Chương 2: Nợ Nần Chồng Chất

Năm năm trước, vào đêm kết thúc kỳ thi đại học, Tô Tình Không ra ngoài tham gia buổi họp lớp cùng các bạn, nhưng cô đã một đi không trở về.

Từ cảnh sát, hàng xóm, người thân, thầy cô cho đến bạn học của Tô Tình Không, tất cả đều ra sức tìm kiếm, nhưng không ai phát hiện được một chút dấu vết nào.

Thời gian mất tích càng lâu, khả năng có thể tìm thấy lại càng thấp.

Cha Tô nghỉ việc, bán luôn căn nhà đang ở. Mẹ Tô cũng sang nhượng lại siêu thị. Hai vợ chồng sửa lại chiếc Minibus đã cũ, chạy khắp các vùng núi hẻo lánh để tìm kiếm, vì họ nghe nói nhiều cô gái trẻ bị lừa gạt rồi bán đến những nơi đó.

Một lần tìm kiếm chính là 5 năm.

Và điều Tô Tình Không lo lắng nhất đã xảy ra.

Từ nhỏ, sức khỏe Tô Tình Không đã không tốt, ba ngày hai tuần liền sinh bệnh. Mãi đến khi lên cấp hai, thân thể cô mới dần ổn định hơn. So với người chị Tô Tình Thiên mạnh khỏe, cha mẹ Tô càng dồn sự quan tâm và yêu thương cho cô hơn.

Cô mất tích, cha mẹ đã dốc toàn bộ tâm sức để tìm kiếm cô, gần như không còn thời gian hay tinh thần để quan tâm đến chị hai Tô Tình Thiên cũng vừa kết thúc kỳ thi đại học.

Căn nhà này rộng chưa đến 70 m2, có hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh. Phòng khách là nơi ở của cha mẹ. Phòng ngủ lớn dành cho chị cả và chị hai. Phòng ngủ phụ để đồ đạt của Tô Tình Không. Trước kia căn phòng của Tô Tình Không như thế nào thì hiện tại được bày biện như thế đó. Đồ đạc được đặt đúng như cũ, không ai động vào.

Dù đều là con gái như nhau, nhưng cách mà cha mẹ đối xử với Tô Tình Không rõ ràng khác hẳn hai chị em còn lại. Họ dành cho cô quá nhiều tình yêu thương.

“Không sao đâu.” Tô Tình Thiên xua xua tay: "Chị mở một phòng làm việc, nên cũng không thường xuyên về nhà ở."

"Phòng làm việc gì cơ?" Cô không ngửi thấy mùi sơn vẽ trên người chị hai. Dù nghĩ như thế nào, cô vẫn không cảm thấy phòng làm việc ấy có chút liên quan gì đến tranh vẽ.

Tô Tình Thiên “……”

"Chị học qua lập trình cơ bản, phòng làm việc chủ yếu làm phần mềm nhỏ và ứng dụng di động."

Dù chỉ là phần mềm nhỏ hay ứng dụng, với Tô Tình Không mà nói, tất cả đều là những khái niệm xa lạ.

Cửa nhà vang lên tiếng gõ. Sau một lúc lẩn tránh trong phòng bếp, cha Tô mới bước ra mở cửa.

"Anh cũng hết cách rồi, nhà anh..." Người đến vừa bước qua cửa đã sững sờ khi thấy một cô gái mặc cổ trang đang ngồi cạnh bàn ăn, liền quên mất mình định nói gì.

"Anh hai không nhận ra sao? Là Niếp Niếp đấy." Cha Tô cười nói: "Em nhất định sẽ sớm nghĩ cách kiếm tiền trả lại cho anh, anh cho em thêm chút thời gian."

"Tốt tốt tốt!" Sắc mặt lo lắng của bác hai lập tức dịu lại: "Niếp Niếp trở về rồi, cuộc sống của cả nhà chú cũng xem như trở lại bình thường rồi. Gia đình chú cứ tâm sự đi, anh về trước."

Bác hai đi rồi, nhưng sự xuất hiện của ông cũng cho thấy tình hình tài chính trong nhà nghiêm trọng đến mức nào.

"Cha, mẹ, chị hai, nhà mình thiếu bao nhiêu tiền vậy?"

Trước khi Tô Tình Không mất tích, nhà họ Tô có căn hộ rộng hơn 120 m2, một chiếc xe van mẹ Tô dùng để nhập hàng, còn cha Tô đi làm bằng một chiếc xe hơi phổ thông. Không khoản vay nhà, cũng không vay xe, lại còn có một khoản tiết kiệm không nhỏ.

Hiện giờ, căn hộ không còn, xe cũng không còn, lại còn mượn tiền đến bác hai ở ngoài ngoại thành nhận thầu một vườn nho?

Nghe vậy, cha mẹ Tô và chị hai đều im lặng.

Một lúc lâu sau, cha Tô cười cười, không trả lời trực tiếp: “Niếp Niếp đừng lo, cha mẹ đang định mở lại siêu thị. Vài năm nữa là trả nợ hết thôi."

Tô Tình Không vẻ mặt lạnh nhạt, Cha cô thật sự tưởng cô sống ở giới tu chân lâu quá nên quên mất rằng chuyện mở siêu thị cần phải trả tiền thuê mặt bằng, tiền vốn nhập hàng sao? Dù là làm gì thì cũng cần tiền vốn.

Mẹ Tô khẽ nghiêng người tránh ánh mắt con gái, không dám đối diện, sợ không kiềm được sẽ nói ra hết.

Tô Tình Thiên thở dài, nói: “Không rõ cụ thể thiếu bao nhiêu, chắc là rất nhiều. Ai thân quen nếu có thể mượn cũng đều mượn hết rồi, đồng nghiệp của ba cũng có người cho mượn."

Tô Tình Không thấy tim khẽ thắt lại. Cha cô là người nếu có thể không làm phiền người khác thì tuyệt đối sẽ không mở lời, nhưng vì cô mà không quan tâm đến mặt mũi.

“Giấy vay nợ……”

Vừa nghe đến hai chữ ấy, cơ thể cha mẹ Tô lập tức căng cứng. Tô Tình Không cũng không nói tiếp nữa.

Tài sản mà cha mẹ dành dụm cả nửa đời người, tất cả đều dốc vào việc tìm kiếm cô, chưa kể còn thiếu nợ bạn bè, người thân, đồng nghiệp không ít.

Còn chưa tính đến chuyện chị cả và chị hai đã xảy ra chuyện gì trong lúc tìm cô nữa.

"Con không hỏi nữa." Tô Tình Không vô thức đặt tay lên bụng. Trong tình huống này, có một số chuyện tạm thời cô không nên nhắc đến.

"Không sao. Giờ con đã về, cứ để con lo liệu chuyện tiền bạc."

Cha Tô sửng sốt “A” một tiếng, "Niếp Niếp, ở cổ đại con học được kỹ năng gì đặc biệt à?"

Mẹ Tô theo hướng đó nghĩ: "Thêu thùa sao?"

Tô Tình Thiên tiếp lời: "Vậy để chị giúp em bán nhé?"

Ba người đều không cản Tô Tình Không kiếm tiền, điều này làm cô có chút cao hứng.

Tô Tình Không: “Dược thiện.”

Trên thực tế, thứ cô am hiểu nhất chính là luyện đan.

Thế nhưng đây là xã hội hiện đại. Việc chế tạo và buôn bán đan dược rất dễ bị mời đi uống nước trà. Việc này vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Ba người nhà họ Tô???

Tô Tình Thiên còn một số việc chưa xử lý xong, liền vội vàng quay về văn phòng, nói buổi tối sẽ trở về cùng trò chuyện thật kỹ. Để Tô Tình Không tự mình đi vào phòng ngủ chính mình, tìm quần áo trong tủ để thay.

Cha mẹ Tô thì ra ngoài mua thức ăn. Tô Tình Không mượn điện thoại của cha, lên mạng tìm hiểu về sự thay đổi của xã hội và khoa học kỹ thuật sau năm năm. Sau khi lướt sơ một vòng, cô mở phần “vòng bạn bè” Wechat *của người nhà lên xem.

* Ở bên Trung, vòng bạn bè Wechat tượng tự như trang cá nhân Facebook, có nhiều chế độ công khai, chỉ mình tôi, hay chặn một ai đó. Người trung ai cũng dùng wechat nó rất phổ biến như là bản kết hợp của FB và Zalo của bên mình nha, thậm chí họ còn thường dùng wechat để thanh toán tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play