Tại lối vào lâu đài.
Phao Phao xoa thắt lưng đứng ở cổng, chỉ đạo công ty tổ chức đám cưới sắp xếp vị trí.
“Ở đây phải xếp năm hàng ghế dựa.”
“Phải xếp bàn ăn ở đây.”
“Cảm ơn các chú, các dì ạ. Khi đám cưới kết thúc, con sẽ nhờ ba con tặng mọi người hai chiếc nhẫn vàng.”
Chu Chúc: “???”
“Ba không có nhẫn vàng.”
Phao Phao suy nghĩ một lúc: “Vậy để bố tặng ạ.”
Thôi Phùng khẽ vuốt cằm: “Được.”
Không lâu sau đó, cửa hàng may đã gửi những bộ đồ may riêng của họ đến.
Chu Chúc kéo Phao Phao đi: “Đi thử quần áo nào.”
Cậu bé nhìn ba mình: “Nhưng ba ơi, con đang bận, không có con ở đây, đám cưới sẽ không thể trang trí được.”
Một em bé ba tuổi rất quan trọng cho đám cưới đó nha!
“...” Chu Chúc nghe cậu bé nói vậy, ngừng một chút mới bảo: “Thoải mái đi nào, con không quan trọng lắm đâu.”
Câu nói ấy làm Phao Phao bối rối: “Ba nói xạo, con là người quan trọng nhất!”
“Vâng, vâng, vâng.” Chu Chúc túm lấy cổ áo cậu bé rồi trực tiếp kéo con lên: “Nhóc con quan trọng, chỉ lãng phí mười phút của con thôi, ba xin tự trách mình, đi thôi nào.”
“Vậy được rồi ạ, con chỉ có thể đi mười phút thôi.”
Sau đó, Chu Chúc giao bé lại cho Thôi Phùng, anh bèn kẹp bé dưới cánh tay rồi đưa bé lên lầu.
Cậu con nhỏ không thể giãy dụa.
Mà các bạn bè của cậu bé làm người rải hoa, đứng cổng đều có quần áo được may đo đặc biệt.
Đám nhóc cũng đi theo phía sau Phao Phao, nhìn nhau.
“Phao Phao thật sự quan trọng nhỉ.”
“Nếu không có em ấy thì đám cưới sẽ không thể thực hiện được.”
Tức thì, Phao Phao chống nạnh dưới cánh tay của bố, nghĩ: Chuyện đó là tất nhiên rồi!
Phao Phao thay quần áo cùng với Quýt và Coca, còn Ý Mễ với Mị Mị thì thay quần áo ở sát bên.
Ngoài ra, Chu Chúc và Thôi Phùng lại thay quần áo ở bên cạnh của bên cạnh nữa.
Mà bộ đồ của lão ma cà rồng Thôi Phùng luôn có màu đen. Tất thảy toát lên sự trang nghiêm và ngay thẳng.
Chu Chúc nhéo quần áo của anh: “Anh có nóng không?”
Thôi Phùng nắm tay cậu: “Anh không sao.”
“Nếu tổ chức đám cưới dưới ánh mặt trời, anh sẽ bị cháy nắng phải không.”
“Sẽ không.” Thôi Phùng nói: “Chỉ cần Chúc Chúc ở bên thì anh sẽ không bị cháy nắng.”
Đồ vest của Chu Chúc có màu trắng. Thoạt nhìn trông rất nhẹ nhàng lại khoan thai, thậm chí khá trẻ trung, rất hợp với màu lông của chuột hamster nhỏ.
Quần áo vừa vặn hoàn hảo, người quay phim và thợ trang điểm ở tầng dưới đã chờ sẵn.
Khi Chu Chúc mở cửa đi ra ngoài, Phao Phao và bạn bè vẫn đang vật lộn ở phòng bên cạnh.
“Phao Phao, em mặc quần ngược rồi.”
“Em không có mà!”
“Em còn chưa biết quàng khăn đỏ.”
Chu Chúc bước đến, gõ cửa: “Phao Phao, con có cần giúp gì không?”
Cậu bé đáp: “Không ạ!”
“Vậy ba và bố sẽ xuống chụp ảnh trước.”
“Vâng ạ.”
Bởi vì là ảnh cưới nên Phao Phao không cần xuất hiện trước ống kính. Chu Chúc và Thôi Phùng đi xuống trang điểm đơn giản rồi làm tóc nhanh gọn, sau đó hai người đứng ở sảnh lâu đài chụp ảnh.
Quý ngài ma cà rồng và người chồng hamster nhỏ nhắn của ngài ta.
Chu Chúc nghiêng người nhìn về phía người quay phim: “Thoạt nhìn mang vẻ xa xưa, có thể dùng làm vật gia truyền. Đến lúc nào in ra, đóng khung bằng khung vàng như vậy, treo ở hành lang...”
“Thôi Phùng cùng Chúc Chúc một đời bên nhau.”
“Để cho Phao Phao và con của thằng bé sau này đến thăm.”
Những lúc bận rộn thì thời gian luôn trôi thật nhanh.
Hai ngày trước đám cưới, tại bữa tiệc độc thân của Chu Chúc, cậu đã chi rất nhiều tiền và mời bạn bè đến thiên đường dành cho trẻ em.
Vì là sân chơi trẻ em nên chỉ trẻ em mới được vào.
Chu Chúc đi theo sau Phao Phao, cậu muốn vào chung để chăm sóc cho cậu bé.
Đếm ngược còn một ngày, Chu Chúc không đi đâu cả, chỉ ở nhà nghỉ ngơi, hồi phục, giữ lại trạng thái tốt nhất cho đến ngày cưới.
Thôi Phùng cũng ở nhà, hai người ở cùng nhau, uống trà sữa, chơi game, lo lắng hết một ngày.
Mà Phao Phao lại là người bình tĩnh nhất trong gia đình này.
Cậu nhóc gọi cho bạn bè và sắp xếp những công việc cuối cùng.
“Anh Quýt ơi, viết từ “bàn” trong “chuyển bàn” thế nào ạ?”
“Hừm...” Quýt do dự một thoáng, đáp: “Anh cũng không biết.”
Coca đột nhiên nói: “Em viết bính âm đi.”
“Vâng ạ.”
Một lúc sau, Phao Phao cúp điện thoại, lấy một mảnh giấy và chạy đi tìm ba và bố.
“Ba, bố, ngày mai hai người sẽ kết hôn, đây là...”
“Đây là thiệp chúc mừng cho bọn ba sao?” Chu Chúc nhận tờ giấy từ tay cậu nhóc: “Cảm ơn...”
“Không ạ, đó là hợp đồng.”
Thoắt cái, Chu Chúc tập trung nhìn, đấy là nét chữ nắn nót của Phao Phao. Qủa thật, cậu nhóc viết rất nghiêm túc.
“1. Đừng cấm con ra khỏi giường lớn.”
“2. Con có thể ăn sô cô la.”
“3. Con có thể sống với ba.”
“4. Có thể nằm trên giường lớn.”
“...”
“Tên: Phao Phao.”
“Tên: ...”
Dòng thứ hai rõ ràng là dành riêng cho Chu Chúc và Thôi Phùng.
Đọc xong, vẻ mặt Chu Chúc hiện rõ sự bối rối: “Phao Phao ơi, điều thứ nhất và thứ tư bị trùng nhau rồi.”
Phao Phao nghiêng người ngó tới: “Thật sao ạ?”
“Ừm.” Chu Chúc chỉ vào dòng thứ nhất và thứ tư: “Con không được phép rời khỏi giường lớn, còn phải ngủ trên giường lớn, không phải có ý nghĩa như nhau sao?”
“Vâng...” Phao Phao suy nghĩ một lúc, bảo lại: “Đây là sự nhấn mạnh ạ. Ba ơi, ba mau ký vào đây đi.”
Thậm chí, cậu nhóc còn mang theo một cây bút chì.
“Không được.” Chu Chúc nói: “Không có lý do, tại sao ba phải ký tên vào đấy? Con có thể cho ba cái gì?”
Phao Phao nghe vậy, sững sờ một lúc: “Con sẽ đưa sô cô la của con cho ba.”
“Ba có sô cô la rồi.”
“Vậy thì con có thể cho ba xoa xoa bụng nhỏ, nhưng chỉ năm lần một ngày.”
“Chỉ có năm lần, không đã chút nào.” Nói rồi, Chu Chúc bỗng duỗi tay ra, véo cơ bụng Thôi Phùng qua lớp quần áo: “Vả lại, véo của sếp Thôi thoải mái hơn.”
“Vậy thì...” Phao Phao suy nghĩ một lúc: “Không có lợi...”
“Nếu không có lợi ích gì thì ba sẽ không ký đâu.”
“Nhưng nhất định phải có nhược điểm!” Phao Phao kêu lên: “Nếu ba không ký thì con sẽ phá hỏng đám cưới của ba!”
Hừ! Đừng tưởng nhóc phản diện không tức giận, lại nghĩ nhóc là một thiên thần nhỏ!
Thực hiện: Clitus x T Y T ( truyện trên app T Y T )
Chu Chúc vội ôm chầm lấy cậu nhóc: “Được rồi, được rồi! Đừng giận mà, ba có thể ký, nhưng con cũng phải thêm một điều khoản vào.”
Phao Phao dựa vào cánh tay của ba, ngẩng đầu lên đầy tủi thân: “Cái gì thế ạ?”
“Con chỉ có thể ăn một miếng sô cô la một tuần, không được phá phách, không được đe dọa người khác.”
“Được ạ.” Phao Phao nói: “Vậy con cũng sẽ thêm một cái khác.”
“Cái gì thế?”
“Ba phải yêu con mãi mãi.”
“Đương nhiên rồi.” Chu Chúc vòng tay ôm lấy cậu nhóc, cầm bút chì rồi bày ra tư thế của một ngôi sao lớn để ký tên cho cậu nhóc: “Được rồi.”
Cậu đưa tờ giấy cho Thôi Phùng, anh cũng ký tên.
Sau đó, Phao Phao lấy lại bản hợp đồng, cầm lên rồi nghi ngờ nhìn nó: “Ba, ba ký cái gì thế? Con không hiểu. Ba phải ký lại, đây là mấy dòng viết nguệch ngoạc mà.”
Chu Chúc nghe vậy, bất lực bảo: “Nhóc ngốc, đây là chữ ký đó! Người khác muốn cũng không có đâu.”
Chợt đôi mắt nhỏ giận dữ của Phao Phao lia về phía này: “Được rồi, được rồi, ký lại, ký lại.”
Chu Chúc lấy bút chì và tẩy, xóa chữ ký của mình, viết từng nét “Chu Chúc” một.
Nào ngờ, Phao Phao lại không hài lòng: “Ba, tại sao ba lại viết cái tên đó? Con không hiểu.”
“Ba không phải tên đó thì tên là gì?”
“Chúc Chúc? Ba?”
“Tên ba là “ba” hả? Vậy tại sao con không tên là “nhóc con” thế?” Chu Chúc lại cầm bút chì lên, kiên nhẫn đánh dấu tên mình bằng bính âm. “Thế này đúng không?”
“Được rồi ạ, còn bố nữa.”
Thôi Phùng cũng ký tên theo định dạng của Chu Chúc: “Được chưa con.”
“Dạ.” Phao Phao cầm hợp đồng, chạy về phòng.
Thấy vậy, Chu Chúc và Thôi Phùng liếc mắt nhìn nhau.
Cậu hỏi: “Anh nghĩ tối mai chúng ta có thể... ngủ chung giường không?”
Anh khẽ vuốt cằm, cười đáp: “Được.”
Ngày hôm sau.
Gia đình dậy sớm, các thợ trang điểm và chuyên gia trang phục cũng đến sớm.
Một buổi sáng bận rộn, hết thay quần áo lại làm tóc.
Phao Phao mặc một bộ đồ nhỏ, mang theo giỏ hoa nhỏ của riêng mình ngoan ngoãn đứng bên cạnh ba.
Không lâu sau, bạn bè của bọn họ cũng đến.
Nay là một ngày sáng sủa. Trên cao có ánh mặt trời sáng lạn, phía dưới là thảm cỏ của khu vườn, trải trên đấy một tấm thảm dài màu trắng tinh khiết.
Mà thảm lại được bao quanh bởi các hàng ghế khách, băng ghế được trang trí khéo léo bằng hoa hồng trắng.
Ở phía cuối thảm có một tu sĩ nước ngoài đang đứng trên sân khấu. Nhớ rõ, Chu Chúc và Thôi Phùng đã kết hôn ở nước ngoài ba năm trước, và chính vị linh mục này đã chủ trì hôn lễ ấy, Nay anh đã tìm thấy người đó, còn đặc biệt mời ông ấy đến chủ trì đám cưới một lần nữa.
Cứ như thể ba năm đó chưa bao giờ tồn tại. Bọn họ chỉ ngủ một giấc mà thôi, ngay sau đó tỉnh lại bọn họ vẫn đang kết hôn trong nhà thờ.
Giờ đây, Chu Chúc ôm vào lòng bó hồng rực đỏ độc nhất của tiệc cưới, sánh vai với Thôi Phùng bước trên tấm thảm trắng tinh.
Mà hai phù rể nhỏ Phao Phao và Quýt đi theo phía sau họ, rải hoa một cách nghiêm túc.
Và sau đấy, bọn họ đã thề trước linh mục rằng sẽ luôn yêu nhau, bất kể thế gian có thay đổi như thế nào.
…
Đến trưa có một bữa tiệc buffet, đám nhóc rất thích.
Buổi tối, khách khứa rời đi, chỉ có một số người bạn tốt ở lại ăn tối.
Trên bàn ăn dài, Chu Chúc nâng ly rượu: “Cảm ơn mọi người đã đến dự hôn lễ của quốc vương “Cục cưng xuất phát nào”! Cảm ơn mọi người rất nhiều!!”
Thôi Phùng mỉm cười, nâng ly rượu mời.
Phao Phao cũng học theo ba, nâng ly sữa lên: “Cảm ơn tất cả các bạn đã đến dự đám cưới!”
Quý Dao cũng bảo: “Chúc Chúc, tôi và Coca đến, anh phải tặng chúng tôi bốn chiếc nhẫn vàng làm kỷ niệm.”
Chu Chúc vẫn mỉm cười, đáp ngay: “Không có.”
“Tôi sẽ tặng anh một cây đàn piano làm quà cưới. Để sau này còn dạy Phao Phao chơi piano, nhớ tặng tôi hai chiếc nhẫn vàng đấy.”
“Gửi nhẫn vàng cho tôi trước đê, tôi sẽ trao cho cậu khi Phao Phao giành được giải thưởng quốc tế."
Các vị khách và chủ nhà đều vui vẻ, đến cuối bữa tiệc, Thôi Phùng đã tặng họ một huy hiệu bằng vàng.
Trên đó hiện lên những bức ảnh cưới của Chu Chúc và Thôi Phùng vài ngày trước.
Thế là, Quý Dao vội cất huy hiệu đi, nói: “Tôi sẽ trân trọng nó! Tôi sẽ nghĩ đến đám cưới của hai người khi nhìn thấy huy hiệu!! Chúc Chúc và sếp Thôi là một cặp trời sinh!”
“Coca, con muốn về chưa?”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Quý Dao vẫy tay gọi Coca, hiện giờ đám nhóc đang chơi đùa trong vườn. Có mấy vòng hoa hồng trắng treo trên ghế lúc ban ngày vẫn chưa bị lấy đi, chúng đang hái hoa để chơi.
Đột nhiên, Thôi Phùng nói: “Nơi này hơi xa thành phố, mà bọn trẻ thích chơi với nhau nên cứ để chúng ở lại chơi đi. Ở lại vài ngày rồi hẵng về, phòng dành cho khách đã được dọn dẹp sạch sẽ.”
“Được sao?”
Quý Dao liếc nhìn Chu Chúc, hạ thấp giọng, nghiêm túc nói: “Không phải anh nên tận hưởng cuộc sống hai người với Chu Chúc à? Hai người mới kết hôn đó.”
Chỉ thấy Thôi Phùng nghiêm túc nói: “Nếu bọn nhóc ở lại thì tôi và Chúc Chúc mới có thể sống trong thế giới hai người.”
Quý Dao sực hiểu ra, hô lên: “Tôi hiểu rồi! Cứ giao cho tôi!”
Lúc này, Coca đã miễn cưỡng chạy đến trước mặt cậu ta.
“Ba ơi, chúng ta có thể chơi thêm một chút được không? Chơi thêm mười phút nữa thôi ạ.”
Quý Dao sờ sờ cái đầu nhỏ của con mình: “Được chứ! Con có thể chơi thêm mười ngày nữa!”
“Thật ạ?”
“Đương nhiên là thật. Sếp Thôi sẽ phụ trách ăn uống, sinh hoạt, chúng ta sẽ chơi ở đây mười ngày.”
“Oa! Cảm ơn bố của Phao Phao ạ!”
Thôi Phùng khẽ nói: “Ừm, mấy đứa đừng khách sáo.”
Thật ra thì Thôi Phùng mới là người muốn cảm ơn bọn họ.
Quý Dao mỉm cười với anh, nói: “Mười ngày là đủ rồi đúng không? Sau đó tôi sẽ đưa bọn trẻ đi chơi, tôi cũng sẽ trông Phao Phao.”
“Ừm, cảm ơn cậu.”
Đúng lúc này, Phao Phao không ngần ngại nói: “Vậy các bạn sẽ ngủ trong phòng của con!”
Thôi Phùng càng nghe càng thấy hài lòng, đồng ý ngay: “Ừm.”
Thế là, Phao Phao vung tay kêu lên: “Quýt, Coca, Mị Mị, Ý Mễ, đi thôi! Về phòng em ngủ! Em cũng có một chiếc giường lớn trong phòng!”
Nghe thấy Phao Phao hô lên, mọi người đều đi theo cậu nhóc: “Được!”
Nhưng mà...
Chờ một chút, có vẻ như có một người lạ lẻn vào.
Hóa ra đó là Chu Chúc. Cậu giơ tay, tính theo sau bọn họ, chuẩn bị cùng nhau đi ngủ.
Nào ngờ, khi đi qua trước mặt Thôi Phùng, anh đã duỗi tay ra túm lấy cậu: “Nhầm rồi, em phải ngủ với anh.”
Thấy vậy, Chu Chúc bèn mỉm cười với anh, nhón chân hôn lên khóe môi chồng mình.
Lúc này, Phao Phao quay lại: “Ba ơi, ba đang làm gì vậy? Mau đi thôi ạ.”
“Tối nay ba sẽ không ngủ với con, để chú Quý Dao ngủ với con.”
“Đúng đúng đúng!”
Quý Dao vội vàng tiến lên kéo bọn nhỏ đi: “Chú tới đây!”
“Vâng ạ...”
Nhưng Phao Phao vẫn có chút tiếc nuối..
Nên Chu Chúc đành phải vòng tay qua vai Thôi Phùng, dỗ dành con mình: “Bố sợ bóng tối khi ngủ một mình, để ba ngủ với bố nhé.”
“Vâng ạ.”
Phao Phao nghe vậy thì thở dài, thầm nghĩ bố thật là nhát gan, lớn tướng rồi không dám ngủ một mình.
Sau đó, Chu Chúc vẫy vẫy tay với bọn họ: “Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon ạ.”
Khi mấy đứa nhóc trở về phòng, Chu Chúc cũng kéo Thôi Phùng về phòng.
“Cành cạch” một tiếng khóa cửa vang lên, Chu Chúc chặn Thôi Phùng lại.
“Được rồi. Đã đến lúc hai chúng ta ở một mình rồi, không có đứa nhóc nào quấy rầy chúng ta nữa.”
Chu Chúc chống tay lên cửa, cản Thôi Phùng, nói vớ va vớ vẩn: “Đây là phòng của đức vua! Mà em… là vua của “Cục cưng xuất phát nào!”, còn anh chỉ là một lão ma cà rồng em giành được. Đã già nua bất lực, lại chẳng có tý kỹ xảo nào!! Vậy em muốn làm gì thì sẽ làm cái đó!”
Vừa nghe Thôi Phùng vừa mỉm cười vuốt tóc cậu, không lên tiếng. Anh ôm mặt cậu rồi cúi đầu hôn xuống trán người thương.
Đêm đó, vị vua nhỏ đã đến xem xét lâu đài của mình một cách cực kỳ nghiêm túc. Nhưng vì chuyến ghé thăm quá tỉ mỉ và chậm rãi, nên trong một buổi tối, ngài ấy chỉ sờ được cái giường êm ấm, ngắm nghía cửa sổ kính trong suốt sát đất, và đắm mình trong buồng tắm xa hoa, còn những nơi khác ngài chẳng kịp dạo qua một lần.
Dẫu mắng tên ma cà rồng bản thân giành được là già nua, nhưng thực chất lại chẳng già tẹo nào. Dũng mãnh như vậy, véo tay cậu đỏ hết cả lên, còn để lại hai dấu tay nữa!