Phao Phao lớn lên (1)

Ngày một tháng chín, tám giờ sáng.

Đồng hồ báo thức đặt cạnh giường Phao Phao vang lên.

Bé cưng thò tay ra khỏi thành giường, nhặt chiếc đồng hồ nhỏ lên rồi tắt đồng hồ báo thức.

Bé rúc vào trong chăn ngủ nướng, sau đó đeo đồng hồ, nhấc chăn lên, đứng dậy khỏi giường: “Ba ơi, bố ơi, dậy đi!”

Chu Chúc ôm Thôi Phùng, mơ màng đáp: “Được, được, rời giường nào.”

Nhưng cậu lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Phao Phao trèo qua lan can với đôi chân ngắn ngủn đến gần ba: “Ba dậy đi! Hôm nay con phải đi nhà trẻ!”

“Được rồi, dậy đây, dậy đây...” Chu Chúc nhắm mắt lại cho có lệ..

“Nhanh lên ạ!”

Cuối cùng Thôi Phùng đành phải đứng dậy ôm bé cưng đi: “Chúng ta đánh răng rửa mặt trước đi, để ba con ngủ thêm mười phút nữa.”

“Vâng ạ.” Phao Phao nói qua vai bố: “Chỉ mười phút thôi ạ.”

“Ừm.” Chu Chúc đáp lại, kéo chăn qua rồi rúc vào trong chăn.

Thôi Phùng bế Phao Phao đi đánh răng rửa mặt rồi mặc đồng phục mẫu giáo vào.

Hôm nay là lễ khai giảng nên bé phải mặc đồng phục mẫu giáo.

Áo sơ mi ngắn tay cổ xanh trắng, quần đùi xanh và một chiếc cặp đi học nhỏ màu vàng.

Phao Phao đã sẵn sàng xuất phát!

Thình lình, bé phi lên giường của ba rồi nói: “Ba ơi, dậy đi!”

“Ừm, ba dậy đây.”

Lần này Chu Chúc đã chịu ngồi dậy, dụi dụi mắt nói: “Bây giờ cho ba hai phút nhé.”

Sau đó Chu Chúc đi vào phòng tắm, tắm rửa thay quần áo.

Còn Phao Phao ở ngoài tính giờ: “Ba ơi, nhanh lên! Đã hai mươi phút rồi đấy ạ.”

“...” Chu Chúc bất đắc dĩ nói: “Mới có hai mươi giây, sau này con gặp Quýt, để nhóc đấy dạy lại con cách xem thời gian.”

“Quýt dạy con rồi ạ, con đã biết rồi.” Phao Phao lại nhìn đồng hồ: “Đã hai mươi giờ rồi ạ.”

“...”

Hai phút sau, Chu Chúc đúng giờ mở cửa rồi lao ra khỏi phòng tắm: “Ba xong rồi!”

Phao Phao liếc nhìn đồng hồ: “Ba, ba đã trong ở đó được hai năm!”

“...”

Nhóc con này, thực sự không biết hay đang giả vờ không biết thế?

Mặc kệ, khi lớn lên bé cưng sẽ không quấy nữa.

Rồi Chu Chúc đeo cặp sách của bé lên, bế bé đi: “Xuống lầu ăn sáng.”

“Vâng ạ.” Cái túi nhỏ bị cậu lấy đi.

Hôm nay dì nấu mì trứng tráng cho bọn họ, bắt đầu một ngày nắng như món trứng tráng!

Phao Phao đang ngồi trên ghế em bé, ôm bát nhỏ của mình, dùng thìa múc quả trứng chiên. Đột nhiên “vụt” một cái, miếng trứng chiên trượt khỏi cái thìa của bé.

Rồi bé múc lên, nhưng trứng chiên lại chạy trốn lần nữa.

Hết cách, Phao Phao đành nhìn trộm bố với ba. Nhận thấy họ không nhìn mình, bé mới cúi đầu mà chẳng đoái hoài tới hình tượng, ghé sát vào bát nhỏ, cắn một miếng trứng chiên còn lớn hơn cả mặt bé.

Lúc đó, Chu Chúc mới cầm đũa, mở lọ gia vị ớt ra: "Phao Phao à, con sắp rơi vào bát rồi.”

Thoắt cái, Phao Phao ngẩng phắt đầu lên. Chóp mũi bé còn dính chút dầu mỡ, miệng còn ngậm trứng chiên: “A?”

Vì duy trì hình tượng, nhóc phản diện bắt đầu giả ngu.

Chỉ thấy Chu Chúc dùng đũa chấm một chút ớt, bỏ vào bát mì của mình, trộn đều, nói: "Không có gì. Ba nói mì trương lên ăn sẽ không ngon.”

“Dạ..." Phao Phao ngẩng đầu, cẩn thận nhìn cậu.

Chu Chúc cũng nghiêm túc nhìn bé cưng.

Rốt cục, Phao Phao không chịu nổi nữa: "Ba, ba đừng nhìn con nữa.”

“Tại sao?" Cậu hỏi: "Sao con lại không cho ba nhìn?”

“Vì sắp muộn rồi ạ.”

“Vậy con ăn nhanh lên, sắp không kịp rồi.”

“Nhưng ba không nhìn con, con mới ăn được.”

“Tại sao chứ?”

“Vì… vì…”

Phao Phao nói không nên lời, Chu Chúc đành phải quay đầu đi: "Vậy thôi, con ăn nhanh lên nha.”

“Dạ!" Bé cưng cúi đầu, gần như vùi mặt vào bát mì, há to miệng, cắn một miếng trứng chiên.

Bé nhai đi nhai lại một lúc.

Ăn một quả trứng chiên còn lớn hơn cả mặt mình, khó quá trời!

Một nhà ba người ăn xong bữa sáng, Thôi Phùng và Chu Chúc lau miệng, còn Phao Phao muốn lau mặt.

Và giờ thì xuất phát đến nhà trẻ Mặt Trời Nhỏ thôi!

Ngồi yên ở ghế sau, Phao Phao sờ sờ bụng nhỏ của mình: "Ba ơi, chúng ta sẽ không đến muộn chứ?"

Chu Chúc nghe hỏi, đáp: "Sẽ không đâu.”

“Thật ạ?” Nhưng bé cưng vẫn thấy hơi lo lắng: "Đây là lần đầu tiên con đi học, chúng ta sẽ không đến muộn chứ?"

“Không đâu.”

Một lát sau, Phao Phao lại hỏi: "Ba ơi…”

“Không đâu! Con nhìn đồng hồ rồi đếm đi.”

“Dạ!”

Nói rồi bé cưng giơ cổ tay lên, nhìn số giây trên đồng hồ: "Mười, mười một... sáu mươi... sáu mươi mốt..."

“Hả? Ba ơi, sao sau sáu mươi lại biến thành một?”

“Bởi vì chúng ta tới rồi.”

Sau đó, Thôi Phùng tìm chỗ đỗ xe, còn Chu Chúc thì mở cửa xuống xe, vòng ra ghế sau dắt Phao Phao xuống.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học mẫu giáo. Ở trước cổng nhà trẻ, các phụ huynh đã dắt con, xếp hàng vào trường.

Họ có thể quan sát buổi lễ nhập học của bọn trẻ, cũng có thể vào chụp ảnh.

Mà Thôi Phùng cố ý bỏ ra một ngày để tham gia hoạt động lần này.

Anh dừng xe, đi về phía bọn họ.

Họ đang đứng trong hàng, Phao Phao nắm tay ba, sờ sờ cằm và nhìn những đứa trẻ khác.

Oa, những người này bé không quen ai cả. Một lát nữa, bé sẽ đi làm quen một chút.

Vả lại…

Vì sao nhà bé không giống mấy nhà khác nhỉ?

Nghĩ rồi Phao Phao sờ sờ cái đầu nhỏ của mình, quay đầu lại nhìn ba.

Nhà bé gồm: bố - ba - bé.

Mà các nhà khác là: Phụ huynh một - Đứa bé - Phụ huynh hai.

Thật kỳ lạ!

Phao Phao chạy đến bên cạnh ba, nói nhỏ: "Ba ơi, hình như chúng ta đứng nhầm hàng rồi.”

“Hả?" Chu Chúc nghi ngờ đáp: “Đâu có đâu. Không phải lớp Thiên Thạch nhỏ nên đứng ở đây sao.”

“Không phải. Ý con là, con có nên đứng ở giữa không? Những đứa trẻ khác đều đứng ở giữa mà.”

“Ba với bố cũng là trẻ con mà!”

“Vậy hôm nay chúng ta đưa hai bố đến nhà trẻ sao ạ?”

“Ừ..." Chu Chúc ngẫm nghĩ, nắm lấy tay bé, dắt bé đứng giữa mình và Thôi Phùng.

Chợt, Phao Phao giơ tay, nắm lấy tay Thôi Phùng. Nhưng đội hình duy trì không được lâu, bé đã buông tay bố ra. Bởi vì bé nhìn thấy người quen!

“Coca! Em ở đây!”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Coca được Quý Dao đưa tới trường. Nghe tiếng, nhóc xông lên phía trước, mà Phao Phao cũng chạy tới, hai người ôm nhau, cái bụng nhỏ tròn trịa cũng đụng vào nhau.

“Chào em.”

Coca hỏi bé: "Phao Phao, trùng hợp quá, em cũng đi nhà trẻ sao?”

Bé đáp: "Đúng vậy, em cũng đi nhà trẻ.”

Mà Quý Dao nhìn họ, bất lực nói: "Bố đã biết mấy đứa học chung nhà trẻ từ một tháng trước. Mấy đứa giỏi giả vờ ghê.”

Đây là cuộc trò chuyện chuyên thuộc về trẻ con, người lớn nghe không hiểu. Phao Phao cũng chào Quý Dao, bảo: "Chỗ xếp hàng ở đó, em sẽ dẫn hai người đi xếp hàng." ( truyện trên app tyt )

“Khoan, khoan!” Chu Chúc vội vàng ngăn bé lại: "Đây là lớp Thiên Thạch Nhỏ, lớp của trẻ con ba tuổi. Còn Coca đã năm tuổi, Coca phải ở lớp Thiên Thạch Lớn.”

Vừa nghe thấy lời này, Phao Phao và Coca đều thấy không vui: "Dạ?”

“Lớp Thiên Thạch Lớn ở sát vách, không sao đâu.”

“Vậy được rồi ạ.”

Thế rồi, Phao Phao và Coca lưu luyến tách ra, lần lượt xếp hàng trong hai đội ngũ. Hai đứa dõi mắt về phía đối phương, cứ như thể có một dải ngân hà ngăn cách bọn nhỏ vậy.

Mấy đứa nhỏ tội nghiệp.

Không lâu sau, Quýt đi tới.

“Phao Phao và Coca!”

“Quýt!”

Phao Phao và Coca chạy đến chào cậu bé. Sau đó, Phao Phao rất vui khi biết được Quýt học cùng lớp với mình, vui vẻ kéo cậu bé lại. Mà Coca nhìn bọn họ xếp hàng cùng nhau, bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Cũng may không bao lâu sao, Ý Mễ và Mị Mị cũng tới. Ý Mễ học cùng lớp với Coca, còn Mị Mị học cùng lớp với Phao Phao và Quýt.

Bấy giờ, Phao Phao càng vui mừng hơn: "Yay, chúng ta có ba người!"

“Yay!" Quýt và Mị Mị cùng xoay người giống bé.

“Anh và Ý Mễ là hai người thông minh nhất! Các em không được lập đội với người thông minh nhất, thật đáng thương!"

Nghe vậy, ba đứa trẻ ngốc chỉ sửng sốt một chút rồi nhanh chóng vui vẻ xoay vòng.

Dẫu sao thì mấy đứa nhỏ ngốc không cần hiểu nhiều như vậy! Chúng chỉ cần có thể cùng nhau chơi, vậy là được rồi!

Một lúc sau, tới phiên bọn nhỏ vào lớp, tiến vào nhà trẻ Mặt Trời Nhỏ.

Giáo viên đang chỉ huy bọn trẻ xếp hàng đứng ngay trên sân thể dục, mà các phụ huynh xách cặp sách ở bên cạnh tham quan.

Chu Chúc cũng đeo cặp sách nhỏ của Phao Phao, trên cổ treo bình nước nhỏ của bé.

Còn bé đang khép chân lại, nắm chặt tay rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, vểnh cái mông nhỏ lên, trông rất nghiêm túc.

Giáo viên còn cố ý khen bé: "Bạn Phao Phao này, con đứng nghiêm chỉnh thật đó!”

Vì thế tất cả trẻ con đều học theo bé, vểnh mông lên.

Mà Phao Phao nhìn mấy nhóc khác, chỉ biết bản thân phải đứng nghiêm túc hơn!

Vì đứa trẻ giỏi nhất chỉ có thể là bé!

Bỗng nhiên, Phao Phao mất đi trọng tâm, cả người ngã nhào về phía trước. Vừa lúc giáo viên đứng bên cạnh bé, vươn tay đỡ bé dậy: "Phao Phao, con cứ đứng tự nhiên, thả lỏng người là được rồi. Cẩn thận chút.”

Nghe giáo viên nói thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé thoắt cái đỏ bừng: "Dạ, con biết rồi.”

Kế tiếp là đến lượt thầy hiệu trưởng phát biểu, ngoài ra có các giáo viên lên phát biểu đôi lời.

“Hoan nghênh các bạn nhỏ đến học tại nhà trẻ Mặt Trời Nhỏ…”

Nhưng Phao Phao nghe mà thấy hơi nhàm chán, này không khác gì lúc bố họp cả.

May mà bài phát biểu không dài lắm, chỉ vài phút đã kết thúc.

Ngay lúc bé đang thất thần, ba đã tới dắt bé đi.

“Ba ơi?”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Chúng ta sắp đi chụp ảnh rồi.”

"Ồ."

Nhìn lên, bé thấy rằng các thầy cô cố ý chuẩn bị bảng lớn, ở trên đó dán mấy chữ to…

Con sắp đi nhà trẻ rồi!

Phao Phao đứng trước tấm bảng ấy, vừa kéo tay ba, vừa kéo tay bố, rồi thử làm động tác chụp… Nhưng bé chỉ có hai tay, không thể nào làm động tác "yeah".

Rồi bé suy nghĩ một chút, kẹp chặt lấy tay hai bố mình, sau đó làm động tác “yeah” một cách vụng về.

Sau khi chụp ảnh xong, buổi lễ chào mừng nhập học cũng kết thúc.

Đúng lúc đó, có giáo viên lên tiếng: "Các bạn nhỏ của lớp Thiên Thạch Nhỏ mau đến bên này nào, chúng ta đến lớp thôi!"

“Oa! Con đi đây!”

Phao Phao “vút” một cái chạy tới chỗ giáo viên, ngay cả cặp sách cũng quên lấy.

Vì vậy, Chu Chúc đành đuổi theo bé: "Chu Phao Phao, cặp sách của con!”

“A!" Phao Phao nghe gọi bèn chạy về. Bé cầm cặp sách, lại quay đầu, chạy về phía trước: "Con đi đây ạ!”

Mà cậu vẫn đang đuổi theo bé, hô lên: “Này! Còn bình nước của con! Sao lại chạy nhanh thế chứ!!”

“A!” Thế là Phao Phao lại vòng về, cầm lấy bình nước rồi tiếp tục chạy đi: “Đi đây!!”

Bé xếp hàng cùng với những bạn khác, vịn cặp sách của các bạn, dưới sự chỉ huy của giáo viên mà tiến vào phòng học.

Đứng gần đó, Chu Chúc vẫy vẫy tay với bé: "Tạm biệt con.”

Phao Phao cũng vẫy vẫy tay với cậu, nói: "Ba ơi, buổi chiều tan học ba phải tới đón con nha.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Nghe ba mình nói thế, Phao Phao mới đi vào lớp học, được giáo viên phân công chỗ ngồi cho từng bé một.

Rất nhanh, các ghế ngồi được xếp thành một vòng tròn, giáo viên đứng ở giữa.

Trong đó, Phao Phao và Quýt ngồi cạnh nhau.

“Vui quá, Quýt! Chúng ta ngồi cùng bàn nè.”

“Ừm.”

Nếu Phao Phao đã đi nhà trẻ rồi, vậy Chu Chúc cũng phải đi làm. Bộ phim "Linh Sơn" lúc trước cậu thử vai đã chuẩn bị được một chút, nên hôm nay cậu phải đi thử trang phục, chụp ảnh, có lẽ qua một thời gian nữa là cậu có thể vào tổ làm phim rồi.

Do đó, Thôi Phùng cố ý chừa ra một ngày để cùng với cậu đến studio chụp ảnh. Dù sao, Chu Chúc đã không đi làm ba năm, giờ trở lại với bộ phim đầu tiên, ắt hẳn cậu có chút lo lắng.

Thân là đàn ông, tất nhiên cậu có phòng thay đồ riêng. Đợi đến khi cậu thay đồ xong, ngồi trước gương trang điểm, nhắm mắt lại để thợ trang điểm cho cậu, sau đó đội mũ trùm đầu lên.

Mà Thôi Phùng đang đứng bên cạnh cậu, anh còn mua một túi quà lớn chứa đầy đồ ăn vặt cậu thích nhất - túi thạch trái cây. Khi cậu vừa kết thúc công việc là có thể ăn.

Nghe nói anh tới, đạo diễn và nhà sản xuất cũng vội vàng chạy tới: "Sếp Thôi, ngài tới thị sát sao?”

Suy cho cùng, anh vẫn là nhà đầu tư lớn nhất của họ.

Thôi Phùng nghe vậy, hạ giọng nói: "Tôi đưa Chúc Chúc tới đây thôi, hai người không cần để ý tới tôi, cứ làm việc của mình đi.”

“Vâng! Nếu sếp Thôi có gì cần làm thì cứ việc nói với chúng tôi.”

“Được.”

Vốn dĩ, da mặt của Chu Chúc đã khỏe đẹp sẵn nên thợ chỉ trang điểm đơn giản một hai lần, như vậy họ đã tìm được lối trang điểm phù hợp với cậu.

“Chúc Chúc, chúng tôi xong rồi.”

Thế rồi cậu mở mắt, nhưng lại bị chính mình trong gương hù dọa. Đây vẫn là cậu sao? Vẫn đẹp trai như vậy à? Ngay cả các thợ trang điểm cũng liên tục khen ngợi: "Anh thật sự rất thích hợp với vai diễn này, đại sư huynh Bạch Nguyệt Quang.”

Chu Chúc nghe họ nói vậy, cười cười gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy vậy.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play