năng về mấy thứ đó, không hề liên quan gì tới Chu Chúc cậu cả!
Thực hiện: Clitus x T Y T
Quý Dao dùng sức vỗ vai cậu: “Những năm nay tôi đã hiểu lầm anh rồi, còn tỏ thái độ không tốt với anh, ở chương trình còn nói anh hát không hay. Xin lỗi nhé, lỗi của tôi.”
Chu Chúc bị cậu ta vỗ đến mức hơi đau: “A….”
Chu Chúc từng đi nghe thử, mấy ca khúc của nguyên chủ thật sự dở tệ, cũng không thể trách Quý Dao, ai mà có tai thì đều có thể nghe ra được.
Quý Dao đưa tay về phía cậu: “Hoà thuận nhé?”
Chu Chúc thử giơ tay về phía cậu ta.
Quý Dao đập tay với cậu, dùng cách riêng của những người anh em.
Chu Chúc trông có vẻ như chưa từng làm vậy nhưng lại rất thành thục.
Cuối cùng hai người nắm lấy tay nhau, cụng vai đối phương.
[???]
[Đã xảy ra chuyện gì vậy?]
[Không phải nói là quan hệ của Chu Chúc và Quý Dao rất kém hả?]
[Tôi xem chương trình này vì nghe nói họ sẽ xé nhau mà]
[Não của tôi không đủ dùng rồi]
Chu Chúc cho bát vào máy rửa bát rồi nhỏ giọng hỏi: “Thế cho nên là ban đầu chúng ta rốt cuộc ầm ĩ một trận rồi giải tán là do đâu vậy?”
Quý Dao hít sâu: “Nói thật hay thử thách, người khác hỏi anh: bạn tốt nhất của anh là ai, anh không nói là tôi! Anh nói ba người nhưng lại không nhắc đến tôi!”
Chu Chúc kinh ngạc: “Hả? Chỉ thế thôi?”
Thành thật mà nói đây đều là chuyện nguyên chủ làm mà! Hiểu lầm rồi!
Quý Dao nghiêm mặt nói: “Có một lần chúng ta ăn lẩu ở phòng nghỉ, anh ăn nhiều hơn một miếng thịt bò.”
Chu Chúc: ?
“Cậu thật nhỏ nhen mà.”
“Anh mới nhỏ nhen ấy, có một lần anh đặt đồ ăn ngoài anh không tính tiền phiếu mua hàng giảm giá cho tôi! Anh để tôi trả giá gốc!”
Chu Chúc: ??
“Phiếu mua hàng giảm giá cũng là tiền tôi mua.”
“Còn nữa, lần đầu chúng ta gặp nhau. Tôi ở dưới sảnh công ty hát, vốn dĩ không phải anh bị giọng hát của tôi thu hút, anh tưởng rằng đó là chú chó nhỏ đang kêu cho nên mới xuống tầng tìm chó rồi mới tìm được tôi, khi thấy tôi anh còn “tun tun tun”*, anh đừng tưởng tôi không nghe thấy!”
*Tiếng gọi chó
Chu Chúc: ???
Chu Chúc vô thức nói: “Chẳng phải tôi đã đưa cậu đến chỗ quản lý rồi đó sao?”
Quý Dao phẫn nộ: “Nhưng anh tưởng rằng tiếng hát của tôi là tiếng chó kêu!”
Chu Chúc cây ngay không sợ chết đứng: “Vốn dĩ rất giống mà! Tự cậu hát thành vậy thì có!”
“Rõ ràng là tai anh có vấn đề!”
“Là miệng của cậu có vấn đề đó?”
“Chu Chúc, tôi giết anh!”
“Cậu dám giết bố cậu hả?!”
Hoàng tử nhỏ tình ca vậy mà chỉ vì một miếng thịt bò, phiếu ưu đãi mua đồ ăn ngoài và tiếng chó kêu mà làm ầm làm ĩ với diễn viên nhỏ bị toàn mạng chửi.
[Được đó, bắt đầu xé nhau rồi]
[Thật là đang xé nhau hả?]
[Sao tôi lại cảm thấy không phải họ đang xé nhau mà mà đang thể hiện tình bạn nhỉ?]
[Xé nhau gì chứ, khoé miệng Quý Dao sắp nhếch cao lên tận trời sánh đôi với mặt trời rồi kìa]
[Một đám nhóc tiểu học cãi nhau ha ha ha ha ha]
[Người trọng thể diện như Quý Dao sao bỗng nhiên lại nói làm hoà rồi?]
[Chắc hôm qua Quý Dao xem hot search mới biết chuyện chồng của Chu Chúc nhỉ?]
[Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn Quý Dao sẽ không biết không xấu hổ mà gây chuyện nữa đâu]
[Ngoài mặt: Tôi phải tuyệt giao với anh!
Thực tế: Hu hu hu người anh em tốt của tôi thật đáng thương, tôi phải sưởi ấm cho anh ấy]
[Mặc dù trước kia quả thật Chu Chúc rất kỳ lạ, nhưng tình bạn thì chắc chắn là thật đó]
[Chu Chúc không kỳ lạ! Hôm qua cậu ấy livestream gây hài quá luôn, chỉ là cậu ấy vẫn luôn không tìm được con đường đúng]
Phao Phao quay đầu lại nhìn ba và chú Quý.
Chú Quý thật đáng ghét.
[Mau nhìn ánh mắt của Phao Phao ở phía sau kìa!]
[Phao Phao tưởng rằng chú Quý sẽ cướp ba của nhóc]
[Chú Quý: Ai thèm cướp ba của nhóc chứ!]
[Phao Phao hắc ám, lên đê!]
Ăn bữa sáng xong, cả đám người ngồi ở phòng khách đợi hai gia đình còn lại tới.
Đám trẻ con ngồi xem ti vi.
Coca nói: “Buổi sáng chỉ có thời sự, không có phim hoạt hình.”
Quýt và Phao Phao đều vô cùng thất vọng: “Vâng ạ.”
Chu Chúc và Quý Dao ngồi cùng một chỗ.
Quý Dao thấp giọng hỏi: “Người đó là ai thế? Anh yêu lúc nào vậy? Là bạn thân nhất của anh, sao tôi lại không biết? Sao anh lại không nói với tôi?”
Chu Chúc ngồi trên ghế sofa ôm gối ôm, run lẩy bẩy.
Ôi, bịa ra một lời nói dối rồi lại phải thêm một lời nói dối nữa, ôi, chơi kiểu này thật nguy hiểm mà.
Trang Liên không tham gia cuộc trò chuyện của họ, nhỡ đến lúc Chu Chúc lật xe lại liên luỵ đến anh ta.
Anh ta vờ như vô ý quay đầu lại nhìn người dẫn chương trình.
Người dẫn chương trình làm dấu tay với anh ta, hai gia đình khách mời còn lại cũng sắp đến rồi, hơn nữa đều là người Chu Chúc từng đắc tội.
Trang Liên gật nhẹ đầu, từ hôm qua đến giờ anh ta đều bị Chu Chúc dẫm, hiện giờ cuối cùng cũng có thể trở mình rồi.
Không qua bao lâu, người dẫn chương trình tuyên bố: “Hai gia đình còn lại đã đến rồi! Mọi người cùng chào đón họ nào!”
Chu Chúc như nhận được ân xá, phi như bay ra ngoài: “Chào mừng chào mừng! Nhiệt liệt chào mừng!”
Quý Dao siết chặt nắm tay.
Rõ ràng Chu Chúc đang trốn tránh, Chu Chúc không muốn nhắc đến người đàn ông kia.
Người đàn ông đó làm Chu Chúc tổn thương sâu sắc đến vậy, đáng chết!
Ở cửa biệt thự, hai gia đình đẩy hành lý leo lên dốc.
Người dẫn chương trình giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người hai gia đình còn lại, họ lần lượt là —”
“Đạo diễn điện ảnh nổi tiếng Giang Ý Thành và con gái anh ấy, Ý Mễ.”
“Diễn viên nổi tiếng Lưu Quần Tiên và con gái anh ấy, Mị Mị.”
“Mọi người vỗ tay chào đón họ nào.”
Chu Chúc xông ra khỏi biệt thự đầu tiên: “Chào mừng chào mừng! Nhiệt liệt chào mừng!”
Chu Chúc vừa xông ra được một nửa thì bỗng nhiên dừng lại.
Cậu nhớ là hai người này cũng có xích mích với nguyên chủ.
Giang Ý Thành là đạo diễn phim điện ảnh, trong giới Lưu Quần Tiên là một diễn viên phụ gạo cội, kim bài lục diệp*, hai người này đã từng hợp tác rất nhiều lần, quan hệ vô cùng tốt.
*Kim bài lục diệp: Đây là một thuật ngữ trong ngành giải trí Trung Quốc để chỉ những diễn viên phụ có vai trò quan trọng trong việc hỗ trợ vai chính và góp phần làm nổi bật câu chuyện.
Sau khi Chu Chúc debut ở cuộc thi tài năng, độ nổi tiếng khá tốt, khi ấy công ty nhét cậu ta vào đoàn làm phim của Giang Ý Thành để cậu diễn nam ba, để ké độ nổi tiếng.
Ban đầu Giang Ý Thành và Lưu Quần Tiên không thích cậu ta cho lắm, nhưng dần dần sau đó họ cũng đổi cách nhìn về cậu ta.
Thế nhưng không được bao lâu, Chu Chúc rời khỏi giới giải trí rồi ra nước ngoài.
Khi về nước thì cũng là nguyên chủ.
Nguyên chủ từng tham gia cuộc thử vai của Giang Ý Thành nhưng không thành công, lại còn muốn dùng sức mạnh của tư bản để chen vào đoàn làm phim, sau khi bị Giang Ý Thành từ chối còn không ngừng làm phiền người ta.
Thế là bị Giang Ý Thành đăng bài trên weibo, thể hiện ý từ chối cậu ta một cách rõ ràng, làm đến mức vô cùng khó coi.
Nguyên chủ không chen được vào đoàn làm phim của đạo diễn nổi tiếng, mắt nhìn lại không hề tốt chút nào lại đi diễn mấy bộ phim dở tệ, đánh mất hết danh tiếng và sự nổi tiếng của Chu Chúc.
Ở một số cuộc phỏng vấn, Giang Ý Thành và Lưu Quần Tiên bị hỏi về cách nhìn của họ với diễn viên trẻ ở những bộ phim hiện nay, Giang Ý Thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*, câu trả lời của Lưu Quần Tiên lại tràn đầy sự tiếc nuối và bất đắc dĩ, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến Chu Chúc.
*Rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ trở nên tốt hơn
[Chu Chúc! Cậu đang làm gì vậy?]
[Tôi vừa cảm thấy có cậu có chút đáng yêu thì cậu lại thế này!]
[Ngại thế, ngón chân tôi quắn quéo hết cả rồi này]
[Chu Chúc thật sự không biết rằng mình không quen thân gì với hai vị tiền bối à? Lại còn xông lên trước?]
[Rõ ràng Chu Chúc muốn đi ké nhiệt độ rồi, cứu mạng]
[Lúc nào thì cậu ta mới có thể bình thường chút vậy?]
Ở chương trình này, tuổi tác và thâm niên của Giang Ý Thành cùng với Lưu Quần Tiên đều khá lớn.
Giang Ý Thành rõ ràng mang dáng vẻ của một vị phụ huynh, vẻ mặt nghiêm túc, không giận mà uy. Lưu Quần Tiên thì đeo kính gọng mỏng, trông dịu dàng hơn.
Ý Mễ là một cô bé năm tuổi, để tóc ngắn, nom chững chạc giống y hệt bố, nắm tay em gái Mị Mị cùng đi.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Chu Chúc là người đầu tiên xông ra khỏi biệt thự, xông đến trước mặt họ rồi mới cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Ừm……Có phải cậu không nên xông ra đầu tiên không nhỉ?
Giang Ý Thành và Lưu Quần Tiên nhìn cậu.
Sắc mặt Giang Ý Thành hơi tối đi, trông có vẻ có hơi không vừa ý: “Con cũng đã ba tuổi rồi mà cậu còn giống hệt trẻ con.”
Lưu Quần Tiên cười, dang tay ôm Chu Chúc, giúp cậu không xấu hổ: “Tiểu Chu, đã lâu không gặp.”
“Thầy Lưu, đã lâu không gặp.” Chu Chúc cảm động đến mức chảy nước mắt, khi được ôm cậu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.” Lưu Quần Tiên vỗ vai cậu như đối xử với đàn em, cũng nhỏ giọng nói, “Không sao, đều đã qua rồi.”
Chu Chúc hít hít mũi, cảm thấy vô cùng ấm áp.
Bỗng nhiên Chu Chúc nhớ ra gì đó, chờ chút!
Câu “Đều đã qua rồi” của Lưu Quần Tiên không phải là để chỉ……
Lưu Quần Tiên ôm cậu, nhẹ giọng nói: “Việc hiện giờ cậu phải làm là nên kiên cường hơn.”
Quả nhiên anh ta đang nói đến việc “Chồng mất”.
Lúc này, Giang Ý Thành cũng xoa đầu cậu, an ủi cậu một cách vụng về: “Chuyện lớn như vậy.”
Chu Chúc :(
Mất đi nụ cười.
Tất cả mọi người đều cho rằng cậu là một người góa chồng, cho rằng việc tính tình của nguyên chủ thay đổi mạnh mẽ đều là do không chịu được nỗi đau mất chồng.
Tất cả mọi người đều bắt đầu khoan dung với cậu.
Nhưng mà tại sao cậu lại không hề vui vẻ một chút nào?
Trang Liên cũng theo sau bước ra ngoài biệt thự, nhìn thấy Chu Chúc ngoan ngoãn đứng trước mặt hai vị tiền bối, hai vị tiền bối còn xoa đầu cậu ta, ôn tồn nhã nhặn nói chuyện với cậu ta, khiến anh ta nghiến răng ken két.
Thủy quân và fans của Trang Liên ở trước màn hình đều ngơ ngác, [Mắt nhìn người của hai vị tiền bối chắc chắn không sai] [Nhân phẩm của Chu Chúc không ổn] [Chu Chúc ké nhiệt độ] đều đã đánh xong lại không thể gửi đi.
Cùng lúc ấy, ở bệnh viện.
Thôi Phùng vừa làm kiểm tra xong, dựa người vào giường bệnh dùng máy tính xử lý công việc, một chiếc máy tính xách tay khác thì đang chiếu ‘Những ông bố thực tập’.
Vẻ mặt ‘cuộc sống không còn gì để luyến tiếc’ của Chu Chúc xuất hiện trên màn hình :(
Không vui.
Đáng yêu quá……. Không phải, bạn hợp tác của anh đáng thương quá đi mất.
Thôi Phùng cap hai tấm ảnh chụp màn hình.
Sau đó anh lấy hai bức ảnh này và cả hơn trăm bức ảnh anh vừa chụp gửi hết cho trợ lý.
[Thấy bạn hợp tác của tôi đáng yêu không?]
Xóa hết.
Ảnh cũng xóa.
Thôi Phùng sửa lại cách diễn đạt:
[Ngay lập tức báo cáo vi phạm bình luận trong livestream của ‘Những ông bố thực tập’, bộ phận kỹ thuật và bộ phận pháp lý mau chóng vào việc]
Thứ anh chụp màn hình không phải Chu Chúc mà chỉ là bão bình luận trên màn hình, chỉ để giữ lại bằng chứng thôi.
Nếu bão bình luận đã xảy ra trên mạng thì chắc chắn cũng sẽ để lại dấu vết, để trợ lý theo dõi là được rồi, chụp màn hình nhiều quá rồi, không gửi nữa.
Là một người bạn hợp tác, anh vẫn khá quan tâm đến việc phát triển sự nghiệp của Chu Chúc đó chứ.
Thôi Phùng tiếp tục gõ chữ: [Soạn một thông báo nói rằng tôi đã tỉnh]
Thôi Phùng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn xóa câu cuối đi.
Chu Chúc vẫn chưa biết anh đã tỉnh, vội vàng truyền tin ra thì chỉ e là sẽ đem lại phiền phức cho em ấy.
Anh vẫn nên liên lạc với Chu Chúc trước, cho Chu Chúc chuẩn bị tốt đã rồi hẵng công bố với quần chúng.
Đợi có kết quả kiểm tra, chắc chắn cơ thể anh không có vấn đề gì thì anh mới có thể tìm Chu Chúc.