Video đến đây là kết thúc, Phao Phao ba tuổi nằm trên camera, chăm chú nhìn ra ngoài màn hình.
Phao Phao ngồi trước máy tính, nước mắt ngắn dài.
Sau khi lớn lên, áp lực từ việc trở thành tổng tài ngày càng nặng nề, cậu đã lâu không nghiêm túc nói với ba câu "Con yêu ba" rồi.
Ngược lại, cậu bé ba tuổi lại dũng cảm hơn cậu mười tám tuổi nhiều.
Phao Phao xem lại video thêm hai ba lần, rồi mở chương trình "Cục cưng xuất phát lần nữa nào" mùa đầu tiên tập một, "Nhà hàng động vật nhỏ".
Chương trình này đã ra từ hơn mười năm trước, nhưng vì các tình huống thú vị, những đứa trẻ đáng yêu, vẫn có rất nhiều người theo dõi.
Thực hiện: Clitus x T Y T
[Ôi, Phao Phao đáng yêu, tôi lại đến rồi.]
[Tập đầu tiên là một thất bại, từ đạo diễn đến sản xuất đều không tốt, mùa thứ hai đã làm lại mới hay.]
[Nhưng dù đoàn làm phim không có tâm, khách mời vẫn rất đáng yêu.]
[Xem lại x100.]
[Tôi mãi mãi yêu các cậu nhóc!]
Mở đầu là cảnh đoàn làm phim đến nhà, Chu Chúc mở cửa biệt thự.
[Khám phá lần thứ ba mươi sáu, phát hiện cái đầu nhỏ của Phao Phao ở góc cầu thang bên trái!]
[Phao Phao đáng yêu, để dì xoa xoa đầu nhỏ nào!]
[Đáng yêu quá!]
Phao Phao do dự một chút, rồi tắt bình luận.
Hồi ba tuổi, cậu đã cùng ba xem lại chương trình, nhưng lúc đó cậu chưa biết nhiều chữ, không hiểu bình luận, ba nói khán giả khen cậu đáng yêu, cậu còn vui vẻ nhảy nhót.
Nhưng bây giờ… cậu đã mười tám tuổi, thấy người khác khen mình đáng yêu, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Xem một lúc, cậu cảm thấy hơi khát, ấn nút tạm dừng, chuẩn bị xuống lầu lấy nước.
Cậu vừa xuống lầu, chưa vào đến bếp, đã nghe thấy tiếng của ba từ phòng khách.
"Ôi ôi, Phao Phao, ba cũng yêu con!"
Trong phòng khách, Chu Chúc ôm gối, ngồi trên sofa, dựa vào Thôi Phùng.
Màn hình phát sáng, nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt của hai người.
Trên màn hình đang phát đoạn clip hậu trường của chương trình "Cục cưng xuất phát lần nữa nào".
—Phao Phao đeo đuôi chuột, đứng tại chỗ xoay vòng, cố gắng bắt đuôi của mình.
—Phao Phao đeo camera nhỏ quanh cổ, khám phá lâu đài.
—Phao Phao dừng lại trước mỗi camera, che mặt nhỏ lại, nói với camera: "Ba ơi, con rất yêu ba!"
Mỗi một góc của thế giới đều ghi lại chứng cứ "Phao Phao yêu ba".
Chu Chúc cảm động vô cùng.
Phao Phao mười tám tuổi đứng ở ngoài phòng khách, vẻ mặt phức tạp.
Đạo diễn không phải nói là không đưa video cho ai khác sao? Vậy đây là cái gì?
Phao Phao cảm thấy hơi không thoải mái, không vào phòng khách, mà lặng lẽ rời khỏi phòng khách, xuống bếp mở tủ lạnh, lấy một chai Coca.
Cậu do dự một chút, rồi lại lấy thêm hai chai nữa.
Phao Phao trở lại phòng khách, đẩy cửa ra.
Chu Chúc bị cậu làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn cậu: "Con chưa đi ngủ à?"
"Vâng." Phao Phao đáp, bước vào, đặt hai chai Coca trước mặt ba và bố, rồi ngồi xuống bên cạnh họ.
"Cảm ơn con nhé." Chu Chúc cầm chai Coca, áp vào mặt mình để làm mát.
"Phụt!" một tiếng, chai mở ra, Chu Chúc uống một ngụm Coca, thở dài một hơi.
Trên màn hình, Phao Phao ba tuổi vẫn đang phiêu lưu khắp nơi, khám phá thế giới cổ đại và tương lai.
Ở mỗi nơi, cậu nhóc đều nói một câu "Ba, con yêu ba."
Xã hội nguyên thủy rất yêu, cổ đại rất yêu, hiện đại rất yêu, tương lai cũng rất yêu!
Phao Phao khẽ ho một tiếng, ôm gối ôm vào lòng.
Cậu nghĩ, đã mấy năm rồi cậu không nói những lời này với ba và bố?
Từ khi vào trung học? Hay từ khi vào cấp ba?
Bỗng cậu muốn nói với họ một câu, nhưng…
Luôn cảm thấy có chút ngại ngùng.
Cậu thỉnh thoảng ho nhẹ, chuẩn bị tâm lý.
Thôi Phùng hỏi: "Con bị đau họng à?"
"……" Phao Phao ngập ngừng, "Không ạ."
Thôi Phùng lặng lẽ ôm vai Chu Chúc, kéo cậu về phía mình: "Đừng để lây bệnh cho ba con."
"……"
Cậu không muốn nói nữa! Phao Phao không muốn nói một câu nào nữa!
Thật là phiền phức, bố đáng ghét!
Cho đến khi video kết thúc, gia đình ba người vẫn không nói thêm câu nào.
Chu Chúc cầm lấy điều khiển: "Hết rồi, bên đạo diễn cũng chỉ có chừng này thôi."
Cậu tắt máy chiếu, nhìn vào điện thoại: "Mười hai giờ rồi, về đi ngủ thôi."
"Vâng." Phao Phao đứng dậy, cậu do dự một chút, khi ba sắp rời đi, cậu lấy hết can đảm nói lớn, "Ba, con bây giờ cũng yêu ba, như khi ba tuổi vậy."
"Ừ?" Chu Chúc quay lại, mỉm cười nhìn cậu, "Ba biết mà."
Phao Phao dừng lại, bổ sung: "Cả bố nữa ạ."
Thật ra không cần thiết, rõ ràng bố là được thêm vào sau.
***
Thời gian trôi qua từng ngày, không biết từ khi nào, Chu Phao Phao đã hai mươi lăm tuổi.
Sau khi trở về từ nước ngoài, cậu chính thức gia nhập Tập đoàn Thôi thị, bắt đầu tiếp quản công ty gia đình.
Đương nhiên, giờ đây nó nên được gọi là "Tập đoàn Phao thị".
Khi cậu đã quen với công việc, Chu Chúc và Thôi Phùng đã đi du lịch vòng quanh thế giới.
Đây là ước mơ của Chu Chúc hồi trẻ, nhưng sau khi mang thai Phao Phao đã không thể thực hiện, vì vậy giờ đây, chi phí cho chuyến du lịch đó phải do Chu Phao Phao chi trả.
Hôm đó, Chu Phao Phao đang ngồi trong văn phòng giám đốc ở tầng hai của tòa nhà tập đoàn, đang phê duyệt tài liệu, thì trợ lý gõ cửa.
"Anh Chu, Tổng Giám đốc Hoắc của Tập đoàn Ý Trì sẽ đến dưới lầu trong mười phút nữa, để thảo luận về hợp tác giữa hai tập đoàn."
"Ừm." Phao Phao đáp một tiếng, xong việc, đứng dậy, lấy áo vest vắt trên ghế, "Tôi sẽ tự xuống đón."
"Vâng."
Chu Phao Phao mặc vest, cài cúc lại, đi đến cửa văn phòng, mở cửa bước ra ngoài.
Tập đoàn Ý Trì cũng là một trong những tập đoàn lớn, hai bên quyết định hợp tác, Phao Phao rất coi trọng việc này, đương nhiên phải tự mình đón tiếp.
Cậu và trợ lý đứng bên ngoài tòa nhà, dáng người thẳng tắp, biểu cảm nghiêm túc.
Sau vài năm trải qua thương trường, cậu đã trưởng thành thành một tổng tài chín chắn!
Chẳng bao lâu, một đoàn xe từ xa tiến lại.
Chiếc xe chính giữa dừng lại trước cửa, Hoắc Tiểu Trà mặc vest đen cũng bước xuống, đi về phía Chu Phao Phao.
Chu Phao Phao cũng bước lên, hai người bắt tay.
"Tiểu Chu, lâu rồi không gặp."
"Anh Hoắc, lâu rồi không gặp, mời đi bên này."
Đi thang máy lên tầng hai mươi một để họp, hai vị tổng tài đều làm việc hiệu quả, không nói nhiều, rất nhanh đã thống nhất nội dung và điều khoản hợp tác.
Khi các trợ lý bận rộn bàn thảo chi tiết, hai vị tổng tài ngồi ở hàng ghế đầu bàn họp, trò chuyện một cách thoải mái.
Hoắc Tiểu Trà nói: "Tiểu Chu tuổi trẻ tài cao, còn trẻ đã tiếp quản tập đoàn."
Chu Phao Phao thì thầm: "Ai bảo ba em đi du lịch vòng quanh thế giới, bố cũng đi theo? Nếu không phải không có ai quản lý tập đoàn, em cũng định đi du lịch."
Chu Phao Phao điều chỉnh lại nụ cười trên mặt, lịch sự nói: "Anh Hoắc cũng rất quyết đoán, nghe nói cũng đã tiếp quản hoàn toàn Tập đoàn Ý Trì."
Hoắc Tiểu Trà nói: "Ai bảo bố anh đi tham gia cuộc thi ẩm thực Michelin? Nếu không phải tập đoàn Ý Trì không có ai quản lý, anh cũng định nghiên cứu về tàu hỏa nhỏ."
Hai vị tổng tài nhìn nhau, nở nụ cười lịch sự.
Hoắc Tiểu Trà lại hỏi: "Tiểu Chu dạo này có bận gì không?"
Chu Phao Phao cười đáp: "Chỉ bận rộn với công việc của tập đoàn thôi."
"Dạo này có còn dậm chân không?"
"……"
Thật phiền phức, cái tên này.
"Chúng ta có thể tổ chức một cuộc thi dậm chân liên danh giữa Ý Trì và Tập đoàn Thôi thị."
"……"
Im đi!
Khi các trợ lý bàn thảo xong chi tiết hợp tác, đưa cho hai vị tổng tài xem, xác nhận không có vấn đề gì, họ đã ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Hoắc Tiểu Trà ký: Hoắc Thích
Chu Phao Phao ký: Chu Phó
Hợp đồng có hai bản, sau khi ký xong, hai bên trao đổi về chữ ký.
Hoắc Tiểu Trà nhíu mày: "Không phải em là 'Phao Phao' sao?"
Chu Phao Phao cũng nhíu mày: "Không phải anh là Hoắc Tiểu Trà' sao?"
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Hoắc Thích——tea——Hoắc Tiểu Trà* (Pinyin tên bạn này là Huò tì)
Chu Phó——fufufu thổi bong bóng——Phao Phao
Thật là những cái tên kỳ lạ, hai người không khỏi nghĩ.
Sau khi ký hợp đồng, Tập đoàn Phao thị đã mời họ đi ăn tối.
Trong bữa tiệc, mọi người chúc mừng nhau, không khí vui vẻ.
Hai vị tổng tài cũng đã trao đổi thông tin liên lạc.
"Sau này thường xuyên liên lạc nhé."
"Nếu tổ chức cuộc thi dậm chân, nhất định sẽ mời em."
Vì họ có rất nhiều mối quan hệ chồng chéo, nên cũng thường xuyên gặp nhau.
Tại sân golf, tại các buổi tiệc rượu, hoặc tại các sự kiện khánh thành của công ty nào đó.
Hai người đứng ở hai bên đám đông, cách xa nhau, nâng ly chào nhau.
Không thể lại gần quá, nếu không sẽ không tránh khỏi việc đánh nhau.
Sáng hôm đó, họ lại gặp nhau tại một trang viên.
Chủ trang viên đã mời một số doanh nhân đến nghỉ dưỡng, vừa khéo gần đây công ty không có việc gì, Chu Phao Phao bèn tham gia, không ngờ vừa đến sân golf đã thấy Hoắc Tiểu Trà.
Cậu cầm một ly rượu, bước tới: "Anh Hoắc."
Hoắc Tiểu Trà không cần quay đầu lại, đã biết là cậu: "Tiểu Chu."
Chu Phao Phao nói: "Chúc mừng bố anh đã giành được giải nhất trong cuộc thi ẩm thực Michelin."
Giải nhất... xếp từ dưới lên.
Hoắc Tiểu Trà cười cười: "Hy vọng ba em sẽ vui vẻ ở Nam Cực, năm nay ba em không tổ chức tiệc sinh nhật cho em sao?"
Chu Phao Phao ngập ngừng: "Năm ngoái đã tổ chức rồi."
"Bố anh về từ cuộc thi mang về cho anh một mô hình tàu hỏa nhỏ."
"Ba em mang về cho em một món quà lưu niệm ở Nam Cực."
Hai vị tổng tài mới vào nghề vừa gặp nhau đã bắt đầu tranh cãi, khoe khoang về bố/ba mình, hoàn toàn không có phong thái của một vị tổng tài.
Hoắc Tiểu Trà dừng lại: "Ba em không tổ chức sinh nhật cho em à?"
Chu Phao Phao nói: "Hai người bạn thân của anh đang yêu nhau."
"Ba em không tổ chức sinh nhật cho em!"
"Hai người bạn thân của anh đang yêu nhau!"
Hai người chơi golf một lúc, không lâu sau, mặt trời lên cao, hơi nóng, hai người chuẩn bị rời đi.
Khi đưa gậy golf cho nhân viên phục vụ, Chu Phao Phao hỏi: "Tôi vừa thấy bên đó có biển báo sân đỗ trực thăng, trong trang viên có trực thăng sao?"
Nhân viên phục vụ đáp: "Có một chiếc, có lẽ không ai lái, anh Chu và anh Hoắc có muốn dùng không ạ? Tôi sẽ lập tức đi xin phép quản lý."
Hoắc Tiểu Trà lau tay: "Tiểu Chu lái đi, anh không thích lái máy bay."
Anh có nỗi ám ảnh thời thơ ấu với máy bay.
"Ừm…" Chu Phao Phao cũng không thực sự muốn lái, nhưng thấy Hoắc Tiểu Trà phản đối, cậu lại rất muốn lái, "Đi thôi."
Trời quang mây tạnh.
Cánh quạt máy bay trực thăng quay vù vù.
Chu Phao Phao đội mũ bảo hiểm, chăm chú nhìn về phía trước, nghiêm túc lái máy bay trực thăng.
Hoắc Tiểu Trà ngồi bên cạnh, thắt chặt dây an toàn, hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh tự tin lúc trước.
Bay càng cao, gió càng lớn, vo vo vo——
Giữa tiếng gió, giọng Hoắc Tiểu Trà đặc biệt lớn: "Chu Phao Phao, thả anh xuống! Anh không muốn ngồi máy bay!"
"Không được!" Giọng Chu Phao Phao cũng rất lớn, "Em đang giúp anh vượt qua bóng ma tâm lý!"
"Anh không có bóng ma tâm lý, anh chỉ nghi ngờ kỹ thuật lái máy bay của em mà thôi!"
"Em đã lấy được chứng chỉ lái máy bay cấp cao nhất rồi! Anh dám nghi ngờ kỹ thuật của em sao?"
Nhân viên phục vụ ở dưới đất ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn họ.
Con cái của các tổng tài đều trẻ con như vậy sao?
"Trừ khi anh nói to rằng ba em là nhất, nếu không thì đừng hòng xuống!"
"Anh không nói! Cứ tiếp tục bay đi! Cùng lắm thì cùng chết! Ai sợ ai chứ?!"