Chu Chúc cảm giác bản thân cậu là một lữ khách bị mắc kẹt ở sa mạc mười ngày nửa tháng, sắp chết khát đến nơi rồi. Cậu ôm lấy cổ của người đàn ông mới quen, dán môi mình lên môi anh, ra sức mút lấy hơi ẩm ít ỏi trên đôi môi ấy.
Chu Chúc và Thôi Phùng chưa bao giờ yêu đương. Xưa đến nay, anh chỉ chuyên tâm sự nghiệp, mà cậu lại tập trung kiếm tiền. Vì vậy nếu muốn yêu đương, họ nên bắt đầu bằng việc nắm tay, trao nhau những cái ôm đơn giản, học hỏi một cách từ tốn. Nhưng bây giờ, họ lại tiến thẳng đến bước hôn, dù rằng họ không giỏi chuyện này lắm.
Chu Chúc chỉ dám dán môi, rồi khẽ khàng cọ cọ, chứ cậu không biết phải làm gì cả. Mà Thôi Phùng cũng chỉ ôm eo cậu, đứng vững để cậu có thể di chuyển, nhìn chung thì anh chỉ tốt hơn cậu một chút, chưa kể anh cũng đang cố gắng chịu đựng.
Đột nhiên, Chu Chúc phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng. Thế rồi cậu giãy dụa, đẩy anh ra, ngửa cổ nhìn vòi hoa sen, lộ ra một nụ cười hài lòng: “Oa, mưa rồi!”
Thôi Phùng ngây ngốc nhìn cậu: “?”
Chẳng lẽ, đóa hoa nhỏ này kìm nén đến ngốc luôn rồi à?
Bấy giờ cả người cậu ướt nhèm nhẹp như cá, lại trơn mềm tới nỗi không thể giữ lại được. Mà cậu vẫn đang nhảy nhót, quay vòng giữa làn “mưa”, cười nói vui vẻ: “Cảm ơn ông trời! Mưa rồi này, mưa to quá! Oa!”
Thôi Phùng vẫn trố mắt nhìn cậu: “???”
Ngốc thật rồi!
Thình lình, Chu Chúc trượt chân, một lần nữa ngã nhào vào lòng Thôi Phùng. Tức thì, anh ôm lấy eo cậu, mà tay kia thì nhéo cằm cậu, ngón tay cái mân mê làn môi mềm. Thế nhưng, cậu vẫn nói không ngừng, cùng với tiếng nước xối xả dần dà khiến người ta cảm thấy khá khó chịu.
Chính vì vậy… Thôi Phùng mới cúi đầu, từ từ tiến lại gần đôi môi, cố gắng nhìn rõ thứ trong miệng Chu Chúc. Mà cậu ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn anh, một lúc sau không nhịn được nữa bèn chủ động hôn anh.
Thoắt cái, sự bình tĩnh mà Thôi Phùng cố gắng duy trì đã tan tành chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Rốt cuộc ai đã chuốc thuốc anh vậy… Chắc chắn không phải là Chu Chúc rồi, cậu ấy cũng chỉ là nạn nhân thôi. Nhưng Chu Chúc đang làm gì vậy? Cậu ấy bị ngốc rồi à? Phải, não cậu ấy hỏng rồi… Cơ mà, Chu Chúc dễ thương quá, đáng yêu quá đi mất!
Đến cả khi tia lý trí cuối cùng của anh sắp tan biến, ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong tâm trí vẫn là: Đây là nụ hôn kiểu gì? Nói đúng hơn, đây thậm chí không phải hôn!
Rất nhanh, Thôi Phùng đã bắt lấy cằm cậu, ngón cái mân mê đôi môi cậu, hạ lệnh: “Lưỡi của em, thè ra.”
Tuy trước đây anh không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng giờ đây anh cảm thấy hình như không khó tới vậy.
Nhất là khi Chu Chúc uống rượu càng nhiều, tác dụng của thuốc lại càng thể hiện mạnh hơn trước. Bởi thế một lúc sau, cậu lại thấy thích gạch lát trong phòng tắm và bồn rửa mặt lạnh lẽo hơn là cơ thể của anh.
Chỉ thấy sắc mặt Thôi Phùng tối sầm lại, anh tắt vòi hoa sen, ôm lấy eo cậu, bế cậu ra ngoài.
—
Sáng hôm sau, bảy giờ sáng, đồng hồ sinh học của Thôi Phùng đánh thức anh vào giờ này. Ngay khi mở mắt, anh cảm giác bên cạnh có người đang nằm, thoắt cái ánh mắt lạnh đi, dời mắt xuống.
Ai to gan, dám trèo lên giường anh…
Bấy giờ Chu Chúc đang ôm lấy cánh tay anh, tựa vào lòng anh, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Hóa ra là Chu Chúc, vậy thì không sao.
Thôi Phùng thả lỏng cơ thể đang căng thẳng của mình, nằm lại trên chiếc giường mềm mại.
Đợi đã! Là Chu Chúc!
Anh ngồi phắt dậy, bước xuống giường, xoa xoa lông mày, vừa lúc ký ức tối qua dần dần quay về. Anh bị chuốc thuốc, vốn định đi thang máy về phòng, đột nhiên Chu Chúc xông vào, vừa khóc vừa sờ soạng rồi hôn anh. Sau đó thì…
Thôi Phùng luôn giữ thân mình trong sạch, chưa bao giờ có bạn tình bất kể nam nữ, trong các bữa tiệc anh luôn mang theo trợ lý, nhưng bây giờ… ( truyện trên app T Y T )
Đúng thật là anh có đánh giá cao Chu Chúc, anh có chút thích cậu từ lúc xem được bộ phim của cậu trên máy bay vào năm đó. Sau đấy anh giúp cậu bỏ phiếu, thậm chí là là tổ chức give away, chỉnh sửa video nữa, hơn nữa lúc trên đường đến bữa tiệc hôm qua, anh còn cố ý lên xem tin tức mới nhất về Chu Chúc trong thời gian rảnh rỗi.
Vậy nên… nếu đó là Chu Chúc, thì hình như anh không có phản kháng lại.
Ngay lúc này, cậu đang co ro trên giường, người quấn chăn bông nhưng vẫn thấy hơi lạnh, chỉ lộ ra mỗi cái đầu nhỏ. Thôi Phùng nhìn cậu, do dự một lúc, sau đó anh nắm lấy góc chăn, nhẹ nhàng nhấc lên một khoảng nhỏ.
Tốt, rất tốt! Chu Chúc đã bị anh hôn rồi…
Chuyện này không thể gọi trợ lý đến xử lý được. May mà bây giờ vẫn còn sớm, nhưng cứ thế gọi cậu dậy cũng không tốt. Ngẫm lại tối qua anh đã tắm rửa sạch sẽ cho Chu Chúc, nên giờ cậu không bị sốt, còn sau đó…
Anh lại nhẹ nhàng nằm xuống giường.
Đúng rồi, nằm xuống, phải ngoan ngoãn nào. Thế là, Thôi Phùng nằm thẳng trên giường, chắp tay trước ngực. Mà đúng lúc này, Chu Chúc cảm giác anh đã quay lại nên sấn tới, dán chặt vào anh, ôm cánh tay anh tiếp tục ngủ.
Dòm bộ dáng cậu như vậy, anh gắng kìm chế khoé môi đang cong lên của mình, im lặng suy nghĩ.
Bây giờ phải làm sao đây? Anh nghĩ mình nên chịu trách nhiệm với Chu Chúc. Nhưng chịu trách nhiệm thế nào?
Kết hôn với Chu Chúc? Đương nhiên rồi, với lại càng sớm càng tốt, hay là chút nữa bọn họ đến cục dân chính đăng ký kết hôn luôn?
Thôi Phùng bắt đầu tìm kiếm cục dân chính gần đây trong đầu. Nhưng bọn họ mới quen nhau hôm qua, còn chưa trở thành bạn bè, còn chưa yêu đương, nhỡ đâu Chu Chúc không đồng ý thì phải làm sao?
Tuy nhiên, anh có thể viết đơn trước, nhất định anh sẽ cưới Chu Chúc, sẽ mang lại một chút cảm giác an toàn cho cậu.
Vả lại, Thôi Thị cũng nên phát triển ở giới giải trí rồi. Nên Chu Chúc sẽ chuyển đến công ty dưới trướng anh, do công ty ban đầu của cậu quá tệ, cậu mất tích rồi mà bọn họ cũng không đi tìm người.
Vậy tuần trăng mật nên đi đâu? Đi đảo nhiệt đới, hay là ngắm chim cánh cụt ở Nam cực hoặc đi khám phá sao hoả? Chu Chúc trông có hơi yếu đuối, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, tốt nhất vẫn nên đi sao hoả, quyết định hưởng tuần trăng mật ở đó đi, để cậu lựa chọn.
Đúng rồi, nếu kết hôn thì phải thông báo với ban hội đồng, không thì mấy lão già đó lại bàn tán không hay. Còn phải chia cổ phần cho Chu Chúc nữa, cậu cũng phải có tiền.
Vậy phòng cưới đặt ở đâu? Căn nhà bây giờ của anh quá nhỏ, với lại đã ở vài năm rồi nên đã cũ. Lâu đài ở ngoại ô cũng được, nhưng không kịp thời gian để trang trí, vẫn là nên mua một cái mới vậy.
Còn phải chú ý đến khu trường học nữa. Nếu sau này sinh con, có thể đưa con đi học luôn, mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, cấp ba, còn cả đại học nữa. Ít nhất phải mua năm căn. Nếu còn muốn chuyển trường chắc sẽ phải mua thêm mấy căn nữa.
Có cần gửi kẹo cưới đến công ty cho mọi người không? Đương nhiên có rồi! Mỗi người một túi lớn, anh nhớ trước đây Chu Chúc mới làm đại diện cho một hãng điện thoại, vậy thêm một chiếc điện thoại nữa.
Tổ chức đám cưới kiểu Trung Quốc hay phương Tây? Chu Chúc thích cái nào hơn? Cá nhân anh thích phong cách truyền thống hơn, anh là một người đàn ông truyền thống thích chăm lo cho gia đình, anh sẽ đối xử tốt với cậu. Nếu tổ chức đám cưới kiểu truyền thống thì không thể dùng nhẫn kim cương rồi, có thể mua một đôi vòng vàng thật to…
Đợi một chút, anh cần phải tiết chế hơn một chút.
Đợi chút nữa Chu Chúc tỉnh lại, nhất định sẽ rất hoảng loạn, nếu đến anh cũng hoảng hốt, cả hai cùng hoảng thì làm được việc gì chứ?
Bĩnh tĩnh, tiết chế lại.
Thôi Phùng tự nhủ trong lòng, nhưng Chu Chúc lại tiếp tục áp sát vào cánh tay anh, khiến tim anh đập như trống. Rồi lúc anh đang suy nghĩ, đột nhiên cậu “hừ hừ” hai tiếng. Tức thì anh tỉnh táo lại, quay đầu nhìn cậu.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Cậu ôm lấy cánh tay anh, dụi mặt vào đó rồi ngơ ngác ngẩng đầu lên, thì thầm: “Tốt quá, tôi đã là chó thành tinh rồi…”
Có thể biến thành người ra ngoài kiếm tiền nuôi chủ nhân.
Khoảnh khắc Chu Chúc và Thôi Phùng chạm mắt nhau, cậu lập tức tỉnh táo, hai mắt trợn tròn.
“Anh, anh, anh…” Chu Chúc nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường, nói năng ấp úng, không biết mình đang ở đâu. Chợt, cậu ôm lấy eo mình rồi lại nằm xuống giường.
Mà Thôi Phùng đã vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Chu Chúc, sao thế?”
Anh còn dám hỏi?
Sắc mặt Chu Chúc tái nhợt, yếu ớt nói: “Đau…”
Thôi Phùng thăm dò cậu, hỏi: “Để tôi xem xem?”
“Xem…” Chu Chúc giơ tay kéo chăn bông lại: “Xem cái rắm ấy! Anh tránh ra đi!.”
Nhưng anh lại bảo: “Giọng cậu cũng vỡ rồi.”
“Anh còn dám nói.” Chu Chúc trùm chăn che lại cả người mình. Giống như một con ốc sên nhỏ vậy, co rúm vào trong.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Thôi Phùng không còn cách nào khác, chỉ đành ngồi cạnh vuốt vuốt cái chăn, coi như an ủi: “Cậu đừng khóc nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Chu Chúc trốn trong chăn, nghe thế thì mặt đỏ hơn gấc.
Không được, không được, không được căng thẳng như vậy! Sẽ bị xem thường mất!!
Cho dù cậu không phải là bậc thầy trong tình yêu, nhưng cũng không thể hèn nhát như vậy được.
Dù sao ngủ cũng đã ngủ rồi…
Thôi Phùng đang “gõ cửa” bên ngoài chăn, thấp giọng hỏi: “Chu Chúc, cậu còn ở đó không?”
Cậu hạ chăn xuống, thò đầu ra ngoài: “Chuyện tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, cả hai chúng ta đều bị chuốc thuốc…”
Thôi Phùng rũ mắt xuống, chăm chú lắng nghe cậu nói: “Ừm.”
“Tôi… tôi sẽ không nói ra ngoài, anh cũng không được nói ra ngoài đâu.”
“Ừm.” Thôi Phùng cau mày, không nói thì làm sao kết hôn đây?
Chẳng lẽ Chu Chúc không muốn cưới anh sao?
Không! Người đàn ông truyền thống không chịu nổi đả kích này!
“Trong túi áo tôi có hai trăm tệ, anh có thể giúp tôi đi mua thuốc được không?” Chu Chúc chắp hai tay lại, nhìn anh với đôi mắt long lanh.
“Được.” Thôi Phùng xoa đầu cậu: “Vậy tôi đi mua thuốc, cậu ở đây đợi tôi, ngủ chút nữa đi.”
“Ừm.”
Rồi anh xuống giường, mở tủ quần áo, lấy ra một bộ vest mặc vào, lại biến thành bộ dạng lịch lãm tuấn tú. Mà Chu Chúc nhìn bóng lưng anh, nhận thấy tấm lưng rộng của anh xuất hiện vài vết xước.
Thế là cậu giơ móng tay lên xem thử, đây không phải là vết cậu để lại đấy chứ?
Thôi Phùng không lấy bộ đồ ướt mà Chu Chúc ném xuống đất vào tối qua, anh chỉ bỏ nó vào giỏ quần áo bẩn trong phòng tắm, rồi lấy thẻ của mình.
“Tôi đi mua thuốc, tiện đi mua chút đồ ăn sáng, cậu có muốn ăn gì không?”
Chu Chúc gật đầu: “Xíu mại, quẩy chiên, sữa đậu nành, bánh bao thịt bò, thạch hoa quả, soCoca, khoai tây chiên…”
Lúc đầu, cậu còn đang nói về bữa ăn sáng đúng nghĩa, nhưng càng về sau lại càng không liên quan.
Là một minh tinh, công ty Chu Chúc luôn có yêu cầu cao với việc quản lý cơ thể của cậu, cậu đã muốn ăn vặt từ rất lâu rồi.
Thôi Phùng vuốt lại tóc mái rơi trước trán: “Được, tôi đi mua.”
“Ừm.” Chu Chúc gật đầu, đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, anh là ai thế?”
Nhỡ sau này anh bỏ chạy, Chu Chúc lại không tìm được người.
Thôi Phùng quay đầu, đáp một tiếng: “Thôi Phùng.”
“Ồ.” Chu Chúc gật đầu: “Sếp Thôi, tôi là Chu Chúc.”
“Tôi biết.”
Thôi Phùng ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò cậu ngoan ngoãn đi ngủ, không được đi lại, không được mở cửa cho người lạ.
Chu Chúc: Tôi có cảm giác như được bố chăm sóc, đúng là ông chủ mà.
Cửa vừa đóng lại, Chu Chúc bèn ôm mông nằm sấp dưới chăn. Bình tĩnh một lúc, cậu thấy cơ thể mình không còn khó chịu nữa, cậu lại quấn mình trong chăn, chậm rãi vặn vẹo.
Ở đầu giường có danh thiếp của Thôi Phùng, Chu Chúc tiến tới, cần tấm danh thiếp màu đen lên xem.
[Thôi Phùng]
[Chủ tịch tập đoàn Thôi Thị]
Chu Chúc: “?!”
Hình như cậu đã nghe qua ở đâu rồi.
Cậu lại lấy chiếc ipad trên chiếc tủ cạnh giường. Đây là khách sạn cao cấp, còn có cả máy tính bảng đấy. Rồi cậu mở trình duyệt ra, tìm kiếm tên Thôi phùng.
Chu Chúc: !!!