Ở trên xe, Thôi Phùng thầm siết chặt tay. Anh biết những quy tắc này của làng giải trí, nhưng không ngờ Chu Chúc cũng phải đối mặt với những điều này.
Nếu thật sự gọi Chu Chúc đến đó...
Nhắm mắt lại dụi dụi lông mày, anh không thể nghĩ ra cảnh tượng đấy.
Anh rất thích Chu Chúc, nhưng... không đến mức động vào quy tắc ngầm như thế.
Một lát sau, Thôi Phùng bật điện thoại lên, khởi động lại hệ thống đã lâu không xài vì chương trình tuyển chọn đã kết thúc.
Sau khi mở ra, anh phát hiện bây giờ có rất nhiều fan của Chu Chúc. Họ sẽ giúp cậu chỉnh sửa ảnh, tham quan trường quay, tặng quà, phát triển các ứng dụng icon phiên bản Q và các emoji Chu Chúc dễ thương.
Và đến khi Thôi Phùng nhận thức được những điều đó, anh đã tải xuống rồi.
Nếu đã tải xuống thì chi bằng sử dụng chút đi.
Các ông trùm kinh doanh đang chịu rất nhiều áp lực, họ đều có những cách khác nhau để giải tỏa căng thẳng.
So sánh với họ thì cách của Thôi Phùng rất yên bình rồi.
Anh nghĩ, anh chỉ muốn giảm bớt áp lực thôi.
Vả lại, Chu Chúc và Thôi Phùng giống như hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau.
Thỉnh thoảng, họ chỉ biết được một chút tin tức truyền miệng của người kia, ngoài ra không có gì khác.
Cho đến một vài năm sau.
Năm hai mươi ba tuổi, Chu Chúc đã là một ngôi sao nổi tiếng rồi. Và tối nay, công ty sắp xếp cho cậu tham dự một bữa tiệc tối.
Tất nhiên, đây không phải cậu muốn đi mà là bị công ty mang ra để khoe khoang.
Nhìn đây! Đây là tài năng được trau dồi bởi công ty chúng tôi!
Nhưng vốn dĩ, vai trò ban đầu của cậu là làm nền cho mấy vị con cưng. Nào ngờ, giờ đây cậu là người nổi tiếng nhất!
Tuy nhiên, nhiêu đó đủ để thấy rằng tính chuyên nghiệp của công ty chúng tôi cũng như người quản lý khi đào tạo các thực tập sinh vượt qua thách thức. Vậy nên, các nhà đầu tư rót vốn vào công ty chúng tôi không sai chút nào đâu!!
Bấy giờ, Chu Chúc ngồi trong xe, vẫn mỉm cười hỏi: “Ông có chắc nhóm nhà đầu tư đó sẽ thích tôi không?”
Cô trợ lý nhỏ giúp cậu sửa tóc lần cuối: “Khoan… Ây, ông chủ xuống xe rồi, cậu xuống nhanh lên!”
“Được.” Chu Chúc và trợ lý nhỏ đi theo ông chủ, cùng ông ta tiến vào sảnh tiệc.
Ông chủ lấy một ly rượu sâm banh từ người phục vụ, dẫn họ vào thế giới của các nhà đầu tư.
Mà Chu Chúc bắt chước ông ta, cầm ly rượu và nở nụ cười dịu dàng.
Ông chủ nói về việc hợp tác với các nhà đầu tư. Thi thoảng, cậu sẽ bị ông ta kéo đến đấy, phải treo lên điệu cười tươi tắn, chào hỏi những người đó.
Hầu như cậu chỉ cần đi theo phía sau ông chủ, làm một chiếc bình hoa ngoan ngoãn.
Đột nhiên, trợ lý nhỏ khẽ chạm vào khuỷu tay cậu: “Chúc Chúc, anh nhìn xem, kia là ai thế?”
“Hả?” Chu Chúc nương theo ánh mắt của cô ấy, quay đầu lại nhìn.
Rồi chỉ thấy giữa bữa tiệc tùng sôi nổi, người người áo quần ngát hương là một người đàn ông mặc vest đen quý phái. Trong khi có rất nhiều người đang đứng nói chuyện làm ăn và lôi kéo quan hệ, riêng anh ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng nhìn sảnh tiệc.
Chu Chúc lắc đầu, đáp: “Tôi cũng chưa từng thấy.”
Trợ lý suy nghĩ một lát: “Tôi biết! Anh ấy...”
Trước khi cô ấy kịp nói xong, Chu Chúc đã bị ông chủ kéo đi.
“Chu Chúc, mau đến đây, vị này là sếp Lưu.”
Cậu lại mỉm cười, nhận lấy ly sâm banh, bước lên phía trước: “Xin chào.”
Vốn dĩ, Thôi Phùng không muốn đến, nhưng anh không chịu nổi lời mời ân cần của đối phương, vì vậy mới đến đây.
Và đúng như anh tưởng tượng, Chu Chúc còn đẹp trai hơn cả trên màn ảnh. Vả lại, nom cậu vừa hiền lành lại lịch sự. Rất giống với đóa hoa nhỏ màu trắng…
Mà mấy lão chủ tịch kia đều thích kiểu người như thế cả.
Thôi Phùng quan sát Chu Chúc một lúc, anh thấy tên giám đốc Lưu kia thật sự muốn chạm vào tay Chu Chúc!
Thế rồi, anh ra hiệu với trợ lý của mình, nhưng trước khi trợ lý bước tới thì Chu Chúc đã lùi lại một bước. Cậu mỉm cười nói gì đó với bọn họ, sau đó cậu nhờ người phục vụ chỉ mình hướng của nhà vệ sinh.
Bấy giờ, Thôi Phùng nới lỏng cà vạt, đột nhiên anh cảm thấy có gì đó không ổn. Anh nói với trợ lý rồi đứng dậy đi về hướng thang máy chuyên dụng.
Bên kia, Chu Chúc đã trốn vào nhà vệ sinh, cậu bật vòi nước, rửa tay, rửa mặt lần nữa.
Nhưng có lẽ hệ thống thông gió của sảnh tiệc kém nên không khí nóng lạ thường. Đặc biệt là ly rượu trong tay cậu, cậu càng uống càng thấy nóng.
Chu Chúc lại rửa mặt, nới lỏng cà vạt rồi hít sâu một hơi. Tuy nhiên, cậu vẫn thấy rất nóng.
Cậu chỉnh lại tâm trạng của mình một phen, cởi áo khoác, vắt lên cánh tay rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh, định ra ngoài hóng gió.
Nhưng ngay khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cậu đã đụng phải một minh tinh nhỏ đang ôm một nhà đầu tư khác, chuẩn bị lên lầu.
Nên cậu tình cờ nghe thấy giọng nói ngọt ngào phát ớn của người đó: “Vậy em sẽ trò chuyện với sếp Lưu nhé.”
Chu Chúc: “?!!”
Một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu cậu.
Không thể nào? Ông chủ sẽ không giao cậu cho các ông sếp phải không?
Giúp tôi với!
Chu Chúc nhanh chóng trốn vào nhà vệ sinh. Chết rồi! Cậu phải làm sao bây giờ?
Cậu sờ sờ túi quần mình, sực nhớ mặc vest mà nhét điện thoại vào thì khá khó coi nên cậu đã đưa cho trợ lý nhỏ, vừa rồi không mang theo.
Khi Chu Chúc lần nữa thò đầu ra, cậu quyết tâm chống lại số phận này.
Cậu phải chạy!
Nhưng biệt thự này hẻo lánh, nếu cậu chạy ra ngoài, chỉ sợ sẽ chết bên ngoài.
Đúng rồi! Có phòng phía trên biệt thự Minh Châu, do bọn họ phải ở đây một đêm.
Chu Chúc lại sờ sờ túi, trước khi cậu vào biệt thử, ông chủ chết tiệt đã đưa cho cậu chìa khóa phòng.
Bây giờ nghĩ lại, cậu mới nhận ra ông chủ rõ ràng đã cố ý làm điều đó. Đưa cậu thẻ phòng, rồi thông đồng với người khác để cậu phải chung phòng với một tên giám đốc nào đấy.
Chu Chúc ngửi ngửi, lấy áo khoác vest che người mình lại rồi đi thẳng vào thang máy.
Cậu nhấn nhiều nút thang máy cùng một lúc, nhưng thời gian đã trôi qua được một lúc mà thang máy vẫn ở trên lầu.
Cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, Chu Chúc có chút lo lắng: “Nhanh lên! Nhanh lên nào! ”
Đột nhiên, có một tiếng “ding dong” vang lên, cái thang máy bên cạnh đã dừng lại.
Nhìn nó, Chu Chúc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy vào. Tuy nhiên, vì quá hấp tấp nên cậu không để ý tấm biển treo trên thang máy - “Chỉ dành cho khách VIP, đi thẳng lên tầng chín.”
Lúc cậu đi vào, thấy trong thang máy còn có một người khác.
Thế là, cậu chắp tay, cúi đầu chào anh: “Xin lỗi, tôi xin lỗi! Tình huống khẩn cấp!!”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Đến khi Chu Chúc quay đầu lại, cậu vội vã đóng cửa thang máy. ( truyện trên app tyt )
Lúc ngẩng đầu lên, cậu muốn nhấn nút của lầu năm do phòng cậu ở tầng năm, nhưng rồi cậu lại rơi vào trạng thái chết lặng.
Đợi đã... chờ một chút...
Tầng năm đâu rồi? Tầng năm đi đâu mất rồi? Đây là loại thang máy gì thế? Tại sao chỉ có hai nút “một” và “chín” vậy?
Thoắt cái, đôi mắt Chu Chúc trợn tròn vì kinh hãi. Sau khi chạm vào nút hai lần, cậu quay đầu lại vội vàng hỏi người kia: “Xin chào? Tôi không mơ đúng không? Mấy cái nút khác của thang máy đâu mất rồi? Mấy nút “hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám” giữa “một” và “chín” ở đâu vậy?”
Chu Chúc lo lắng đến mức sắp khóc: “Chết rồi! Mọi chuyện coi như xong rồi!! Mấy phim kinh dị đều như vậy cả, chúng ta sẽ chết trong thang máy!”
Mà bấy giờ, Thôi Phùng càng chắc chắn rằng thứ anh uống mới nãy không ổn lắm. Anh vừa bước vào thang máy chuyên dụng, mà người đã nóng bừng chẳng còn sức lực. Tới khi thang máy lên đến tầng chín, cửa thang máy mở ra, nhưng anh chưa kịp bước ra ngoài thì cửa thang máy đã đóng lại, một lần nữa đi xuống dưới.
Thôi Phùng hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm, cố hết sức giữ bình tĩnh.
Rồi khi cửa thang máy mở ra lần nữa, trước mắt anh là chú mèo Chu Chúc linh hoạt, cậu đi thẳng vào thang máy không chút ngần ngại. Cứ như thể cậu đang bị đuổi giết vậy! Nom cậu hốt hoảng đóng cửa thang máy, rồi sợ hãi hỏi tại sao thang máy này lại kỳ lạ như vậy.
Thế rồi, anh lẳng lặng thả lỏng bàn tay đang siết chặt của mình ra.
Nếu đây là Chu Chúc, vậy thì anh có thể dung túng cho cậu đi vào.
Chợt, cậu ngồi xổm dưới chân anh, kéo ống quần của anh, bất giác khóc nấc lên: “Chết rồi! Tôi nóng quá, không chịu nổi nữa... Ông chủ chết tiệt! Chờ tôi biến thành ma, tôi sẽ dọa ông ta đến chết mới thôi... Ưm...”
Nghe vậy, Thôi Phùng lại cố kéo ống quần của mình về. Nhưng không thể, vì vậy đành tiến lên phía trước và nhấn nút của tầng chín.
Thang máy bắt đầu đi lên.
Sau đó, anh suy nghĩ một lúc mới ôm lấy vai Chu Chúc, đỡ cậu đứng dậy: “Sao rồi?”
Tuy nhiên, cậu cương quyết không chịu đứng lên, cứ ngồi bệt dưới đất: "Không được! Nếu đứng lên tôi sẽ bị lộ mất... Tôi, tôi không phải kẻ biến thái! Tôi không cố ý đâu... Tôi chỉ là nóng quá, chắc là tôi bị bỏ thuốc rồi..."
Nghe cậu nói thế, Thôi Phùng mới dừng một chút, nhìn thoáng qua vị trí giữa hai chân cậu.
Mà Chu Chúc không muốn để lộ biểu hiện xấu hổ đó, cậu sợ rằng người ta sẽ mắng mình là kẻ biến thái.
Vì vậy, cậu che mặt kêu lên: "Không được nhìn!”
Thôi Phùng nắm cổ tay cậu, kéo cậu dậy: "Đứng lên đi. Không sao đâu.”
“Cái gì?" Chu Chúc bỗng dưng cảm giác được bàn tay lành lạnh của anh.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Rồi cậu lấy áo khoác che đi, nhưng chẳng hiểu sao đôi chân vẫn vô thức bước về phía anh.
“Tôi không phải biến thái, tôi không phải kẻ biến thái đâu…” Cậu vừa lẩm bẩm như thế, vừa rơi nước mắt, lén lút chạm vào người Thôi Phùng. Nom dáng vẻ của cậu khá là ấm ức. Cứ như thể, người bị sàm sỡ là cậu vậy.
Có lẽ do công dụng của thuốc mạnh quá, nên cậu không nhịn được nữa.
Mà dường như Thôi Phùng không khá hơn cậu là bao.
Trước đó, anh cố gắng nhẫn nhịn, chống lại công dụng của thuốc nên mới được như vậy. Ngờ đâu, Chu Chúc vừa chạm vào anh, anh gần như muốn giơ cờ trắng đầu hàng luôn rồi.
Chưa kể tay cậu hệt như một con cá nhỏ vậy! Cứ trượt tới rồi trượt lui trên người anh miết…
Hình như Chu Chúc cũng phát hiện ra điều gì đó, cậu khóc lóc hỏi: "Anh cũng bị bỏ thuốc?”
Thôi Phùng cố nặn ra một tiếng “ừ” từ trong cổ họng.
Rồi anh chắp tay sau lưng, đứng bất động. Đây vốn là tư thế nhẫn nhịn. Nhưng dòm nó khác nào anh đang tự dâng mình lên cho Chu Chúc đâu chứ.
Mà nghe thấy anh trả lời như vậy, cậu khóc càng lớn hơn: "Thôi rồi! Hai chúng ta đều bị bỏ thuốc… Vậy chẳng phải hai chúng ta sẽ chết trong thang máy sao? Sẽ nóng đến mức người tan thành một vũng nước, tràn ra bên ngoài…”
Càng nói, cậu càng bị mình dọa sợ gần chết, sau chót người mất sức, ngã đè lên người Thôi Phùng. Thế là anh đành lui về phía sau một bước, tựa trên vách tường của thang máy.
Tuy nhiên, người Chu Chúc vẫn đè lên người anh. Cậu ôm anh, vô thức sờ sờ thân thể mát lạnh ấy.
Dẫu Thôi Phùng cũng trúng thuốc, nhưng so ra thì anh có thể nhẫn nhịn tốt hơn cậu nhiều. Do vậy, nhiệt độ thân thể anh cũng lạnh hơn cậu một chút.
Anh cắn chặt răng, gắng sức chịu đựng.
Sao thang máy đi chậm vậy!
Mà vì sao Chu Chúc, đóa hoa trắng nhỏ nhắn lại nói nhiều như vậy? Tại sao lại giỏi quyến rũ người ta tới thế?
Thời gian dài đằng đẵng tựa như một thế kỷ đã trôi qua. Cuối cùng thì thang máy cũng tới tầng chín, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Ngay khi đó, Chu Chúc buông Thôi Phùng ra, chống hai tay lên vách tường thang máy.
So ra, vách tường kim loại này còn lạnh hơn cả người đàn ông kia nữa.
Thấy vậy, Thôi Phùng khựng lại một chút, sau đấy anh dứt khoát túm lấy gáy cậu, lôi cậu ra khỏi thang máy.
Thế rồi Chu Chúc lại quấn lấy anh, treo người lên thân thể người này.
Mở cửa phòng, đầu tiên anh đẩy mạnh cậu vào phòng tắm rồi tự mình khóa kỹ cửa phòng, phòng ngừa những người có ý đồ xấu đi vào.
Lúc này, Chu Chúc ghé người bên cạnh chậu rửa mặt bằng đá cẩm thạch, mở vòi nước, vốc nước lên mặt mình.
Khi tinh thần tỉnh táo hơn một chút, cậu vội vàng kéo Thôi Phùng lại, vẩy nước lên mặt anh.
Chu Chúc thở dốc, nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh…”
Thôi Phùng bước tới khiến cậu giật mình, nhanh lui về phía sau một bước.
Có lẽ do vòi nước quá nhỏ. Chu Chúc dần tỉnh táo lại, tay mau mắn đè ngực anh, đẩy anh vào trong phòng tắm.
Rồi một tiếng “rào" vang lên, luồng nước lạnh từ trong vòi hoa sen đổ xuống, tưới ướt cả hai người bọn họ. Thoắt cái, ai nấy đều ướt đẫm.
Chu Chúc cứ tưởng làm thế này thì bọn họ có thể bình tĩnh một chút, nhưng mà…
Có vẻ, họ không thể bình tĩnh nổi.
Thế rồi… Chu Chúc đột nhiên kiễng chân, ôm lấy cổ Thôi Phùng. Mà anh cũng siết lấy vòng eo cậu, hơi thở nóng bỏng phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Sau đấy, hai người đổi vị trí cho nhau, anh đè cậu lên tường.
Khi đấy, vòi hoa sen vẫn chưa tắt, đúng hơn là chưa kịp tắt.