Chương 1: Trở về

“Ngưng!”

Kết xong đan ấn cuối cùng, Tô Tình Không đem đan dược đã được luyện chế tốt thu vào nhẫn trữ vật, mở ra cấm chế phong bế động phủ suốt nửa tháng qua, ngoài động phủ có mấy tờ phù truyền tin trôi lơ lửng.

Một con hạc trắng truyền tin vỗ cánh phành phạch, giành với các phù truyền tin khác rơi xuống trên tay cô, nó buông ra một con túi trữ vật rồi xoay người bay đi.

Tô Tình Không mở túi trữ vật ra, dùng thần thức thâm nhập vào bên trong, chỉ thấy một viên hạt châu trong suốt cùng một thanh ngọc giản.

Trong nháy mắt, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi.

Từng mảnh linh điền mênh mông biến thành con đường nhựa trải dài, những ngọn núi trùng điệp biến thành các tòa nhà cao ốc. Nơi vốn là động phủ không người giờ đây xuất hiện rất nhiều tiểu tỷ tỷ mặc Hán phục, kéo tay nhau nói nói cười cười cùng đi về một hướng.

“Còn bao xa nữa?”

“Lại đi thêm năm phút nữa là tới rồi.”

“Đôi giày vải mới của mình có hơi cọ chân, mấy cậu có mang theo băng dán cá nhân không?”

Tô Tình Không từng tu luyện ở Đan Phong, trong toàn bộ Huyền Quang Tông là nơi có độ dày linh khí chỉ đứng sau Chủ Phong và Dược Phong.

Nhưng hiện giờ, cô chỉ cảm nhận được một luồng linh khí mỏng manh đáng thương cùng với mùi vị hỗn loạn so với Nhân gian còn kém hơn, ngay cả bầu không khí cũng đục ngầu.

Trong túi trữ vật, viên hạt châu trong suốt kia dường như đã hoàn thành sứ mệnh, trở nên ảm đạm không có ánh sáng.

Nhưng cô chỉ dùng thần thức lướt qua, chưa kịp nhìn xem bên trong có cái gì, không biết cách sử dụng, cũng chưa từng dùng nó.

Là ảo cảnh do hạt châu tạo ra? Hay cô thật sự là đã trở về?

Tô Tình Không thả thần thức ra, dò xét tình huống xung quanh.

Xe buýt, xe máy, xe taxi qua lại tấp nập, cách vài km có một phòng trưng bày đang tổ chức hoạt động triển lãm Anime, nam nữ tuổi trẻ ăn mặc đủ loại cổ trang và Hán phục đang xếp hàng ở lối vào, vừa chờ xét vé, vừa trò chuyện rôm rả, thi thoảng còn tranh thủ chụp ảnh check-in.

Trong bầu không khí như vậy, cách trang điểm cùng bộ đồ cổ phong trên người cô có vẻ thập phần bình thường.

Ở những ảo cảnh cao cấp có thể dựa vào ký ức của người nhập cảnh mà bắt chước tạo ra những hình ảnh chân thật, Nhưng... nếu muốn tạo ra cảnh chân thực đến từng chi tiết, như phụ tùng bên trong xe hơi, hay hoạt động triển lãm Anime mà chính cô cũng chưa từng thấy, thì... gần như là bất khả thi.

Cho nên, cô là thật sự đã về rồi sao?!

Tô Tình Không ở ven đường bắt một chiếc xe taxi, sau 1 giờ ngồi xe đã tới cổng tiểu khu, nhưng mà…… trong vòng tay Trữ vật của cô chỉ có vàng, ngân lượng cùng tiền đồng, chính là hoàn toàn không có nhân dân tệ để dùng lúc này.

“Xin chờ một chút.”

Tô Tình Không đi tới phòng bảo vệ ở cổng tiểu khu, có một bảo vệ tuổi trẻ đang đứng gác, tài xế cũng đi theo lại đây.

“Xin chào, tôi là cư dân ở tầng 32, phòng 301 của cái tiểu khu này, hiện tại trên người không có mang tiền mặt, có thể cho tôi mượn chút tiền không? Sẽ lập tức trả lại cho anh.”

Bảo vệ nhìn nàng bằng ánh mắt đề phòng chẳng khác nào gặp phải kẻ lừa đảo.

“Tôi làm ở đây hơn một năm rồi, chưa từng thấy cô bao giờ.”

Tô Tình Không “……”

Ở giới Tu chân Tô Tình Không đã sống hơn 300 năm, tương đương với 5 năm ở hiện đại. Nhân viên bảo vệ này mới làm việc hơn một năm, đương nhiên không thể nhận ra cô rồi.

Lúc này, bảo an đánh giá Tô Tình Không bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra tra cứu thông tin, nhìn màn hình một chút rồi lại ngẩng lên quan sát Tô Tình Không thật kỹ.

“Cô tên gì?”

“Tô Tình Không.”

Vừa dứt lời, bảo vệ đem màn hình điện thoại đưa đến trước mặt Tô Tình Không. Trên đó là một bức ảnh chụp Tô Tình Không mặc đồng phục, đứng trước cổng trường cấp ba.

“Người trong ảnh này là cô phải không?!”

Tô Tình Không nhìn thoáng qua , nhẹ nhàng gật đầu: “Là tôi.”

Bảo vệ lập tức kinh ngạc, hai mắt suýt trợn tròn:

“Cô thật sự… tự mình tìm được đường về sao!”

Tài xế taxi ở bên cạnh nôn nóng vì chờ đợi quá lâu, đưa mã QR thúc giục: “tiền xe của tôi...”

Bảo vệ cầm di động lên quét mã: “Để tôi thanh toán giúp cô.”

Tô Tình Không yên lặng nhìn, không lên tiếng.

Khi cô rời khỏi nơi này, điện thoại vẫn còn là một nửa màn hình, một nửa bàn phím. Bây giờ trở lại, đã thấy phát triển thành màn hình tràn viền, thậm chí tiền mặt cũng đã dần bị thay thế bởi thanh toán điện tử.

Chân trước Tài xế thu tiền xong liền rời đi, sau lưng bảo vệ liền gọi điện thoại. “Anh à! Cô con gái mất tích của anh trở về rồi! Ngay tại cổng tiểu khu chúng ta!”

Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, rồi vang lên âm thanh loảng xoảng như ai đó đang làm rơi đồ vật vì chấn động. “Thật vậy sao?”

“ Là thật!” Bảo vệ gật đầu, ““Em hỏi tên cô ấy rồi, cũng đối chiếu với ảnh các anh đưa thì chính xác là cô con gái mất tích nhiều năm trước của anh chị!”

“Tôi lập tức đến ngay!!!”

Cúp điện thoại, bảo vệ đứng ở bên ngoài Phòng bảo vệ cùng Tô Tình Không trò chuyện.

Trong khu chung cư nơi họ đang đứng, tất cả các bảng thông báo ở lối vào đều dán những tờ rơi tìm người. Trên đó là ảnh chụp của Tô Tình Không cùng thông tin liên lạc của cha mẹ cô. Bên dưới còn ghi rõ: “Ai tìm được người hoặc cung cấp được manh mối, sẽ nhận được một khoản thù lao hậu hĩnh.”

Đây cũng là lí do vì sao bảo vệ có thể nhận ra Tô Tình Không - người chưa từng gặp qua.

“Không chỉ riêng tiểu khu này thôi đâu, mấy khu quanh đây tất cả các bảo vệ đều có kết bạn WeChat với cha mẹ cô. Trong nhóm đều chia sẻ ảnh của cô…”

Bảo vệ nhiệt tình cùng cấp thêm rất nhiều tin tức, nào là cha mẹ Tô từng bán căn hộ cũ nhưng vì sợ sau này con gái trở về không tìm thấy người thân, nên đã thuê tạm một căn gần đây. Nào là trước kia họ đi khắp nơi tìm kiếm, mãi gần đây mới quay về sống cố định ở chung cư này.

Chưa nói được mấy câu, mẹ Tô mở cửa Minibus ra, đi lại đây.

Chiếc xe loạng choạng, người ngồi trên xe không hề thắt dây an toàn, bên trong người lái xe đảo tay lái trái phải liên tục, khiến Tô Tình Không thoáng có cảm giác muốn vươn tay ra để dừng xe lại.

Chiếc xe thắng gấp sát mép lan can trước tiểu khu.

Cánh cửa xe bật mở.

Một người phụ nữ trung niên lao ra khỏi xe, chạy như bay về phía cô. Hai tay run rẩy, đôi mắt ngấn lệ, nhưng vẫn chưa dám chạm vào mặt con gái.

 “Mẹ.”

Tô Tình Không chủ động ôm lấy mẹ mình, “Con đã trở về rồi. Thật xin lỗi vì đã để mẹ lo lắng đến mức này."

Mẹ Tô năm nay 55 tuổi, trước kia bảo dưỡng rất tốt nhưng hiện tại trên mặt nếp nhăn nơi khoé mắt khắc sâu, hai má xuất hiện từng đám đồi mồi mầu nâu, mái tóc nguyên bản chỉ có mấy cọng tóc bạc nay đã bạc hết nửa cái đầu.

Chỉ có năm năm mà mẹ đã già đi nhiều như vậy, đủ để biết việc cô mất tích đã mang đến cho mẹ cô tổn thương lớn đến bao nhiêu.

Nghe thấy một tiếng “Mẹ” thân thuộc, mẹ Tô cuối cùng cũng không kìm được nữa, nước mắt tuôn rơi như suối.

Giây phút này, bà không thể giữ được bình tĩnh, cũng không còn giữ được vẻ mạnh mẽ như những người từng mất con rồi gặp lại. Bà bật khóc như một đứa trẻ, vừa run rẩy, vừa lặng lẽ ôm con gái vào lòng, không dám tin đây là thật.

Đang đứng bên cạnh, bảo vệ len lén lau mắt, rồi vội lấy khăn tay ra. Nhưng hắn lại ngoài ý muốn phát hiện người khóc chỉ có mẹ Tô.

Còn Tô Tình Không, vẫn ôm lấy bà, nhẹ nhàng vỗ lưng, vẻ mặt lại rất bình tĩnh.

Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi lâu, thu hút không ít người qua đường dừng lại quan sát. Cuối cùng, mẹ Tô cũng nhớ tới mình vẫn còn đang ở trước cổng tiểu khu, nghẹn ngào nói:

"Cha con đi mang cơm cho chị cả con, chắc sắp về rồi. Để mẹ đưa con vào nhà trước."


Ps: Vì đây là lần đầu tiên tôi dịch nên có sai sót gì mọi người bình luận, tôi sẽ đọc và sửa. Vì tui cũng lười nên có lâu lâu không ra chương cũng đừng lo, tui không drop đâu, cố gắng mỗi ngày một chương như hôm nay.

Mà chương 1 này chưa hết nha, chương mà tác giả viết rất dài nên tui tách ra làm 2 đăng nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play