Trong bóng tối, Trang Liên dựa vào đầu giường chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.

Trước khi chương trình bắt đầu, anh ta và người quản lý đã cố ý tổ chức một bữa tiệc mời các nhà đầu tư, đạo diễn và phó đạo diễn.

Chồng của anh ta là giám đốc Thẩm Thị, vậy nên mọi người ít nhiều cũng sẽ cho anh ta chút mặt mũi. 

Trên bàn ăn, họ đã đạt được sự thỏa thuận chung, đạo diễn Vương lấy ra kịch bản đã thỏa thuận sẵn, cùng thỏa thuận với anh ta chỗ nào có thể lấy để PR.

Từ khi bắt đầu, tổ chương trình đã định sẵn Chu Chúc sẽ phải lót đường cho Trang Liên.

Từ giá trị nhan sắc, gia thế, lại thêm cả chồng, Trang Liên hoàn toàn đè bẹp Chu Chúc.

Thế nhưng hiện giờ, sự việc đã phát triển vượt ra khỏi dự liệu của Trang Liên, anh ta chỉ có thể lật đà lật đật thực hiện kế hoạch đã định sẵn, cố ý cho tổ chương trình đi hỏi Chu Chúc chuyện liên quan đến người bố còn lại của Phao Phao.

Đương nhiên, điều này là có chủ ý. Chẳng qua, chỉ có thể hắt nước bẩn vào Chu Chúc, Trang Liên cũng phải bất chấp rất nhiều.

Anh ta chăm chú nhìn vào điện thoại, trên màn hình, chủ đề #Chu Chúc nói chồng đã chết# #Chu Chúc nói rằng tự mình sinh con# đang không ngừng hot hơn.

[Trang Trang, chuyện gì thế này? Không phải cậu nói chồng cậu ta là một lão già sao? Sao lại chết rồi?]

[Lão già đó chết rồi sao?]

Trang Liên: [Không, chế tác Trần vẫn luôn khoẻ mạnh, chưa chết]

[Chắc Chu Chúc nói dối để giữ thể diện]

Ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt Trang Liên, anh ta đánh chữ, biểu cảm có hơi vặn vẹo.

[Bây giờ cậu ta nói dối càng nhiều, thì sau này ngã lại càng đau]

[Cho cậu ta thêm ít nhiệt, treo tên cậu ta thêm một đêm đi]

[Được]

Trang Liên nhìn hot search, khu bình luận đều bán tín bán nghi.

[Phao Phao thật đáng thương]

[Thật sao? Chu Chúc là ba đơn thân à?]

[Trông không giống lắm, cậu ta nói xạo à?]

[Tham gia chương trình mà nói dối thì có phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng không?]

Trang Liên tắt điện thoại, trên mặt lộ ý cười kỳ quái.

Quýt ngoan ngoãn nằm cạnh anh ta, đắp một tấm chăn nhỏ: “Ba ơi, ba muốn ngủ chưa ạ?”

“Ừ.” Trang Liên nằm xuống, ôm lấy cậu bé, “Ngủ thôi. Ngày mai phải biểu hiện tốt hơn.”

Quýt nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay con biểu hiện có tốt không ạ?”

“Có chỗ tốt, cõ chỗ chưa.” Trang Liên xoa đầu cậu bé, “Chocolate chảy thì phải nói với ba, khi ở cùng người khác phải nói nhiều hơn một chút, hoạt bát hơn. Hôm nay cũng luyện đàn piano chưa đủ thời gian.”

“Con……” Quýt nhẹ nhàng gật đầu, “Vậy ngày mai con sẽ biểu hiện tốt hơn chút nữa.”

“Ừ, ngoan.”

Ở biệt thự trong núi sâu.

Người đàn ông mặt không biểu cảm, lúc này đang dựa vào đầu giường, hơi cau mày, nhắm mắt dưỡng thần.

Bác sĩ bận rộn kiểm tra cơ thể anh, trợ lý đứng bên cạnh báo cáo công việc.

“Giám đốc Thôi, khi anh hôn mê, tập đoàn Thôi Thị được hội đồng quản trị quản lý…..”

Thôi Phùng xua tay, mở mắt, bởi vì lâu chưa nói chuyện nên giọng khàn khàn: “Chu Chúc và Phao Phao thì sao?”

Rạng sáng hai giờ đêm hôm qua, khi anh tỉnh lại cũng hỏi câu này.

Chu Chúc và Phao Phao sao rồi.

Trợ lý quen thuộc trả lời: “Theo sự dặn dò của ngài từ trước đó, mỗi tháng đều gửi cho cậu Chu và cậu chủ nhỏ hai trăm nghìn nhân dân tệ sinh hoạt phí. Cậu chủ nhỏ còn có một quỹ tăng trưởng khác, quỹ vẫn đang hoạt động tốt đẹp.”

“Cậu Chu và cậu chủ nhỏ vẫn ở biệt thự Vinh Ảnh Hoa Viên, bảo mẫu và hộ vệ vẫn đang làm tốt chức trách của mình, mỗi tháng đều báo cáo công việc.”

“Mỗi tháng bên bệnh viện đều sẽ đến nhà để kiểm tra cho cậu Chu và cậu chủ nhỏ, những cửa hàng quần áo, tiệm đồ ăn vặt, những cửa hàng xa xỉ,…… mỗi tháng đều đưa sản phẩm mới đến chỗ Cậu Chu và cậu chủ nhỏ. Ngoài ra…..”

Thôi Phùng mới tỉnh, không có sức lực gì.

Anh nhắm mắt, mặc cho bác sĩ móc một đống máy móc tinh vi lên người.

Ba năm trước, anh và Chu Chúc quen nhau qua một buổi tiệc rượu.

Có người bỏ thuốc, Chu Chúc cũng rơi vào bẫy, hai người họ gặp đối phương ở thang máy cũng cứ tự nhiên như vậy mà lăn lộn với nhau.

Cũng chính đêm đó, Chu Chúc có Phao Phao.

Mới ban đầu anh còn muốn chịu trách nhiệm với Chu Chúc, Chu Chúc cũng chỉ muốn lợi dụng anh, công ty quản lý sống chết không cho cậu rời khỏi giới giải trí, cầm tiền ra nước ngoài dưỡng lão.

Sau đó họ đạt được hiệp nghị chung, thành bạn hợp tác.

Chu Chúc đóng giả bạn đời của anh, giúp anh đối phó với các loại tiệc rượu; anh cũng lợi dụng quyền lực của mình,  giúp Chu Chúc rời khỏi công ty.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Thế nhưng không được bao lâu, Chu Chúc vẫn chưa rời khỏi vòng giải trí mà đã bị tra ra được có thai.

Xuất phát từ lòng quan tâm của mình với bạn đời, anh chỉ có thể nhanh chóng giúp Chu Chúc rời khỏi giới giải trí, tránh khỏi đám thợ săn ảnh và nhà báo, đưa cậu ra nước ngoài kết hôn sinh con.

Thế nhưng Phao Phao sinh ra chưa được bao lâu, tính tình Chu Chúc liền thay đổi, trở nên ghét anh, cũng ghét cả Phao Phao. Thậm chí cậu còn đập vỡ bình hoa, cầm lấy mảnh sứ vỡ, dựa vào cạnh bên cửa sổ, uy hiếp để ly hôn với anh.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Thôi Phùng đã nhìn thấy một linh hồn hoàn toàn xa lạ.

Đó không còn là Chu chúc, không còn là đối tác hợp tác của anh nữa.

Vì sự an toàn của Chu Chúc, Thôi Phùng chỉ có thể đồng ý ly hôn với cậu, do Phao Phao còn quá nhỏ nên chỉ có thể đi theo cậu ấy, mỗi tháng Thôi Phùng đều gửi tiền cho cậu, còn phụ trách việc ăn ở đi lại của hai ba con họ.

Không bao lâu, anh cũng về nước.

Một cảm giác kỳ quái nào đó càng ngày càng mãnh liệt hơn trong lòng Thôi Phùng, anh luôn cảm thấy bản thân cũng sẽ xảy ra chuyện cho nên đã nắm bắt thời gian sắp xếp hết tất cả mọi chuyện.

Ngộ nhỡ nếu anh xảy ra chuyện thì tập đoàn Thôi Thị, quỹ tài trợ, bệnh viện dưới tên anh, các cửa tiệm trang sức đều sẽ có thể bảo đảm cho cuộc sống của Chu Chúc và Phao Phao.

Dự cảm của anh là hoàn toàn chính xác, sắp xếp xong tất cả mọi thứ chưa được bao lâu thì anh đã bị tai nạn ô tô.

Luôn phải dựa vào máy móc để duy trì mạng sống, cứ như vậy cho đến tối qua, cuối cùng anh cũng tỉnh lại.

Trợ lý tiếp tục báo cáo: “Trong thời gian anh hôn mê, cậu Chu nhận ba bộ phim truyền hình, hai bộ phim điện ảnh, đều là những bộ phim do tập đoàn đầu tư, chẳng qua…….”

Diễn chẳng ra làm sao cả, những gì đã đầu tư vào đều mất hết, còn phải để tập đoàn bù lỗ.

Thôi Phùng lại không hề để ý: “Em ấy và Phao Phao đang ở đâu?”

Chỉ cần người đó không dùng thể xác của Chu Chúc vi phạm pháp luật hay phạm tội thì làm gì cũng đều tuỳ người đó.

Trợ lý đáp: “Cậu Chu và cậu chủ nhỏ đang tham gia một chương trình thực tế cho trẻ em, hôm nay chiếu tập đầu tiên.”

“Cậu đi liên hệ với họ, mau chóng sắp xếp gặp mặt.”

Anh muốn xác nhận thân thể Chu Chúc không có vấn đề gì, còn cả sự an toàn của Phao Phao.

“Vâng.”

Thôi Phùng đưa tay xoa mi tâm.

Lúc này, bác sĩ cũng kiểm tra xong, thu dọn máy móc, nhẹ giọng nói: “Tình trạng cơ thể ngài khá tốt, trước mắt thì chưa có vấn đề gì, kết luận cụ thể hơn và cả kế hoạch phục hồi thì phải đợi ngày mai đến bệnh viện làm thêm một đợt kiểm tra toàn diện nữa mới có thể chắc chắn được.”

“Được.” Thôi Phùng gật đầu, giơ tay ra với trợ lý: “Điện thoại.”

Trợ lý cung kính đưa điện thoại bằng hai tay: “Đây ạ.”

Bác sĩ nhắc nhở: “Giám đốc Thôi có thể tỉnh lại đã là kỳ tích rồi, vẫn không nên làm việc quá sức, nghỉ ngơi sớm thôi.”

“Tôi biết, cảm ơn.”

Tất cả mọi người đều rời khỏi phòng, chỉ để lại vài bác sĩ và y tá ở gian ngoài.

Trợ lý đưa điện thoại cho Thôi Phùng, vẫn là cái anh dùng mấy năm trước.

Trước tiên Thôi Phùng xem tình hình kinh doanh của Thôi Thị vài năm gần đây, trước khi anh gặp tai nạn ô tô, Thôi Thị đã là một đế chế kinh doanh khổng lồ, một doanh nghiệp khổng lồ dù cho hoạt động không hiệu quả thì cũng không sụp đổ nhanh như vậy, chí ít cũng sẽ có thể duy trì được hơn mười năm nữa.

Đọc qua loa hai lần, Thôi Phùng liền chuyển sang hệ thống khác.

Điện thoại của anh có hai hệ thống, một cái là để xử lý công việc, hệ thống còn lại thì———

Hình nền là ảnh trên sân khấu của Chu Chúc, icon là hình chuột hamster Chu Chúc tải từ fanclub, kể cả lịch cũng ghi lại lịch trình hàng ngày của Chu Chúc.

Sau khi tình một đêm với Chu Chúc, cho dù anh cố gắng hết sức ngụy trang bản thân thành cao thủ tình trường, nhưng thực tế thì…….

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Tóm lại, anh cảm thấy sâu sắc rằng mình phải có trách nhiệm với Chu Chúc, vì vậy bắt đầu tiếp ứng cho Chu Chúc, sau đó ném tiền rồi trở thành đại fans của Chu Chúc.

Chỉ là sự quan tâm với bạn hợp tác mà thôi, anh có nghĩa vụ quan tâm sự nghiệp của bạn hợp tác.

Đã vài năm trôi qua, fanclub trước kia của Chu Chúc cũng đã giải tán, những người còn lại cũng chỉ nói chuyện về game hoặc đời thực.

Thôi Phùng quen thuộc ấn mở weibo, muốn xem xem người kia có lợi dụng cơ thể của Chu Chúc mà làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn hay không.

Anh vừa mở weibo, một đống thông báo xuất hiện.

Có thể bạn đã bỏ qua:

#Chu Chúc chăm sóc con# Bạo

#Chồng của Chu Chúc đã mất# Bạo

#Chu Chúc tự mình nuôi con# Bạo

Thôi Phùng :)

Tốt, vô cùng tốt.

Người đó lại dùng cơ thể của Chu Chúc để phát biểu mấy thứ lung tung vớ vẩn rồi.

Thứ đang mở là đoạn video Chu Chúc nhận phỏng vấn.

“Anh ấy……” Chu Chúc sờ ngón tay, ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo không một gợn sóng, “Mất…..mất rồi…….” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thông qua màn hình điện thoại, Thôi Phùng chạm mắt với cậu.

Chỉ một ánh mắt, Thôi Phùng đã có thể nhận ra.

Chu Chúc quay lại rồi, em ấy quay lại rồi, anh và Chu Chúc đồng thời quay lại rồi.

Thôi Phùng mạnh mẽ quay người chuẩn bị ra khỏi cửa.

Anh hiểu bạn hợp tác của mình, chắc chắn Chu Chúc có nỗi khổ riêng, ý của em ấy không phải như vậy, chắc chắn là Chu Chúc bị ép mới phải nói anh đã chết.

Người dẫn chương trình đang hỏi rõ ràng là đang bắt nạt Chu Chúc, nhìn dáng vẻ tội nghiệp đáng thương của Chu Chúc như một đoá hoa trắng nhỏ đang nép mình trong mưa gió, bị hỏi đến mức sắp khóc rồi.

Chu Chúc vừa về lại cơ thể của mình đã gặp phải cái loại hoạnh hoẹ như thế này thì chắc chắn sẽ vô cùng lúng túng, không biết nên làm thế nào.

Đáng thương quá đi mất thôi! Bạn hợp tác của tôi! Tôi phải đi cứu em!

Thôi Phùng bước bước lớn chạy ra ngoài, đẩy cửa: “Chuẩn bị xe, nhanh chóng liên lạc với tổng đạo diễn của ‘Những ông bố thực tập’!”

Một đám bác sĩ y tá xông lên cản anh lại: “Giám đốc Thôi! Tình trạng cơ thể của anh hiện tại không thể ra ngoài!”

Còn chưa bước được hai bước, Thôi Phùng đã nhăn mặt, ôm đầu.

Xem ra cơ thể của anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Anh được nhân viên y tế đỡ quay trở lại giường bệnh, Thôi Phùng đưa điện thoại cho trợ lý: “Bật lại livestream của ‘Những ông bố thực tập’ cho tôi.”

“Vâng ạ.”

Cùng lúc ấy, Chu Chúc đang ôm Phao Phao ngủ.

Trong mơ, cậu cầm giỏ hoa quả đến thăm giám đốc Thôi trong truyền thuyết, cậu xin lỗi giám đốc Thôi: “Xin lỗi anh nhé giám đốc Thôi, tôi không cố ý nói anh đã chết đâu, chủ yếu là do trên mạng……”

Sau đó giám đốc Thôi người thực vật như một chú cá chép quẫy đuôi, từ trên giường bật dậy, hung hăng bóp chặt cổ cậu.

“Á!”

Chu Chúc giậm chân, hét một tiếng lớn rồi tỉnh lại, sau đó lại phát hiện Phao Phao đang giơ tay cao, bàn tay nhỏ bóp chặt cổ cậu.

Không hổ là con, kẻ phản diện nhỏ, ở trong mơ mà cũng dám đánh ba.

Chu Chúc nhét lại tay cậu bé vào trong chăn, ôm chặt cậu bé, không để cậu bé cử động linh tinh nữa.

Sau đó Phao Phao mới chầm chậm mở mắt: “Ba ơi, ba kêu* gì thế ạ?”

*Raw là 叫 vừa có nghĩa để hỏi tên, vừa có nghĩa là kêu, la. Phao Phao đang hỏi ba kêu gì vậy, còn Chu Chúc lại trả lời tên gì

Chu Chúc ngại ngùng trả lời: “Ba tên Chu Chúc.”

“Con hỏi ba hét gì đó?”

“Con còn dám hỏi.” Chu Chúc thay đổi sắc mặt trong một giây, ôm chặt cậu bé, “Đi ngủ, nếu con không ngủ ba sẽ thổi con đi đó Thôi Phao Phao.”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play