Bánh ngọt nhỏ...
Đôi mắt Chúc Chúc chờ mong nhìn Thôi Phùng: "Anh Thôi Phùng..."
Cậu học sinh tiểu học mười tuổi Thôi Phùng nắm chặt nắm đấm.
Chúc Chúc hoàn toàn không phải đến để học tập! Nhóc ấy đến để ăn bánh ngọt!
Nhóc ấy chẳng yêu thích việc học tập một chút nào! Hoàn toàn không phải là học sinh giỏi như anh tưởng tượng!
Thôi Phùng bất đắc dĩ: "Được rồi, vậy em ở trong phòng đợi đi, anh xuống lấy bánh ngọt cho em."
"Vâng." Chúc Chúc ngoan ngoãn ngồi trên thảm: "Em muốn ăn vị sô cô la."
"Anh biết rồi."
Thôi Phùng đi xuống tầng lấy bánh ngọt cho cậu, còn Chúc Chúc ngồi trong phòng đợi.
Mẹ không cho cậu ăn nhiều đồ ăn vặt, cậu chỉ có thể đến nhà anh Thôi Phùng để ăn.
Hơn nữa, khi mẹ nghe nói cậu muốn đến nhà anh Thôi Phùng học, mẹ còn rất vui.
Vừa có thể làm mẹ vui, vừa có thể ăn bánh ngọt nhỏ, Chúc Chúc đúng là một cậu bé thông minh!
Không lâu sau, Thôi Phùng đã trở lại với bánh ngọt.
Hai miếng bánh chocolate, còn có hai cốc sữa bò.
"Cảm ơn anh, anh Thôi Phùng."
Thôi Phùng đặt bánh lên chiếc bàn nhỏ trước mặt Chúc Chúc: "Ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta phải bắt đầu học."
"Hả?" Chúc Chúc ngạc nhiên: "Còn phải học nữa sao?"
"Đương nhiên."
"Vậy em không ăn nữa..."
Chúc Chúc do dự nhìn lướt qua chiếc bánh ngọt nhỏ, cậu muốn ăn nhưng lại không muốn học.
Thôi Phùng bất đắc dĩ: "Ăn đi."
"Được thôi." Chúc Chúc nghĩ ra một biện pháp hay, cậu cầm bánh nhỏ, ngón tay béo ngắn ngủn của cậu chỉ bóc một chút vụn bánh ngọt.
Bánh ngọt chỉ bị tổn thương nhẹ ở bề mặt.
Chúc Chúc quyết định ăn bánh ngọt từ từ, chỉ cần ăn đến trưa, khi mẹ gọi cậu về ăn cơm, cậu sẽ không phải học nữa.
Thôi Phùng ngay lập tức nhìn thấu mưu kế của cậu: "Nhanh lên, giới hạn thời gian mười phút, sau mười phút, chúng ta phải bắt đầu học."
Chúc Chúc làm mặt khóc: QAQ
Thôi Phùng nới rộng thời gian: "Hai mươi phút."
Chúc Chúc tiếp tục làm mặt khóc: TAT
Thôi Phùng dừng lại một chút: "Ba mươi phút, không thể nhiều hơn nữa."
"Vậy cũng được ạ." Chúc Chúc ôm lấy bánh nhỏ, dùng răng sữa chưa mọc hết của mình gặm từng miếng.
Thôi Phùng cũng ăn một chút bánh ngọt với cậu.
Trước đây, bố mẹ anh luôn dạy anh không được ăn quá nhiều đồ ngọt, sẽ bị sâu răng, sẽ béo phì, sẽ trở thành đứa trẻ ngốc nghếch, vì vậy anh không thường ăn đồ ngọt.
Nhưng mà hiện giờ, nhìn Chúc Chúc ăn vui vẻ như vậy, anh cũng muốn ăn một chút.
Ba mươi phút sau, cuối cùng Chúc Chúc chậm rãi ăn xong miếng bánh nhỏ.
"Hôm nay, anh sẽ dạy em viết tên của mình."
"Vâng, cảm ơn anh Thôi Phùng." Chúc Chúc ôm khuôn mặt bầu bĩnh của mình, chăm chú nhìn anh.
Thôi Phùng viết tên Chúc Chúc trong ô vuông—
Chu Chúc Chúc.
Anh còn cẩn thận đánh dấu thứ tự nét bút từng cái một.
Thôi Phùng hỏi: "Được rồi, đây là tên của em, nhớ chưa?"
Chúc Chúc lắc đầu: "Chưa." Cậu nghiêng đầu: "Anh ơi, tên của em trông như bốn con giun nhỏ vậy."
"Ở đâu?" Thôi Phùng nhìn chữ "Chúc Chúc" bên cạnh chữ "Cung", có vẻ cũng giống thật.
Anh ngừng lại một chút: "Đừng ngắt lời, nhiệm vụ hôm nay của em là học viết tên, bây giờ, chép tên em mười lần."
Mười lần?
Chúc Chúc cảm thấy không ổn: "Không được, viết khó quá."
"Vậy thì chép năm lần thôi."
"Quá nhiều."
"Ba lần, không thể ít hơn."
"Nhưng em không biết đếm, em chỉ biết đếm đến một."
Đếm đến một thì gọi gì là đếm chứ?
"Vậy em viết một lần trước đi."
"Vâng ạ."
Chúc Chúc cầm bút, nghiêng đầu, nghiêm túc viết chữ trong ô vuông.
Thôi Phùng còn phải sửa tư thế ngồi và cách cầm bút của cậu.
Chúc Chúc trông rất tội nghiệp.
Hu hu, học thật mệt mỏi, cậu không muốn học nữa.
Thật đáng mừng, sau năm ngày học tập—làm 3 ngày chơi mất 2 ngày.
Cuối cùng Chúc Chúc đã học được cách viết tên mình.
Khi ăn cơm tối, cậu lấy giấy bút ra, trên bàn ăn biểu diễn kỹ năng mới học được cho bố mẹ xem.
Chúc Chúc nhón chân, ngồi trên ghế của bé, cầm bút, viết từng nét từng nét tên của mình.
Vì tên có quá nhiều nét, quá phức tạp, Chúc Chúc viết chữ rất to—— to—— to.
Bố mẹ cậu đứng bên cạnh, chăm chú nhìn cậu viết, còn cầm điện thoại quay phim, ghi lại khoảnh khắc vĩ đại này.
Khi cậu viết xong nét cuối cùng, tiếng vỗ tay như sấm.
"Wow! Tuyệt vời!"
"Chúc Chúc của chúng ta thật là giỏi quá đi!"
Chúc Chúc chống nạnh, ưỡn bụng nhỏ của mình lên.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Thật là giỏi quá đi!
Mẹ cậu chụp ảnh, bảo cậu cầm tờ giấy trên tay để chụp một bức ảnh chung.
Bố thì phụ trách đóng khung tờ giấy, treo lên bên cạnh bàn ăn.
Từ hôm nay, tất cả mọi người đều sẽ nhìn tên Chu Chúc Chúc khi ăn cơm!
Chỉ cần mỗi lần ăn cơm, họ sẽ nghĩ đến — ( truyện trên app T Y T )
Chúc Chúc đã biết viết tên mình rồi!
Đột nhiên Chúc Chúc nhận ra, anh Thôi Phùng nói đúng, học tập thật là một điều tuyệt vời!
Cậu muốn tiếp tục cố gắng học tập!
Mẹ cũng nói: "Thật sự rất cảm ơn Thôi Phùng, ngày mai mẹ sẽ làm một ít bánh pudding nhỏ, Chúc Chúc mang sang cho anh nhé."
"Vâng ạ."
Ngày hôm sau, Chúc Chúc xách bánh pudding mang sang cảm ơn.
Hôm nay, Thôi Phùng dạy cậu nhận biết các con số, mất bốn mươi phút để dạy cậu "1-5", rồi cho cậu chép lại, còn mình thì bắt đầu làm bài tập hè.
Chúc Chúc ngồi bên cạnh, đếm trên đầu ngón tay: "Một, đói (đồng âm với 2), ba..."
Thôi Phùng múa bút thành văn, chăm chú làm bài tập.
Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng của Quý Dao và các bạn nhỏ khác đang chơi đùa, Chúc Chúc không khỏi quay đầu nhìn ra ngoài phía cửa sổ.
Thôi Phùng ấn đầu cậu lại, bắt cậu quay lại.
"Học tập vốn là một việc cô độc."
Chúc Chúc lắc đầu: "Nghe không hiểu."
"Viết thêm năm lần nữa là có thể ra chơi."
Lân này nghe hiểu rồi, hơn nữa còn: "Hoan hô"!
Suốt cả mùa hè, Chúc Chúc đều học cùng anh Thôi Phùng.
Chúc Chúc không chỉ học được cách viết tên mình, mà còn học đếm số, học thuộc thơ cổ.
Khóa học hè của Thôi Phùng mang lại hiệu quả rõ rệt.
Kết thúc mùa hè, anh Thôi Phùng phải đi học lại.
Không chỉ vậy, Quý Dao, lớn hơn cậu một tuổi, cũng phải đi mẫu giáo.
Đột nhiên Chúc Chúc mất bạn chơi, một mình ở nhà rất chán.
Bố mẹ thấy cậu không vui, bàn bạc với nhau một chút, rồi hỏi cậu có muốn đi mẫu giáo cùng Quý Dao không.
"Đi mẫu giáo có vui không?" Chúc Chúc hỏi.
"Mẫu giáo rất vui, có thể chơi cùng nhiều bạn nhỏ, cô giáo sẽ dẫn các con chơi trò chơi, buổi trưa ăn cơm ở trường, ngủ trưa, buổi tối bố mẹ đến đón con về nhà."
"A..." Chúc Chúc suy nghĩ cả ngày, đợi Quý Dao tan học, lại đến hỏi ý kiến cậu ta.
Quý Dao nói: "Mẫu giáo? Cũng được, anh thấy cũng ổn. Đợi anh trở thành 'đại ca' ở đó, em hãy qua."
"Tại sao?"
"Anh làm 'đại ca', sẽ không ai bắt nạt em."
"Được, vậy anh làm thế nào để trở thành đại ca?"
Quý Dao nắm chặt nắm tay nhỏ: "Bằng sức mạnh của anh."
"Được."
Chúc Chúc kể lại nguyên văn cho bố mẹ, bố mẹ lại kể cho bố mẹ của Quý Dao.
Ngày hôm sau, Quý Dao đeo cặp sách nhỏ trên lưng, mắt ngấn nước, cùng Chúc Chúc đi mẫu giáo.
Quý Dao giận dữ liếc nhìn Chúc Chúc: "Ai bảo em mách bố mẹ?"
Vẻ mặt Chúc Chúc vô tội nói: "Bố mẹ nói, có chuyện gì phải kể với họ."
"..."
Quý Dao tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Các phụ huynh đưa Quý Dao và Chúc Chúc đến cổng trường mẫu giáo, cô giáo dẫn hai đứa vào trong.
Trường mẫu giáo Mặt Trời Nhỏ, lớp Hố Đen Nhỏ.
Chúc Chúc đeo cặp sách của mình trên lưng, đứng giữa phòng học nhìn xung quanh.
Kỳ lạ thật, anh Thôi Phùng không phải cũng đi học sao? Sao anh ấy lại không có ở đây?
Thật là kỳ lạ.
Cô giáo thấy cậu ngẩn người, liền nhắc nhở cậu: "Chúc Chúc, con hãy giới thiệu bản thân với các bạn đi."
"Vâng..." Chúc Chúc kéo dây cặp: "Chào các bạn, mình là Chúc Chúc, mình thích ăn bánh sô cô la, còn có cánh gà nướng, còn có khoai tây chiên, còn có thạch hút..."
Cô giáo vội ngắt lời: "Được rồi được rồi, Chúc Chúc, nói một hai món đặc biệt thích là được rồi."
"Dạ." Chúc Chúc nuốt ngụm nước miếng.
Tuy vừa mới ăn điểm tâm xong, nhưng cậu lại thấy đói rồi.
"Mình năm nay ba tuổi, sắp bốn tuổi rồi. Mình biết viết tên mình, mình thích học!"
Wow! Các bạn đều kinh ngạc!
Thậm chí ở đây có người thích học!
Quá lợi hại rồi!
Đương nhiên, các bạn nhỏ ở mẫu giáo không cần học, chỉ cần ăn uống, chơi đùa và ngủ là được rồi.
Chúc Chúc ngạc nhiên.
?
Chẳng phải anh Thôi Phùng nói đi học rất vất vả sao?
"Vèo" một cái, Chúc Chúc trượt cầu trượt trơn bóng hình hươu cao cổ.
Đến trường rõ ràng chẳng vất vả một chút nào!
Chúc Chúc trượt xuống đất, từ từ bò dậy, chạy về cầu thang của cầu trượt, tiếp tục vui vẻ xếp hàng.
Nếu có thể, cậu hy vọng mình sẽ luôn đi học!
Nhưng mà thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh.
Rất nhanh đã đến buổi chiều, các bạn nhỏ được cô giáo xếp hàng, đi đến cổng trường mẫu giáo, để các phụ huynh đón về.
Chúc Chúc rất lo lắng, thò đầu nhỏ ra, nhìn về phía bố mẹ ngoài cổng.
Bố mẹ đứng trong hàng phụ huynh, mỉm cười vẫy tay ra hiệu về phía cậu.
Chúc Chúc giơ ngón tay nhỏ lên, đếm xem trước bố mẹ còn bao nhiêu phụ huynh, rồi đếm xem trước mình còn bao nhiêu bạn nhỏ.
Quý Dao ngạc nhiên hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Chúc Chúc đang nghiêm túc đếm: "Em đang đếm mà."
"Đếm?"
"Đúng vậy." Chúc Chúc nghiêm túc nói với cậu ta: "Mỗi phụ huynh đón một bạn nhỏ, em đang đếm xem bố mẹ có đón nhầm em không, nhỡ họ đón nhầm người khác, nhỡ em bị người khác đón nhầm, thì phải làm sao đây?"
Chúc Chúc lo lắng lắm.
Lo lắng rất có lý.
Quý Dao cũng bắt đầu đếm.
Chẳng mấy chốc, cả lớp Hố Đen Nhỏ bắt đầu đếm.
Cô giáo: ?
Chẳng mấy chốc, đã đến lượt bố mẹ của Chúc Chúc.
Thế nhưng trước Chúc Chúc vẫn còn các bạn nhỏ khác, Chúc Chúc sợ họ đón nhầm người, vội vàng giơ tay lên, nhảy lên tại chỗ: "Bố mẹ, Chúc Chúc ở đây!"
Cô giáo mỉm cười, dẫn cậu ra ngoài.
"Chúc Chúc yên tâm, cô giáo sẽ không để phụ huynh khác đón nhầm con đâu."
"Vậy thì được ạ."
Chúc Chúc chạy nhanh ra, một tay nắm tay mẹ, một tay nắm tay bố.
Cả nhà ba người cùng nhau về nhà.
Bố cậu: "Mẫu giáo có vui không con?"
"Vui lắm! Rất vui luôn!" Chúc Chúc nói: "Nhưng... anh Thôi Phùng!"
Chúc Chúc chưa kịp nói hết câu, đã nhìn thấy Thôi Phùng đi phía trước.
Thôi Phùng cũng vừa tan học, đeo cặp sách tự mình về nhà.
Nhà anh vốn sắp xếp tài xế đón anh, nhưng anh thích tự đi bộ về nhà, trên sách nói rằng, như vậy có thể thư giãn đầu óc.
Thôi Phùng nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu lại.
Chúc Chúc buông tay bố ra, giơ cao tay, vẫy chào anh.
Ba: ?
Có chút tổn thương, bảo bối buông tay bố ra rồi.
Chúc Chúc lớn tiếng hỏi: "Anh Thôi Phùng, hôm nay anh không đi học sao?"
Vẻ mặt Thôi Phùng ngạc nhiên: "Anh đi học mà."
"Nhưng em cũng đi học mà, sao em không thấy anh ở lớp Hố Đen Nhỏ!"
"..."
Có khi nào có một khả năng, Thôi Phùng đang học tiểu học không?
Chúc Chúc nhìn Thôi Phùng với vẻ mặt chân thành: "Anh Thôi Phùng, hôm nay anh không đi học sao? Quý Dao nói đây là 'trốn học', anh trốn học rồi."
"..." Thôi Phùng rất khó để giải thích với cậu.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Bố mẹ nhìn nhau, cười xấu hổ và lịch sự, cố gắng xoa dịu tình hình.
"Thôi Phùng... Hôm nay cháu có muốn đến nhà cô chú ăn cơm không?"
"Chúc Chúc rất thích anh Thôi Phùng, đi thôi đi thôi."
"Được ạ." Thôi Phùng gật đầu, nói với Chúc Chúc: "Anh học tiểu học, không phải mẫu giáo."
"Hả...?"
"Tiểu học phải học nhiều hơn, phải đi học mỗi ngày, mẫu giáo thì không cần."
“Ừm." Chúc Chúc gật đầu, suy nghĩ một chút.
Ngày hôm sau, tám giờ sáng.
Chu Chúc vẫn đang nằm trên giường nhỏ ngủ ngon lành.
Bố mẹ cầm quần áo và ba lô nhỏ của cậu, cố gắng đánh thức cậu dậy.
"Chu Chúc, dậy nào."
"Chu Chúc, đi học mẫu giáo thôi."
"Quý Dao không chờ con, thằng bé đi trước rồi."
Chu Chúc ôm con thú bông Snoopy, mơ màng mở mắt: "Bố mẹ, hai người đang làm gì vậy?"
"…"
"Chúng ta đang gọi con dậy, con phải dậy đi học mẫu giáo, sắp muộn rồi."
Chu Chúc mơ màng ngồi dậy, bố mẹ vui mừng khôn xiết, chuẩn bị mặc quần áo cho cậu.
Tuyệt vời! Cuối cùng cũng dậy rồi!
Nhưng ngay giây tiếp theo, Chu Chúc lại nằm trở lại giường.
Bố mẹ: ?
Chu Chúc nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ, nghiêm túc nói với họ: "Bố mẹ, con đã đến trường mẫu giáo rồi."
??
"Đã đến rồi?"
"Đúng rồi, con đã đến rồi, hôm nay không cần đến nữa."
???
Đây là lý lẽ kỳ lạ gì vậy?
"Ai… ai nói với con rằng chỉ cần đến trường mẫu giáo một ngày?"
"Anh Thôi Phùng."
"Hả????"
"Anh Thôi Phùng nói, chỉ có tiểu học mới phải đi học mỗi ngày, mẫu giáo thì không." Chu Chúc ôm thú bông Snoopy, lật người, "Hôm qua chơi ở trường mẫu giáo mệt quá, hôm nay con muốn ngủ thêm một chút, được không? Bố mẹ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Chúc được che khuất sau con thú bông Snoopy, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh, nhìn họ với vẻ tội nghiệp.
Bố mẹ chưa kịp phản ứng, lời đã thốt ra: "Đương nhiên là được…"
Được rồi, miệng họ đã đồng ý trước rồi.
Không có cách nào, họ chỉ có thể gọi điện cho cô giáo của Chu Chúc để xin nghỉ.
"Mẹ nó gọi đi."
"Bố nó gọi đi, em ngại."
"Mẹ không biết nói với cô giáo thế nào."
"Oẳn tù tì, bố ván hai thắng."
"OK."
Cuối cùng mẹ Chu Chúc thắng sát nút, bố cậu ấm ức bấm gọi điện cho cô giáo.
"Alo, xin chào?"
"Xin chào, cô giáo, tôi là bố của Chu Chúc."
"À, bố Chu Chúc, tôi vừa định gọi điện cho anh, sắp đến giờ học rồi, Chu Chúc sao vẫn chưa đến trường? Có phải ngày đầu tiên đến trường mẫu giáo nên không quen? Hay là bị bệnh?"
"Là vì…" Bố Chu Chúc quay lại nhìn Chu Chúc đang ngủ say, lộ ra vẻ mặt khó xử.
"Bố Chu Chúc, anh vẫn nghe máy chứ?"
"Là vì… Chu Chúc tưởng rằng chỉ cần đến trường mẫu giáo một ngày, thằng bé tưởng rằng hôm qua đã đến rồi, hôm nay không cần đến nữa."
"Cái gì????"
Chín giờ sáng, Chu Chúc nằm ngủ say trong vali kéo, bị bố mẹ kéo đến trường mẫu giáo.