Sau khi quay xong cảnh cuối cùng trong ngày, Chu Chúc đang treo mình trên dây thép, cậu đeo theo một thanh kiếm từ từ đu từ trên cây xuống.
Phao Phao nhìn cậu: “Ba lại bay từ trên trời xuống rồi.”
Chu Chúc: …
Không được, ông đây không thể cười điên cười khùng được... Được rồi, giờ cười được rồi.
Chu Chúc cố gắng nhịn cười, nhân viên đi đến giúp cậu tháo trang bị ra, vừa ngẩng đầu đã bị vẻ mặt cậu dọa sợ: “Chúc Chúc...”
Chu Chúc cười phá lên.
Khi đã cởi hết trang thiết bị, Chu Chúc bước vội về phía trước, xoa nắn gương mặt nhỏ nhắn của Phao Phao: “Bé con, sao con lại ở đây?”
Phao Phao vừa tan học đã đến ngay, cậu nhóc còn đang đeo cặp sách của trường mẫu giáo: “Vì con nhớ ba ạ.”
Chu Chúc lại nhìn Thôi Phùng, cố ý hỏi: “Sao anh cũng ở đây vậy?”
Thôi Phùng nghiêm túc nói: “Anh nhớ vợ anh.”
“...” Chu Chúc đưa tay về phía anh.
Chỉ mới vài ngày không gặp mà Thôi Phùng và Phao Phao đã giống nhau như đúc.
Chu Chúc hỏi: “Anh ở lại cả cuối tuần hả?”
“Ừ” Thôi Phùng bế Phao Phao lên: “Em đi tẩy trang đi, để anh đặt nhà hàng, lát nữa chúng mình đi ăn.”
“Ô kê.”
Chu Chúc vẫn còn đội mũ trùm đầu và mặc đồ diễn, Phao Phao nằm trên lưng bố, vẫn đang rất tò mò về phục trang của cậu.
Cả nhà cùng đi về phía phòng thay đồ.
“Ba ơi, sao ba lại mặc như thế vậy ạ?”
“Bởi vì ba đang đóng phim đó.”
“Dạ... Thế, vì sao tóc ba lại dài thế ạ?”
“Do tóc ba mọc dài ra đây.”, Chu Chúc bật chế độ lừa con nít, “Sau khi xa Phao Phao, ba nhớ Phao Phao vô cùng, vì nhớ quá nên tóc cứ thế móc dài ra.”
“Vâng ạ...”, Phao Phao vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy mái tóc của ba mình, cứ như thể đang sợ làm đau cậu.
Chu Chúc ngồi đối diện với gương trang điểm, khẽ nhắm mắt lại để chuyên gia trang điểm tẩy trang giúp cậu.
Thôi Phùng bế Phao Phao ngồi bên cạnh đợi cậu, lo Phao Phao đói bụng nên anh còn mở bánh đùi gà cho cậu nhóc ăn.
Sếp Thôi bây giờ đã là một ông bố bỉm sữa giàu kinh nghiệm.
Phao Phao vừa ăn bánh đùi gà vừa chạy đến cạnh ba: “Ba ơi, hôm nay con thắng giải trong cuộc thi ở trường mẫu giáo đó.”
“Thi gì thế?”, Chu Chúc hỏi: “Thi diễu hành nữa hả?”
“Không phải ạ! Là thi đá bóng ạ!”
“Ồ.”, Chu Chúc khẽ gật đầu.
“Lớp Thiên Thạch Nhỏ thi với Lớp Ngôi Sao Nhỏ á, lớp con thắng đây.”
“Giỏi quá, tối nay sẽ tổ chức tiệc chúc mừng cho con nhé.”
“Vâng ạ.”
Ngay giây sau, chuyên gia trang điểm khẽ xoa lòng bàn tay lên trán Chu Chúc, sau đó tháo bộ tóc giả trên đầu cậu xuống.
Phao Phao ngạc nhiên há hốc miệng: “Ba ơi! Tóc của ba tháo xuống được ạ?”
“...”
Chuyên viên trang điểm bật cười: “Bé con à, đây không phải tóc của ba đâu con, đây là wig đấy.”
Phao Phao thắc mắc: “Wig ấy ạ?”
“Wig là tóc giả đó.”
“Tóc… tóc giả ấy ạ?”, Phao Phao nhìn sang ba mình, “Ba à, nãy ba bảo đây là tóc ba nuôi dài ra mà!”
Chu Chúc không dám trả lời.
“Ba gạt con!”
Chu Chúc thầm xin lỗi bé con, xin lỗi con, nhưng ba nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của con thì ba không nhịn được mà phải gạt con một chút.
Tẩy trang và thay đồ xong, Chu Chúc chào trợ lý rồi cùng Thôi Phùng đi ăn.
Nhà hàng họ đã đặt nằm ở dưới chân núi.
Chu Chúc không dám ăn, cậu chỉ gắp một miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng, cứ thế nhai đi nhai lại cả trăm lần.
Phao Phao thấy vậy thì thắc mắc: “Ba ơi, ba sao thế?”
“Hả?”, Chu Chúc nuốt miếng thịt đang nhai xuống, “Ba có sao đâu?”
“Món này không ngon ạ?”
“Đâu có.”, Chu Chúc nghi hoặc ăn miếng trứng cá má Thôi Phong đút cho.
“Thế là do ba biếng ăn rồi, nhai một miếng mãi mới chịu nuốt.”
“Ặc, là do dạo này ba phải kiểm soát cân nặng, nếu không thì sẽ không vào được vai tiên tử nữa.”
“Tiên tử ấy ạ?”
“Ừ, ba đang đóng vai thần tiên đó.”
“Ò,...”, Phao Phao dùng ánh mắt đầy ý vị nhìn cậu, “Ba đáng thương quá à.”
“Không sao đâu mà, đợi mấy tháng nữa là ba lại ăn uống được bình thường ngay ấy mà.”
Phao Phao hạ quyết tâm: “Con nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền để sau này ba không phải đi làm nữa!”
“Được, cảm ơn con, thế thì Phao Phao phải lớn nhanh vào nhé!”
Phao Phao bưng bát cơm nhỏ của mình lên rồi và thật nhanh cơm vào miệng.
Chu Chúc: ???
Thằng bé đói tới vậy sao.
Thôi Phùng gắp cho cậu một miếng cá: “Ăn cá không mập lên được đâu.”
Chu Chúc há miệng đón lấy miếng cá rồi vui vẻ nhai.
Tối đó ăn xong, cả nhà cùng nhau về khách sạn rồi cùng ôm nhau ngủ một giấc thật ngon.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Chu Chúc nằm ở giữa: “Đây là giường đôi mà, không phải giường đơn đâu ấy.”
Phao Phao ôm ghì lấy tay ba: “Không sao đâu ba, con sẽ cố gắng co người lại.”
Chu Chúc nằm trong vòng tay của Thôi Phùng, nhỏ giọng gọi: “Sếp Thôi à, anh nói lại đi.”
Thôi Phùng không hiểu hỏi lại: “Nói cái gì cơ?”
“Nói lại lý do vì sao anh lại đến tìm em ấy.”
Thôi Phùng xoa đầu Chu Chúc: “Vì anh nhớ vợ anh.”
Chu Chúc vui vẻ ôm lấy anh, rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Thời gian cả nhà ở bên nhau trôi qua rất bình yên. Chu Chúc đi quay thì Thôi Phùng sẽ đưa Phao Phao đến phim trường đợi cậu. Thôi Phùng ngồi làm việc còn Phao Phao thì ngồi bên cạnh làm bài tập của cậu bé. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thật ra, trường mẫu giáo thì làm gì đã có bài tập về nhà nhưng vì vài nét tính cách của phản diện bắt đầu được bộc lộ nên bố đã mua cho cậu nhóc một đống truyện tranh. Cậu bé cũng rất thích đọc mấy cuốn truyện này.
Có Thôi Phùng và Phao Phao ngồi đợi, Chu Chúc cũng diễn tốt hơn, chẳng mấy mà đã quay xong rồi.
Nhưng những lúc vui vẻ thường qua rất nhanh.
Đến chiều Chủ nhật thì Thôi Phùng và Phao Phao phải về nhà rồi.
Phao Phao vẫy tay chào ba: “Bai bai ba, cuối tuần sau con và bố lại đến thăm ba nha.”
Chu Chúc ôm lấy cậu nhóc, vừa ôm vừa hôn cậu: “Ba muốn biến con nhỏ lại để nhét vào túi áo mang đi khắp nơi quá đi mất.”
Hai má Phao Phao ửng hồng: “Nếu vậy thì con sẽ bị ngộp thở mất.”
Thôi Phùng khẽ hắng giọng, giống như anh đang cố tình lôi kéo sự chú ý của Chu Chúc vậy.
Chu Chúc buông Phao Phao ra, vòng tay qua cổ Thôi Phùng rồi khẽ hôn lên má anh: “Hu hu, sếp Thôi à, em cũng không nỡ xa anh đâu.”
Phao Phao bị kẹp giữa bố và ba, cậu nhóc cố gắng ngước đầu lên để xem rốt cuộc hai người họ đang làm gì.
…
Trong mấy tháng Chu Chúc đi quay, cuối tuần nào Thôi Phùng cũng dẫn Phao Phao đến thăm cậu.
Cứ như vậy, trời cũng dần trở lạnh rồi.
Hôm đó bữa tiệc vừa kết thúc, Phao Phao mặc một bộ đồ rất dày đến đón cậu.
Thủ đô phủ tuyết trắng xóa, Chu Chúc về đến nhà, nhìn thấy Phao Phao đang ngồi cạnh, bỗng dưng nảy ra ý muốn giơ tay đẩy cậu bé vào tuyết, xem thử Phao Phao có lăn tròn như quả cầu tuyết không.
Chu Chúc do dự một chút, sực tỉnh, vội vàng rụt tay lại.
Ôi Chu Chúc, sao mày lại độc ác thế?!
Đây là con trai ruột của mày đấy, không làm thế được đâu.
Chu Chúc khụ khụ một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì, khoác tay lên cánh tay của Thôi Phùng, nhét tay vào túi áo anh.
Thôi Phùng dường như đoán được suy nghĩ của cậu, nắm lấy tay cậu, xoa nhẹ.
Vừa kết thúc một bộ phim lớn, quản lý cho Chu Chúc nghỉ ngơi vài tháng, thế là cậu có thể ở nhà nghỉ ngơi cho đến Tết.
Mùa đông không chỉ là mùa của những đứa trẻ bụ bẫm, mà còn sắp đến sinh nhật của Phao Phao.
Chu Chúc và Thôi Phùng quen nhau vào mùa xuân, Phao Phao chào đời vào mùa đông, cậu bé sắp tròn bốn tuổi.
Chu Chúc hỏi ý kiến cậu bé: "Phao Phao, con muốn tổ chức sinh nhật như thế nào?"
Phao Phao suy nghĩ một chút, nói: "Mỗi năm vào sinh nhật, chú trợ lý sẽ tặng con quần áo, đồ ăn vặt và một cái bánh nhỏ."
Nghe có vẻ rất quen thuộc, thực ra cậu bé chỉ mới tổ chức sinh nhật một lần.
Một tuổi và hai tuổi nhóc không nhớ rõ, cậu nhóc chỉ nhớ sinh nhật ba tuổi.
Hôm đó bố không ở nhà, trợ lý của bố mang quà đến tặng, bé đã ăn bánh.
Chu Chúc ôm cậu bé vào lòng: "Năm nay khác mà, năm nay ba và bố sẽ giúp con tổ chức sinh nhật, chúng ta có thể mời Quýt và Coca đến nhà chơi, tổ chức sinh nhật cho con nhé."
"Ba, bố, chú trợ lý, Quýt, Coca..." Phao Phao đếm ngón tay, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói, "Nhưng như vậy thì bánh sinh nhật của con sẽ không đủ chia."
"Không đâu, bố sẽ đặt cho con một cái bánh thật to."
"Thật không?" Nhóc Phao Phao có vẻ chưa biết trên đời này còn có cái bánh lớn.
Chu Chúc ôm bé, lấy điện thoại ra, tìm cửa hàng bánh gần đó: "Nè, cái bánh lớn chừng này đủ không?"
"Đủ rồi ạ!" Phao Phao lại hỏi, "Ba, cái bánh lớn như vậy giá bao nhiêu? Có đắt không ạ?"
"Để bố con trả tiền."
Thôi Phùng ngồi trên sofa, gật đầu: "Ừm."
"Yay!" Phao Phao nhìn chiếc bánh trên điện thoại, bắt đầu cắt bánh, "Miếng này cho ba..."
"Ba muốn ăn miếng có trái cây."
"Dạ, vậy miếng này cho ba, miếng này cho bố, miếng này cho Coca..."
Cắt xong chiếc bánh onl, Phao Phao cũng gần như xác định được những người bạn nào sẽ đến nhà ăn sinh nhật.
Ngày hôm sau, khi đến trường mẫu giáo, cậu bé đã thông báo tin tốt này cho các bạn.
"Bố sẽ mua cho tớ cái bánh lớn như này này!" Phao Phao cố gắng chỉ vào, "To hơn cả cánh tay tớ!"
"Wow!"
"Tớ đã chia sẵn rồi, mỗi người một miếng, nếu không đủ ăn, bố sẽ đi mua thêm."
"Wow!!"
"Bố tớ nói, cuối tuần sẽ tổ chức sinh nhật cho tớ, hôm nay tan học, bố và ba sẽ dẫn tớ đi siêu thị mua đồ ăn vặt, các bạn muốn ăn gì, cứ nói với tớ nhé."
"Wow!!!"
Vừa lúc đó, bạn Hứa Tiểu Trà của lớp Mặt Trăng Nhỏ đi ngang qua bé.
"Nhóc con ngốc nghếch, anh vừa tổ chức sinh nhật sáu tuổi, nhà anh còn có tàu lửa nhỏ cơ!"
Cuộc thi bắt đầu!
Ngày hôm đó sau giờ học, vừa nhìn thấy Chu Chúc, Phao Phao liền nhào vào lòng cậu: "Ba, con cũng muốn mua tàu lửa nhỏ?"
"Tàu lửa đồ chơi?"
"Không phải, là tàu lửa có thể chở người ý."
Chu Chúc: ???
Chu Chúc không chắc chắn hỏi: "Là loại ở trung tâm thương mại ấy hả?"
Phao Phao gật đầu mạnh: "Ừm."
"Không có đâu."
Chu Chúc lạnh lùng từ chối, ai lại đặt một chiếc tàu lửa trong lâu đài ma cà rồng chứ?
Nhưng Chu Chúc đã hứa với bé, khi thời tiết ấm lên, sẽ dẫn bé và các bạn đi chơi công viên giải trí.
Cả nhà đi siêu thị mua đồ ăn vặt cho cuối tuần.
Phao Phao lao vào: "Ba, món thạch mà ba thích nhất kìa, với khoai tây chiên, mua vị nào đây ba?"
Chu Chúc vung tay: "Mỗi vị một gói!"
"Yay!"
Cả nhà chuẩn bị cho sinh nhật bốn tuổi của Phao Phao rất chu đáo.
Đồ ăn mua sẵn được khóa vào tủ, không cho ba ăn vụng.
Chu Chúc còn mua bóng bay và ruy băng, chuẩn bị trang trí cho lâu đài ma cà rồng.
Chu Chúc ngồi trên thảm, cầm bơm, chăm chú bơm bóng.
Phao Phao ngồi bên cạnh, đưa cho ba những quả bóng chưa bơm.
Khi Thôi Phùng đi làm về, hai ba con đang ngồi giữa một đống bóng bay đầy màu sắc, nhìn không hợp với đồ nội thất xung quanh.
Thôi Phùng bước tới: "Chúc Chúc."
Chu Chúc ngẩng đầu: "Anh về rồi? Nhanh lên, giúp em một chút."
Thôi Phùng ngồi xuống bên cạnh cậu: "Chúc Chúc, không hợp lắm."
Chu Chúc đưa cho anh một cái bơm: "Anh thật sự nghĩ rằng thằng nhóc này là một con dơi nhỏ sao? Trẻ con thích những thứ này mà."
"Được rồi." Thôi Phùng xắn tay áo, nhận lấy cái bơm, cùng cậu bơm bóng.
Rất nhanh đã đến cuối tuần, nhà cửa được trang trí lại, tràn đầy không khí vui tươi.
Chu Chúc đặc biệt lái một chiếc xe limousine, dẫn Phao Phao đi đón các bạn của nhóc.
Quý Dao chở Coca: "Đón cái gì? Đi thẳng đi, có phải là không biết đường đâu."
Coca kinh ngạc: "Không, bố tự đi đi, con muốn ngồi xe của Phao Phao."
Chiếc limousine trông rất ngầu.
Chu Chúc như một tài xế xe buýt mẫu giáo, dừng xe bên lề, mở cửa.
Coca chuẩn bị lên xe.
Thôi Phùng ngồi ở ghế phụ, Chu Chúc và Phao Phao đều hắng cổ họng, nhắc nhở anh: "Bố, bố nên nói gì ạ?"
Thôi Phùng có vẻ phức tạp: "Chào mừng Coca, hãy xuất trình... thiệp mời sinh nhật của bạn."
Thôi Phùng— nhân viên soát vé xe buýt.
Coca lấy giấy mời do Phao Phao tự vẽ từ trong cặp ra, sau khi kiểm tra xác nhận, người soát vé dẫn cậu bé đến chỗ ngồi, giúp cậu bé thắt dây an toàn.
Chu Chúc vừa lái xe vừa hát, đi đón tất cả các nhóc con.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Về đến nhà.
Coca và nhóm bạn đã đến trước đó, rất quen thuộc xuống xe.
Còn một số bạn chưa đến, Phao Phao dẫn họ, giới thiệu cho họ, dẫn họ đi tham quan.
"Đừng để tụt lại phía sau, tớ sẽ dẫn mọi người đi."
Chu Chúc thán phục: "Mới chỉ lớn thêm một tuổi mà đã trưởng thành thế này."
Thôi Phùng nhẹ nhàng nói: "Em nhìn lại em xem."
Phao Phao chống hông: "Nhà tớ là tuyệt nhất, các cậu hãy nói đi, nhà Phao Phao là ngầu nhất."
Các bạn đều không muốn để ý đến nhóc .
"……"
Có vẻ cũng không trưởng thành hơn lắm.
Một đám nhóc con chơi đùa trong nhà, Chu Chúc đã dự liệu trước, mời vài cô giúp việc trông chừng, nhưng vẫn hơi không đủ sức.
Bọn trẻ đang chơi đuổi bắt trên sân, Chu Chúc ngồi bên cạnh, ăn những món ăn vặt đã chuẩn bị cho chúng.
Chúng dường như không thấy đói, nếu vậy, cứ để ba xử cho.
Đến tối, trời vừa tối, bọn trẻ đã nóng lòng muốn ăn bánh sinh nhật.
Coca nói: "Trời vẫn chưa tối hẳn, giờ ăn bánh, thắp nến không đẹp đâu."
Những đứa trẻ dán mặt vào cửa sổ, nhìn ngắm hoàng hôn bên ngoài, cho đến khi mặt trời lặn: "Trời tối rồi! Có thể ăn bánh sinh nhật rồi!"
Phao Phao cũng quấn lấy Chu Chúc: "Ba ơi, chúng ta ăn một chút nhé."
Bọn nhỏ đều quấn lấy Chu Chúc: "Ba Phao Phao ơi, làm ơn, chúng cháu chỉ ăn một chút thôi."
Chu Chúc dở khóc dở cười: "Tất nhiên là được rồi."
Nhiều nhóc con như vậy, cậu không thể nào từ chối.
Cậu chỉ có thể đi vào bếp lấy bánh ra, đặt lên bàn.
Kéo rèm lên, giả vờ như trời đã tối đen.
Chu Chúc cắm bốn cây nến lên bánh kem, châm lửa: "Bé cưng không được đụng vào nến nha, sẽ bị bỏng đấy, phải nghe lời người lớn."
"Dạ."
Trong mắt lũ trẻ đang thèm thuồng bánh kem, Chu Chúc chính là thần thánh! Cậu bảo gì chúng cũng nghe theo!
Chu Chúc đẩy bánh kem đến trước mặt Phao Phao: "Phao Phao, con hãy ước đi nào."
"Dạ." Phao Phao có vẻ còn chưa quen lắm, "Con ước là..."
Coca và Quýt giữ tay cậu bé, giúp cậu bé tạo dáng, bịt miệng cậu bé lại: "Em phải ước như thế này, không được nói ra, điều ước nói ra sẽ không linh đâu."
"Dạ."
Phao Phao gật đầu, chắp hai tay, nhắm mắt lại.
Các bạn cùng hát bài chúc mừng sinh nhật: "Chúc mừng sinh nhật bạn..."