Chiếc giường trong phòng quốc vương không thoải mái chút nào.

Không những cứng, mà còn rất lạc hậu. Mà Chu Chúc đã nằm trên giường cả đêm, tay đau chân đau, chỗ nào trên người cũng đau.

Cậu không ngờ bình thường Thôi Phùng ít nói, cũng không có tình thú gì đặc biệt, hay chiêu trò tán tỉnh nào, Chu Chúc chỉ kề sát tai nói vài lời với anh mà anh đã đỏ mặt.

Và kết quả là lúc lên giường...

Tuy anh vẫn ít lời, có điều là...

Rất dữ dội!

Vốn dĩ, cậu nghĩ bản thân nên chủ động, thậm chí cậu đã chuẩn bị một ít tai hamster nhỏ luôn rồi.

Nhưng sau đó, thoắt cái cậu đã bị lão ma cà rồng kia cắn vào cổ họng và ấn xuống giường để hút máu.

Gần như bị hút khô luôn ấy!

Bây giờ cậu mới biết Thôi Phùng đích thực là một ông lão. Tức là cái loại đã mấy trăm năm không đụng đến chuyện tình yêu ấy! Tuy ba năm trước đã mở lòng vài lần, nhưng sau đó anh lại phải nhịn thêm ba năm nữa.

Hệt như nhà cũ bén lửa, tiếng cháy lách tách vang lên, đè bẹp Chu Chúc.

Chín giờ sáng, ánh nắng bị ngăn bên ngoài lớp rèm cửa, căn phòng vẫn chìm trong dáng vẻ u ám.

Mà Chu Chúc đang ôm Thôi Phùng ngủ ngon lành.

Nhưng anh đã tỉnh rồi, chẳng qua anh không muốn rời xa Chu Chúc nên để cậu ôm mình. Thỉnh thoảng, anh sờ tóc cậu, hết nhéo ngón tay rồi lại véo cánh tay cậu, rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Thôi Phùng siết chặt bàn tay đang ôm eo mình, thủ thỉ: “Chúc Chúc, anh rất thích em, anh yêu em rất nhiều.”

Tuy nhiên, Chu Chúc chỉ nhăn mặt, “hừ hừ” hai tiếng.

Nào ngờ, dường như người kia sợ bị cậu nghe thấy nên không nói nữa.

Anh vẫn chưa quen nói thẳng những lời này với Chu Chúc, vẫn nên dùng hành động thể hiện thì thích hợp hơn.

Không lâu sau, Phao Phao chạy qua gõ cửa.

“Ba ơi, bố ơi, mọi người tỉnh chưa ạ? Bọn con muốn ăn sáng.”

Thôi Phùng hắng giọng, đáp: “Các con ăn trước đi, bố với ba không ăn.”

“Nhưng nếu không ăn sẽ đói đấy ạ, hôm nay ba lại ngủ nướng ạ?”

“Ừm.” Anh nói tiếp: “Chúc Chúc còn chưa tỉnh, lát nữa hai ba xuống ăn nhé.”

“Vâng ạ...” Phao Phao suy nghĩ một lúc, lại bảo: “Được rồi ạ. Con sẽ để lại cho hai ba một ít đồ ăn.”

“Ừm.”

Bạn bè đang thúc giục Phao Phao, cậu nhóc cũng muốn chơi với bạn bè nữa. Dù sao, ba và bố cũng ở với nhau, có bố chăm sóc, ba sẽ không gặp chuyện gì hết.

Thế rồi Phao Phao chạy thẳng xuống lầu.

Nhưng âm thanh bọn họ nói chuyện cũng đánh thức Chu Chúc, cậu dụi dụi mắt: “Sếp Thôi...”

Ngay khi Chu Chúc vừa cất tiếng, cậu lập tức giật mình.

“Cổ họng em... Thôi Phùng, cổ họng của em!”

Vì vậy, Thôi Phùng vội lấy cốc bên bàn cạnh giường: “Chúc Chúc, nước ấm.”

Chu Chúc nhận lấy ly nước từ tay anh, uống một hớp, cổ họng dần hồi phục một chút

Chỉ là một chút mà thôi.

Rồi anh quay đầu cất cốc nước đi. Mà ngay khi cậu lấy lại sức, cậu đã nhanh chóng xoay người ngồi dậy, hai tay đè lên cổ anh: “Anh đã làm gì em?”

Thôi Phùng nghiêm túc nhìn cậu: “Em lại mất trí nhớ rồi sao?”

“Không!” Chu Chúc lắc đầu: “Tên đàn ông này, anh lừa em!”

“Chúc Chúc, anh lừa em cái gì?”

“Anh nói anh già rồi, còn nói anh là ma cà rồng! Em cho rằng anh...”

Thôi Phùng hiểu chuyên gì mới xảy ra, khẽ đáp: “Lúc trước em nói anh già mà. Em nói kém bảy tuổi là đã già lắm rồi.”

Vả lại, em cũng chỉ nói “già” thôi, đâu có nói gì nữa.

A! Trúng kế rồi!

Tức thì, Chu Chúc che mông, ngã xuống chăn bông.

Thôi Phùng lại cầm cốc nước lên, hỏi: “Chúc Chúc, em có muốn uống thêm không?”

“Không.” Chúc Chúc giơ tay, vỗ vỗ vai anh: “Quên những chuyện còn lại đi, kỹ năng của anh quá tệ.”

Một câu đấy làm người anh sững lại: “Làm sao có thể?”

Nhưng cậu không nghe, tiếp tục phàn nàn: “Anh cứ nghĩ mà xem. Một người thực vật đã nằm ba năm, trước kia vẫn nổi tiếng trong giới, lại chưa từng yêu đương, tay nghề cũng không tốt lắm.”

Nghe xong, Thôi Phùng cúi đầu xuống, nghiêm túc nhìn cậu. Anh vén tóc mái trên trán lên, lại cẩn thận ngắm nhìn cậu thêm lần nữa.

Bỗng, Chu Chúc nở nụ cười cay đắng: “Thôi, em cũng chưa từng nói với anh về mấy chuyện này.”

Quả là kinh khủng khi để hai cha nội độc thân từ trong trứng ở chung với nhau vào ban đêm.

Sau đó, Thôi Phùng bế cậu lên: “Những chuyện thế này thì quen tay mới hay việc.”

Nghe vậy, Chu Chúc lại mau nước mắt: “Đừng mà, em muốn ăn cơm trước.”

“Nói bọn họ mang cơm lên đi.”

“Được rồi, ăn no thì luyện tập tiếp.”

Không hổ danh là anh! Vai siêu ác!! Chuyện gì cũng làm tốt hết!!

Đám nhóc con sống trong lâu đài vài ngày, mà Thôi Phùng lại vung mạnh tay, thậm chí còn cho bọn nhóc một lâu đài phao trong vườn nữa. Và bây giờ bọn trẻ chơi trong đó mỗi ngày.

Phao Phao rất vui, cậu nhóc còn giao trách nhiệm bảo vệ ba cho bố.

Mà điều ấy lại khiến Chu Chúc bất lực tới nỗi nghiến răng.

Thật là một đứa con trai ngoan ngoãn! Bố chỉ tiện tay cho một lâu đài phao, nhóc đã ném ba ra sau đầu rồi!!

Mà mỗi ngày ba của nhóc đều sống trong dầu sôi lửa bỏng, thằng bé này còn không thèm để ý tới!

Chu Chúc ức đến mức đập giường: “Em cũng muốn chơi lâu đài phao! Em cũng muốn chơi!”

Nhưng Thôi Phùng một tay ôm cậu, tay kia cầm sách, nghiêm túc nghiên cứu vấn đề học thuật.

Thình lình, cậu đẩy lồng ngực rắn chắc của anh ra hòng kéo giãn khoảng cách: “Sao ba năm trước anh không học? Giờ mới nhồi nhét thì có ích lợi gì?”

Chỉ nghe thấy anh nói khẽ: “Ba năm trước anh đang học điều dưỡng thai kỳ, không có thời gian để tìm hiểu cái này.”

Thế là, Chu Chúc hít hít mũi, đột nhiên nghĩ đến: “Hừ... Anh còn chưa chơi với em...”

Chợt, Thôi Phùng hắng giọng: “Em khóc lóc nói không thoải mái.”

Cậu ngã xuống giường, đá chân: “Thôi Phùng, em muốn chơi lâu đài phao!”

Nhưng sắc mặt Thôi Phùng vẫn không đổi, lẳng lặng lật trang sách: “Không phải bây giờ, em cần nghỉ ngơi.”

“Anh im đi.” Chu Chúc xoay người, quay lưng về phía anh, lấy chăn chặn người lại.

Thình lình, giọng nói của Thôi Phùng truyền đến, nghe có vẻ rầu rĩ: “Tháng chín tới anh sẽ gửi Phao Phao đến trường mẫu giáo.”

“Cái gì?!” Chu Chúc từ trên giường đứng dậy, ôm chăn bông, nghiêm túc nhìn anh: “Anh nghiêm túc hả?”

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Không phải học nội trú, mà là đi nhà trẻ.”

“Hả? Phao Phao có biết không?”

“Thằng bé sẽ đồng ý. Chỉ là chuyện đi học mẫu giáo với Coca và Quýt, tối thì về nhà, tại sao không đồng ý chứ?”

“Hừm...”

Thôi Phùng lại nói: “Em sắp vào đoàn quay phim rồi, anh cũng sẽ đến công ty giải quyết một số việc, như vậy sẽ thuận tiện hơn.”

Chu Chúc chép miệng, bảo: “Cũng đúng.”

“Sau khi quay xong cũng có thể về nhà nghỉ ngơi, thỉnh thoảng em có thể về nhà làm việc trau dồi kỹ năng.”

Chu Chúc nghe đến đó thì ngớ người: “?”

“Em sai rồi.” Tức thì, cậu chắp tay cầu xin: “Sếp Thôi, em biết em sai rồi! Lần trước em nói kỹ năng của anh rất tệ, đó là do em nói vớ vẩn thôi! Tay nghề của anh rất tốt, thật sự rất tốt, anh không cần trau dồi nữa!!”

Nhưng Thôi Phùng lại nói với thái độ hết sức tư tin: “Chúc Chúc, điều cốt yếu của chuyện học hành là học nữa học mãi, không được phép thỏa mãn với hiện thực.”

Chu Chúc lại ngã xuống giường, van nài chồng mình: “Anh cứ để em hài lòng với hiện tại đi.”

Thôi Phùng sờ sờ tóc cậu: “Lâu đài phao vẫn ở đây, nó sẽ không chạy đi đâu cả.”

Đột nhiên, cậu bật dậy khỏi giường, mở cửa, lao khỏi phòng, chạy thẳng ra hành lang mở tung cửa sổ, hét lớn: “Chu Phao Phao! Bố con sẽ gửi con đi học mẫu giáo!”

Bấy giờ, Phao Phao thò đầu ra khỏi tòa tháp của lâu đài phao: “Ba?”

“Bố con sẽ cho con đi học mẫu giáo!”

Nghe thế, cậu nhóc chỉ nhún nhún chân trên nệm lò xo, dáng vẻ trông bình tĩnh lạ thường: “Con biết rồi ạ.”

“Hả?”

“Ba, con lớn rồi mà! Lớn lên rồi con sẽ đi học mẫu giáo, ba đừng sợ khi ở nhà một mình nhé, sẽ có bố bảo vệ ba. Với lại, tối nào con cũng về nhà mà.”

Chu Chúc nghe mà sửng sốt, từ khi nào cậu nhóc lại trở nên như thế này?

Chỉ thấy Phao Phao chống nạnh, bắt chước giọng điệu dỗ dành cậu nhóc trước đó của Chu Chúc và nói: “Con có phải là một đứa trẻ chưa trưởng thành và độc lập không? Tất nhiên là không! Con là một đứa trẻ trưởng thành và độc lập!”

Nhìn thấy vậy, cậu lại rơi nước mắt, quá trưởng thành và độc lập.

Nhưng ba còn luyến tiếc con! Bé cưng ơi!

Lúc này, Thôi Phùng mới bước đến từ phía sau cậu. Anh vòng tay qua eo cậu rồi nói với Phao Phao: “Ba và bố rất tự hào về con.”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Phao Phao vui vẻ đáp lại: “Tất nhiên rồi ạ.”

Mà Chu Chúc chỉ nhìn anh, hỏi: “Anh thu phục thằng bé lúc nào vậy?”

Anh đáp: “Đều là người giống nhau nên anh hiểu thằng bé.”

Cạnh tranh, yêu thể diện, và rất thích Chúc Chúc/ba, không được để Chúc Chúc/ba coi thường mình.

Hôm nay, Chu Chúc và Thôi Phùng đang rúc vào ghế sofa, lật xem thông báo phỏng vấn tuyển sinh mẫu giáo cho Phao Phao.

“Bây giờ vào mẫu giáo cũng khó lắm đấy, thậm chí còn phải đi phỏng vấn nữa cơ.” Chu Chúc không khỏi thở dài: “Có cần phải chuẩn bị cho Phao Phao trước không?”

Thôi Phùng đáp: “Con của anh không cần chuẩn bị những thứ này.”

“...” Chu Chúc không nói nên lời: “Anh không cần nói nữa đâu.”

Rồi cậu hướng ra ngoài sân la lên: “Phao Phao, Chu Phao Phao!”

“Con tới đây ạ!” Phao Phao đang chơi với lâu đài phao bên ngoài, nghe thấy ba gọi mình thì vội vàng chạy lại: “Con đây ạ.”

“Phao Phao, mấy ngày nữa con sẽ đi học mẫu giáo, có phỏng vấn ở trường mẫu giáo, bây giờ chúng ta diễn tập đi.”

“Phỏng vấn?” Phao Phao tự hỏi. “Phỏng vấn là gì ạ?”

“Chỉ có một vài giáo viên sẽ đặt câu hỏi cho con và yêu cầu con phải trả lời.”

“Giống như trong chương trình.”

“Ừm, chúng ta diễn tập đi.” Chu Chúc suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Phao Phao, con tên là gì?”

Phao Phao nghi ngờ nhìn ba: “Ba, con tên là Phao Phao. Ba ơi, câu hỏi của ba thật kỳ lạ, giống như hỏi ba, Phao Phao tên gì thế ạ?”

“Chậc...”

Cậu nhóc thậm chí còn suy một ra ba.

Thôi Phùng không nhịn được nở nụ cười, cảm nhận được Chu Chúc đang tức giận, vội vàng sờ sờ chóp mũi để che đậy.

Chu Chúc đặt sách hướng dẫn xuống: “Quên đi, con sẽ phát huy tốt thôi. Tin tưởng bản thân có thể làm được, dễ như ăn bánh ý mà, tiếp tục chơi đi.”

“Vâng ạ.”

Quả nhiên, vào ngày phỏng vấn, ngay khi Phao Phao vừa trả lời một câu hỏi, cậu nhóc ngay lập tức quay lại hỏi giáo viên phỏng vấn: “Thưa thầy, thầy tên là gì? Thầy là con trai hay con gái? Thầy bao nhiêu tuổi ạ?”

Vân vân mây mây, làm giáo viên phỏng vấn không khỏi choáng váng.

Thế là, Phao Phao đã thành công nhập học trường mẫu giáo Mặt Trời Nhỏ, học lớp Thiên Thạch Nhỏ.

Cậu nhóc quả thực là một thiên thạch nhỏ, cái loại có thể giết người ấy!

Điều hối tiếc duy nhất là tuy nhóc và Quýt, cũng như Mị Mị học cùng lớp, nhưng mà Coca và Ý Mễ lớn hơn một tuổi thì học lớp chồi.

Chu Chúc và Thôi Phùng đã chuẩn bị một cặp đi học, văn phòng phẩm và giường nhỏ cho Phao Phao theo danh sách các vật dụng thiết yếu do giáo viên cung cấp, sau đó gửi cậu bé đến trường mẫu giáo vào ngày một tháng chín.

Trong buổi lễ nhập học mẫu giáo ngắn ngủi, Phao Phao đứng trong lớp Thiên Thạch Nhỏ với một cặp sách nhỏ và một chiếc mũ nhỏ màu vàng, lắng nghe bài phát biểu của giáo viên. ( truyện trên app T Y T )

Mà Chu Chúc và Thôi Phùng đứng bên cạnh. Đột nhiên, cậu che mặt khóc, anh bèn ôm lấy vai cậu: “Đứa trẻ đã trưởng thành rồi.”

Nghe vậy, cậu càng khóc dữ dội hơn: “Em khóc cho chính mình.”

Anh chỉ mỉm cười, bảo: “Chúc Chúc, anh đã học tốt rồi.”

“Câm miệng!”

Cậu che miệng anh lại, khẽ nói: “Ở nơi như trường mẫu giáo, đừng nói những chuyện này.”

“Ừm.”

Sau một bài phát biểu ngắn, Phao Phao có thể nói chuyện với phụ huynh trong khu chụp ảnh chung của nhà trẻ.

Chỉ trông thấy khuôn mặt hồng hào của Phao Phao đứng giữa Chu Chúc và Thôi Phùng, nắm tay họ, nhìn vào máy ảnh: “Yay!”

Khi vào lớp, Phao Phao quay lại và vẫy tay với Chu Chúc: “Ba, buổi tối ba đến đón con nhé ạ.”

“Ba biết rồi!”

Buổi tối kết thúc giờ học, Chu Chúc và Thôi Phùng đến đón cậu nhóc đúng giờ.

Chu Chúc vẫn đang cầm một bó hoa sô cô la trên tay, khi xếp hàng để đón đứa trẻ, cậu đã ăn một mình hết mấy viên.

Đón Phao Phao xong xuôi, cả nhà cùng ngắm hoàng hôn buông và đi bộ trên đường.

Bỗng, Phao Phao hỏi: “Ba ơi, chúng ta đi bộ về nhà ạ?”

“Đúng rồi con.”

Rồi cậu bé tự xách cặp, kể cho bọn họ nghe một câu chuyện thú vị về ngày đầu tiên đi học mẫu giáo: “Buổi trưa, cô giáo yêu cầu chúng con ngủ trưa, nhưng con với Quýt không ngủ được chút nào. Vì vậy con và Quýt đổi giường trong khi giáo viên không chú ý, con trèo lên giường của Quýt, Quýt trèo lên giường của con ạ.”

Chu Chúc hỏi: “Cô giáo có phát hiện ra không?”

“Lần đầu tiên cô không phát hiện, lần thứ hai cũng không biết ạ.”

Sau đó, cậu nhóc chống nạnh hỏi: “Con rất ngầu phải không ạ?”

Đột nhiên, Thôi Phùng bảo: “Nhưng mà lần thứ ba thì bị phát hiện.”

Không xong, bị bố phát hiện rồi.

Thế là, Phao Phao cố gắng đánh trống lảng: “Ba ơi, chút nữa chúng ta sẽ ăn gì ạ?”

Nhưng Chu Chúc không tha cho nhóc, cười nói: “Con đã bị cô giáo phạt chưa?”

Tuy nhiên, Phao Phao không muốn nói, vì vậy cậu nhóc đã quay đầu lại và bỏ chạy.

Tức thì, Chu Chúc ôm bó hoa sô cô la rồi chạy tới, mà Thôi Phùng cũng sải bước đi theo!

________KẾT THÚC CHÍNH VĂN______________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play