Đạo diễn và nhà sản xuất cũng tới nhìn thoáng qua, đều nói không khác gì bọn họ.
“Một chút nữa là có thể đi chụp ảnh, nam chính sắp chụp xong rồi.”
“Vâng.”
Chu Chúc cầm lên đạo cụ bội kiếm mà tổ dụng cụ chuẩn bị, ước lượng một chút, thấy có hơi nặng. Mà lúc cậu đi qua đó, nam chính vừa lúc rời khỏi studio. Chỉ thấy người nam chính toát lên vẻ khí phách anh hùng, hướng về phía cậu ôm quyền nói: "Đại sư huynh.”
Cậu cười đáp: "Sư đệ.”
Nhưng trên thực tế, Chu Chúc nhỏ hơn hắn vài tuổi.
Đứng trong phòng chụp ảnh, nhiếp ảnh gia khiêng máy quay nói với cậu: "Đại sư huynh, trước tiên dựa theo ý hiểu của cậu làm vài động tác cho tôi xem.”
“Được." Chu Chúc thử rút kiếm.
Nhiếp ảnh gia vội vàng hô: "Dừng! Cứ như vậy đi!”
Cậu nghe vậy, dừng động tác lại.
“Được, được rồi.”
Cùng lúc đó, Thôi Phùng mang theo túi quà lớn của cậu, đứng chờ ở bên cạnh. Anh thấy rõ Chu Chúc ở trước ống kính hoàn toàn khác với Chu Chúc ở cuộc sống hàng ngày, toàn thân đều tản ra sức hấp dẫn khó cưỡng.
…
Bởi vì là phim tiên hiệp nên trước khi vào đoàn, đạo diễn còn mời tới giáo viên chỉ đạo tác phong và giáo viên chỉ đạo võ thuật, tiến hành đặc huấn cho bọn họ.
Chu Chúc biết giữ kiếm, nhưng chỉ một động tác này thì còn lâu mới đủ.
Chụp ảnh trang điểm xong, cậu thay thành một bộ quần áo rộng thùng thình, theo giáo viên đến học tập ở phòng khiêu vũ. May mà sau khi vào giới giải trí, cậu từng học vũ đạo nên chân tay dẻo dai, linh hoạt. Tuy nhiên, dù gì cậu đã bỏ hết ba năm, bây giờ muốn căng cơ kéo giãn vẫn cần phải khổ luyện một chút.
May mà, Chu Chúc chăm chỉ nên thầy giáo rất kiên nhẫn giảng dạy cho cậu.
Xế chiều hôm nay, tài khoản Wechat chính thức của “Linh Sơn” đã đăng tải các bức ảnh chụp trang phục của bọn họ, ngoài ra có thêm một đoạn phim ngắn gọn về ngày luyện tập ngày hôm nay.
[Đại sư huynh của phái Linh Sơn, Tạ Vi Trần @Chúc Chúc.]
[Đại sư huynh, trong buổi luyện khí...]
[Hức, rốt cuộc thì qua ba năm, tui cũng đợi được ngày Chúc Chúc quay lại đóng phim!]
[Thật đẹp, thật đẹp, Chúc Chúc thật nghiêm túc!]
[Chúc Chúc bẩm sinh đã có khí chất như vậy rồi. Cậu ấy vừa có tài lại kính nghiệp.]
Bốn giờ rưỡi chiều, Chu Chúc tan tầm, cậu cùng với Thôi Phùng vừa ăn gà rán vừa xem bình luận của fan.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Buổi trưa, cậu chỉ ăn bông cải xanh luộc, rau xanh và trứng cũng luộc nốt, giờ thèm ăn muốn chết đi được. Tức thì, cậu nhét vào miệng một cái đùi gà nhỏ, lúc lôi ra chỉ còn lại một khúc xương, lại uống ực ực một hớp coca lớn, mới thở ra một hơi thật dài.
“Đói chết em rồi! Sắp xỉu tới nơi!!”
Mỗi khi ăn gà rán, môi của Chu Chúc đều đỏ lên. Thôi Phùng đẩy gà rán trước mặt anh qua cho cậu: "Vậy em ăn nhiều một chút.”
“Ừm." Cậu gật đầu, lại bảo: "Qua một thời gian nữa, em vào đoàn làm phim rồi thì sẽ không được ăn.”
Anh nghe thế, chỉ nói: "Anh sẽ đi thăm em.”
Nhưng Chu Chúc lại bĩu môi: "Anh nói vậy, em lại thèm ăn quýt.”
Thôi Phùng cười cười, phủi xuống hạt vừng dính trên khóe miệng cậu. Ngay lúc này, đạo diễn và nhà sản xuất lại đi ngang qua cái cửa sổ sát đất.
“Chúc Chúc! Cậu không được ăn nhiều đâu!”
Nhưng cậu lại tự tin đáp: "Đây là sếp Thôi bảo tôi ăn! Tôi không ăn, anh ấy sẽ đánh tôi mất!”
Anh nghe vậy, khẽ gật đầu: "Tôi sẽ giám sát em ấy. Em ấy chỉ ăn một chút, mười ngày trước khi vào đoàn sẽ không ăn nữa.”
“Được rồi. Trước mấy ngày đó cậu không được ăn nữa đâu đấy. Ngày hôm nay nhận thấy cậu vận động nhiều, chúng tôi cho phép cậu ăn một chút.”
Vừa dứt lời, họ đã thấy Chu Chúc há to miệng, lại nhét vào một cái đùi gà nhỏ. Sau đó, tay phải cậu cầm một cái, tay trái cậu lại cầm một cái khác. Nom vô cùng thoải mái!
Cậu phủi phủi tay, cầm điện thoại, bỗng nhiên nhớ tới cái gì: "Sếp Thôi à, có phải chúng ta quên cái gì không?"
Nghe thế, Thôi Phùng nhíu nhíu mày rồi nói: "Phao Phao?”
“Đúng vậy! Phao Phao tan học lúc năm giờ! Còn mười phút nữa!”
“Vậy đi thôi.”
Sau đấy, anh đóng gói những thức ăn hãy còn dang dở, hai người lao ra khỏi tiệm gà rán.
Thôi Phùng lái xe, Chu Chúc thì ngồi ở ghế lái phụ: "Mau, mau, mau! Buổi sáng lúc thằng bé vào lớp đã cố ý bảo chúng ta phải đúng giờ đi đón nó. Giờ không đến đúng giờ, bắt nó đợi, lát nó lại dậm chân, đạp nát cái xe mất!"
Nghe cậu nói một tràng, vẻ mặt anh vẫn điềm nhiên như cũ: "Được.”
…
Lúc này, ở nhà trẻ.
Phao Phao đã có một ngày vui vẻ ở trường mẫu giáo.
Giáo viên hướng dẫn các bé chơi trò chơi cắt dưa hấu, tất cả các em nhỏ nối thành một vòng tròn biểu thị cho trái dưa hấu, sau đó giáo viên nói: "Cắt dưa hấu từ giữa Phao Phao và Quýt nhé!"
Thế rồi, Phao Phao bị tách ra khỏi Quýt.
Sau khi chơi xong trò này, bé đã quen biết tất cả các bạn nhỏ trong lớp. Ở lớp bé có mười bạn lận, vậy nên để có thể quen hết các bạn thì thật sự không dễ dàng chút nào. Ngay khi cách giờ ra về còn mười phút, giáo viên liền tổ chức cho bọn nhỏ xếp hàng.
“Một lát nữa, phụ huynh của các con sẽ tới đón các con về nhà. Do đó, các con phải xếp hàng, đứng nghiêm túc trên hành lang nhé. Đến khi phụ huynh tới rồi, cô phải xác nhận thân phận của họ, cả các con cũng phải xác nhận thân phận của họ nữa, sau khi xác nhận chính xác, đôi bên mới có thể rời đi.”
“Vậy lúc rời đi, các con phải làm gì nào?”
Tức thì, Phao Phao giơ tay lên nói: "Dạ, phải nói tạm biệt ạ!”
"Đúng vậy, phải nói tạm biệt" Cô giáo nhấn mạnh nhiều lần: "Các con phải nhớ, ngày mai vẫn phải đến trường nhé."
Thực hiện: Clitus x T Y T
Vì đã từng có một nhóc ngốc, tới học một ngày là tưởng rằng học xong rồi, ngày hôm sau không tới nữa.
“Được rồi. Bây giờ chúng ta xuất phát thôi.”
“Xuất phát!”
Phao Phao đi theo các bạn, chậm rãi đi về phía trước. Mà cùng lúc đó, học sinh lớp Thiên Thạch Lớn cũng đi ra. Vì vậy, bé bèn chào hỏi người quen của mình: "Chào anh, Coca! Chào chị Ý Mễ!”
Nhà trẻ Mặt Trời Nhỏ có rất nhiều rất nhiều lớp, vậy nên giờ có vô số các bạn nhỏ học ở lớp khác cũng đi ra. Thế rồi, Phao Phao khoác cặp sách nhỏ, cùng với các bạn đứng nghiêm túc trên hành lang. Mà ở giữa mỗi lớp được ngăn cách bằng lan can nhựa, tránh tình trạng lộn xộn. ( truyện trên app T Y T )
Nhưng bây giờ còn năm phút nữa mới đến giờ tan học, các phụ huynh vẫn chưa tới. Vì vậy, Phao Phao thấy có chút nhàm chán, quay đầu nói với Quýt: "Anh Quýt, chúng ta chơi trò chơi đi.”
Quýt nghe vậy, hỏi lại: "Chơi cái gì thế? Ở đây không có chỗ để chơi.”
“Hừm…" Phao Phao nhìn nhóc, lắc đầu đáp: "Em cũng không biết.”
“Thế chúng ta nghĩ tí đi.”
Bé quay đầu lại, nghiêm túc suy nghĩ, nơi này có thể chơi trò chơi gì đây? Đúng lúc này, lớp bên cạnh có một bạn học thu hút sự chú ý của bé. Vì người bạn học này thoạt nhìn hơi ác, giống như bé vậy, ở trên người toát lên chút khí chất xấu xa.
Thế là, Phao Phao đeo cặp sách, hỏi cậu ta: "Xin chào, anh tên gì?”
Bạn học kia quay đầu nhìn về phía bé: "Em đang hỏi anh sao?”
Bé gật đầu, nói: "Đúng vậy, ở đây không có ai khác ngoài anh.”
Nhưng người bạn kia lại sửa lời bé: "Ở đây đâu đâu cũng có người mà."
“Em tên là Phao Phao, học ở lớp Thiên Thạch Nhỏ. Anh học ở lớp nào vậy?”
“Anh học ở lớp Mặt Trăng Nhỏ." Rồi cậu ta chỉ vào ký hiệu phía trước: " Bên kia có vẽ á. Một mặt trăng cong cong, vàng óng ánh.”
“Ồ." Phao Phao lại hỏi: " Vậy anh tên là gì?”
“Hoắc Tiểu Trà.”
“Ồ, chào anh nha!”
“Chào em.”
Hai đứa nhỏ chào hỏi qua loa xong thì không nói gì nữa.
Phao Phao chớp chớp mắt, duy trì phong thái kiêu ngạo lạnh lùng. Mà Hoắc Tiểu Trà cũng không để ý tới bé, bé cũng không để ý tới cậu ta nốt. Thình lình, Hoắc Tiểu Trà ngẩng đầu lên. Cậu ta đã là một đứa trẻ năm tuổi rồi! Không thể kết bạn với một đứa trẻ ba tuổi ngây thơ như vậy!
Thời gian chậm rãi trôi qua, các vị phụ huynh tới đón đứa nhỏ cũng chậm rãi đến cổng nhà trẻ.
Đột nhiên, Phao Phao quay đầu, hỏi giáo viên: "Cô ơi, mấy giờ rồi ạ?”
Cô giáo nhìn thoáng qua di động: "Còn hai phút nữa.”
“Dạ, con cảm ơn cô." Rồi bé quay đầu lại, nhìn về phía cửa.
Sao ba và bố vẫn chưa tới? Chắc bọn họ sẽ không quên bé đâu chứ? Sẽ không bỏ bé ở nhà trẻ đâu nhỉ? Nhớ là… lúc trước bố còn muốn bé đi học nội trú. Hừ, Bố hư! Bố xấu xa!
Phao Phao mới nghĩ như vậy, đã dùng sức giậm chân một cái, tức chết bé rồi! Đúng lúc này, Hoắc Tiểu Trà bên cạnh bé cũng giậm chân một cái.
Nghe tiếng, bé mới hỏi: "Bố anh cũng chưa tới sao?”
Hoắc Tiểu Trà nghiêm mặt đáp: "Ừ, ông ấy chắc chắn lại ở nhà làm đồ ăn ngon rồi.”
Bé nghiến răng, nói: "Ba em chắc chắn cũng đang ăn!”
Thế là, hai người đồng thời giậm chân một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía đối phương: "Anh/em học anh/em làm gì?"
Sau đấy, Phao Phao lại giậm chân một cái. Mà Hoắc Tiểu Trà cũng giậm chân một cái. Rồi bé giậm chân lần nữa, và cậu ta lại…
"Chúng ta thi đấu dậm chân, xem ai đạp mạnh nhất!"
"Xem bố của ai tới đón trước!"
“Được thôi! Nhất định là bố em tới trước!!”
“Hừ…”
Cứ thế, hai thằng nhóc cắn răng, dùng sức dậm chân, ngay cả răng cũng dùng sức cắn chặt! Dẫu đạp đến tê chân cũng không buông tha! Cứ giậm chân miết! Nhất định phải chiến thắng đối phương!
Chắc chắn là bố của Chu Phao Phao/Hoắc Tiểu Trà tới đón trước!
Khi ấy, giáo viên cố gắng khuyên nhủ tụi nhỏ: "Phao Phao? Tiểu Trà? Các con đang làm gì vậy? Mau dừng lại!”
“Đang giậm chân ạ!”
Bịch, bịch, bịch!
Ồ không, vở kịch "một núi không thể có hai hổ" đang diễn ở trường mẫu giáo Mặt Trời Nhỏ!