Phao Phao cầm cái thìa nhỏ, nhìn về phía bên phải cạnh chỗ ngồi của mình: "Bố ơi, ba vẫn chưa làm xong việc sao?"
“Ừm.”
“Vậy ba không về ăn cơm ạ?”
“Ba không về, ba sẽ ăn cơm ở bên ngoài.”
“Hả? Nhưng ở ngoài ba chỉ ăn đồ ăn vặt, không chịu ăn cơm.”
“Không đâu." Vì chuẩn bị cho việc vào đoàn làm phim, đã mười ngày rồi Chu Chúc không ăn thức ăn có lượng calo cao, Thôi Phùng đã giám sát cậu.
"Vậy chúng ta có nên để lại một ít thức ăn cho ba không?"
“Không cần. Buổi tối ba cũng không về.”
“Buổi tối cũng không về?!" Phao Phao nghe mà khiếp sợ.
“Ừm, có thể ba sẽ... " Suy cho cùng, sếp Thôi không thể chấp nhận sự thật này: "Qua mấy tháng nữa mới có thể trở về.”
“Mấy tháng?!”
Vốn dĩ, bé cưng không biết "tháng" là cái gì. Nhưng chữ này nghe cũng rất dài. Tức thì, Phao Phao ngửa cổ khóc lóc: "Không chịu đâu! Ba ơi!”
Thế là, Thôi Phùng vội vàng ôm bé từ ghế lên: "Ba đi làm mà. Không phải lúc trước mấy bố con mình đã nói, phải ủng hộ công việc của ba hay sao? Nếu ba thích đi làm, vậy thì phải ủng hộ ba.”
“Vậy ba không thích con sao?”
“Hả?" Sếp Thôi không hiểu logic của Phao Phao.
"Ba thích làm việc, không thích con, cho nên không tìm con, phải đi tìm việc làm." Phao Phao khóc lóc nói tiếp: "Ai tên là Công Việc?”
Nghe bé nói, tư duy của anh cũng rối luôn rồi.
Thôi Phùng chỉ có thể ôm bé, vỗ vỗ lưng bé: "Bố cũng rất nhớ ba mà.”
Cứ như thế, một lớn một nhỏ ở trong biệt thự to như vậy, ôm nhau mà nhớ nhung Chúc Chúc.
Nom thật đáng thương và cô đơn biết bao!
Thôi Phùng lấy di động ra, nói: "Ba hỏi bố đã tan ca chưa, vậy chúng ta gọi điện thoại cho ba nhé.”
Nghe vậy, bé cưng mới đáp bằng giọng đáng thương: "Dạ... được ạ.”
Thế là, anh gửi tin nhắn cho Chúc Chúc: [Chúc Chúc ơi. Bây giờ em có cửa thời gian không? Phao Phao rất nhớ em.]
Bộ phim "Linh Sơn" được đầu tư rất lớn. Do đó, đạo diễn cũng không quay bằng phông xanh, mà quay bằng cảnh thật. Nên bọn họ đã xin cấp trên duyệt cho, rồi mới tiến hành quay phim ở một khu thắng cảnh. Vì vậy, lúc này Chu Chúc đã ở một nơi khác, ngồi máy bay phải nửa giờ mới đến đó.
Hôm nay, cậu tham gia nghi thức khởi quay phim, lại quay mấy cảnh, vừa mới tắt Wifi.
Đạo diễn nói: "Rất tốt, rất tốt! Hôm nay quay đến đây thôi, mọi người về ăn cơm đi.”
Sau đó, trợ lý giúp Chu Chúc xoa bóp bả vai, đưa điện thoại cho cậu. Nhìn thoáng qua nó, cậu trả lời Thôi Phùng: [Em nghỉ một lát, vừa mới xong việc hà, bây giờ phải đi ăn cơm.]
Tức thì, Phao Phao và Thôi Phùng ôm chặt lấy nhau ở bên kia đầu điện thoại.
Hức, Chúc Chúc không gọi cho bọn họ!
Thình lình Phao Phao nhấn nút thoại, nghiêm túc nói: "Ba ơi, ba vừa có thể vừa ăn cơm vừa gọi điện thoại mà.”
Chu Chúc: "...”
“Không được! Sẽ bị nghẹn chết mất!!”
“Không đâu mà!" Giọng điệu của Phao Phao rất kiên định: "Nếu không nhìn thấy ba, con sẽ ăn không ngon.”
“Vậy thì con chờ một chút rồi ăn.”
"Ba xấu xa!"
“Ba xấu xa phải đi tẩy trang rồi, lát nữa ba sẽ gọi lại cho con.”
Rồi Chu Chúc ngồi xuống ghế trong phòng hóa trang, bảo thợ trang điểm tẩy trang cho cậu.
Thay đồ nữa là hết tầm 10 phút.
Ở trên đường về khách sạn, Chu Chúc mới gọi video cho bọn họ.
Cậu vẫy tay với bọn họ: "Chào con, Phao Phao!”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Bấy giờ, Thôi Phùng và Phao Phao đang ấm ức ngồi trước bàn ăn, âm thầm phân cao thấp.
“Bố, bố nhích qua tí đi.”
"Con đang ép bố đấy!"
Ồ, đây đáng lý phải là một cuộc cạnh tranh công khai.
Chu Chúc nhìn không gian xung quanh phía bên kia: "Hai người ở nhà sao? Sao không bật đèn?”
Bé cưng nói: "Bởi vì ba là ánh sáng của hai bố con, khi ba đi rồi, hai bố con đã mất đi ánh sáng."
"..." Cậu vẫn mỉm cười nói: “Hai bố con thừa dịp em không ở nhà, lại học mấy thứ linh tinh ở đâu đó? Sếp Thôi à, anh không quản lý nó chút nào à?”
Rất nhanh, Thôi Phùng đáp: "Có mà, nhưng này nó tự học ở nhà trẻ.” ( truyện trên app T Y T )
Rồi anh đứng dậy, bật đèn phòng ăn lên.
Thoắt cái, chung quanh sáng bừng lên.
Chu Chúc lại nói: "Hai người vẫn đang ăn cơm à? Vừa rồi không phải nói là đang ăn cơm sao?”
Nghe thế, Phao Phao mới đáp là: "Bởi vì ba là cơm của hai bố con, ba đi rồi, cũng mang cơm của hai bố con đi nốt."
“…”
Biết vận dụng phết đấy! Đúng là nhóc con thông minh!!
Chu Chúc cảm thấy rất bất đắc dĩ: "Em không ở nhà, đến cơm hai bố con cũng không ăn à?”
Thôi Phùng lại nói: "Đừng nghe nó nói bừa, nó chỉ muốn ăn với em thôi.”
Lúc này, cậu cũng về tới khách sạn. Cậu đi thang máy về phòng, trợ lý đã chuẩn bị cho cậu một ít rau luộc và ức gà. Ngồi xuống ghế, cậu đặt di động trước mặt: "Nào, cùng ăn cơm thôi.”
“Dạ!”
Phao Phao cũng dựng điện thoại lên, ôm bát nhỏ của mình lại đây, mặt đối mặt ăn cơm với ba.
Tối hôm đó, Phao Phao gọi điện cho ba. Bé gọi nhiều tới nỗi điện thoại của bố hết pin, phải đổi thành đồng hồ trẻ em để gọi.
Dù sao thì, nó đủ lớn là được.
Thế rồi, Chu Chúc vừa nhẩm kịch bản, vừa cùng Phao Phao xem "Những chú chó cứu hộ".
“Đại sư huynh phi thẳng lên trời, hô to một tiếng…”
"Không có công việc khó khăn, chỉ có những chú chó dũng cảm!"
Trời đất! Chu Chúc ngã khỏi sô pha, mọi thứ lẫn lộn cả lên.
Ngay cả khi tắm, Phao Phao cũng phải đặt đồng hồ trên bồn rửa tay, phát trực tiếp toàn bộ quá trình cho ba xem.
"Ba ơi, con đang đánh răng."
"Ba ơi, con đang rửa mặt."
“Ba ơi, con đang lau bụng.”
Cuối cùng, Chu Chúc nằm trên giường, ngáp một cái: "Cúp điện thoại được chưa? Ba mệt rồi.”
“Không được! Con muốn gọi điện thoại cho ba lúc ngủ.”
“À…”
Mọi khi cậu ở nhà, tuy rằng Phao Phao rất dính cậu, nhưng không đến nỗi như giờ. Bây giờ cậu vừa đi, bé cưng đã bắt đầu dính lấy cậu. Chu Chúc đặt điện thoại lên tủ đầu giường, tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ: "Vậy bây giờ con phải đi ngủ đó.”
“Dạ.” Phao Phao cũng đặt đồng hồ trẻ em ở đầu giường: "Ba ơi, ba phải đi ngủ rồi.”
“Ừm.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Một nhà ba người nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Chu Chúc nằm sấp trên giường, nói: "Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Bỗng nhiên, Thôi Phùng bảo: "Chúc Chúc, thằng bé đang ôm ảnh của em.”
“Anh lấy lại đi…”
“Ừ.”
Cứ làm như cậu chết rồi không bằng.
Thình lình, Phao Phao hít hít mũi nói: "Bố, bố kể chuyện cho con nghe đi.”
"Ngày xửa ngày xưa có một chú heo con, nó thích nhất là giậm chân, giậm chân một cái, giậm chân hai cái, giậm chân ba cái..."
Đếm đến một trăm cái, heo con đã ngủ thiếp đi.
Thôi Phùng cầm lấy đồng hồ trẻ em ở đầu giường, khẽ nói: "Chúc Chúc, ngủ ngon nhé.”
“Anh cũng ngủ ngon nha.”
…
Mãi cho đến thứ sáu. Sáng sớm hôm nay, Thôi Phùng đưa Phao Phao đi nhà trẻ. Đột nhiên, bé vỗ tay nói: "Bố ơi, hôm nay là thứ sáu.”
Anh gật đầu: "Ừm.”
“Ngày mai là thứ bảy, ngày kia là chủ nhật, không cần đi học." Bé nghĩ ngợi một lúc mới nói tiếp: "Vậy con có thể đi thăm ba không?”
“Hả?”
“Bố mua vé máy bay giúp con đi. Con có thể tự xách vali đi tìm ba, đợi đến thứ hai mới trở về.”
Thôi Phùng hỏi: "Vậy bố thì sao?”
“Bố cứ ở nhà đi. Con chưa từng ngồi máy bay, mang theo bố phiền phức lắm! Chờ lần sau con quen đường, sẽ dẫn bố đi…”
“…”
Không hổ là con, nhóc con đã lớn rồi.
Thôi Phùng nghẹn họng một thoáng, bảo: "Bố đi với con.”
Nhưng nghe vậy, bé cưng có hơi do dự: "Bố…”
“Bố dẫn con đi.”
“Dạ!”
Thôi Phùng thản nhiên nói: "Chuyện chúng ta muốn đi tìm ba, đừng nói cho ba biết nhé.”
Nghe thấy vậy, Phao Phao lập tức giơ tay lên cười nói: "Dạ, con biết rồi! Phải cho ba một bất ngờ!!”
“Đúng vậy.”
Khi đến nhà trẻ, Phao Phao vẫn khoác cặp sách đi vào, chạy về phía các bạn.
“Chào mọi người!! Buổi tối tớ phải đi tìm ba rồi!!”
Tuy không thể nói cho ba, nhưng bé vẫn có thể nói cho người khác.
Chạng vạng tối, Thôi Phùng tới đón bé rồi hai bố con lên máy bay. Lúc đó, anh nhét nút bịt tai vào cho bé: "Rất nhanh thôi, một giờ nữa là tới.”
Phao Phao bị bịt lỗ tai, nghe không rõ: "Dạ? Bố ơi, bố nói cái gì thế?”
Thôi Phùng rút một bên nút ra, nhắc lại: "Một giờ nữa là tới.”
“Dạ!" Bé ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn mây trắng bay qua ngoài cửa sổ và cảnh thành phố ở bên dưới. Cuối cùng thì, bé cũng đang trên đường tới gặp ba.
Bọn họ mất một giờ đi máy bay, rồi vài chục phút lái xe. Lúc đến khu thắng cảnh, đoàn làm phim còn đang quay phim.
Đạo diễn giơ loa: "Chúc Chúc, tốt lắm! Người đóng vai đối thủ diễn lại một chút, làm lại lần nữa!"
Bấy giờ, Chu Chúc đang treo mình lên dây, giẫm lên ngọn cây. Ở cách đó không xa, Phao Phao giơ tay lên, làm động tác ống nhòm, nhìn xung quanh hỏi: “Ba ở đâu ạ?”
Thôi Phùng ôm lấy bé, đáp: "Ba của con ở kia kìa.”
“Oa! Ba lên thiên đường rồi!!”
Chu Chúc nghe tiếng, suýt bật cười: “...”
Không, không thể cười như vậy!! Đại sư huynh là phải cười dịu dàng, không thể thô thiển như thế.