Điều ước bốn tuổi của Phao Phao: Mong ba mua cho con một chiếc tàu hỏa, giống như nhà Hoắc Tiểu Trà.
Ước xong, cậu bé mở mắt ra, không biết bước tiếp theo phải làm gì.
Quýt nhắc nhở: "Rồi thì thổi nến, phải thổi tắt hết một lần thôi nha."
"Dạ." Phao Phao hít một hơi thật sâu, "Phù—phù—"
Phao Phao không thổi tắt được hết nến trong một lần, cậu bé thổi thêm một lần nữa, nhưng vẫn không tắt hết.
Cậu bé xấu hổ nép vào lòng Chu Chúc, mọi người đều nhìn cậu bé, cậu bé hơi ngượng ngùng.
Chu Chúc ôm cậu bé: "Ba giúp con thổi."
Chu Chúc nhẹ nhàng thổi tắt hết nến, Phao Phao nhỏ giọng nói: "Ba ơi, hóa ra sinh nhật là như thế này, hôm nay con mới biết."
Chu Chúc xoa đầu cậu bé: "Sau này năm nào ba và bố cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho con."
"Dạ."
"Con chia bánh đi nào."
Năm này qua năm khác, dưới ánh nến lung linh, Phao Phao cũng lớn dần lên.
Điều ước năm tuổi của Phao Phao: Mong mau chóng được đi học tiểu học. Vì Hoắc Tiểu Trà đã đi học tiểu học rồi, còn khoe khoang với cậu bé, hơn nữa Coca và Ý Mễ cũng đã đi học tiểu học.
Điều ước sáu tuổi: Mong không phải đi học tiểu học. Vì không muốn xa các bạn cùng lớp. Ngoài ra, cậu bé còn mong khi thổi nến không bị hở răng.
Phao Phao đã phí phạm hai điều ước, khi thổi nến răng vẫn bị hở, Coca và Quýt cười ngặt nghẽo.
Cuối cùng Phao Phao vẫn đi học tiểu học.
Cậu bé sáu tuổi đeo cặp sách, bước vào cổng trường, bắt đầu cuộc đời học sinh tiểu học.
Vì lớn lên, Phao Phao tiểu học so với thời mẫu giáo, chiều cao tăng lên rõ rệt, sức khỏe tăng lên rõ rệt, tư duy cũng nhanh nhẹn hơn.
Phao Phao và hai người bạn thân, Quýt và Coca, chơi đùa ở trường, ở ngoài đường, ở nhà Coca.
Mỗi ngày làm xong bài tập rất nhanh, đóng cặp sách lại, rồi bắt đầu chơi trò chơi, đá bóng, chơi bóng rổ, leo cây bắt cá, xuống sông bắt chim.
Đá bóng đến nỗi sân nhà Coca trụi hết cỏ, mỗi ngày đều lấm lem bùn đất.
Chu Chúc nghi ngờ rằng chúng không phải đi đá bóng, mà là nằm sấp xuống gặm cỏ, hoặc có thể là lăn lộn trong bùn.
Để giải quyết vấn đề này, Chu Chúc đặc biệt nhờ người xây một phòng tắm nhỏ ngay cửa nhà.
Phao Phao nhất định phải tắm sạch sẽ mới được về nhà, tránh làm bẩn tấm thảm dệt thủ công mà Chu Chúc yêu thích.
Phao Phao rất bất lực, nhưng cũng chỉ có thể làm theo.
Dù sao cũng là ba ruột, phải nghe lời ba.
Tóm lại, chính là chuyện mèo vờn chuột, mèo ghét chuột.
Chu Chúc không muốn nhắc đến giai đoạn đen tối này.
Cho đến khi cậu bé mười hai tuổi, vừa lên lớp bảy.
Phao Phao lại đá bóng ở nhà Coca, đá đến tối mới về nhà.
Cậu bé tắm rửa sạch sẽ, rồi mới bước vào nhà.
Vừa vào nhà, cậu bé nhìn thấy ba đang ôm gối, dựa vào ghế sofa trong phòng khách ngủ gật.
Ba đang đợi cậu bé sao?
Phao Phao bước đến, vỗ nhẹ vào ba: "Ba, lên lầu ngủ đi ạ."
Chu Chúc mơ màng mở mắt: "Hả? Con dậy rồi à?"
"Là ba dậy rồi ạ."
"À, con về rồi à?" Chu Chúc ngồi dậy từ ghế sofa, "Ăn cơm ở nhà Coca rồi chứ? Con có muốn ăn thêm gì không? Trong tủ lạnh hình như còn đồ ăn thừa, lấy ra hâm nóng nhé?"
"Dạ, con ăn sau ạ."
Phao Phao chợt nhận ra, mình thật sự quá bất hiếu.
Từ khi đi học, thời gian ở bên ba ít đi, cậu bé suốt ngày ra ngoài chơi, còn ba thì luôn ở nhà đợi cậu.
Con hư quá, con là một Phao Phao hư.
Chu Chúc ngáp một cái, tò mò hỏi: "Sao con nhìn ba thế? Không đi ăn cơm à?"
"Dạ." Phao Phao quyết tâm, mai sẽ về nhà sớm hơn, mua cho ba một chiếc bánh kem ba thích, và cũng mua cho bố một ít quà.
Phao Phao vào bếp lấy đồ ăn thừa ra, cho vào lò vi sóng hâm nóng.
Không lâu sau, bố cũng về.
Phao Phao vội vàng đi ra: "Bố."
Thôi Phùng gật đầu: "Ừm."
Anh xách theo hộp đồ ăn, đi đến trước mặt Chu Chúc.
Chu Chúc vừa nghe thấy tiếng mở cửa, liền ngồi dậy từ ghế sofa: "Anh về rồi à? Hôm nay họp mệt không?"
Thôi Phùng đáp: "Không mệt lắm."
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Chu Chúc nhận lấy đồ nướng từ tay anh: "Lúc anh mua, quản lý không phát hiện ra chứ?"
"Không."
"Tốt quá, dạo này em lại có phim mới, quản lý bắt em giảm cân, em đã giảm được kha khá rồi, nhưng mà thèm quá."
Thôi Phùng khẽ gật đầu: "Anh biết rồi, anh mang mực nướng yêu thích của em về này."
"Tuyệt vời!" Chu Chúc nắm tay anh, đi thẳng lên lầu, "Đi thôi, lên ăn nào."
Thôi Phùng quay lại nhìn Phao Phao: "Tối nay đừng ăn quá nhiều nhé, dễ bị khó tiêu đấy."
"Phao Phao ngủ ngon."
Phao Phao: ???
Bố không lo ba con bị khó tiêu à?
Hóa ra ba không đợi con, mà là đợi mực nướng, ba thậm chí còn không muốn chia cho con một xiên!
Lúc nãy nhóc con đang tự trách mình cái gì thế?
Ba còn bảo con ăn đồ ăn thừa nữa chứ?! ( truyện trên app tyt )
Vừa ăn đồ ăn thừa, Phao Phao lấy chiếc đồng hồ trẻ em ra, gọi điện cho Coca và Quýt: "Em muốn bỏ nhà đi, em cảm thấy mình chẳng có vị trí nào trong căn nhà này cả."
Coca nói: "Được, vậy em đến đây đi."
Thực hiện: Clitus x T Y T
Quýt đáp: "Chưa đầy một phút, ba em sẽ gọi cho bọn anh, và trong vòng năm phút, em sẽ được đưa về nhà."
"..." Phao Phao nghẹn lời.
Coca và Quýt hình như nghe thấy tiếng động lạ: "Phao Phao, lúc nãy em dậm chân phải không? Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Các anh đừng nói nữa."
Đêm đó, Phao Phao nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.
***
Chu Chúc và Thôi Phùng lên lầu, ăn đồ nướng trên ban công phòng ngủ.
Chu Chúc đặt hộp đồ ăn lên bàn, mở ra, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra.
"Oa!" Chu Chúc rất vui vẻ, "Thôi Phùng, em yêu anh."
"Ừm." Thôi Phùng cười nhẹ, "Anh cũng yêu em."
Sau nhiều năm "huấn luyện" của Chu Chúc, cuối cùng Thôi Phùng cũng "mở miệng" được, có thể tự tin đáp lại lời tỏ tình của cậu.
Chỉ là tai vẫn hơi đỏ.
Thôi Phùng còn mang cho cậu một chai Coca, Chu Chúc vừa gặm mực nướng, vừa uống Coca, chợt nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, lúc nãy Phao Phao có vẻ lạ lạ."
"Lạ ở đâu?"
"Có lẽ là đói bụng, hoặc có thể là đá bóng thua, hoặc cũng có thể là đang bước vào tuổi nổi loạn."
"Không sao, để con nó tự điều chỉnh, nếu không được thì hãy nói chuyện với con."
Chu Chúc chống cằm, suy nghĩ miên man.
Chớp mắt một cái, nhóc con đã đến tuổi nổi loạn rồi.
Sáng sớm hôm sau, lúc ăn sáng, Phao Phao cố gắng bày tỏ sự phản đối: "Ba, con muốn ở ký túc xá!"
Chu Chúc giơ tay: "Hôm nay ba đến đón con tan học!"
"Con muốn ở ký túc xá!"
"Lái chiếc Lincoln limousine ấy."
"Con muốn ở ký túc xá..."
Chu Chúc lấy ra một tấm biểu ngữ màu đỏ.
[Chúc mừng bạn nhỏ Phao Phao bước vào thời kỳ nổi loạn! Học được cách cãi lại ba rồi!]
Thời kỳ nổi loạn của Phao Phao chỉ kéo dài một đêm.