Ngay lập tức, trong lòng cha mẹ Tô đồng loạt hiện lên cùng một suy nghĩ: “Cơ hội kiếm tiền tới rồi!”
Hai vợ chồng nhanh chóng múc hai muỗng trà chanh mật ong cho vào hai ly, mang ra khỏi cửa. Một người đi hướng Nam, một người đi hướng Bắc.
Người khác bắt đầu kinh doanh thường bắt đầu từ họ hàng thân thích, còn hai người họ thì chọn bắt đầu từ cư dân trong tiểu khu. Cũng vì những người này đều tận mắt chứng kiến hai ông bà từng tiều tụy, gầy mòn vì rong ruổi tìm con, giờ đột nhiên tinh thần phơi phới, ai mà không chú ý?
Nói cách khác, chính hai người sẽ trở thành nhân chứng mẫu sống cho chất lượng của sản phẩm.
Từ cửa lớn đi qua vườn hoa nhỏ của một ngội nhà biệt thự kiểu Tây ở tầng một đang mở ra, mẹ Tô đứng ở ngoài cửa liền nhìn thấy người phụ nữ trung niên đang ngồi ở trên ghế sô pha: “Chị Hồ!”
“Ấy dà!” Dì Hồ vội đặt xuống hạt dưa còn đang gặm dở. “Á Phân, lại đây ngồi. Chị lấy trái cây cho em.”
“Không cần đâu chị.” Mẹ Tô xua tay, đi vào nhà. “Chị có thấy bài em đăng sáng nay chưa?”
“Vẫn chưa.” Dì Hồ tắt ti vi đang chiếu chương trình giải trí, mở WeChat ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi: “Thật hay giả vậy?”
"Thật đấy!" Mẹ Tô kéo vạt áo thun lên, để lộ rõ phần thịt thừa ở bụng: "Uống ly trà chanh mật ong mà con gái em tự tay pha chế, phải nói là kéo sạch bao nhiêu chất tồn đọng tích tụ suốt hơn năm mươi năm, một lần thôi mà bụng nhẹ hẳn, cảm giác nhỏ đi một vòng!"
Mẹ Tô còn tỉ mỉ miêu tả màu sắc và số lượng những gì mình tống ra ngoài. Chị Hồ nghe rất chăm chú, không hề chê bai lời lẽ có phần thô lỗ, khó nghe, chỉ là vẫn có chút lo lắng:
"Thải ra kiểu vậy có đau bụng không? Có giống mấy loại thuốc xổ hay giảm cân ngoài thị trường không? Uống xong là đau bụng, đi WC mấy lần liền gầy đi, nhưng dùng nhiều thì hại người lắm."
Mẹ Tô từng trải nghiệm rồi nên có quyền lên tiếng: "Đây là con gái em đặc biệt pha riêng cho em và lão Tô, có thêm mật ong, chanh và một ít dược liệu."
Vừa nói, bà vừa đẩy tới cốc nước mang theo: "Chỉ làm một bình nhỏ thôi, em múc một ít, chị thêm nước vào rồi uống thử xem sao."
Trong ly chỉ có hai lát chanh và ít mật ong. Chị Hồ ngửi qua thì thấy chẳng khác gì trà chanh mật ong bình thường, cũng không kỳ vọng gì nhiều, liền rót nửa ly nước sôi để nguội rồi uống một hơi.
Sau đó, hai người ngồi nói chuyện phiếm một lát.
Chị Hồ tò mò hỏi chuyện Tô Tình Không bỗng dưng trở về, mẹ Tô cũng cố ý nói nhiều một chút. Bà chưa bao giờ xem thường lực lượng của phụ nữ trung niên. Những người phụ nữ này nắm giữ quyền kinh tế trong gia đình, lại chịu chi cho làm đẹp và sức khỏe. Đây đều là những khách hàng tiềm năng.
Theo mẹ Tô nói thì Tô Tình Không năm năm trước bị tai nạn mất trí nhớ, may mắn được một truyền nhân y học dân gian cứu giúp, đợi đến khi hồi phục ký ức mới quay về nhà.
Đây là lý do được cả nhà thống nhất nói với người ngoài, cũng là lý do danh chính ngôn thuận cho việc Tô Tình Không có tay nghề dược thiện giỏi, dù sao cũng dễ nghe hơn nhiều so với việc bị bắt cóc rồi trốn thoát.
Chị Hồ nghe đến hai mắt sáng rỡ, tình tiết này so với phim truyền hình còn đặc sắc hơn?
Mẹ Tô còn đang cố miêu tả dáng vẻ Tô Tình Không mặc cổ phục đẹp thế nào, Chị Hồ khen theo mấy câu rồi đột nhiên biến sắc, lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Không lâu sau, từ trong nhà vệ sinh truyền đến một mùi hương khó tả.
Chị Hồ ngồi trên bồn cầu hét vọng ra: "Á Phân, cái này thật sự quá lợi hại! Chị cảm giác như kéo hết cả dầu mỡ trong người chị ra luôn, mà lại rất nhẹ nhàng không hề đau như uống thuốc xổ hay ăn phải mấy thứ làm hỏng bụng đâu!"
Làm gì có bà mẹ nào không thích nghe người ta khen con mình?
Vì muốn nghe thêm vài câu khen ngợi, mẹ Tô vẫn đứng bên ngoài nhà vệ sinh, cố chịu mùi hôi mà tiếp tục tám chuyện.
Không bao lâu, dì Hồ rửa tay đi ra, tiện tay đóng luôn cửa nhà vệ sinh, ngăn mùi lại: "Chồng chị ăn thì nhiều nhưng lại ít vận động, có lúc còn phải uống thuốc để tiêu hóa, em để lại cho chị một ít đi!"
"Cái này..." mẹ Tô hơi chột dạ, liếc sang chỗ khác: "Con gái em không định bán, chỉ pha một ít để em với lão Tô dùng. Lão Tô cũng đang định mang biếu người khác, chắc là không còn dư nhiều đâu."
Phản ứng đầu tiên của dì Hồ là: "Làm cái này có phải rất khó không?"
"Em cũng chưa hỏi." Mẹ Tô lắc đầu.
"Thế con gái em định bán cái gì?" Trực giác của dì Hồ cho thấy mình vẫn còn có thể đào được đồ tốt nữa.
Mẹ Tô cúi đầu, vén mái tóc ngắn đang xen giữa đen và bạc: "Con gái em về thấy vợ chồng em tóc bạc hết rồi, liền làm ra một loại bánh ngọt tên là bánh dưỡng tóc đen, mà phải dùng liên tục nửa tháng mới có hiệu quả mọc tóc đen, tóc đã bạc thì không thể chuyển lại thành đen được đâu."
“Đó là đương nhiên a!” Chị Hồ phẩy tay khinh thường: "Tóc mà đã bạc thì chỉ có thể đi nhuộm thôi!"
Mẹ Tô “Như này đi. Loại bánh dưỡng tóc này có thật sự hiệu quả hay không thì còn phải chờ thêm một thời gian nữa mới biết được. Còn trà chanh mật ong thì đúng là dùng tốt thật. Em sẽ bảo con gái em làm cho chị một bình."
"Được, được, được!" Chị Hồ mừng rỡ, quay lưng vào bếp. Lúc trở ra, tay trái xách một rổ anh đào căng mọng, tay phải ôm theo một túi nho mẫu đơn còn lạnh toát, vừa lấy từ tủ lạnh ra.
"Chị cũng không thể trắng trợn lấy đồ của nhà các em. Mấy món này em mang về ăn đi."
Mẹ Tô vội xua tay, thật lòng không muốn nhận: "Chị à, lúc trước nhà em khó khăn, chị từng giúp đỡ không ít. Bây giờ em chỉ đem chút đồ tốt cho chị nếm thử, sao có thể nhận quà được?"
"Hây, chỉ là một ít trái cây ướp lạnh thôi mà, coi như chị tặng cho cháu gái!" Chị Hồ sợ mẹ Tô không nhận, liền khóa cửa rồi kéo mẹ Tô đi ra ngoài: "Đi, chị đến nhà em, tiện thể gặp mặt cô con gái xinh đẹp của em luôn!"
Lần này, mẹ Tô cũng chẳng nói thêm gì được nữa.
Trùng hợp là, hai người vừa đi tới cửa thì bắt gặp cha Tô và một người đàn ông đang bước vào, tay mỗi người đều xách theo đồ uống và trái cây.
Nhìn thoáng qua cũng biết, đều là những người từng khổ sở vì táo bón.