Đúng là bá tổng có khác! Mới nói một lần đã làm rồi!

Chu Chúc vòng tay qua cổ Thôi Phùng, nghiêm túc nhìn anh: “Mau nói yêu em đi!”

Mà anh thấy hơi xấu hổ, lỗ tai đỏ bừng: “Chúc Chúc...” Trong ba mươi năm qua, anh chưa bao giờ nói những lời này với bất kỳ ai khác. Anh có hơi xấu hổ.

Thình lình, Chu Chúc nghiêm mặt nói: “Anh phải hiểu rõ. Nếu như không phải em một hai hỏi anh cho bằng được, chúng ta đã kết thúc rồi. Đây đều là lỗi của anh, anh mau nói đi!”

Nghe cũng có lý, Thôi Phùng hé miệng, nhưng vẫn chưa nói gì. Cậu lại lớn tiếng bảo: “Nói đi! Anh không yêu em sao?”

“Yêu.” Thôi Phùng nghe vậy, mỉm cười đáp: “Anh yêu em.”

“Nói lại cả họ và tên của em!”

“Chu Chúc, anh yêu em.”

Cuối cùng Chu Chúc nở nụ cười rạng rỡ, duỗi tay ôm lấy anh.

Tất cả đều là do Thôi Phùng có vấn đề về hiểu biết. Đã vậy anh còn cứng miệng không nói, may mắn thay Chu Chúc còn biết nói thành lời. Thôi Phùng cũng ôm lấy cậu, Chu Chúc ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Nói lại đi.”

Anh ậm ừ một lát, hạ giọng nói: “Chúc Chúc, anh yêu em.”

“Nói lại lần nữa!”

“Có cần phải nói nhiều lần như vậy không?”

“Đương nhiên là có rồi.” Chu Chúc bò dậy khỏi lồng ngực anh: “Hiện tại em là bạn trai của anh, em có nghĩa vụ phải làm cho anh dẻo miệng hơn.”

Thôi Phùng không khỏi bối rối: “Cái gì cơ?”

Cậu tự tin nói: “Bắt đầu từ hôm nay, anh phải nói “anh yêu em” với em ba lần vào buổi sáng, buổi trưa và buổi tối.”

Nghe cậu nói vậy, Thôi Phùng rũ mi hỏi lại: “Thật sự phải vậy sao?”

“Đương nhiên!” Chu Chúc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đây chỉ là bước đầu tiên mở miệng mà thôi. Tiếp theo, khi quan hệ của chúng ta dần dần trở nên sâu sắc, anh phải nói với em rằng “Chúc Chúc ơi em thật tốt”, “Chúc Chúc, anh yêu em muốn chết”, “Chúc Chúc, không có em làm sao anh có thể sống được?”

Nói rồi Chu Chúc vỗ vỗ vai anh: “Sếp Thôi, em làm việc này là vì lợi ích của anh. Anh luôn không nói gì hết, nên khi làm người yêu, em sẽ thấy rất bất an. Mà nếu em không cảm thấy an toàn, em có thể sẽ bỏ chạy.”

Chạy trốn?!

Thôi Phùng tỉnh táo lại ngay, đau khổ nhìn cậu: “Chúc Chúc, làm sao anh có thể sống nếu không có em? Chúc Chúc, anh yêu em nhiều lắm.”

Đột nhiên rót mật vào tai như thế, Chu Chúc không khỏi đỏ mặt mà che má lại: “Chuyện này sau này mới nói được, hiện tại thật sự không thể sống thiếu em sao?”

“Thật đấy.”

“Nói xạo!”

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Chu Chúc đáp lại, đứng lên: “Đến đây!”

Nhưng Thôi Phùng lại bảo cậu ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi.

Là nhân viên nhà hàng mà anh đã đặt trước đó.

Thôi Phùng bỏ thêm tiền, phiền bọn họ đưa thức ăn đến nhà Chu Chúc. Vì nhận được tiền, nhân viên cũng giao hàng tới đây. Hai nhân viên nâng hộp giữ ấm, năm nhân viên phía sau lần lượt ôm một bó hoa tươi còn cao hơn người đi vào.

“Xin hỏi hai vị muốn dùng cơm ở bếp hay là phòng khách?”

Thôi Phùng nhìn về phía Chu Chúc, bấy giờ cậu mới hồi thần đáp: "Ăn ở trong phòng đi.”

“Được, xin chờ một chút.”

Các nhân viên đi vào phòng ăn. Đầu tiên, họ bố trí phòng ăn một chút, treo hoa tươi lên, đặt hoa tươi lên bàn, ngay cả trên ghế cũng quấn hoa tươi. Mà dần dà biểu cảm trên khuôn mặt của Chu Chúc dại ra.

Quê mùa quá…

Không đúng! Không thể nói như vậy!! Chu Chúc vỗ vỗ miệng mình, cậu làm vậy là quá tổn thương lòng sếp Thôi rồi. Không tốt chút nào!

Thế rồi, cậu chầm chậm quay đầu lại, nhìn về phía anh: "Trưa nay anh định dẫn em đến chỗ này ăn cơm à?”

Thôi Phùng khẽ gật đầu: "Đúng, anh vốn định trưa nay tỏ tình với em.”

Cậu nhìn giá nến mà nhân viên công tác đặt trên bàn: "Giữa trưa ăn bữa tối dưới ánh nến... À không phải, là cơm trưa mới đúng."

Thôi Phùng vẫn đáp: "Cũng có thể.”

Không bao lâu, dì giúp việc nhà Thôi Phùng đã đi từ nhà tới.

“Sếp Thôi, chiếc nhẫn đặt ở đầu giường của ngài, tôi lấy tới đây rồi.”

“Được, cảm ơn dì.”

Nhận lấy hộp nhẫn từ tay dì ấy, anh bỏ vào trong túi áo. Mà Chu Chúc lại nghiêm túc nhìn anh, hỏi: "Không trực tiếp đưa cho em sao?”

Thôi Phùng trả lời: "Ăn cơm xong anh sẽ đưa cho em.”

“Vậy cũng được.”

Dẫu sao thì, Thôi Phùng luôn là một người làm việc theo trình tự.

Rất nhanh, các nhân viên đã bố trí xong phòng ăn. Họ thu dọn đồ đạc rồi rời đi, giờ trong phòng chỉ còn lại Chu Chúc và Thôi Phùng.

Anh là người đứng lên đầu tiên, đỡ lấy cậu và bảo: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

Nhưng cậu rút tay về: "Em không cần anh đỡ đâu.”

“Đó không phải vì em đang... "Nói rồi ánh mắt anh nhìn thoáng qua cái bụng của cậu.

Tức thì, Chu Chúc che bụng mình lại: "Vẫn chưa đến mức đấy mà!”

Cuối cùng hai người cũng ngồi đối diện trước bàn ăn. Do gần đây khẩu vị cậu không được tốt lắm, Thôi Phùng đã cố ý chuẩn bị cho cậu đồ ăn tương đối thanh đạm.

Tuy nhiên, có vẻ Chu Chúc vẫn không thích mấy món này lắm.

Thế rồi cậu buông đũa, chống cằm, nhìn Thôi Phùng nói: "Sếp Thôi à.”

“Hả?" Thôi Phùng đang gắp thức ăn cho cậu, hỏi: "Em còn muốn ăn gì? Anh đi mua cho em.”

“Vậy anh có thể đưa nhẫn cho em ngay bây giờ được không? Em mong chờ lắm đó, mong chờ đến nỗi ăn cơm không vô nè.”

Cứ nghĩ đến sau bữa ăn, anh sẽ lấy nhẫn ra rồi cầu hôn cậu, Chu Chúc đã lo lắng tới độ ăn uống không thấy ngon miệng nữa.

Ngờ đâu, Thôi Phùng nghe cậu nói thế chỉ dừng một chút rồi cười khẽ: "Có thể.” Sau đó anh đứng lên, lấy hộp nhẫn ra, quỳ một gối trước mặt Chu Chúc, mở hộp.

Đó là một chiếc nhẫn đính viên kim cương khá lớn, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh.

Chu Chúc nhìn nó, mặt mày dè dặt hỏi anh: "Anh biết nên nói gì không?”

Tất nhiên, Thôi Phùng học một hiểu hai: "Chúc Chúc, anh yêu em…”

“Em đồng ý!" Chu Chúc vươn tay về phía anh, ý bảo anh đeo nhẫn vào: "Nhanh lên, nhanh lên đi ạ! Đeo vào là em ăn cơm liền!!”

Thôi Phùng bật cười, nắm lấy bàn tay cậu, đeo nhẫn lên ngón tay áp út của cậu.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Cậu ngắm nghía một chốc, bảo: "Được rồi. Em không còn lo lắng nữa, ăn cơm thôi!”

Chẳng qua, nhẫn to quá nên lúc ăn cơm có hơi bất tiện.

Tay mỏi quá đi…

Chu Chúc vốn định rời khỏi giới giải trí. Dẫu hiện tại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng không ảnh hưởng mấy đến kế hoạch của cậu, cậu chỉ cần rút gọn thời gian là được.

Hơn nữa, ở bên cạnh đã có Thôi Phùng giúp đỡ, vậy nên cậu thanh lý hợp đồng với công ty rất nhanh.

Vào ngày hủy hợp đồng, trợ lý ôm cậu khóc lóc: "Chúc Chúc, anh đi rồi, một mình em làm sao giờ? Anh là bạn tốt nhất của em! Lần sau em đi theo ông chủ đến tiệc rượu, nếu có ông chủ nào sờ tay em, em phải làm sao bây giờ?"

Ngay đó có ông chủ đang đứng, ông ta lau mặt, xấu hổ nói: "Chúc Chúc, chẳng lẽ cậu vì chuyện này mà rút lui? Tôi biết rồi, lần sau sẽ không dẫn các cậu đi mấy buổi tiệc như vậy nữa.”

Chỉ vì một lần đi tiệc rượu, cây rụng tiền của ông ta đã đi rồi, ông ta trụy tim mất!

Nhưng Chu Chúc chỉ ôm lấy trợ lý nhỏ, vỗ vỗ lưng cậu: "Tôi đi đây.”

Cậu trợ lý nhỏ nước mắt lưng tròng, dõi mắt nhìn theo bóng lưng cậu rời đi.

Sau đó, Chu Chúc thông báo chính thức trên Weibo bằng một văn bản rất ngắn gọn.

Chúc Chúc: [Lần sau gặp lại! Giờ tôi muốn đi du lịch vòng quanh thế giới!]

Quãng thời gian gần đây, cậu hiếm khi để lộ trạng thái làm việc. Không có lấy một bộ phim mới hay ca khúc mới, nhiều fan trông trời trông đất, cuối cùng họ lại trông thấy tin tức cậu rời khỏi giới giải trí. Ai nấy khóc đến nỗi ngất xỉu.

[Không!]

[Tui thích Chúc Chúc nhất! Sao cậu ấy lại đi vậy!?]

[Cậu mới hơn hai mươi tuổi thôi, sao lại rời làng cơ chứ?]

Chu Chúc thu dọn một chút đồ đạc, Thôi Phùng cũng giải quyết gọn gẽ êm đẹp mọi chuyện ở tập đoàn. Sau đó hai người bí mật đi lĩnh giấy chứng nhận, rồi lên máy bay ra nước ngoài.

Do rất nhiều người ở Trung Quốc muốn tìm kiếm tin tức liên quan đến Chu Chúc, cũng rất nhiều công ty muốn lôi kéo cậu. Thế nên, vì để cậu an tâm giữ gìn sức khỏe, Thôi Phùng quyết định ra thẳng nước ngoài.

Ở trên máy bay tư nhân, cậu tựa vào người anh, mà anh thì cầm iPad, chiếu phim cho cậu xem.

Chợt, Chu Chúc ngáp một cái: "Em buồn ngủ quá.”

Thôi Phùng kéo vai cậu qua, đắp chăn giúp cậu: "Vậy ngủ một lát.”

Sau đó anh đeo tai nghe, lại ôm cậu, tự mình xem phim.

Đây chính là bộ phim đầu tiên Chu Chúc diễn.

Mấy năm trước, anh ngồi trên máy bay về nước, xem bộ phim này trên đó, rồi biết được cậu.

Hiện tại, cậu lại nằm trong lòng anh, ngủ một giấc an lành.

Thế chẳng phải, anh đã chiến thắng cuộc đời này sao!

Thôi Phùng cúi đầu, hôn lên trán Chu Chúc.

Chu Chúc và Thôi Phùng dừng chân tại một trấn nhỏ ở nước ngoài. Mặc dù, đây chỉ là trấn nhỏ, nhưng thiết bị y tế không hề lạc hậu.

Ngày đầu tiên đến đây, anh đã dẫn cậu đi kiểm tra sức khỏe.

Sang ngày hôm sau, anh và cậu tổ chức hôn lễ bổ sung ở giáo đường này.

Và cứ thế từng ngày chậm trôi, đến khi được ba tháng, Chu Chúc lờ mơ thấy được dáng vẻ nho nhỏ của bé cưng.

Trở về từ bệnh viện, cậu ngồi trên xích đu trong vườn hoa, cầm ảnh chụp bé cưng mà quan sát nghiêm túc một chút: "Chắc là sẽ không xấu quá đâu nhỉ?"

Lúc đó, Thôi Phùng cầm hoa quả đã cắt xong, đưa đến tay cậu: "Mới ba tháng, chắc là không nhìn được đâu.”

Chu Chúc sờ sờ bụng mình, tự hỏi một vấn đề quan trọng: "Vậy bé con nhà mình tên là gì đây?"

Anh cầm một miếng táo, đưa tới bên môi cậu: "Chu Ái Thôi.”

Chu Chúc nghe xong, ngây người: “?”

“Thôi Ái Chúc.”

Cậu câm nín: “??”

“Chu Ái Thôi Ái Chúc.”

Đến cái tên đấy, cậu cạn lời với anh luôn: “???”

“Nhất định phải nhét một chữ "yêu" vào sao?”

Thôi Phùng nghe vậy, sờ sờ cằm đáp: "Phải.”

Ngay lúc đó, cậu chỉ muốn bóp chết anh: "Ngừng! Tên của nó để em nghĩ!! Anh không được tham gia! Hừ, rõ là mới ba mươi, sao mà quê mùa tới cỡ này cơ chứ!"

Bị chế giễu, Thôi Phùng thoáng thấy ấm ức, anh không nói một lời, chỉ đút cậu ăn hết một đĩa hoa quả.

“Chúc Chúc, buổi tối em muốn ăn gì?”

Chu Chúc nghĩ nghĩ: "Không muốn ăn lắm, ăn cháo đi.”

“Được, để anh làm.”

Thôi Phùng đỡ cậu đứng dậy, cùng đi vào phòng bếp.

Qua một thời gian, trong nồi đất nhỏ cháo đã sôi ùng ục. Anh bỏ thêm nhiều thịt bò và rau dưa vào đó, còn cậu ngồi bên cạnh, ngơ ngác nghịch tóc.

Cậu nên đặt tên là gì đây?

Cái tên này phải vừa phải phối hợp với họ "Chu", vừa phải phối hợp với họ "Thôi".

Khó quá!

Nửa giờ sau, Thôi Phùng bưng nồi đất lên bàn, múc cho Chu Chúc một muỗng cháo thịt bò. Anh giúp cậu khuấy một chút, đợi bớt nóng mới đưa cho cậu.

“Chúc Chúc, ăn cơm tối trước đã.”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Ò." Chúc Chúc múc một muỗng cháo, thổi thổi, đưa vào miệng: "Ngon ạ.”

Bỗng nhiên, cậu dường như nhớ ra điều gì: "Em biết rồi! Sếp Thôi! Em nghĩ ra được một cái tên hay rồi!”

Thôi Phùng ngạc nhiên, hỏi: "Hả?”

“Phao Phao!” Chu Chúc nói bằng giọng điệu đầy tự tin: "Dù là Chu Phao Phao, hay là Thôi Phao Phao đều rất êm tai! Anh nhìn cháo nóng sôi ùng ục kìa, bong bóng nổi lên, bùm một cái! Oa, quả là cái tên trời đất tạo ra!”

Tuy nhiên, anh lại có chút do dự, dừng một chút: "Chúc Chúc à, cái tên Phao Phao này hình như không giống tên chính thức lắm?"

“Không sao. Cái này có thể coi như nhũ danh của nó, tên chính gọi là Cô Lộc.”

Thôi Phùng vẫn nhìn cậu.

Cái này nghe cũng không giống tên chính thức lắm.

Thế là cậu nghĩ tiếp: "Cô Lộc? Bao Bao? Blue?”

Cuối cùng, Thôi Phùng đành bảo: "Không sao, từ từ nghĩ, anh thấy cái tên Phao Phao này cũng rất hay, có thể làm tên chính thức được.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nghe vậy, Chu Chúc càng tự tin hơn: "Em cũng cảm thấy vậy!”

Ăn cơm tối xong, cậu tắm đơn giản một lát rồi ngồi phịch trên giường lật từ điển.

Dẫu sao thì, cậu vẫn muốn tìm một cái tên tốt hơn để đặt cho bé cưng của mình.

Không lâu sau, Thôi Phùng cũng đi ra từ phòng tắm.

Anh ngồi xuống cạnh cậu, cầm lấy tờ giấy cậu đặt trên bàn mà nhìn sơ một lượt.

Đây đều là những cái tên mà Chu Chúc nghĩ cho con.

Thình lình, cậu khép từ điển lại, quay đầu nhìn Thôi Phùng.

Nay anh mặc áo choàng tắm, nhưng bọc rất kín, chỉ có một giọt nước nhỏ chảy xuôi theo cổ anh.

Hình ảnh này khiến Chu Chúc sực nhớ đến hồi sáng, lúc đi bệnh viện, bác sĩ nói với cậu rằng.

Đứa bé phát triển rất tốt, ba tháng sau có thể thích hợp… làm tình.

Tại Thôi Phùng hết, ai bảo tự dưng anh mặc áo choàng tắm lắc lư trước mặt cậu!

Bỗng nhiên, anh quay đầu nhìn về phía cậu.

Khi ấy, cậu lấy lại tinh thần ngay, mới phát hiện mình không biết từ khi nào đã vươn tay, chọc cổ Thôi Phùng một cái.

Kết quả hiển nhiên đã bị anh bắt lấy.

Thế là Chu Chúc rút tay về, hắng giọng: "Cho em sờ một chút có sao đâu! Chúng ta kết hôn rồi mà!”

Vừa nói cậu vừa vươn tay sờ loạn người anh, lần mò xuống hẳn phía dưới, nắm lấy đai lưng của anh.

Thình lình, Thôi Phùng cầm tay anh: "Chu Chúc à, không được đâu.”

Nghe anh nói thế, cậu mới nhìn anh chăm chú, bảo: “Được mà, bác sĩ đã nói là được.”

Dưới mấy lời dụ dỗ ấy, anh thoáng do dự, lát sau mới miễn cưỡng gật đầu: "Ừ.”

Thế là Chu Chúc ôm bụng nhỏ của mình, từ trên giường đứng lên, chợt Thôi Phùng đè cậu lại: "Đừng lộn xộn, để anh.”

Ba năm sau, tại một căn phòng ấm áp.

Thôi Phùng ôm Chu Chúc, tựa vào đầu giường.

Cậu nghiêm túc nghe anh nói chuyện trước kia: "Em bị... cái kia à?”

Thôi Phùng cười cười, đáp: "Không có. Do anh mặc áo tắm đi vòng vòng trước mặt em, quyến rũ em.”

“Đúng vậy.” Chu Chúc đồng ý, gật đầu: "Cho nên kỹ thuật của em vẫn chưa bị mài giũa.”

“Anh sợ làm em mệt, nên sau khi em ngủ, anh không làm nữa.”

“Được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play