Đúng lúc này, trong phòng tắm truyền đến tiếng mở cửa, Phao Phao kiễng chân, mở cửa, mặc đồ ngủ, bước ra ngoài.

Thế là Chu Chúc vội vàng che miệng Thôi Phùng lại: "Trẻ con không thích hợp nghe chuyện này, anh đừng nói nữa.”

“Ừ.”

Mà Phao Phao không phát hiện được sự kỳ lạ giữa bọn họ. Bé con tự mình bò lên giường lớn, túm lấy khăn lông nhỏ của mình mà lau chân, sau đó bé từ giường lớn bò lên giường nhỏ, tự mình đắp chăn.

"Bố ơi, bố tắt đèn đi ạ."

“Ừm.”

Thôi Phùng tắt đèn, ngay lập tức căn phòng chìm trong bóng tối.

Ài, hết cách rồi, ba và bố quá nhát gan. Nên hai người buộc phải ngủ với nhau trên một giường.

Mà Phao Phao là đứa trẻ dũng cảm nhất trên thế giới này, bé con có thể tự mình ngủ trên giường nhỏ.

Chợt, bé con suy nghĩ một chút rồi nói: "Bố ơi, hôm nay có tiếp tục kể chuyện trước khi con ra đời không ạ?"

Thế rồi Thôi Phùng lên tiếng: "Ừ, lần trước kể đến đâu rồi nhỉ?”

“À, lần trước bố kể đến đoạn, bố cầu hôn ba, sau đó ba mang thai con rồi hai người ra nước ngoài sinh con ra.”

"Khi bố và ba đang ở nước ngoài..."

Đột nhiên, Chu Chúc hắng giọng: "Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, anh hẳn là biết nhỉ?”

Nghe vậy, Thôi Phùng cười cười bảo: "Anh hiểu mà.”

Dĩ nhiên, chuyện cậu ôm bụng bầu nhỏ cầu xin, anh tuyệt đối không nói.

Anh nói tiếp: "Hai bố ở nước ngoài sống mấy tháng. Lúc đó, bố đã giúp ba nghĩ tên cho con, rồi bố làm đồ ăn đồ uống ngon cho ba, chơi trò chơi với ba, giúp ba con lúc nào cũng vui vẻ.”

Phao Phao nghe kể mà hiếu kỳ hỏi: "Dạ… tại sao sinh con lại phải vui vẻ à?”

Thôi Phùng đáp: "Bởi vì, khi đó con rất không ngoan, nửa đêm làm ầm ĩ ba. Ba bị con đánh thức, tâm trạng rất không vui.”

“Nói bậy!" Phao Phao rất tức giận: "Con sẽ không chọc ba tức giận!”

“Nhưng đây là sự thật." Thôi Phùng bảo: "Mỗi lần con chọc ba tức giận, đều là bố dỗ ba vui vẻ.”

“Hả?”

Phao Phao không muốn biết nữa!

Chọc ba tức giận chính là đứa nhỏ hư hỏng. Bé không phải đứa nhỏ hư hỏng!

Chu Chúc vội vàng ngăn bé lại: "Được rồi, được rồi, khi đó ba không tỉnh giấc, con cũng không phải cố ý mà.”

Phao Phao nghe vậy, ghé vào giường nhỏ: "Con nhất định là bé ngoan. Con ở trong bụng ba rất ngoan, rất rất ngoan.”

“Đúng, siêu ngoan luôn." Chu Chúc chọc vào người Thôi Phùng một cái.

Nhưng Thôi Phùng không mấy tình nguyện: "Tạm xem là ngoan.”

Cái gì gọi là "tạm xem là ngoan"?

Bố đúng là đồ đáng ghét!!

Thế là Phao Phao phồng má, hỏi: "Vậy sau đó thì sao? Có phải sau khi tâm trạng ba tốt lên thì con ra đời không?”

Thôi Phùng tiếp tục kể chuyện: "Đến tháng thứ mười, ba phải nhập viện.”

"Tại sao lại là mười tháng ạ?"

"Vì đó là khoa học."

"Ba vào bệnh viện, chuẩn bị sinh con ra, còn bố phụ trách chăm sóc ba. Và cuối cùng thì vào một ngày, ba nói với bố là ba bị đau bụng, vì vậy bố chạy ra ngoài gọi bác sĩ..." ( truyện trên app T Y T )

Đột nhiên, Chu Chúc hỏi: "Trong phòng bệnh không có chuông sao?”

Thôi Phùng dừng một chút, đáp: "Có, nhưng anh quên mất.”

Do căng thẳng quá mà.

“Ba đừng ngắt lời mà, bố nói tiếp đi ạ." Phao Phao nghe đến say mê.

“Sau đó bác sĩ và y tá đến, bọn họ đẩy ba vào phòng phẫu thuật, bố cũng thay một bộ quần áo khử trùng, chính là loại quần áo không có vi khuẩn, bước vào phòng phẫu thuật.”

“Vậy là bố với ba cùng sinh con ra sao?"

"Ba là người đã sinh ra Phao Phao nè. Còn bố ở bên cạnh nắm tay ba, làm một người cổ động để cổ vũ cho ba."

“Ồ." Phao Phao bỗng nghĩ đến một vài cảnh tượng kỳ quái.

Đó là ba ôm một quả bong bóng nhỏ, cố gắng để nó nở ra, còn bố ở bên cạnh hô: "Cố lên, cố lên! Chúc Chúc cố lên!”

Nghe thật vất vả…

“Sau đó thì sao ạ?”

"Sau đó khoảng vài giờ, ba sinh con ra. Bác sĩ mới kiểm tra xem con có phải là một đứa trẻ khỏe mạnh không, rồi người ta đẩy con trở lại phòng bệnh cùng với ba."

“Ồ.”

“Mà ba thấy mệt quá nên lúc người ta đưa con quay về, ba đã ngủ rồi. Vì vậy, người ta mới đặt con ngay bên cạnh ba.”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Vậy ba có sao không ạ?”

“Ba không sao, ba chỉ nghỉ ngơi một lát thôi. Khi ba đứng lên ăn chút gì đó, ba đã thấy tốt hơn nhiều.”

“Vậy lúc con mới sinh ra có đẹp không? Chắc là rất đẹp đúng không ạ? Đẹp như ba vậy!”

Nghe thế, Thôi Phùng nói: "Lúc con mới sinh ra, da nhăn nhúm, đỏ hỏn, giống như một ông già vậy.”

Tức thì, Chu Chúc thấy không ổn, vội vàng chọt cánh tay anh một cái.

Anh im đi! Phao Phao lại giận rồi!

Quả nhiên, khi Phao Phao vừa nghe thấy lời này, bé lại không vui.

Sao mà bé có thể xấu xí được! Bé là đứa bé xinh đẹp nhất trên thế giới này!

“Bố, bố lại nói dối rồi! Con rất rất đẹp!”

“Lúc mới sinh ra, quả thật con không dễ nhìn lắm.”

“…”

Đúng là người bố cương trực công chính, không hề biết nói dối!

Bởi vậy, Phao Phao sắp bị anh chọc tức chết rồi!

“Vậy... vậy sau này, con sẽ đẹp hơn chứ ạ?”

“Đó là đương nhiên. Ba đẹp, con cũng đẹp.”

“Con biết ngay mà! Ba là người đẹp nhất trên thế giới này, con chính là bé con đẹp nhất trên thế giới này." Phao Phao lại hỏi, “Vậy sau đó thì sao bố?”

“Sau đó ba tỉnh lại, ôm con một lúc.”

"Vậy con lớn lên như thế nào?"

"Bố và ba cùng nhau nuôi dưỡng con, và con lớn lên."

“Vậy con ăn cái gì để lớn lên ạ?”

“Ăn..." Thôi Phùng nhìn về phía Chu Chúc, anh nói sao bây giờ?

Mà Chu Chúc cũng nhìn về phía anh, anh cảm thấy thế nào?

Cuối cùng cậu bảo: "Uống sữa bột đó. Không phải bây giờ con cũng đang uống sữa bột sao?”

“Nhưng Coca nói, sữa bột chỉ cho trẻ con uống thôi. Con đã ba tuổi rồi.”

“Dù ba tuổi thì con vẫn là trẻ con, con có thể uống một chút, uống nhiều một chút thì con sẽ cao lên.”

“Dạ! Con muốn cao lên." Phao Phao gật đầu, lại hỏi: "Sau đó thì sao?”

Chu Chúc nhìn về phía Thôi Phùng, ngay sau đó người vượt thời gian đáng ghét kia xuyên tới, quậy tung cuộc sống của bọn họ.

Thôi Phùng ôm chặt cậu, hạ giọng nói: "Sau đó, ba và con ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng một tháng, sau khi xác nhận hai người đều khỏe mạnh, bố đưa hai ba con về nhà.”

“Bố sẽ nấu những bữa cơm dinh dưỡng cho con ở nhà. Mà ba sẽ chơi với con, và nghỉ ngơi nữa.”

“Khi con từ từ lớn lên, hai bố cảm thấy sắp đến lúc về nước rồi, ba bèn đưa con ngồi máy bay trở về nơi này.”

“Oa!" Phao Phao rất vui vẻ: "Tuyệt quá!”

Mà Chu Chúc quay đầu, nhìn thoáng qua Thôi Phùng. Rất rõ ràng, anh đã bỏ qua đoạn của tên vượt thời gian đáng ghét kia.

Đáng lẽ, cuộc sống của họ sẽ như thế này nếu không có tên đấy

“Bố phụ trách kinh doanh công ty, kiếm tiền cho con tiêu. Mà ba bởi vì sinh con, còn cần nghỉ ngơi nên ở nhà, chơi đùa với con.”

Thực hiện: Clitus x T Y T

"Mỗi ngày đi làm về, bố đều thấy ba đang nằm trên ghế sofa chơi với con hoặc tự chơi game."

“Đến tối, một nhà ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm tối, lên kế hoạch cuối tuần muốn đi đâu chơi.”

“Cuối tuần, chúng ta đi dã ngoại ở vườn bách thảo, sở thú, công viên.”

“Đôi khi, ba sẽ dẫn con đến công ty tìm bố, nhìn bố xử lý chuyện công ty, chờ bố tan tầm, chúng ta cùng nhau về nhà, đến nhà hàng ăn cơm.”

"Cứ như vậy, thời gian từ từ trôi qua, được ba năm thì con cũng ba tuổi rồi. Vì vậy, ba quyết định quay lại làm việc một lần nữa, đưa con đi tham gia một chương trình tên là..."

Đúng lúc này, Phao Phao cướp lời: "Cục cưng xuất phát nào!”

“Đúng thế." Thôi Phùng cười cười: "Con và ba chơi rất vui vẻ, mà bố với ba cũng chơi rất vui vẻ. Tuy giờ chương trình đã kết thúc, nhưng chúng ta vẫn thấy rất vui.”

“Dạ!" Phao Phao gật đầu lia lịa: "Con rất vui!”

Thôi Phùng ôm chặt Chu Chúc, hôn lên má cậu.

Rồi cậu quay đầu, cũng ôm lấy cổ và hôn lên khóe môi anh.

Thình lình Phao Phao quay đầu, phát hiện hành động của bọn họ: "Ba! Ba đang làm gì vậy?”

Ấy vậy, Chu Chúc lại tự tin nói: "Đang hôn đó. Ba muốn thể hiện tình yêu với bố con.”

Phao Phao đạp chăn, xoay tròn như một cái đồng hồ ở trên giường nhỏ, xoay tròn rồi ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play