"Niếp Niếp làm trà chanh mật ong trị táo bón hiệu quả rất tốt. Cha mẹ định bán trên Wechat. Giấy tờ thì mẹ con lo, còn bao bì cũng phải chuẩn bị."
Cha Tô nghĩ con gái thứ hai giỏi máy tính, nếu làm được thì đỡ phải thuê người ngoài.
"Trị táo bón?" Tô Tình Thiên chớp chớp mắt, không hiểu sao em gái lại muốn bán món này.
Tô Tình Không bổ sung rõ thêm: "Hiệu quả chính là thanh lọc dạ dày, trị táo bón, thanh lọc ruột. Táo bón chỉ là một trong số các công dụng dễ thấy thôi."
Còn chưa nói dứt lời, một lập trình viên đã ra xung phong: "Mỹ nữ! Cần chuột bạch không? Anh tình nguyện nha!"
Cái cằm của cậu ta nổi không ít mụn, vừa nhìn liền biết dạ dày có vấn đề.
Những người khác cũng ló đầu ra nhìn từ phòng làm việc. Dân lập trình suốt ngồi ngày trước máy tính, một ngày ba bữa đều ăn không đúng giờ, lại thường xuyên thức khuya tăng ca, cũng ít vận động, là nhóm đối tượng tiêu biểu bị bệnh táo bón.
Tô Tình Thiên cũng bị táo bón nhẹ nên rất hiểu nỗi lòng của các nhân viên: "Niếp Niếp, phải pha tỉ lệ bao nhiêu?"
“Nếu múc đầy thì hai muỗng, bình thường thì tam muỗng.” Tô Tình Không nói.
Trong phòng làm việc, tính luôn Tô Tình Thiên thì có tổng cộng sáu người. Mỗi người được chia hai muỗng mật ong với một lát chanh, đổ nước vào, định uống luôn không chần chừ.
Cha Tô nhanh chóng ngăn lại: "Uống xong tầm nửa tiếng là sẽ phải chạy vào nhà vệ sinh, mà trong nhà chỉ có một cái bồn cầu, không được uống cùng một lúc!"
Sáu người lập tức lấy điện thoại ra, bật chế độ hẹn giờ. Cứ sau mười phút thì lại có một người uống.
Tô Tình Thiên muốn bàn tiếp chuyện thiết kế bao bì với cha và em gái nên cô là người uống cuối cùng. Còn mấy lập trình viên khác, uống xong cũng chẳng ai quay lại làm việc, đều gia nhập vào đội ngũ thảo luận thiết kế bao bì.
Thảo luận được một lúc, từng người bắt đầu lần lượt rời khỏi đội hình, chạy vội vào nhà vệ sinh.
Giữa chừng vì có một người ngồi trong đó lâu quá, khiến người khác không thể không chạy sang nhà hàng xóm mượn nhà vệ sinh.
*****
Tối hôm đó, Trần Minh- chồng của dì Hồ tan làm về nhà.
Vừa bước vào cửa, chị Hồ đã bưng ra một ly nước: "Uống mau!"
Là nước ấm pha cùng trà chanh mật ong, mang theo mùi thơm chua chua thoang thoảng.
Trần Minh nhăn mặt, lắc đầu cự tuyệt, “Không uống.”
"Uống!" Dì Hồ không cho phép từ chối mà đẩy ly trà đến bên miệng chồng, tay kia vỗ bụng bia của chồng một cái bốp, phát ra tiếng kêu như vỗ dưa hấu: "Uống xong ly trà này, bụng bia của anh sẽ nhỏ lại!"
Nếu không nghe câu đó, Trần Minh có khi còn uống. Nhưng vừa nghe tới bụng bia nhỏ lại, Trần Minh liền biết ngay là vợ mình lại bị mấy bài bán hàng trực tuyến trên Wechat lừa nữa rồi.
"Vợ à, em đừng có mua mấy cái sản phẩm không đảm bảo chất lượng trên mạng nữa. Ăn trúng đồ không rõ nguồn gốc rất dễ bị đau bụng.”
"Nói nhảm gì vậy? Chính em thử rồi thấy có hiệu quả, mới bắt anh uống!" Dì Hồ trừng mắt.
Mắt thấy không thoát được, mà nhìn vợ có vẻ vẫn ổn không vấn đề gì, Trần Minh đành uống.
Vừa uống xong, dì Hồ liền rút thước dây từ trong túi quần ra.
Trần Minh: ???
Trần Minh trợn mắt há hốc nhìn vợ lấy thước dây quấn chặt quanh bụng bia của mình, đo từng vòng, từng cm, còn chụp cả ảnh lưu lại nữa.
Nửa tiếng sau, Trần Minh từ nhà vệ sinh bước ra, kéo dây lưng quần lên, mặt mày phơi phới. Nhưng dì Hồ vẫn chưa buông tha, lại lôi thước dây và điện thoại ra; lại đo, lại chụp, rồi so sánh.
Nhận ra vợ mình đang làm gì, Trần Minh có chút dở khóc dở cười: "Làm sao có thể lại … nhỏ đi?"
Nhìn thấy số trên thước dây, nháy mắt chữ “nhỏ” bị kẹt lại trong cuốn họng.
Trần Minh đoạt lấy điện thoại từ tay vợ, tìm tấm ảnh trước và sau đem ra so sánh, lại khϊếp sợ phát hiện bụng bia của mình thật sự nhỏ gần 1 cm!
"Làm sao có thể!"
Dì Hồ ưỡn ngực chống nạnh, vô cùng đắc ý: "Em đã bảo có tác dụng mà! Anh xem anh vừa rồi lôi ra biết bao nhiêu thứ, bụng mà không nhỏ lại mới là chuyện lạ đó!"
Trong lòng Trân Minh rất cao hứng, nhưng ngoài miệng lại không chịu nhận thua: "Thuốc xổ cũng có hiệu quả mà, vẫn phải uống vài ngày xem sao. Miễn cơ thể không có bệnh tật gì là tốt."
“Bệnh tật gì chứ!" Dì Hồ liếc mắt, chỉ tay ra cửa: "Anh biết Á Phân không? Thứ này là con gái người ta đặc biệt làm cho cha mẹ. Cả nhà người ta đều đang uống!"
“Á Phân nào?” Trần Minh ngớ ra, nhất thời không kịp phản ứng. Con gái tên Á Phân rất nhiều.
"Chính là Á Phân từng mở siêu thị đó! Chồng làm bác sĩ ấy! Hồi trước nhà họ giàu lắm, nhưng con gái nhỏ mất tích, đã tìm kiếm rất nhiều năm. Em còn từng bàn với anh chuyện cho họ mượn tiền đó."
Nghe nói tỉ mỉ như vậy, Trần Minh mới nhớ ra.
Dì Hồ lại lôi câu chuyện mẹ Tô kể ra kể lại, thêm mắm dặm muối, tưởng tượng vô cùng phong phú, nói như là tận mắt chứng kiến.
Trần Minh thờ ơ nghĩ: "Cho nên là bọn họ định bán cái này trên Wechat à?” Tất cả đều đúng như kịch bản.
Dì Hồ vừa gật đầu vừa lắc đầu: "Bán thì có muốn bán, nhưng giờ thì chưa bán. Á Phân nói phải làm xong giấy tờ mới chính thức bán ra. Những cái này là cho dùng thử, không thu đồng nào!"
Ở một nơi khác.
Nhà họ Cao đông người, vừa nghe tin liền nấu một bình lớn, chia cho mỗi người một ly. Mặc kệ có táo bón hay không, có bệnh gì hay không, ai nấy đều sảng khoái đi vệ sinh một lần.
Chú Cao có cô con gái đang học học lớp 12, chỉ còn một tháng nữa là thi đại học. Áp lực chồng chất, táo bón, mụn trứng cá, rụng tóc, mất ngủ, đủ loại vấn đề dồn dập kéo tới. Ở trong nhà vệ sinh, cô con gái vừa giải quyết vừa sụt sịt khóc.