Máy tính bảng rơi xuống giường, còn Chu Chúc thì ngã xuống đất. Cậu hết sức rồi. Sau đó, cậu nhớ ra cậu đã từng thảo luận về sếp Thôi với Quý Dao. Lúc đó, cậu và Quý Dao lén dùng bình siêu tốc để ăn lẩu trong công ty, tin tức tài chính được chiếu trên TV, giới thiệu về chủ tịch tập đoàn Thôi Thị.

Chu Chúc vừa gắp miếng thịt cuối cùng vào miệng, vừa nói với vẻ mặt mếu máo: “Ước gì được ăn bám sếp Thôi thì tốt quá.”

Quý Dao cạn lời: “Tỉnh lại đi! Anh đừng nằm mơ nữa, sắp phải luyện tập rồi. Người muốn bám theo người ta xếp hàng dài đến Pháp, làm gì tới lượt cậu?”

Chu Chúc khịt khịt mũi, đáp: “Cho người bay sang Pháp xếp hàng mua cho tôi một chai nước hoa đi.”

Ai mà ngờ được, cậu lại ngủ với người trong ngành… Ô, không phải, người đàn ông ngoài ngành quyền lực nhất chứ?

Chu Chúc ngã xuống giường, cậu nên đòi tiền? Hay đòi tài nguyên?

Hay là làm giống nam chính trong tiểu thuyết cổ đại, giả vờ mình là một đóa hoa trắng lớn lên trong bùn lầy, không dính một vết nhơ, coi thường quyền lực và tiền tài, lấy ra hai trăm tệ, ném xuống trước mặt Thôi Phùng, nói với anh ấy, chúng ta đã đã giải quyết xong rồi.

Đương nhiên không thể cứ thế mà xong được. Sếp Thôi sẽ bị cuốn hút bởi tính cách cá tính của cậu, nghĩ rằng “người đàn ông này thật thú vị”, rồi bắt đầu cuộc sống khó coi “em chạy anh đuổi”.

Nhưng như vậy rất có khả năng sẽ bị sếp Thôi đuổi giết. Với lại, cậu làm sao có thể khinh thường quyền lực và tiền tài được? Thứ cậu yêu nhất là tiền mà, vả lại kỹ năng diễn xuất của cậu không tốt.

Không sao cả, lấy tiền trước đã!

Chu Chúc hít một hơi thật sâu, bò lên giường, mất đến hai mươi phút mới có thể từ từ đi vào phòng tắm, tìm thấy chiếc áo khoác hôm qua mình đã mặc.

May mà cậu đã chuẩn bị từ trước, mỗi lần ra ngoài tham gia tiệc, mặc dù đã đưa điện thoại giao cho trợ lý nhưng cậu vẫn luôn để hai trăm tệ phòng lúc khẩn cấp trong túi áo khoác.

Áo khoác của Chu Chúc đã nhăn nhúm, bên trên còn có vết bẩn kì lạ gì đó. Cậu cau mày, đưa áo khoác ra xa, lấy trong đó hai trăm tệ rồi vứt chiếc áo đi. Sau đó, cậu nắm chặt số tiền, vừa chuẩn bị rơi đi thì thấy bản thân mình trong gương.

Đợi một chút, cái người “toàn thân đầy thương tích” này là ai?

Chu Chúc nhéo eo mình, không nhịn được mà kêu lên, đau. Có phải sếp Thôi có sở thích đặc biệt gì đúng không? Đau quá đi.

Quay trở lại giường, cậu để hai trăm tệ lên bàn cạnh giường, sau đó tiếp tục cuộn mình trong chăn.

Cậu lăn lộn trên giường, nghĩ ngợi lung tung: “Phải làm sao đây? Làm sao đây?”

Lúc Thôi Phùng quay lại đã thấy cảnh tượng này. Chu Chúc ôm lấy chăn, nhẹ nhàng lăn lộn trên giường, không cẩn thận suýt nữa ngã khỏi giường. Thế là anh vội đặt đồ xuống, đỡ cậu dậy.

Anh buồn bã nhìn cậu, khẽ hỏi: “Đau đến vậy sao?”

Chu Chúc đau đến nỗi lăn lộn, đáng thương quá. Nhưng không biết cậu đang nghĩ gì mà ngại ngùng nhìn anh. Cậu không biết phải làm sao để hoà hợp với ông chủ giàu có này.

Thôi Phùng kéo cậu ra khỏi chăn, nói: “Tôi mua thuốc rồi, để tôi giúp cậu bôi.”

“Ừm.” Chu Chúc ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn sếp Thôi.” 

“Không có gì.”

Thôi Phùng giúp cậu bôi thuốc, cổ tay, mắt cá chân, cả eo đều bị thương nặng. Còn có một nơi khác…

Chu Chúc có chút xấu hổ, đề nghị: “Hay là đi vào phòng tắm?”

“Được.” 

Cậu vừa định đứng dậy thì anh đã nhấc chân cậu lên, bế cậu đứng dậy.

Chu Chúc: Mất mặt quá.

Anh đặt cậu lên bồn rửa mặt, Chu Chúc đưa tay về phía anh. Thôi Phùng lấy thuốc mỡ, bóp ra ngón tay anh.

Chu Chúc: “?”

“Cho tôi.”

Thôi Phùng: “?”

“Được rồi, bây giờ không được, bây giờ phải bôi thuốc.”

Chu Chúc: “??” 

“Tôi nói không phải nói cái “cho” đó, mà là anh đưa thuốc cho tôi.”

Thôi Phùng: “???”

“Để tôi, sao cậu tự bôi được?”

Chu Chúc: “???”

“Vừa nãy tôi nói là “tự tôi, một mình, ở trong phòng tắm, bôi thuốc”.”

Thôi Phùng: “???”

“Rõ ràng cậu nói là ở trong phòng tắm tôi giúp cậu bôi thuốc.”

“...”

Thôi Phùng giữ cổ chân cậu, nhấc chân cậu lên: “Đừng cử động.’

Sau khi bôi thuốc xong, Chu Chúc ngồi trên ghế sofa mềm mại, ăn bữa sáng anh đem đến. Anh thực sự đã mua tất cả, không chỉ sữa đậu nành, mà còn có thạch trái cây cậu thích.

Thôi Phùng ăn cùng cậu một chút, nhưng trong lòng rõ ràng đang bất an. Sau một lúc âu, cậu vẫn chưa nhắc đến chuyện kết hôn, xem ra cậu thật sự không muốn kết hôn cùng anh.

Anh mím môi, quyết định trực tiếp nói với cậu: “Chu Chúc, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”

“Hửm?” Chu Chúc đang cúi đầu uống sữa đậu nành, ngẩng đầu lên có chút khó hiểu nhìn anh: “Không… không sao đâu, không phải đã nói rồi sao? Anh không nói, tôi không nói, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Chủ tịch Thôi Phùng tức giận: “Sao lại có thể xem như không có chuyện gì chứ?!”

“Vậy, vậy…” Chu Chúc vội vàng uống sữa đậu, có chút căng thẳng: “Anh cần tôi bồi thường sao? Tôi không có tiền, tôi chỉ có đúng hai trăm tệ.”

Bồi thường gì chứ? Thôi Phùng siết chặt nắm tay.

Tên ngốc Chu Chúc này! Cậu bị người khác chiếm tiện nghi mà vẫn làm như không có chuyện gì, còn muốn bồi thường cho người ta.

Giọng điệu Thôi Phùng có chút nguy hiểm: “Cậu với người khác đều là như vậy sao? Làm xong thì coi như không có chuyện gì xảy ra? Cậu khá thành thục đấy.”

Chu Chúc: “???”

“Anh có thể xúc phạm tiền của tôi, nhưng không được xúc phạm tôi. Tôi làm gì có người nào khác chứ?” Chu Chúc nhìn xung quanh: “Ở đâu, ở đâu hả? Ở đâu có người khác? Với lại, tôi chỉ là một minh tinh nhỏ, anh là một chủ tịch chắc hẳn phải thành thục hơn chứ? Hửm? Anh không có ý định đưa tôi hai mươi triệu à?”

Sắc mặt Thôi Phùng tối sầm, nói: “Hai mươi triệu?”

Chu Chúc sửng sốt, hỏi lại: “Sao? Đến hai mươi triệu anh cũng không cho tôi sao? Tiền thuốc men, tiền tổn thất tinh thần chắc cũng tầm đấy thôi?”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Thôi Phùng nắm chặt nắm đấm, khớp xương cọ xát kêu rắc rắc: “Cậu chỉ cần hai mươi triệu?”

Cậu không muốn kết hôn với tôi? Đúng là một ngôi sao nhỏ lăng loàn! Hoàn toàn không phải đoá hoa trắng trong lòng anh!

Nhân cách minh tinh nhỏ đã sụp đổ, bộ lọc fan -1

Chu Chúc không bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ cưới anh, cậu cắn một miếng xíu mại, nhoàm nhoàm. Đã nói đến thế rồi, Thôi Phùng cũng không nhắc đến chuyện kết hôn nữa, chỉ nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Cậu chỉ “hừ” một tiếng, rõ ràng là không tin, tiếp túc nhai nhồm nhoàm. Sếp Thôi hẹp hòi như vậy, chưa cấm sóng cậu là may lắm rồi, ngay cả hai mươi triệu cũng không cho cậu. Chẳng lẽ cậu còn mong anh ta sẽ đưa tài nguyên cho mình sao?

Chu Chúc nuốt miếng xíu mại trong miệng xuống, đột nhiên thấy có chút nghẹn, vội vàng vỗ ngực, uống một ngụm sữa đậu nành, kết quả lại bị sặc.

“Khụ khụ…”

Thôi Phùng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn minh tinh nhỏ, không thèm để ý đến cậu.

Thôi, cậu đã ho một giây, mặt cũng đỏ bừng lên rồi, trừng phạt như thế là đủ rồi, chắc là cậu đã biết sai. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chủ tịch xót thương giơ tay lên vỗ nhẹ lưng Chu Chúc.

Chu Chúc ăn xong bữa sáng, lại được đưa trở lại giường nghỉ ngơi, cậu mượn điện thoại của Thôi Phùng gọi điện cho trợ lý. Cậu mơ hồ nhớ lại số điện thoại của trợ lý, bấm gọi: “Alo…”

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói lo lắng của trợ lý vang lên: “Chúc Chúc, cậu không sao chứ?”

Chu Chúc hắng giọng, đáp: “Tôi không sao.”

“Tôi nói cậu nghe, tối qua có một minh tinh đã đánh thuốc mê vào tháp sâm panh, có nhiều người bị trúng thuốc lắm.”

“Hả?” Chu Chúc bật chế độ ăn dưa, ôm lấy gối hỏi: “Chuyện gì?”

“Mấy ngày trước minh tinh đó bị cướp mất hợp đồng người phát ngôn, càng nghĩ càng tức thế là lén lẻn vào, muốn giăng lưới, bắt một hai nhà đầu tư.”

Vẻ mặt Chu Chúc tỏ rõ sự phức tạp: “Cậu ta bắt được một hai con rồi à? Hay là cả trăm con rồi?”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Đúng vậy, rất nhiều người bị trúng thuốc! Thậm chí cả xe cấp cứu cũng đến.” Trợ lý hỏi: “Cậu đi đâu đấy? Tôi đi khắp nơi tìm cậu, gọi cho cậu cả đêm.”

“Điện thoại của tôi không phải ở chỗ cậu sao?”

“...Tôi quên mất.”

“Tôi đi vệ sinh sau đó thấy không ổn lắm nên đi thang máy lên tầng năm, về phòng của mình rồi.”

Nửa trước là thật, nhưng nửa sau thì… Cậu không lên tầng năm mà là tầng chín. Chu Chúc nói dối mà mặt không biến sắc. Chỉ có Thôi Phùng ngồi bên cạnh đang xoa xoa eo cho cậu lại đen mặt.

Đang ở với anh mà khó nói vậy sao? Chẳng lẽ vừa ra khỏi phòng là bọn họ sẽ không còn quan hệ gì nữa sao?

Trợ lý nói: “Tôi có gõ cửa nhưng cậu đâu có bên trong đâu.”

Chu Chúc tự tin đáp: “Tôi đã không tỉnh táo, làm sao có thể mở cửa cho cậu được? Nhỡ là người xấu thì sao?”

“Cũng đúng. Vậy bây giờ cậu vẫn đang ở biệt thự Minh Châu à? Tôi tới đón cậu.”

“Cậu về rồi à?”

“Bị đưa đến đồn cảnh sát lấy lời khai rồi.”

“Ồ, vậy cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai hẵng đến đón tôi. Dù sao hai ngày tới cũng không có lịch trình gì.’

“Được.”

Bộ dạng hiện tại của Chu Chúc, vừa ra ngoài sẽ bị người khác chú ý, nếu như bị tay săn ảnh nào đó chụp lại được thì toi rồi, vẫn nên nghỉ ngơi thêm thôi. Chu Chúc định cúp điện thoại, trợ lý đột nhiên lại nói: “Đúng rồi, Chúc Chúc. Cậu còn nhớ người đàn ông mặc vest hôm qua chúng ta thấy không?”

“Hửm?”

“Người ngồi trên sofa đó.” Trợ lý nói: “Sau đó tôi đã hỏi sếp, hoá ra anh ta là chủ tịch của tập đoàn Thôi Thị. Anh ta trông rất trẻ, rất có tiền.”

Chu Chúc cười cười: “Ha ha… vậy sao?”

“Đáng tiếc quá! Chưa nhìn đủ anh ta đã đi rồi.”

“Ha ha…”

Chu Chúc chớp chớp mắt, bây giờ bên cạnh cậu không phải là sếp Thôi mà cậu đã nhìn vào đêm qua sao. Sáng nay vừa mở mắt đã thấy anh rồi. Phải nói là cái phúc này, cậu cũng rất muốn đấy, ha ha.

Trợ lý tiếp tục nói: “Nếu cậu quyến rũ được sếp Thôi, vậy thì cậu không cần đến mấy buổi tiệc rượu như vậy với ông chủ nữa đâu. Tối qua cái tên Lưu kia chạm vào tay cậu, sau khi cậu rời đi, ông ta còn tìm đến tôi, kinh tởm chết đi được.”

“Nếu đêm qua cậu với sếp Thôi trời xui đất khiến lại va vào nhau, vậy tôi phải bám vào cậu thôi.”

Trong khi trợ lý đang suy nghĩ về tương lai, Thôi Phùng lại rũ mắt nhìn Chu Chúc ngồi bên cạnh với ánh mắt khó hiểu.

May mà cậu vội vàng ngăn cản trợ lý: “Bớt lại! Cậu không được vô lễ với sếp Thôi! Lôi ra ngoài, vả miệng!”

Trợ lí tưởng cậu chỉ đang đùa, vui vẻ nói: “Đừng mà! Cậu Chúc của sếp Thôi, tôi không dám nữa đâu. Lão nô đã hầu hạ cậu Chúc nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao…”

Chu Chúc :) 

Không thể cứu nổi nữa!

Cậu cúp điện thoại, quay đầu nhìn Thôi Phùng: “Sếp Thôi, tôi không cố ý đâu, là cậu ta cố ý.”

Nào ngờ anh chỉ khẽ gật đầu: “Ừm.”

Chu Chúc leo lên giường, hai tay ôm mặt: “Nghĩ cho danh tiếng của chúng ta, tốt nhất chúng ta nên nghỉ ngơi ở đây vài ngày rồi hẵng đi.”

Thôi Phùng mặt không biến sắc, đáp: “Ừm.”

Cậu trưng ra vẻ mặt đáng thương nhìn anh: “Làm phiền anh rồi sếp Thôi, sau khi ra ngoài tôi sẽ trả tiền phòng lại cho anh.”

Nghe vậy, anh điềm nhiên đáp: “Không cần.”

Chu Chúc quay đầu lại, bĩu môi, đúng là chủ tịch lạnh lùng. Thật ra Thôi Phùng chỉ đang nghĩ kế sách, tại sao cậu không muốn kết hôn với anh? Làm sao để cưới được cậu đây?

Anh là một người đàn ông rất có trách nhiệm, anh không thể giống Chu Chúc được, không thể coi như sự việc chưa từng xảy ra, càng không thể đưa cậu hai mươi triệu rồi đuổi đi.

Ít nhất phải một trăm triệu!

Đột nhiên, Chu Chúc nhớ ra gì đó, đứng dậy: “Đúng rồi, sếp Thôi. Vết thương sau lưng anh có cần bôi thuốc không?”

Do phía sau lưng Thôi Phùng toàn là vết trầy xước. Cậu lại nhìn móng tay mình, vì để tiện lột vỏ quả nên cậu không cắt ngắn móng tay.

Thôi Phùng đáp lại một tiếng, quay người lại ngồi ngay ngắn trước mặt cậu. Thế là Chu Chúc lấy thuốc ở đầu giường bôi cho anh.

Nghĩ tới dáng vẻ mình trong gương, cậu không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự không có sở thích đặc biệt nào sao?”

Thôi Phùng nghẹn họng, không trả lời.

Anh không có, anh không hề có, chỉ là kỹ năng kém thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play