Những người bạn khác cũng bắt chước, nhìn Thôi Phùng với vẻ mong chờ: "Làm ơn đi mà, chúng em thực sự rất muốn chơi cùng anh."
Thôi Phùng rất bất lực, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý: "Được rồi, ngày mai, anh sẽ tổ chức một nhóm học tập ở nhà, ai muốn đến học đều có thể đến."
"Tuyệt vời!"
"Học tập rất vất vả, nếu các em không chịu được thì có thể bỏ cuộc."
Chu Chúc nhảy lên: "Chúng em chắc chắn sẽ không bỏ cuộc!"
***
Lớp học hè của Thôi Phùng tại khu vườn Vinh Cảnh, chính thức khai giảng.
Bọn trẻ ôm gối, ngoan ngoãn ngồi trên thảm, ngẩng đầu nhìn Thôi Phùng.
Trên tường treo một cái bảng đen nhỏ, Thôi Phùng cầm thước kẻ, chỉ vào tiêu đề trên bảng: "Hôm nay, anh sẽ dạy mọi người viết tên của mình. Tên, là mật mã của một người…"
Lúc đầu, bọn trẻ vẫn ngồi ngay ngắn, không dám nói gì.
Nhưng không lâu sau, chúng không thể chịu đựng được nữa.
Học tập thật vất vả, những lời anh Thôi Phùng nói chúng không hiểu một chữ nào, giống như đang hát bài ru ngủ.
Quý Dao chạm vào khuỷu tay Chu Chúc: "Chu Chúc, anh buồn ngủ quá."
Chu Chúc quay đầu lại, chưa kịp nói gì.
Thôi Phùng đã nói: "Lên lớp không được nói chuyện riêng, có việc thì giơ tay."
Quý Dao giơ tay: "Thầy ơi, bao giờ thì hết tiết ạ?"
Thôi Phùng giơ tay lên, nhìn đồng hồ: "Bây giờ mới được năm phút, còn ba mươi lăm phút nữa mới hết tiết."
"Hả?"
Bọn trẻ đều ngã quỵ, bao gồm cả Chu Chúc.
Vì tên của cậu rất khó viết, rất phức tạp, cậu không hiểu chút nào.
Nếu tên của cậuấy là "Nhất Nhất" thì tốt biết mấy, đơn giản làm sao.
Cuối cùng, Thôi Phùng cũng không thể dạy đủ bốn mươi phút, vì bọn trẻ đều rất mệt, trông cứ như sắp ngủ gục tại chỗ. ( truyện trên app tyt )
"Được rồi, vậy tiết học hôm nay đến đây thôi…"
Chu Chúc đột nhiên ngẩng đầu: "Vậy có thể đi chơi chưa ạ? Em muốn chơi trượt patin."
Thôi Phùng nói: "Đã chơi xong rồi, lúc nãy chính là chơi."
"Cái gì?"
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Sấm sét giữa trời quang!
Chu Chúc ngã quỵ.
May mà lúc này, dì giúp việc nhà Thôi Phùng đi lên.
"Các cháu vất vả rồi, có muốn ăn ít bánh không?"
"Được ạ!"
Bọn trẻ đều chạy ra ngoài.
Thôi Phùng nói với chúng: "Mai vẫn phải học, nhớ đến nhé."
"Bọn em biết rồi…"
Ngày thứ hai của lớp học, Thôi Phùng dạy chúng học "1-10".
Hình như có vài đứa vắng mặt, Chu Chúc ôm gối, ngồi ở hàng đầu, nghe đến mức buồn ngủ, chỉ khi Thôi Phùng tuyên bố hết tiết mới ngẩng đầu vỗ tay.
Cậu vẫn khá hợp tác.
Ngày thứ ba của lớp học, Thôi Phùng chuẩn bị cho chúng ôn lại bài học của hai ngày trước.
Nhưng…
Sáng sớm hôm đó, Chu Chúc đeo ba lô nhỏ, đến nhà Quý Dao để cùng đi học.
"Quý Dao, Quý Dao, đi học thôi."
Quý Dao thò đầu ra: "Chu Chúc, anh không đi đâu."
Chu Chúc ngạc nhiên: "Sao vậy?"
"Anh không hiểu gì hết, còn mệt nữa, anh muốn ngủ thêm một chút, em cũng đừng đi, lát nữa chúng ta đi quảng trường thi đấu, anh cũng đến nhé."
Chu Chúc do dự nhìn sang nhà Thôi Phùng: "Nhưng chúng ta đã hứa với anh Thôi Phùng rồi mà."
Họ nói rất lớn tiếng, Thôi Phùng ở nhà bên cạnh cũng nghe thấy.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Cậu hơi tức giận, nhưng cũng hơi mừng.
Tuyệt vời, cuối cùng cũng không ai làm phiền mình làm bài tập nữa.
Thôi Phùng lập tức lập kế hoạch học tập cho hôm nay, bắt đầu học tập.
Nhưng một lúc sau, đột nhiên có tiếng gõ cửa: "Anh Thôi Phùng, em đến học rồi."
Thôi Phùng đứng dậy, đi ra mở cửa.
Chu Chúc đeo ba lô nhỏ, ngoan ngoãn đứng ở cửa.
Thôi Phùng dừng lại: "Chỉ có mình em thôi sao?"
"Ừm." Chu Chúc tội nghiệp gật đầu, "Họ đều không đến, em đã cầu xin họ rồi, nhưng họ vẫn không đến."
Thật tội nghiệp, sắp khóc rồi.
Thôi Phùng không mấy thành thạo an ủi cậu: "Không sao, thành quả của việc học tập là dành cho những người chăm chỉ."
"Ừm." Chu Chúc nửa hiểu nửa không gật đầu.
"Vào đi."
"Dạ." Chu Chúc ngoan ngoãn bước vào, ngồi xuống thảm.
"Hôm nay chúng ta ôn lại những thứ đã học hôm qua và hôm kia nhé, tên của em và các số Ả Rập." Thôi Phùng hỏi: "Em đã biết viết tên mình chưa?"
Chu Chúc ngốc nghếch lắc đầu, không biết.
"Vậy em biết đây là số mấy không?"
Chu Chúc lại lắc đầu, không biết.
"Vậy còn cái này?"
Không biết.
Thôi Phùng: "..."
Anh cố gắng bình tĩnh lại, không sao, đây là học trò duy nhất của mình, phải trân trọng, em ấy rất ngưỡng mộ mình, không thể quát mắng em ấy.
Thôi Phùng hỏi: "Vậy em đến đây làm gì?"
Chu Chúc nở một nụ cười rụt rè: "Anh, em muốn ăn bánh."