Hôm đó, là ngày kiểm tra sức khỏe của bộ phận thư ký tập đoàn Thôi thị, Thôi Phùng bảo cậu cũng đến kiểm tra một chút.

Vẫn là Thôi Phùng tự mình đến đón cậu.

Thôi Phùng hỏi cậu: "Tối qua cậu ngủ lúc mấy giờ?"

Chu Chúc mặt không biến sắc: "Mười một giờ."

Tối qua mười một giờ rưỡi, Thôi Phùng lại chuyển khoản cho cậu, cậu suýt chút nữa đã nhấn vào, may mà cậu nhanh trí, phản ứng kịp trong giây cuối cùng, rụt tay lại, đến sáng nay mới nhận.

Thôi Phùng lại hỏi: "Cậu ăn sáng chưa?"

"Chưa."

"Ừm, đợi kiểm tra sức khỏe xong, chúng ta cùng đi ăn."

"Được." Chu Chúc nhìn Thôi Phùng, trong lòng thắc mắc, anh không thấy ngại à?

Đến bệnh viện tư nhân, Chu Chúc không cùng các nhân viên khác ở tầng ba kiểm tra sức khỏe, mà được Thôi Phùng dẫn lên tầng sáu.

Thôi Phùng dặn bác sĩ: "Kiểm tra từ đầu đến chân, gần đây cậu ấy đột nhiên bị chóng mặt."

Bác sĩ nghiêm túc nói: "Được."

Chu Chúc ngẩn người, không nghiêm trọng đến mức đó chứ?

Kiểm tra xong, phải vài ngày sau mới nhận được báo cáo chi tiết.

Chu Chúc lại theo Thôi Phùng đi ăn.

Cậu đếm ngón tay, từ khi đổi sang ông chủ mới, hình như cậu toàn ăn uống thả phanh.

Thôi Phùng thấy cậu thất thần, lại gặp thêm đồ vào bát cậu.

Chu Chúc hình như lại gầy đi, thật đáng thương, ôi đối tác hợp tác của tôi.

Ra khỏi bệnh viện, Chu Chúc lại nằm dài ở nhà nghỉ ngơi.

Cậu lướt điện thoại, đột nhiên thấy một blogger tình cảm—

[Làm thế nào để biết một người có thích bạn hay không?]

Chu Chúc tò mò nhấn vào.

[Điểm đầu tiên, đối xử tốt với bạn]

Ừm, Thôi Phùng đối xử tốt với cậu, mời cậu đi ăn, còn chuyển tiền cho cậu.

[Điểm thứ hai, đối xử tốt với bạn]

[Điểm thứ ba, đối xử tốt với bạn]

Chu Chúc: …

Mẹ kiếp, mấy trang marketing này, cút đi.

Nhưng lần sau gặp phải nội dung tương tự, cậu lại không nhịn được mà nhấn vào xem.

Cậu dường như đã rơi vào một trạng thái kỳ lạ.

Trạng thái yêu đương của Schrödinger.

Không bao lâu sau, Chu Chúc nhận được tin nhắn từ bệnh viện, thông báo cậu đến lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe.

Chu Chúc lái xe đến đó, trên đường lại nhận được tin nhắn từ Thôi Phùng, bảo cậu chuẩn bị một chút, trưa nay đi ăn.

Chu Chúc liếc nhìn, tắt điện thoại, đi vào bệnh viện.

Kết quả là...

Vừa bước vào, y tá nhìn thấy cậu, liền cười nói: "Chúc mừng anh, anh Chu."

Chu Chúc đáp: "Tôi khỏe mạnh mà!"

"Đúng vậy, sức khỏe của anh rất tốt, và anh còn..."

Sét đánh giữa trời quang!

Chu Chúc lái xe về nhà, ngồi trên thảm trong phòng khách mà vẫn chưa hoàn hồn.

Cậu chăm chú nhìn vào báo cáo kiểm tra sức khỏe, cả người ngây dại.

Trời ơi! Chắc chắn là đêm hôm đó...

Quá lố bịch, giờ phải làm sao?

Bây giờ cậu phải đi tìm Thôi Phùng, rồi dùng... đứa trẻ này để ép Thôi Phùng cưới cậu sao?

Làm như vậy có phải quá ác độc không?

Phải làm gì bây giờ? Cậu đã cố gắng một lần rồi, nhưng Thôi Phùng hoàn toàn không thích cậu.

Chu Chúc lấy điện thoại ra, bắt đầu xem các blogger về tình cảm.

Trước đây cậu không muốn xem, thì những blogger này đầy rẫy, giờ cậu muốn xem thì họ lại biến mất hết.

Thật đáng ghét!

Chu Chúc cứ thế lướt điện thoại một cách vô định, ngay cả khi Thôi Phùng nhắn tin cũng không phản ứng.

Thôi Phùng: [Tôi đến đón cậu]

[Tôi đang ở dưới nhà]

[Chu Chúc? Cậu ở nhà không?]

[Có chuyện gì không?]

[Cậu ngất xỉu rồi à?]

Vừa nhận được tin nhắn này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Sau đó là tiếng mở cửa.

Chu Chúc quay đầu, nhìn thấy Thôi Phùng đứng ở cửa.

"Anh... anh... anh vào đây bằng cách nào vậy?"

Thôi Phùng nói: "Chìa khóa vẫn cắm ở cửa, sao hôm nay cậu bất cẩn thế? Có chuyện gì không?"

Chu Chúc nhìn anh, bỗng thấy có chút tủi thân, lắc đầu: "Không có gì."

"Đi thôi, đi ăn, tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi."

Là Thôi Phùng đặt chỗ ở nhà hàng, không phải đưa cậu đi tham dự tiệc.

Chỉ tiếc là lúc này đầu óc Chu Chúc rất hỗn loạn, không nghe ra điều đó.

Chu Chúc không muốn để ý đến anh: "Sếp Thôi, tôi không đi đâu."

Thôi Phùng khóa cửa, đi đến bên cậu, ngồi xuống thảm.

Thôi Phùng tay chân dài, ngồi bên cạnh Chu Chúc: "Có chuyện gì vậy?"

"Tôi hôm nay không được khỏe, anh để trợ lý Lưu đi cùng anh đi."

"Đợt này đặc biệt, chỉ có cậu mới có thể đi với tôi." Thôi Phùng ôm vai cậu, "Cảm thấy không khỏe ở đâu? Có cần đi bệnh viện không?"

"Tôi vừa từ bệnh viện về."

Thôi Phùng thấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu để trên bàn, vừa định lấy lên xem thì bị Chu Chúc giữ lại.

"Đây là thông tin cá nhân, không được xem."

"Ừm." Thôi Phùng rút tay lại, "Cảm thấy không khỏe ở đâu?"

"Nghỉ một chút là được, sếp Thôi tự đi đi."

"Vậy tôi không đi nữa, tôi ở lại với cậu, cậu đã ăn chưa?"

Chu Chúc cảm thấy tủi thân, vừa khóc vừa đẩy anh ra: "Anh đáng ghét, có biết như vậy sẽ khiến người ta ảo tưởng nhiều lắm không? Anh không thích tôi, anh là tên tư bản độc ác, tôi đã mang thai rồi, anh vẫn còn ăn ăn uống uống, sao không tự đi ăn đi? Đáng ghét!"

Thôi Phùng ôm cậu, vỗ lưng cậu: "Tôi không nhất định phải đi ăn, tôi chỉ muốn hỏi cậu có muốn gọi đồ ăn về nhà không..."

Thực hiện: Clitus x T Y T

Thôi Phùng dừng lại, nhớ lại những gì Chu Chúc vừa nói, nghe ra trọng điểm.

"Ai nói tôi không thích cậu?"

Chờ đã, còn một câu phía sau.

"Anh... chúng ta chỉ là đối tác hợp tác thôi, lại phải ký hợp đồng mới sao?"

Thôi Phùng nghiêm túc nói: "Không cần, Chu Chúc, tôi đối xử tốt với cậu như vậy, cậu không đoán được sao?"

Chu Chúc: ?!!!

Đến rồi, đến rồi, câu nói mà cậu mơ thấy!

Chu Chúc mở to mắt: "Tôi phải làm vui lòng anh? Nhưng tôi đã mang thai rồi!"

Thôi Phùng: ?

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

"Cái gì?"

"Vậy..."

"Tôi muốn kết hôn với anh." ( truyện trên app tyt )

Thôi Phùng ôm cậu, gọi điện cho nhà hàng đã đặt chỗ: "Xin hãy đóng gói đồ ăn và trang trí gửi đến địa chỉ này."

Chu Chúc không tin nổi, nhìn anh: "Nhưng trước đó tôi đã nói thẳng với anh, anh đều không để ý, còn nói chúng ta chỉ là đối tác hợp tác."

Thôi Phùng cúp điện thoại: "Cái gì?"

"Lần trước, ở dưới nhà tôi, tôi hỏi anh, có phải anh thích tôi không, anh nói chúng ta chỉ là đối tác hợp tác!"

Thôi Phùng nhớ lại: "Chu Chúc, tôi nghĩ cậu đang thử thách tôi, nếu tôi để lộ rằng tôi thích cậu, cậu sẽ đuổi tôi đi."

Chu Chúc: ???

Thì ra anh nghĩ như vậy?

Chu Chúc không muốn kết hôn với anh, Chu Chúc phát hiện ra mình thích anh, để tránh anh, cậu lại muốn đuổi anh đi.

Vì vậy, anh phải giả vờ rằng mình không thích Chu Chúc.

Chu Chúc kinh ngạc: "Sao anh lại nghĩ như vậy? Ý tôi là, có muốn thử yêu đương không."

Thôi Phùng hỏi nhỏ: "Bây giờ còn kịp không?"

Chu Chúc nghiến răng: "Đã muộn rồi!"

"Vậy có thể kết hôn trực tiếp không?" Thôi Phùng cầm điện thoại, gọi cho người giúp việc ở nhà, nhờ họ đem chiếc nhẫn để ở đầu giường đến.

Chu Chúc càng kinh ngạc hơn: "Anh đã chuẩn bị cả nhẫn rồi sao?"

"Đã chuẩn bị từ một tháng trước."

"Một tháng trước..."

Điều đó có nghĩa là...

"Anh đã muốn kết hôn với tôi từ lúc đó rồi sao?"

"Đúng vậy." Thôi Phùng gật đầu, "Nhưng cậu không có ý muốn kết hôn, còn muốn cắt đứt với tôi."

"Tôi đâu có?"

"Nhưng cậu bảo tôi phải đưa cho cậu hai mươi triệu, còn nói ra một khi rời khỏi phòng này, chúng ta sẽ không có mối quan hệ gì nữa."

"Vậy sao anh không nói thẳng với tôi? Anh chưa bao giờ nói với tôi là anh muốn kết hôn!"

"Tôi đã nói, tôi muốn chịu trách nhiệm với em, emnói không cần."

"......"

Quả thực là anh, một tổng tài cao tay.

Trước khi nhân viên nhà hàng và người giúp việc đến, Thôi Phùng lại hỏi: "Chu Chúc, bây giờ tôi có thể gọi em là 'Chúc Chúc' không?"

Chu Chúc mờ mịt: "Bây giờ không phải anh đã gọi là 'Chúc Chúc' rồi sao?"

"Không giống nhau, trước đây tôi gọi là để thể hiện sự tôn trọng, bây giờ tôi muốn gọi tên thân mật."

"Có gì khác đâu? Nghe cũng giống nhau mà."

"Có sự khác biệt, trong lòng tôi có sự khác biệt."

Thật là một người yêu đương ngốc nghếch.

Chu Chúc nghi hoặc nhìn anh: "Sếp Thôi, anh có phải làm tư bản lâu quá, từ trước đến giờ không biết nói thẳng không?"

Chu Chúc ôm cổ anh, nhìn chằm chằm vào anh: "Nói đi, nói anh yêu em! Nhanh lên!" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play