Ngày một tháng chín, mười sáu giờ năm mươi tám phút, trường mẫu giáo Mặt Trời Nhỏ đã xảy ra một “trận động đất lớn”!
Trận động đất đến từ hai nhóc con đang thi dậm chân!
Trong chốc lát, cuồng phong gào thét, mây đen che khuất mặt trời, trời đất hỗn loạn vô cùng.
Giáo viên hai lớp Thiên Thạch Nhỏ và Mặt Trăng Nhỏ đều sợ hãi, các học sinh khác gào thét can ngăn.
“Phao Phao! Em đang làm gì thế?”
“Tiểu Trà, cậu đang làm gì vậy?”
“Dừng tay! Mau dừng lại đi!”
Giây tiếp theo, từ trong bóng đêm, giọng nói của ba nhóc phản diện truyền đến: “Thôi Phao Phao? Con đang làm gì vậy?”
Chu Chúc đứng ở cửa vào nhà trẻ, bám vào lan can sắt, vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu nhóc.
Tức thì, Phao Phao ngừng dậm chân và túm lấy cặp sách nhỏ, ngoan ngoãn ngẩng đầu: “Ba, con đang thi đấu với người khác.”
Rốt cuộc thì, thế giới cũng trở nên bình yên.
Chu Chúc lại hỏi: “Thi dậm chân hả?”
“Thi đến khi nào bố tới đón tụi con ạ.”
“...”
Phao Phao quay lại nói với Hoắc Tiểu Trà: “Nhìn xem, bố em đến trước.”
Hoắc Tiểu Trà khoanh tay, bảo: “Bố anh cũng tới rồi!”
Ôi trời ơi!
Các vị phụ huynh ở lối vào đều đang theo dõi họ! Nhìn hai tên nhóc này gây ra động đất!
Lúc hai nhóc con nhìn bọn họ, các vị phụ huynh khác cũng đang nhìn về phía họ.
Đây là con các anh sao?
Nhất thời Chu Chúc và Điệp Từ, phụ huynh của Hoắc Tiểu Trà ngại ngùng bụm mặt lại, quay đầu muốn bỏ trốn.
Nhưng giáo viên đã vội vàng ngăn bọn họ lại: “Hai vị phụ huynh, con của các anh còn ở đây mà!”
Thế rồi, Chu Chúc xua tay nói: “Không phải, tôi chịu, không phải con tôi.”
Phụ huynh của Hoắc Tiểu Trà cũng che mặt bảo: “Mang đi, mang đi, tôi cũng không cần.”
Cái gì cơ?!
Ba không cần bọn họ sao?
Thoắt cái, Chu Phao Phao và Hoắc Tiểu Trà khiếp sợ, sau đó lao ra khỏi cổng nhà trẻ, ôm lấy chân ba mà la lên: “Ba ơi!”
“Được rồi, đi thôi, con đừng nói nữa.”
Chu Chúc vừa che miệng Phao Phao, rồi lại cắp nhóc đi như xách heo, đưa cho Thôi Phùng.
Trước khi đi, cậu cũng ngượng ngùng cười với phụ huynh của Hoắc Tiểu Trà: “Ngại quá.”
“Ngại thật, coi như chuyện này chưa từng xảy ra nhé.” Phụ huynh của Hoắc Tiểu Trà cũng lôi con đi như lôi heo.
“Tôi có ý này.”
Hai phụ huynh như thể tư tưởng lớn gặp nhau, bèn đưa con mình cho bố rồi ôm mặt vội vàng rời đi.
Lúc đó, bọn nhóc còn đang lải nhải không ngừng.
“Bố anh tới trước!”
“Bố em mới là người tới rước!"
“Anh nói xạo, em thắng rồi!”
“Em mới xạo ấy, anh thắng cơ mà, em thua!”
Đột nhiên, Chu Chúc che miệng bé cưng lại: "Thôi Phao Phao, con nói một câu này đi. Ba em không nhất định sẽ tới trước, nhưng nhất định sẽ đi trước.”
“Đi trước?” Phao Phao nghi hoặc nói: "Đi đâu ạ?”
“Đi xuống địa ngục đó!”
Tức thì Phao Phao vội vàng che miệng lại.
Ngay sau đấy, Chu Chúc mở cửa xe phía sau, Thôi Phùng nhét Chu Phao Phao vào, thắt dây an toàn, đóng cửa xe lại. Cái gì cũng không nghe thấy.
Bấy giờ, cậu đang ngồi bên ghế lái phụ, thúc giục anh: "Mau mau đi đi! Em không ở lại được nữa đâu!”
Rồi anh nhấn ga, một nhà ba người nhanh chóng thoát khỏi "hiện trường vụ án".
Chu Chúc ngồi phịch xuống chỗ ngồi, lấy ra mấy miếng gà rán đóng gói từ cửa hàng gà rán, nhét vào trong miệng một miếng, lại nhét một miếng nữa.
Thật đáng sợ, thật sự là rất đáng sợ!
Vốn dĩ, cậu lo lắng ngày đầu đi nhà trẻ, Phao Phao có quen hay không, có thoải mái bên những bạn học khác không. Bây giờ nhìn lại, tất thảy do cậu nghĩ nhiều rồi.
Thôi Phao Phao không chỉ không gây khó chịu với bạn học khác, mà bé còn học được cách thi đấu với người ta luôn rồi!
Đúng lúc này, Phao Phao ngồi ở phía sau phát hiện cậu đang ăn gì, hỏi: "Ba ơi, ba đang ăn gì vậy?”
“Thuốc độc đó." Chu Chúc phồng má, cố gắng nhai miếng gà: "Ba muốn chuốc độc chết mình.”
“A?" Phao Phao khiếp sợ: "Ba, vậy chúng ta đi mua choCocate giải độc đi!”
“Không cần. Ba con đã hạ quyết tâm muốn chết.”
“Tại sao ạ?”
“Mất mặt quá chứ sao.” Chu Chúc nuốt miếng gà xuống: "Ăn ngon quá. Ba muốn ăn no chết.”
“Ài... Rốt cuộc là sẽ độc chết, hay là nghẹn chết đây?”
Mới đi nhà trẻ có một ngày, Phao Phao đã không hiểu ba nói gì rồi. Bé suy nghĩ một chút, nói với ba mình: "Ba ơi, hôm nay cô dạy chúng con nói chuyện phải nói rõ ràng.”
Nghe thế, Chu Chúc mới hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ba nói không rõ ràng sao?”
Bé cưng lắc đầu nói: "Không rõ lắm ạ.”
Tức thì, cậu nghẹn họng đáp: "Vừa rồi sao con lại thi giậm chân với bạn nhỏ? Thi đấu gì mà kỳ quái như vậy?”
Thực hiện: Clitus x T Y T
"Bởi vì ảnh bắt chước con giậm chân!"
“Con học cái này làm gì hở? Không phải đứa trẻ nào cũng biết sao?”
Nghe thế, Phao Phao lại bĩu môi, tỏ vẻ không phục. Rồi cậu nói: "Nếu con không thích bạn nhỏ kia, vậy ba cho con đi nhà trẻ khác nhé.”
“Không được!" Phao Phao nghiêm túc nài nỉ: "Đừng đi nhà trẻ khác mà!” ( truyện trên app T Y T )
“Tại sao?”
“Bởi vì bọn con chưa phân thắng thua!”
“…”
Cứu tui!
Chu Chúc đỡ đầu chịu thua. Cậu có thể tưởng tượng được cảnh mỗi khi tan học Phao Phao đều ra sức giậm chân. Nhìn thoáng qua Thôi Phùng, cậu nói: "Sếp Thôi à, sau này anh chịu trách nhiệm đón nó nhé, em không đi đâu.”
Nghe cậu nói thế, anh do dự một chút: "Hừm… Có thể để trợ lý tới đón không?”
Hóa ra, sếp Thôi không mấy thích cái thằng nhóc giậm chân này.
Phao Phao ngồi ở ghế sau, nghe bọn họ nói chuyện mà ngẩn người: “???”
“Ba ơi… Hôm qua không phải ba ôm con nói, muốn mỗi ngày đưa con đi học, đón con tan học, để con làm bé cưng hạnh phúc nhất trên thế giới sao!"
“Đó là ngày hôm qua. Nếu hạnh phúc của con được tạo ra từ sự xấu hổ của ba con, vậy thì ba thà rằng con không hạnh phúc!!”
“…”
Hứ! Ba tệ quá!
Về đến nhà, dì đã nấu xong bữa tối. Thôi Phùng đặt cặp công văn của mình trên giá đỡ ngay lối vào. Thấy vậy, Phao Phao học theo anh, cũng đặt cặp sách nhỏ của mình ở đó.
Rồi bé chạy vào bếp, leo lên ghế nhỏ, vặn vòi nước, nghiêm túc rửa bàn tay nhỏ nhắn của mình: "Ba ơi, hôm cô giáo dạy con, trước khi ăn cơm phải rửa tay.”
Chu Chúc đứng bên cạnh bé, chợt hỏi: "Không phải ba cũng dạy con rồi sao?”
"Đúng vậy! Cô giáo dạy con xong, con lại dạy các bạn học khác." Rửa tay xong, Phao Phao lau tay bằng khăn lông nhỏ của mình: "Con nói với mấy bạn là, ba tớ dạy tớ rằng trước khi ăn cơm nhất định phải rửa tay, bởi vì trên tay sẽ có sâu nhỏ, nếu không rửa tay mà đã ăn cơm, sâu nhỏ sẽ chui vào bụng.”
“Ừm, được đó nha.”
Chu Chúc cũng rửa tay, sau đó cậu bế Phao Phao lên, đặt vào ghế em bé. Tiếp đó, cậu lấy ra coca và gà rán mình chưa ăn xong, đặt hết lên bàn: "Hôm nay là ngày đầu tiên con đi nhà trẻ. Tuy không thuận lợi lắm, nhưng vẫn phải chúc mừng một chút.”
Thế rồi, cậu giơ ly coca của mình lên: "Cạn ly nào!”
Nghe ba nói vậy, bé cưng không vừa ý mà sửa lại: "Ba ơi, phải là rất thuận lợi, đặc biệt thuận lợi!! Con đâu có bị giáo viên phê bình, con còn được giáo viên khen nữa á!"
“Được rồi, mọi chuyện rất thuận lợi.”
Như vậy Phao Phao mới chịu giơ bát canh nhỏ của mình lên: "Ba ơi, cạn chén.... cạn chén!”
Tối hôm đó, Chu Chúc nằm ở trên giường ngẩn người. Không biết cậu đang nghĩ đến cái gì, vẻ mặt trở nên phức tạp mà trở mình, kéo chăn qua, đắp kín người.
Ngay lúc ấy, Thôi Phùng nhẹ nhàng an ủi cậu: "Chúc Chúc à, không sao đâu, không ai nhớ rõ chuyện đó làm gì cả.”
Nhưng cậu không nói lời nào, chui vào trong chăn, mà càng chui càng sâu. Tuy anh nói thế, nhưng cậu vẫn không chịu nổi, muốn ngạt thở đến chết mới thôi.
Ngày hôm sau, lúc trường mẫu giáo Mặt Trời Nhỏ tan học.
Thôi Phùng xuống xe đón Phao Phao, còn Chu Chúc ở lại xe chờ bọn họ. Nhưng cậu vẫn bám vào cửa sổ xe, nhìn anh ở cách đó không xa, cầu nguyện mọi chuyện thuận lợi.
Hai lớp Thiên Thạch Nhỏ và Mặt Trăng Nhỏ lần lượt được giáo viên dẫn ra. Mà trong đó, Phao Phao đeo cặp sách, cùng với Hoắc Tiểu Trà đứng bên cạnh đang nhìn nhau. Ngay sau đó, hai đứa này không nói tiếng nào, bắt đầu dậm chân.
“A!!”
“A!”
Thình lình, Phao Phao nhảy bật lên: "Em có thể đạp hai chân cùng một lúc!”
Nghe thế, Hoắc Tiểu Trà cũng nhảy bật lên ngay tại chỗ: "Anh cũng có thể nhé!”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Phao Phao lại quỳ rạp trên mặt đất: "Em có thể giậm tay!"
“Anh cũng có thể!”
Cứ thế, mọi chuyện khiến cho bóng lưng Thôi Phùng thoạt nhìn có chút cô đơn. Rõ ràng anh đứng ở trong đám người, nhưng nhìn vẫn thấy cô độc như vậy. Nhìn sự việc trước mắt, Chu Chúc chỉ có thể chắp tay trước ngực, hy vọng thời gian trôi qua nhanh một chút.
Không bao lâu, Thôi Phùng kẹp Phao Phao dưới nách, chật vật mang bé về. Nhưng thằng bé này lại giống như một con cá nhỏ mới mọc ra hai chân, ở trên không trung cũng dậm chân mấy cái mới chịu.
Thôi Phùng có chút bất lực, nói với cậu: "Chúc Chúc, mời một bảo mẫu đi, để người ta phụ trách đón nó.”
Chu Chúc nghe vậy, nhìn anh tán thành: "Em cũng cảm thấy nên làm như vậy.”
Ngay tối hôm đó, đến lượt Thôi Phùng tự nhốt mình trong chăn. Thấy anh như vậy, cậu mới bước đến ôm anh, vừa vỗ vỗ vừa an ủi: "Không sao, không sao đâu! Một đời trôi qua rất nhanh, hơn nữa ở đó không có phóng viên, không ai nhớ rõ đâu.”
Đúng lúc đó, Phao Phao đã tắm rửa xong đi ra, nghi hoặc hỏi: "Ba ơi, bố làm sao vậy?”
“Còn còn dám hỏi hả? Đi ngủ đi!”
…
Bất tri bất giác, Phao Phao đi nhà trẻ đã được nửa tháng. Ở trường mẫu giáo, bé đã học được cách rửa tay trước bữa cơm, ngoan ngoãn ngủ trưa, và học được các loại bài hát thiếu nhi cùng với các trò chơi nhỏ.
Dĩ nhiên, sau khi giậm chân tê dại rồi, bé cũng học được không nên giậm chân như vậy nữa.
Do một lần bé cùng với Hoắc Tiểu Trà thi đấu giậm chân, chân bé đã tê rồi nhưng không muốn dừng lại, sau đó dùng sức giậm một cái… Cả người bé đều tê rần. Rồi người bé ngã sang bên cạnh, ngã thẳng lên người Quýt, mém chút nữa đè chết cậu bé rồi.
Thế là, bé không dám giậm chân nữa.
Mà chuyển sang bé và Hoắc Tiểu Trà thi đấu một trận đấu tương đối văn minh. Ví dụ như bố của ai tới đón trước, ví dụ như ai đếm tới mười trước.
Không bao lâu sau, Chu Chúc phải vào đoàn quay phim.
Hôm nay đưa Phao Phao đi nhà trẻ xong, cậu vẫy tay với bé, chuẩn bị xuất phát.
“Tạm biệt con nhé! Buổi chiều tan học ba tới đón con.”
“Dạ!”
Nhưng dường như Phao Phao không nghe vào tai, bé đeo cặp sách nhỏ, chạy vào nhà trẻ. Nhìn bé, Chu Chúc bĩu môi. Tuy rằng bé cưng luôn giậm chân, khá là kỳ lạ, nhưng vừa nghĩ tới phải tách bé ra mấy tháng, cậu không nỡ chút nào.
Thôi Phùng giúp cậu lấy vali từ trong cốp xe xuống, đặt lên xe người quản lý.
Chu Chúc ngẩng đầu, nói với anh: "Anh và Phao Phao phải sống thật tốt, chờ em trở về.”
Dẫu cho, lời này là một lời hay, nhưng nghe sao mà có vẻ là lạ.
Thôi Phùng sờ sờ cằm, đáp: "Anh biết rồi. Anh sẽ chăm sóc Phao Phao thật tốt.”
“Ừm." Nói rồi, Chu Chúc đi một bước ba, quay đầu lại và lên xe người quản lý. Mà Thôi Phùng đứng tại chỗ, dõi mắt nhìn cậu rời đi rồi mới lên xe.
Ở trên xe, quản lý cười nói với cậu: "Chúc Chúc, sếp Thôi thật sự rất yêu em.”
Chu Chúc nước mắt lưng tròng, nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Hức, em không muốn đi nhà trẻ... Không phải, em không muốn đi làm!"
Rốt cuộc thì cậu cũng cảm nhận được nỗi buồn của bé cưng khi đi nhà trẻ, khi bị tách khỏi người thân
Bé không muốn đi nhà trẻ!
Giây đầu tiên đi làm, Chu Chúc thấy nhớ anh.
Sang phút đầu tiên đi làm, Chu Chúc vẫn thấy rất nhớ anh.
Rồi khi được một giờ đi làm, Chu Chúc không thể nào ngừng nỗi nhớ anh.
Đồng thời, Thôi Phùng ngồi trong văn phòng giám đốc lạnh như băng của mình, anh cũng thấy nhớ em chồng của anh vô cùng. Ngay cả lúc họp anh cũng không có tâm trạng làm việc, anh buộc phải miễn cưỡng giữ vững tinh thần làm việc.
Chu Chúc đi rồi, lại mang theo cả tâm trí của anh.
Mãi đến khi chạng vạng tối, đồng hồ báo thức vang lên.
[Đón Phao Phao tan học.]
Thấy vậy, Thôi Phùng đứng lên, cầm lấy áo khoác âu phục, chuẩn bị đi đón đứa nhỏ.
Hy vọng hôm nay bé cưng không giẫm chân.
Bốn giờ năm mươi tám phút, anh đi tới cổng nhà trẻ Mặt Trời Nhỏ. Lúc đó Phao Phao và Hoắc Tiểu Trà vừa được dẫn ra, tụi nhỏ đang đếm số.
Phao Phao nói: "Một, hai, ba, bố em vẫn chưa đến."
Hoắc Tiểu Trà cũng nói: "Bố anh cũng chưa tới.”
Mà Thôi Phùng đang đứng ở cửa, chợt hắng giọng, nhắc nhở Phao Phao rằng anh ở đây.
Tức thì, Phao Phao quay đầu, nhìn cậu nhóc kia, nói: "Bố em tới rồi!”
Đột nhiên, Hoắc Tiểu Trà bảo: "Chúng ta cạnh tranh về ba cơ mà, không phải bố!!”
“Ò... Được rồi." Phao Phao quay đầu lại, lớn tiếng hỏi: "Bố ơi, ba đâu rồi ạ?”
Nghe vậy, anh mới đáp: "Ba đi làm rồi.”
"Hả?" Vậy nghĩa là hôm nay ba sẽ không đến?
Nhưng Phao Phao sắp thua rồi! Nhóc phản diện sắp thua tới nỗi ngất xỉu, không dậy nổi!
Tuy nhiên, Thôi Phùng đã nhanh chóng bắt lấy thằng nhóc ngất xỉu, nhét bé vào trong xe, mang về nhà.
Dựa theo lệ thường, dì đã nấu cơm xong. Đầu tiên Phao Phao đi rửa tay, sau đó bé bị Thôi Phùng ôm đến ghế trẻ em, rồi hai người bắt đầu ăn cơm.
Do Chu Chúc không có ở nhà nên giờ đây chỉ còn lại hai người bọn họ, một lớn một nhỏ, luôn có cảm giác là lạ.