*Từ chương này, tui để là “ dì Hồ, chú Cao” theo cách xưng hô nữ chính nha, chương trước tui để theo cách mẹ Tô gọi.

Chương 4: Trà Chanh Mật Ong

Cư dân sống trong tiểu khu này rất đông. Tô Tình Không vô tình quét thần thức ra xung quanh và chợt nhận thấy có người đang thay đồ, có người đang tắm rửa. Vì tránh tình huống này khó xử này, nên cô quyết định chỉ dùng thần thức trong trường hợp thật sự cần thiết.

Nghe thấy tiếng cửa mở, đợi đến khi cha mẹ gọi, Tô Tình Không mới từ trong bếp bước ra.

Dì Hồ và chú Cao nhìn thấy cô gái từ trong bếp bước ra đẹp như tranh vẽ, đều thoáng sững người.

Ba cô con gái nhà họ Tô, chị cả xinh đẹp quyến rũ, cô hai dịu dàng nền nã, đứa út lại nhu mì như ngọc, mỗi người một vẻ, ai nhìn vào cũng phải tấm tắc khen. Đúng là không biết vợ chồng nhà họ Tô làm sao mà sinh được ba cô con gái xinh như thế.

Sau khi nghe cha mẹ Tô giới thiệu, Tô Tình Không lễ phép chào: “Cháu chào dì Hồ, chào chú Cao.”

Dì Hồ gật gù: “Ái chà, con bé xinh quá chừng!”

Chú Cao cũng tươi cười: “Cháu gái ngoan.”

Cha mẹ Tô muốn lấy thêm hai bình trà chanh mật ong, Tô Tình Không đồng ý. Nhưng khi lật tủ trong bếp tìm bình thì không thấy lọ thủy tinh nào khác: “Cha, nhà mình còn cái bình rỗng nào không?”

“Để cha đi mua.” Cha Tô lập tức đứng dậy.

Hồ đại tỷ và Cao đại ca làm sao có thể cha Tô lại đi mua?

Dì Hồ và chú Cao làm sao có thể không biết ngại mà để ông đi mua? Cả hai vội vàng xua tay từ chối, bảo trong nhà có sẵn, rồi vội chạy về lấy.

Cha mẹ Tô liếc nhau, cười cười.

Nhà không rộng lắm, đồ ăn thức uống được đưa tới chiếm kha khá chỗ, hai người vội vàng dọn dẹp.

Cha Tô cầm một ít quả anh đào đi rửa: “Niếp Niếp, một bình trà này con định bán bao nhiêu?”

Trên thị trường, một bình trà chanh mật ong loại thường cũng khoảng 20 tệ (73k), hàng nhập khẩu thì đắt hơn một chút. Nhưng trà chanh mật ong của Tô Tình Không lại được thêm vào linh thảo có khả năng thanh lọc tạp chất trong cơ thể, còn đặc biệt phải phong ấn linh khí bằng trận pháp để không bịlộ linh khí ra ngoài. Nên nếu bán rẻ quá thì đúng là quá lãng phí.

 “Vậy bán giá 299 tệ (hơn 1 triệu vnd) đi.”

Nghe vậy, cha Tô vô thức nhíu mày, không phải vì nghĩ chất lượng không xứng với giá, mà bởi lo rằng... “Người ta liệu có chịu bỏ ra gần ba trăm nghìn chỉ để mua một bình trà chanh mật ong không con?”

Mẹ Tô khẽ nâng cằm, ý bảo cha Tô nhìn đĩa đựng đầy quả anh đào trên bàn.

Dì Hồ mang sang 1 hộp quả anh đào nặng khoảng 2 kg, lại thêm 1,5 kg nho mẫu đơn tươi rói, giá trị cũng đã hơn 300 tệ.

Giá bán 299 tệ là Tô Tình Không đã cân nhắc kỹ lưỡng, bởi vì mới bắt đầu buôn bán cần phải tích góp khách hàng cho nên không thể đưa ra giá quá cao.

Giá 299 tệ là xem như vì vừa mới bắt đầu làm buôn bán cần phải tích lũy khách hàng cho nên không thể đưa ra giá quá cao.

Phải biết, ở giới tu chân, một viên thanh lọc đan đã cần tới 10 viên linh thạch trung phẩm, dù có ra giá cao cũng không có ai bán.

Không phải vì linh thảo để luyện thanh lọc đan quá trân quý và hiếm có mà là trong giới tu chân, trừ phi có đạo hữu nào đó muốn luyện cho người thân là người bình thường vài viên để cải thiện thể chất, thì gần như chẳng có luyện đan sư nào rảnh rỗi đi luyện mấy viên đan dược chỉ cho người bình thường không có căn cơ tu luyện dùng.

Hơn nữa, phương thuốc còn bị các tông môn lớn độc quyền, không phải ai cũng có được. Vậy nên có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

Tô Tình Không ngày trước từng ôm hy vọng có thể phá hư không quay trở về hiện đại, và muốn luyện đan cho người nhà. Chính vì ý nghĩ này, cô đã hao tốn không ít linh thạch mới mua được phương thuốc đó.

“Sẽ có người mua.”

Nếu thật sự để Tô Tình Không bán đan dược mà cô cất công luyện chế, lại còn thêm mật ong và chanh vào, rồi chỉ lấy 20 tệ/ 1 bình, thì cô thà bán thẳng đan dược còn hơn.

Lúc này, dì Hồ và chú Cao đã trở lại, tay cầm mấy chiếc bình thủy tinh sạch sẽ.

Trong khi Tô Tình Không bận rộn trong bếp, cha mẹ Tô bày quả anh đào đã rửa ra đĩa, vừa tiếp chuyện vừa mời hai người bọn họ ăn. Dì Hồ và chú Cao chỉ khách sáo nếm hai ba quả rồi thôi không ăn thêm nữa.

Chẳng bao lâu, Tô Tình Không đem mấy bình trà chanh đã đóng kín đi ra. Khi dì Hồ và chú Cao định hỏi giá để trả tiền thì cha mẹ Tô cười tủm tỉm tiễn họ ra tận cửa, không cho họ có cơ hội đưa tiền.

Sau bữa cơm trưa, mẹ Tô bắt tay vào chuẩn bị các giấy tờ cần thiết để đăng ký mở cửa hàng trên WeChat. Cha Tô thì gọi Tô Tình Không cùng sang phòng làm việc của Tô Tình Thiên.

Tô Tình Thiên không có thuê một văn phòng lớn mà thuê một căn chung cư hơn 100 m2, lắp đặt bàn ghế, và máy tính trở thành một phòng làm việc đơn giản.

Cha Tô cầm theo một chiếc thẻ từ, quẹt qua cửa chính khu chung cư, rồi lại quẹt tiếp để vào được thang máy dẫn tới tầng phòng làm việc. Sau cùng mới vào được trong phòng làm việc.

Trong đại sảnh, ghế sô pha bị kéo thành một cái giường tạm, trên đó đặt hai tấm thảm. Bàn trà thì bị đẩy tuốt vào góc tường, trên đó đặt đủ loại hộp đồ ăn giao tận nơi cùng các túi đồ ăn vặt như lẩu cay, khoai tây chiên, mì tôm, bún ốc hòa quyện lại tạo thành một mùi hương hỗn hợp khó tả, lại còn có mùi tất thúi của ai đã mấy ngày chưa giặt. Đúng là vừa loạn vừa thúi.

Phòng ngủ chính thì bị cải tạo thành không gian làm việc, 10 cái bàn làm việc đặt sát nhau. Lúc này chỉ được sử dụng phân nửa, có 4 nam 1 nữ, chính là nhóm “chiến hữu” cùng khởi nghiệp với Tô Tình Thiên.

Cha Tô gõ cửa phòng ngủ phụ, “Thiên Thiên, răn cơm đi con, Niếp Niếp đến thăm con nè.”

Trong chớp mắt, những lập trình viên đang chăm chú làm việc bỗng đồng loạt ngẩng đầu. Ánh mắt họ như bị hút về phía cửa, nơi Niếp Niếp với mái tóc đen dài thướt tha đang cúi xuống thu dọn các hộp đồ ăn.

Năm người nhanh như chớp xông tới, giật ngay đống rác từ tay Tô Tình Không. Họ nhanh chóng dọn dẹp phòng khách, trải lại thảm, chỉnh đốn ghế sô pha, rồi vứt mấy đôi tất bẩn ra ban công. Chỉ vài phút sau, căn phòng vừa rồi còn bừa bộn giờ trở nên sạch bóng, gọn gàng.

 "Khụ khụ bọn anh là lập trình viên mà." Một thanh niên trên mặt đầy mụn gãi đầu ngại ngùng nói: "Lần sau Niếp Niếp tới, nhất định không như vậy nữa đâu."

Cha Tô mặt đen như đáy nồi, nhìn thanh niên như phòng lang sói.

"Niếp Niếp không phải để cậu gọi! Mau làm việc đi!" Tô Tình Thiên vỗ một cái lên đầu cậu ta, khiến thanh niên rú lên một tiếng đau đớn, ôm đầu uất ức trở lại chỗ ngồi. Những người khác cũng rút lui theo trở về chỗ làm việc.

Người thì trở về phòng rồi, nhưng ai nấy tai cũng dựng thẳng lên nghe ngóng.

Cha Tô lấy đồ ăn trong hộp giữ ấm ra. Tô Tình Thiên đói bụng, không rảnh nói chuyện, chỉ tập trung ăn từng miếng một.

Sau khi Tô Tình Thiên ăn xong, cha Tô lấy ra một lọ thủy tinh: "Tình Thiên, con biết thiết kế đồ họa đúng không?"

"Con biết chút chút." Tô Tình Thiên gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play