Chúc Chúc năm nay ba tuổi!

Ông viện trưởng nói, ông nhặt được Chúc Chúc vào một đêm tuyết rơi dày, ở cửa trại trẻ mồ côi. 

Khi đó Chúc Chúc vừa mới sinh ra, bị bỏ rơi ở cửa trại trẻ mồ côi, chỉ quấn một chiếc chăn mỏng, ông viện trưởng nấu nửa bát cháo gạo nhỏ, cho cậu uống hết. 

Vậy mà cậu cứ kỳ diệu mà sống sót.

"Đó là lý do con tên là 'Chúc Chúc'." 

Chúc Chúc ba tuổi nghe mê mẩn: "Wow! Quá ngầu luôn!"

Những đứa trẻ khác cũng sợ hãi thán phục theo.

"Vậy con được sống sót nhờ uống nước cam sao ạ? Con tên là 'Nước Cam'!"

"Vậy chắc con được sống nhờ ăn thịt xào chua ngọt, con tên là 'Thịt Xào Chua Ngọt'!" 

"Vậy con được sống nhờ ăn gỗ sao ạ? Hu hu."

Bạn học Tích Mộc không nhịn được sờ cổ mình, đột nhiên cảm thấy hơi nghẹn.

Ông viện trưởng bị bọn trẻ vây quanh, giải đáp từng thắc mắc của bọn nhỏ.

"Tất nhiên không phải, không phải đâu, đến khi các con sinh nhật, ông sẽ nói cho các con lý do tên của các con được đặt như vậy."

Một lúc sau, nhân viên đưa một số người đến, ông viện trưởng phải tiếp đón khách, không có thời gian chơi đùa với bọn họ nữa. 

Ông viện trưởng bước lên phía trước, bắt tay họ.

Đó là một cặp vợ chồng trung niên, trông rất hiền lành.

Chúc Chúc sống ở trại trẻ mồ côi ba năm, đã gặp rất nhiều người.

Dĩ nhiên cậu nhóc biết cặp vợ chồng này đến để làm gì.

Bọn họ đến để nhận con nuôi.

Nhưng Chúc Chúc không muốn bị nhận nuôi, cậu muốn ở lại với ông viện trưởng, nên cậu quay đầu định chạy trốn.

Nhưng lúc đó, cặp vợ chồng này bỗng nhìn thấy cậu, nói gì đó với viện trưởng. 

Ông viện trưởng gọi cậu lại: "Chúc Chúc?" 

"Dạ...?" Chúc Chúc quay đầu lại.

Ông viện trưởng vẫy tay gọi cậu: "Lại đây một chút."

"Được ạ." Chúc Chúc chạy lại, nắm tay ông viện trưởng.

Ông viện trưởng giới thiệu cậu với cặp vợ chồng: "Đây là Chúc Chúc, năm nay ba tuổi." Cũng giới thiệu cặp vợ chồng với cậu: "Chúc Chúc, đây là chú cô chú Chu." 

Chúc Chúc ngẩng đầu, lễ phép chào hỏi: "Chú Chu, cô Chu ạ." 

"Chào con."

Cô Chu hỏi: "Chúc Chúc, con thích chơi gì nhỉ?"

Chúc Chúc nghĩ một lát: "Con thích chơi... đắp cát."

Cô Chu chìa tay ra: "Vậy cô đưa con ra hố cát chơi được không?" 

Chúc Chúc nhìn ông viện trưởng, thấy ông gật đầu, mới theo cô đi. 

Cặp vợ chồng này trông rất thích cậu, cả buổi chiều ở bên cậu chơi cát, nghe nói hôm nay là sinh nhật của cậu, còn đặc biệt đặt một cái bánh lớn, để cậu có thể cùng bạn bè mừng sinh nhật. 

Đây là lần đầu tiên Chúc Chúc thấy cái bánh to như vậy, còn to hơn mặt cậu.

Vì vậy khi họ đi rồi, ông viện trưởng hỏi cậu thấy chú cô chú Chu thế nào, cậu đang ăn bánh, mặt dính kem, dùng sức gật gật đầu.

"Quá ngầu luôn!"

Cô Chu và chú Chu thật là ngầu!

Ông viện trưởng lại hỏi: "Nếu một thời gian nữa, để con ra ngoài chơi với họ một mình, con có muốn không?"

Chúc Chúc suy nghĩ một lát: "Ừm... phải xem đi đâu đã, nếu đi sở thú thì con đi, nếu đi công viên thì con không đi." 

"Được, vậy ông sẽ nói với họ, đi sở thú chơi."

"Được ạ"

***

Hai vợ chồng họ Chu kết hôn nhiều năm, vì lý do sức khỏe, nên chưa có con.

Bọn họ rất mong có một đứa con, nên đã nộp đơn xin trại trẻ mồ côi nhiều năm, cuối cùng cũng có thể vào viện.

Bọn họ rất trân trọng cơ hội này, ăn mặc cẩn thận, còn thuê nhà tạo mẫu thiết kế cho họ bộ đồ rất thân thiện, trẻ con nhìn là thích ngay. 

Không phụ lòng mong mỏi, bọn họ vừa vào trại trẻ mồ côi đã thấy một đứa bé dễ thương— 

Chúc Chúc.

Chúc Chúc năm nay ba tuổi, bị bỏ rơi ở cửa trại, do ông viện trưởng nuôi lớn.

Cậu bé rất dễ thương, đôi má trắng trắng mềm mềm, mắt đen láy lấp lánh, nhưng hơi gầy. 

Mặc chiếc áo choàng xanh nhỏ, như một con ma nhỏ dễ thương. 

Nói chuyện với người khác rất lễ phép, chơi cát cũng rất đáng yêu, còn nhắc nhở họ không được để cát bay vào mắt, không thì sẽ khó chịu. 

Ôi trời, đứa bé dễ thương đáng yêu, lập tức khiến vợ chồng họ Chu rung động.

Trên đường về nhà, chú Chu lái xe, cô Chu ngồi ghế phụ, không ngừng xem ảnh của Chúc Chúc. 

Được Chúc Chúc cho phép, cô đã chụp một bức ảnh chơi cát của Chúc Chúc. 

"Đáng yêu quá, đáng yêu quá đi mất."

Chú Chu hỏi: "Không thử xem thêm các bé khác sao?" 

"Không xem nữa, em tin vào cái duyên." Cô Chu nhìn điện thoại, nước mắt lưng tròng: "Quá dễ thương, đây là đứa bé định mệnh của em."

Chú Chu gật đầu: "Anh cũng thấy được, vài ngày nữa chúng ta đưa cậu bé ra ngoài chơi, xem thế nào." 

"Ừ."

Trại trẻ mồ côi sắp xếp cho họ và Chúc Chúc có thời gian từ nửa năm đến một năm để quen nhau, nếu không có vấn đề gì, họ sẽ được nhận nuôi Chúc Chúc.

Cô Chu lập tức mở điện thoại: "Ông viện trưởng nói, Chúc Chúc muốn đi sở thú chơi." 

"Đi sở thú nào?"

"Đi sở thú hoang dã Mỹ được không? Bay đi bay về, chúng ta có thể đi trong ngày." 

"Được thôi, nhưng Chúc Chúc có muốn xem động vật trong nước không?"

"Cũng phải, bên đó có thể không có gấu trúc, hơn nữa cậu bé không hiểu ngôn ngữ của động vật nước ngoài, chơi cũng không vui." 

Nửa tháng sau, Chúc Chúc đeo ba lô nhỏ, cùng chú cô chú Chu đi sở thú chơi.

Họ xem hổ lớn, sư tử lớn, và cả công có hoa nữa. 

Buổi trưa, cô chú đưa cậu đến nhà hàng ăn trưa, Chúc Chúc ngồi trên ghế trẻ em, há miệng, bắt chước con vật vừa thấy.

Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.

Thực hiện: Clitus x T Y T

***

Nửa năm sau, Chúc Chúc đeo ba lô nhỏ, theo cô chú về nhà.

Cô chú đã bắt đầu trang trí phòng cho cậu từ nửa năm trước, vài ngày trước còn đưa cậu về xem qua. 

Chúc Chúc bây giờ mang họ "Chu", tên là Chu Chúc.

Đêm đầu tiên ở đây, cậu ăn tối cùng bố mẹ mới.

Mẹ mới nói: "Bạn nhỏ Quý Dao nhà bên cạnh năm nay bốn tuổi, lớn hơn con một tuổi, ngày mai mẹ đưa con qua chơi với bạn ấy, được không?"

Chúc Chúc cầm muỗng nhỏ, ăn cơm, gật đầu một cách nghiêm túc: "Được ạ, cảm ơn mẹ mới." 

Nhà ở đây rất lớn, còn có cả vườn, chỉ thiếu một người bạn. 

Có thể kết bạn, thật là quá tuyệt rồi.

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, mẹ và cậu nướng một ít bánh quy nhỏ, chuẩn bị mang qua nhà hàng xóm.

Chúc Chúc leo lên ghế, lén ăn một miếng: "Mẹ, ngon quá." 

Mẹ hỏi cậu: "Bây giờ con không gọi mẹ là 'mẹ mới' nữa à?"

"Đã là ngày thứ hai rồi, mẹ là 'mẹ cũ' của con rồi."

Cô Chu bật cười. 

Nướng xong bánh quy, đóng gói đơn giản, mẹ dắt tay Chúc Chúc ra ngoài.

Ở cửa vườn nhà họ Quý, họ bấm chuông cửa.

Rất nhanh đã có người ra mở cửa.

"Chị Chu, cả bạn nhỏ Chúc Chúc dễ thương nữa, mời vào, mời vào."

Chúc Chúc ngạc nhiên ngẩng đầu: "Dì, dì biết cháu sao?"

"Đương nhiên là biết rồi..., mau vào đi."

Chúc Chúc nở nụ cười, hóa ra mọi người đều biết cậu sao?

Khi nhà họ Chu quyết định nhận nuôi một đứa trẻ đáng yêu, họ vui mừng đến mức mấy đêm không ngủ được, gặp ai cũng khoe, cả khu phố đều biết.

Chúc Chúc hai tay cầm bánh quy đưa cho dì: "Dì, tặng dì ạ, đây là bánh quy mẹ cháu nướng, ngon lắm."

"Cảm ơn, để dì chuẩn bị một ít sữa ngọt ăn kèm nhé?"

"Được ạ."

Nhà họ Quý có một đứa trẻ nhỏ hơn Chúc Chúc một tuổi, mẹ Quý rất giỏi dỗ trẻ con.

Ngay giây tiếp theo, mẹ Quý thân thiện quay đầu lại, hét ra phía vườn "Quý Dao, khách đến rồi! Đừng lăn lộn trên cỏ nữa, mau đến gặp em đi." 

Chúc Chúc giật mình một cái.

Mẹ Quý bỗng trở nên thật dữ!

Ngay giây sau, một đứa trẻ lấm lem từ bãi cỏ chạy ra.

Chúc Chúc: "..."

Hơi dữ cũng đúng.

Quý Dao vỗ vỗ bụi bẩn và cỏ trên người, chạy đến trước mặt Chúc Chúc, chìa tay ra: "Xin chào, anh là Quý Dao."

Chúc Chúc cũng chìa tay ra: "Xin chào, em là Chúc Chúc..."

Cậu còn chưa kịp nói xong, Quý Dao đã nhét một con bọ nhỏ lên tay cậu.

Quý Dao tò mò chờ phản ứng của cậu, mẹ Quý thấy vậy không ổn, liền xin lỗi. 

Chúc Chúc cúi đầu nhìn, "biu" một cái, búng con bọ lên mặt Quý Dao.

Quý Dao: ? 

"A?"

Chúc Chúc nói lớn: "Anh đừng mở miệng, con bọ sẽ bay vào miệng anh đấy."

Quý Dao che miệng lại: "Hu hu —— mẹ —— "

Mẹ Quý đứng bên cạnh: "Đáng đời, ai bảo con trêu người khác?"

"Hu hu —— con sai rồi —— con xin lỗi —— "

Mẹ Quý "hừ" một tiếng, nhìn Chúc Chúc: "Bạn nhỏ Chúc Chúc tha lỗi cho anh chưa?"

"Vâng, tha lỗi một lần thôi ạ."

Mẹ Quý mới đưa tay, bắt con bọ xuống: "Đi rửa tay, ăn bánh quy."

Quý Dao mắt nước mắt lưng tròng: "Dạ biết rồi."

Người lớn ngồi trong phòng khách ăn bánh nói chuyện, Chúc Chúc và Quý Dao ăn no rồi, ra ngoài chơi.

Quý Dao dẫn Chúc Chúc tham quan vườn nhà mình.

Quý Dao nói: "Đây là căn cứ bí mật của anh, một cái hốc cây, chỉ có người dũng cảm nhất mới vào được, em không vào được đâu."

Chúc Chúc thắc mắc: "Tại sao? Em không dũng cảm à?"

"Tất nhiên là em không dũng cảm rồi."

"Thế anh vào được không?"

"Tất nhiên là anh vào được, anh là người dũng cảm nhất thế giới."

"Nhưng mà em không sợ con bọ, anh lại sợ khóc vì con bọ."

"Câm miệng!" Quý Dao bịt miệng Chúc Chúc: "Thôi được, em cho phép anh vào, nhưng anh không được kể chuyện đó với ai."

"Chuyện gì cơ?"

"Là chuyện vừa rồi… Anh khóc ấy..."

Chúc Chúc chống nạnh: "Phải xem thái độ của anh thế nào."

Quý Dao dẫn Chúc Chúc làm quen với các bạn nhỏ khác trong khu, Chúc Chúc nhanh chóng hòa nhập với họ. 

Vì nắm được điểm yếu của Quý Dao, Chúc Chúc lập tức trở thành đứa trẻ mạnh nhất khu, đứng đầu chuỗi thức ăn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chiều hôm đó, Chúc Chúc cưỡi chiếc xe trượt mẹ mới mua, chơi cùng nhóm bạn ở quảng trường trước nhà.

Chúc Chúc hai tay nắm chặt tay lái xe trượt, một chân đứng trên ván trượt, một chân đẩy mạnh.

Vù...u ——

Cậu lao đi.

Các bạn khác cũng có phương tiện riêng, họ đang thi xem ai trượt xa nhất.

Quý Dao cưỡi xe đạp nhỏ: "Chắc chắn là anh."

Chúc Chúc cúi đầu, đạp xe trượt: "Chắc chắn là em! Là em!"

Các bạn ồn ào, đều nói là bọn họ là nhất!

Chúc Chúc mải đạp, không nhận ra mình đã lệch hướng.

Các bạn phía sau hét to: "Chúc Chúc! Chúc Chúc!"

"Cậu đi sai hướng rồi! Cuộc thi kết thúc rồi!"

"Mau trở lại!"

Chúc Chúc chìm trong thế giới của mình, nghĩ rằng các bạn cố ý phân tán sự chú ý, không nghe họ nói gì, tiếp tục đạp mạnh!

Bỗng nhiên, "bịch" một cái, cậu đụng phải ai đó.

"Xin lỗi..."

Chúc Chúc ngẩng đầu, thấy mình đụng phải một anh trai, anh ấy đưa tay giữ đầu cậu lại, ngăn không cho cậu đụng tiếp, gương mặt...

Gương mặt có vẻ lạnh lùng, hơi dữ.

Chúc Chúc khịt mũi: "Xin lỗi, anh trai, em không cố ý."

Thôi Phùng mười tuổi, vừa tan học về nhà, thấy một đứa trẻ lao tới.

Nhìn còn rất ngốc nghếch.

Thôi Phùng ngập ngừng, hơi bất đắc dĩ: "Chú ý an toàn nhé."

"Em biết rồi."

Đúng lúc đó, cô Chu cũng tới.

Cô xin lỗi Thôi Phùng: "Thật ngại quá, cô không theo kịp em bé, cháu không sao chứ?"

Thôi Phùng lạnh lùng nói: "Không sao ạ."

Cô Chu quay đầu nói với Chúc Chúc: "Bố đã nấu xong cơm rồi, chúng ta về thôi."

"Con biết rồi." Chúc Chúc nói lời tạm biệt với các bạn, rồi quay xe về nhà.

Thôi Phùng do dự một chút, cũng đeo cặp, đi theo.

Nhà mới của anh cũng ở hướng này.

Chúc Chúc vừa trượt xe vừa quay đầu lại: "Anh trai, sao anh đi theo em?"

Thôi Phùng nói: "Nhà anh cũng ở hướng này."

"Nhưng đây là nhà em."

"Bên cạnh nhà em không có nhà khác à?"

"Không có."

"..."

Thôi Phùng bất đắc dĩ, cậu bé này bị ngốc hay sao?

Chúc Chúc quay xe, đi bên cạnh anh, cùng đi: "Anh trai, em đưa anh về nhà."

"Không cần, anh tự về nhà được."

"Phải chú ý an toàn đấy."

"Anh đi một mình rất an toàn."

"Nhưng anh không an toàn, anh suýt bị em đụng trúng, nên em phải hộ tống anh về nhà."

"..."

Cô Chu cũng nói: "Cháu là người mới chuyển đến bên cạnh đúng không? Chúng ta cùng đi nhé."

Chúc Chúc nghiêm túc gật đầu: "Đúng đấy."

Chúc Chúc nghĩ một lát, lại hỏi: "Anh trai, sao anh không ra chơi với bọn em?"

Thôi Phùng nói: "Anh phải đi học."

"Học vui không anh?"

"Vui , có thể học được rất nhiều kiến thức mới."

"Em cũng muốn đến trường."

Bất tri bất giác, bọn họ đi về tới cửa nhà.

Chúc Chúc vẫy tay về phía anh, nhìn anh đi về phía căn nhà bên cạnh: "Anh trai, bye bye."

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Thôi Phùng cũng vẫy tay về phía cậu.

Bỗng nhiên, Chúc Chúc nhớ tới một chuyện quan trọng, vội vàng trượt lên ván xe, chạy tới: "Anh trai, anh còn chưa có nói cho em biết, anh tên là gì vậy?"

Thôi Phùng dừng một chút: "Thôi Phùng."

Chúc Chúc: ?

"Trúng gió? Thật sự là một cái tên kỳ cục."

Thôi Phùng mới mười tuổi vẫn chưa thể che dấu tâm tình của mình, anh xiết chặt nắm đấm.

Tên nhóc này thật sự rất đáng ghét!

Dù sao đi nữa, Chu Chúc và Thôi Phùng giờ đã là bạn tốt.

Chu Chúc mỗi ngày đều đi chơi với bạn bè, không quên chạy đến cửa nhà bên cạnh hét lớn: "Anh Thôi Phùng! Anh Thôi Phùng! Ra chơi nào!"

Đương nhiên, Thôi Phùng phải đi học, chỉ có cuối tuần mới có thể đi chơi cùng họ.

Đối với những đứa trẻ ba tuổi, người anh lớn tuổi hơn—

Là thần của chúng!

Vì vậy, bọn trẻ rất nghe lời anh.

Hơn nữa, bố mẹ của Thôi Phùng không thường ở nhà, chỉ có dì ở nhà, không cần phải nghe lời bố mẹ, thật tuyệt!

Bọn trẻ đều rất thích đến nhà anh chơi.

Nhưng Thôi Phùng rất bất lực: "Anh phải đi học."

Chu Chúc nói với vẻ tự tin: "Mẹ em nói, học lâu rồi, cũng cần phải nghỉ ngơi một chút."

"Anh phải làm bài tập."

"Mẹ em nói, cứ làm bài tập mãi, không đi chơi, sẽ bị cận thị."

Vì vậy, lịch trình cuối tuần của Thôi Phùng, từ ban đầu—

7:00 thức dậy

7:30-22:00 làm bài tập, đọc sách, xem phim tài liệu

Đã trở thành—

7:00 thức dậy

7:30-9:00 làm bài tập, đọc sách, xem phim tài liệu

9:00-9:30 hoạt động ngoài trời, cùng Chu Chúc đi xe trượt patin, cùng những đứa trẻ ngây thơ thi đấu

Chu Chúc rất thích ghép đội với anh Thôi Phùng, mỗi lần ghép đội với anh Thôi Phùng đều có thể giành được giải nhất!

***

Chẳng mấy chốc đã đến kỳ nghỉ hè, Thôi Phùng vừa chuyển trường đến, lại đạt được vị trí thứ nhất toàn khối.

Thôi Phùng tuyên bố tin tức này với đám trẻ đang chơi đùa ở quảng trường.

"Nghỉ hè?" Chu Chúc đang ăn cây kem Vượng Vượng mà mẹ mua cho, nhưng vì quá lạnh nên cậu chỉ ăn được một nửa, "Nghỉ hè là gì?"

Thôi Phùng nghiêm túc nói với cậu: "Anh đạt được vị trí thứ nhất toàn khối."

"Ừm." Chu Chúc gật đầu, "Em biết rồi, vậy 'nghỉ hè' là gì?"

Thôi Phùng muốn khoe khoang việc mình đạt được vị trí thứ nhất toàn khối: Tên nhóc này thật sự quá ngốc!

Thôi Phùng bất lực: "Nghỉ hè là không cần đi học, có thể ở nhà hai tháng."

"Oa!" Chu Chúc vui vẻ nhảy lên, "Vậy thì em có thể đến tìm anh chơi mỗi ngày!"

"Không… không được."

"Tại sao?"

"Vì anh phải học, phải làm bài tập hè, còn có kế hoạch nâng cao nữa."

"Ùm…" Chu Chúc nhìn anh với vẻ mong chờ, "Nhưng em thực sự rất muốn chơi với anh Thôi Phùng, chỉ chơi một chút thôi, một chút xíu thôi, được không?"

Thôi Phùng nghiêm túc từ chối: "Không được, em làm anh mất thời gian học."

"Vậy thì chúng ta cùng nhau học nhé." Chu Chúc chắp hai tay lại, nước mắt lưng tròng nhìn anh, "Làm ơn đi mà, làm ơn đi mà, anh Thôi Phùng."

Không có cách nào, đối với những đứa trẻ ba tuổi, những đứa trẻ mười tuổi chính là những vị thần siêu mạnh.

Chu Chúc dù thế nào cũng muốn chơi cùng thần tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play