Thôi Phùng - người lãnh đạo Tập đoàn Thôi thị, năm nay 24 tuổi. Do cái chết đột ngột của chủ tịch cũ, xung đột nội bộ của tập đoàn nên anh được yêu cầu chấm dứt việc học ở nước ngoài và trở về Trung Quốc để tiếp quản một mớ hỗn độn.

Đêm khuya, Thôi Phùng ngồi ở hàng ghế trước của máy bay, khoanh tay và nhắm mắt dưỡng sức.

Để chuẩn bị tinh thần sau khi trở về Trung Quốc có sức mà làm mọi việc.

Nhưng anh vẫn không thấy yên lòng chút nào, anh mở mắt, giơ tay nhéo mi tâm.

Một mình anh ngồi ở khoang hạng nhất của chuyến bay đêm khuya này. Mà tiếp viên thấy khách hàng phiền não, tận tình đưa cho anh một chiếc iPad và nói với anh rằng, hiện giờ bọn họ đang ở trong khu vực bay ngang nên có thể xem phim.

Vậy tốt hơn là ngồi muốn khô người, Thôi Phùng cảm ơn rồi cầm lấy iPad.

Máy tính bảng có một bộ phim đã tải xuống, anh bèn đặt nó lên bàn, đeo tai nghe lên rồi thản nhiên nhấp vào một cái.

Anh vừa xem vừa lim dim, coi như để giết thời gian. Nghe nói đây là tác phẩm mới của một đạo diễn nổi tiếng trong nước, nhưng thậm chí anh còn không nhìn rõ tên phim, chỉ biết có lẽ đó là một bộ phim về chủ đề vườn trường.

Nghe có vẻ lạ khi một đạo diễn nổi tiếng trong nước lại làm một bộ phim học đường.

Thôi Phùng khoanh tay rồi nhắm mắt lại, dần rơi vào giấc ngủ.

Không biết đã mất bao lâu, nhưng đột nhiên âm nhạc phát ra từ tai nghe lại trở nên nhẹ nhàng kèm theo tiếng chuông xe đạp.

Thế là Thôi Phùng vô thức ngước mắt lên. Và trong ánh sáng mờ mịt ấy, anh đã đánh mất cảnh giác, đâm sầm vào một đôi mắt sáng trong veo.

Khi ấy, Chu Chúc mười bảy tuổi, sau kỳ thi tuyển sinh đại học đã được đạo diễn Giang Ý Thành mời diễn, còn nhận được tiền lương và đóng vai chính của một bộ phim đầu tiên trong đời.

Cậu là bạn tốt của nam chính, đã chết sớm trong phim - Bạch Ánh Nguyệt. Người chỉ xuất hiện trong ký ức của nam chính và truyền cảm hứng cho nam chính tiếp tục tiến về phía trước.

Mà Chu Chúc không cần phải lên tiếng, cậu chỉ việc đứng ở đó đã là ánh trăng sáng trong lòng người.

Rồi đôi mắt của Thôi Phùng mở hẳn ra, nghiêm túc nhìn thiếu niên trên màn hình.

Ttiếc rằng, đây chỉ là một hồi tưởng của ký ức, nó sẽ sớm kết thúc thôi.

Anh mau mắn hạ mắt xuống, lại tiếp tục ngẩn ngơ.

Màn hình ký ức lóe lên ba lần, Thôi Phùng cũng ngước mắt lên đủ ba lần.

Cứ thế, thời gian bất giác trôi qua. Khi máy bay sắp hạ cánh, bộ phim vẫn chưa kết thúc.

Qua một lát nữa, tiếp viên hàng không sẽ đến lấy máy tính bảng. Vì vậy, Thôi Phùng bèn duỗi ngón tay ra vuốt qua màn hình.

Anh kéo thanh tiến trình đến cuối, xem cảnh hậu trường và danh sách đoàn làm phim.

Chu Chúc không có nhiều cảnh nên cậu không có trong credit, không có thứ hạng chính phụ, ngay cả vai diễn cậu đóng cũng không có tên chính thức.

Nhưng ánh mắt Thôi Phùng vẫn tìm kiếm từng chút một trong danh sách ấy. Và cuối cùng, anh cũng nhìn thấy một cái tên...

[Tiểu Bạch - Chu Chúc.]

Chu Chúc.

Thôi Phùng lẩm bẩm cái tên này mấy lần. Đúng thật là rất trắng!

Mà bên cạnh danh sách vẫn đang phát cảnh quay. Anh thấy “ánh trăng sáng lạnh lùng” đang cầm mấy nghìn tệ tiền lương, hét lên “yeah”, rồi cậu ôm lấy trợ lý tài chính đã gửi tiền cho cậu, nói người đấy là “người tốt”.

Nom cậu có sức sống hơn trong phim nhiều! Như thể đang sống lại vậy!

Thôi Phùng không nhịn được bật cười.

Vừa lúc tiếp viên đến, anh cũng tắt máy tính bảng và trả lại cho anh ta.

Sau đó, anh lại nhắm mắt và dưỡng sức lần cuối cùng. Khi bước xuống máy bay, anh thở dài một cái.

Có người đến đón anh tại đó, họ yêu cầu anh phải có mặt tại buổi họp của ban giám đốc luôn.

Mà ngày ấy, sắc mặt của anh vẫn điềm nhiên như cũ, người toát lên khí chất nhẹ nhàng và khoan thai. Anh đã từ chối ý kiến lập một chủ tịch khác của hội đồng quản trị. Cùng với số cổ phần trong tay, anh đã ngồi vững ở vị trí chủ tịch, trở thành vị chủ tịch trẻ nhất trong giới kinh doanh.

Dần dà, tập đoàn Thôi thị đã sống lại, mở ra một kỷ nguyên huy hoàng hơn.

Năm Chu Chúc mười bảy tuổi, cậu đã nhận được lương của bộ phim đầu tiên và trả học phí đại học.

Ngay khi cậu chuẩn bị bắt đầu cuộc sống đại học, một số công ty môi giới đã tiếp cận cậu.

Vốn dĩ, giới giải trí là sân khấu của những kẻ say đắm danh vọng và lợi ích. Nên tất nhiên, có rất nhiều điều khuất tất nằm trong đó.

Vì vậy, Chu Chúc do dự một lát, kiên quyết chọn một trong công ty trong số đó.

Cậu vẫn phải trả học phí! Còn phải ăn cơm nữa!

Cậu phải kiếm tiền!

Rồi Chu Chúc vào công ty môi giới với tư cách là một thực tập sinh. Cậu làm việc chăm chỉ để bù đắp kiến thức chuyên môn của mình. ( truyện trên app tyt )

Đến năm cuối cấp, cậu được công ty đóng gói đi tham gia chương trình tài năng.

Trước khi tham gia chương trình, quản lý đã chào hỏi các thực tập sinh của cùng một công ty. Người đấy vô cùng ân cần, nói riêng một câu cho Chu Chúc: “Dù sao cậu cũng vào công ty muộn, cậu có thể học được bao nhiêu là tùy vào năng lực của bản thân cậu. Cầm cự được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu! Còn nếu không có việc gì để làm, vậy hãy chăm sóc mấy bạn đồng hành với cậu đi.”

Chu Chúc nghe lời, khẽ gật đầu đáp: “Vâng ạ.”

Hóa ra, cậu chỉ ở đây để làm nền.

Cậu kéo vali, ngoan ngoãn đi vào khu ký túc xá của thực tập sinh.

Dù sao cậu chỉ làm nền, nếu vậy thì... xõa thôi!

Trên sân khấu đầu tiên, Chu Chúc nỗ lực phụ họa, cậu đi theo sau đồng đội, vẫy vẫy cánh tay vốn đã không phối hợp của mình.

Ở trong ký túc xá, cậu chuyên tâm nghiên cứu cách buôn lậu đồ ăn vặt và cách trốn trong tủ quần áo để ăn vụng.

Nhỡ cậu có bị loại ngay lần đầu tiên thì cũng đành vậy. Không sao cả!

Cùng lúc đó, tại trụ sở của Tập đoàn Thôi thị, Thôi Phùng đang đọc báo cáo tháng trước.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Công ty có lĩnh vực về đồ ăn nhẹ thuộc sở hữu của Tập đoàn Thôi thị đã đầu tư vào một chương trình tài năng. Ai nấy đều có thể chứng kiến mức doanh thu tăng mạnh vào tháng trước.

Và trong ví dụ tiếp thị do công ty con đưa ra, ảnh chụp màn hình của chương trình cũng được đính kèm...

Đấy là hình ảnh Chu Chúc trốn trong tủ quần áo gặm quà vặt bị đồng đội bắt gặp.

Tức thì, Thôi Phùng kiềm lại khóe môi đang bất giác nhếch lên của mình, tắt giao diện, tìm kiếm thông tin về chương trình tài năng này.

Bởi vì Chu Chúc không có hậu trường và không có lai lịch rõ ràng, mà cậu còn chơi dơ nữa nên không có nhiều người hâm mộ, chưa kể, cậu là người theo kiểu “Phật hệ”.

[Không hiểu luôn nha! Vì khuôn mặt của cậu này nên tui mới chú ý chút. Nào ngờ hễ cậu ấy há miệng ra là tui lại thấy buồn cười!]

[Nếu bạn coi cậu ấy như một diễn viên thì thấy cũng rất buồn cười đấy!]

[Mọi người mau đến bỏ phiếu nào! Nếu không bỏ phiếu, Chu Chúc sẽ bị loại!]

[Tui bỏ tiền túi ra tổ chức give away! Và tui sẽ chọn một người ngẫu nhiên, cho người đó hai túi hạt giống như Chúc Chúc! Sau lần bỏ phiếu đầu tiên, tui sẽ quay random nhé, ai được quay trúng thì show minh chứng là bồ đã vote cho cậu ấy để mình gửi quà nha.]

Đây là người hâm mộ duy nhất vẫn còn một chút tham vọng.

Tất nhiên, không có nhiều người hâm mộ hưởng ứng bạn ấy.

Nhưng Thôi Phùng hệt như bị ma xui quỷ khiến, anh nhấp vào màn hình định bỏ phiếu cho Chúc Chúc. Dù sao kết quả bỏ phiếu một chữ số chẳng đẹp mắt tí nào!

Tuy nhiên, ngay sau khi anh nhấp vào để bỏ phiếu, trang này đã yêu cầu anh tải xuống ứng dụng và đăng ký tài khoản.

Thế là, anh chịu khó làm theo các bước một, sau mười phút, cuối cùng anh cũng bỏ phiếu cho Chu Chúc thành công.

Có tiếng “leng keng” vang lên, app bầu phiếu tự động gửi cho anh một tin nhắn riêng: [Cảm ơn bạn đã bình chọn cho Chu Chúc! Vui lòng chụp ảnh màn hình trang bình chọn, nếu thắng thì bạn có thể dùng ảnh chụp màn hình để nhận giải.]

Thôi Phùng dừng một chút, không trả lời.

Anh không cần hai túi hạt làm giải thưởng, mà bỏ phiếu chỉ là vấn đề dễ như trở bàn tay.

Anh thoát khỏi trang, từ chủ đề về Chúc Chúc chuyển sang chủ đề của các thực tập sinh khác.

Fan của Chu Chúc: “666.”

Fan của các thực tập sinh khác: “66666.”

Bình chọn cho Chu Chúc: 66.

Bình chọn cho các thực tập sinh khác: 66666.

Phần thưởng cho người hâm mộ Chu Chúc: Túi hạt.

Phần thưởng cho các thực tập sinh khác: Phong bì đỏ chứa tiền mặt.

Quá tệ…

Thôi Phùng cau mày, đặt điện thoại xuống.

Đồng thời, có một hoạt động viết thư của người hâm mộ trong chương trình.

Người hâm mộ đã viết thư cho họ, nhóm chương trình đã chọn ba lá thư để đọc cho họ nghe.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Chỉ thấy Chu Chúc ôm gối, ngoan ngoãn ngồi tít bên rìa như một tờ giấy bạc.

Đến lượt cậu, người dẫn chương trình lấy ra ba lá thư. Tức thì, ánh mắt cậu bừng sáng lên: “Oa, tôi cũng có ba lá thư.”

Lá thư đầu tiên: “Chúc Chúc, xin chào, tôi là...”

Đến lá thư thứ hai: “Chúc Chúc, xin chào, lại là tôi, tôi lo lắng rằng mình sẽ không được trúng...”

Cuối cùng llàlas thư thứ ba: “Xin chào Chúc Chúc, vẫn là tôi đây, tôi đã viết ba lá thư để cải thiện xác suất trúng...”

Chu Chúc ngớ người: “...”

Cùng là một người hâm mộ.

Mọi người đều cười vỗ vỗ vai Chu Chúc: “Không tệ, không tệ.”

“Chu Chúc, fan này thật sự thích cậu, đừng phụ lòng hâm mộ của bạn ấy.”

Chu Chúc chỉ ôm gối, mỉm cười với bọn họ, mắt ánh lên một tia sáng.

Đêm đó, bọn họ đột nhiên phát hiện đèn trong phòng luyện tập mở đến khuya. Hóa ra, Chu Chúc đang luyện tập ở đó.

Nếu không có người hâm mộ cậu, cậu có thể nhàn rỗi.

Nhưng bây giờ cậu đã có người hâm mộ, mà người ta còn rất rất thích cậu nữa, nên cậu không thể nhàn rỗi được.

Mãi cho đến sáng sớm, Chu Chúc mới kéo lê đôi chân khập khiễng như thây ma trở về ký túc xá: “Tôi đi luyện tập về rồi...”

Khi Thôi Phùng lại nghe được tin tức của cậu, cậu đã vượt qua vòng thi sơ khảo, cuối cùng cậu cũng quyết định dấn thân vào con đường này.

Trong group fan hâm hộ, bạn fan tổ chức give away trước đó đã gửi một tin nhắn nhóm: [Cảm ơn bạn đã bình chọn cho Chúc Chúc! Chúc Chúc đã vượt qua vòng sơ khảo! Sẽ có một cuộc bỏ phiếu tiếp theo, tôi hy vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ Chu Chúc nhé!]

[Sau đây là video tôi đã chỉnh sửa lại: Đoạn cut Chúc Chúc dễ thương đang ăn, còn có đoạn cut Chúc Chúc luyện tập và sân khấu đầy ánh hào quang của Chúc Chúc.]

Nhưng Thôi Phùng lại cau mày khi nhìn thấy tin này.

Sao Chu Chúc có thể vào được nếu trước kia cậu ấy tệ như vậy?

Anh bèn mở một trong những video đấy, hình ảnh hiện lên là vẻ ngoài rạng rỡ của Chu Chúc trên sân khấu. Và nó hoàn toàn khác với dáng vẻ ngoan ngoãn thường thấy của cậu.

Giống như một bông hoa nhỏ trắng trẻo đã trở thành một đóa hoa mạnh mẽ.

Nếu có thể, Thôi Phùng hy vọng cậu có thể ở lại sân khấu lâu hơn một chút.

Chợt, anh cầm điện thoại di động, suy nghĩ một lát.

Sau đấy, anh gửi vào nhóm fan Chu Chúc: [6 người vote cho Chúc Chúc được quay random, phần thưởng là phong bì đỏ.]

Anh thực sự không có nhiều kinh nghiệm. Thậm chí, anh còn không nói số tiền khen thưởng, cũng không làm ngay.

Và điều này lại khiến một số người hâm mộ nghĩ rằng anh là kẻ lừa đảo. Một số đâm ra ghét anh, gửi tin nhắn riêng cho anh, chỉ tận tình cách gửi phần thưởng.

Quả thật, theo đuổi ngôi sao còn khó hơn quản lý một công ty. Thôi Phùng nghĩ.

Anh chỉ có thể mở thêm một hệ thống nữa, nhét mọi thứ liên quan đến cách theo đuổi thần tượng vào đó.

Chu Chúc đã thay đổi phong cách trước đây, cậu trở nên nghiêm túc hơn.

Thứ hạng của cậu tăng vọt với tốc độ không thể tưởng tượng được. Chưa kể, người hâm mộ cũng đang tăng lên nhanh chóng.

Khi cuộc thi tuyển chọn bước vào giai đoạn cao trào nhất, fan của cậu không còn lạnh nhạt như trước nữa. Họ bắt đầu rút thăm trúng thưởng cho Chu Chúc, mua cho cậu một màn hình lớn.

Mà Thôi Phùng thỉnh thoảng sẽ chú ý đến tiến độ debut của cậu. Sau khi biết cậu đã ra mắt thành công với vị trí thứ ba, anh cảm thấy như vậy là tốt rồi. Thế là, anh không cần phải tiếp tục theo đuổi thần tượng nữa.

Dù sao thì anh cũng không có công ty giải trí nào dưới trướng Thôi thị.

Một ngày nọ, khi anh ra ngoài bàn bạc chuyện hợp tác, vừa bước ra khỏi xe thì đối tác đã chào đón anh.

Thôi Phùng quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một bức ảnh của Chu Chúc trên màn ảnh lớn.

Mà đối tác mỉm cười nói: “Ngôi sao nhỏ đấy gần đây khá nổi tiếng, còn vô cùng nỗ lực, vẻ ngoài cũng không tệ nữa. Sếp Thôi có thích không? Vừa lúc tôi khá quen với công ty giải trí của bọn họ, có thể nhờ người gọi cậu ấy tới phục vụ sếp Thôi uống vài ly rượu.”

Nhưng Thôi Phùng lại thu hồi tầm mắt, cau mày không nói gì mà xoay người lên xe.

Đối phương đuổi theo phía sau: “Sếp Thôi à? Sếp Thôi?”

Anh dặn dò tài xế: “Về trang viên đi.”

“Vâng.”

Chiếc xe rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play