Tô Tình Không không quên đề cập việc bảo vệ đã giúp cô trả tiền taxi. Mẹ Tô nghe vậy vội vàng đưa tiền trả lại, không quên cảm ơn rối rít. Sau đó, bà kéo tay con gái, dẫn cô lên chiếc Minibus cũ kia.
Xe vừa lăn bánh vào bên trong cư xá, sau khi lượn vòng quanh các dãy nhà thì dừng lại ở khu 27, đối diện khu 36. Mẹ Tô lấy chìa khóa, mở cánh cửa nhà số 101.
Vừa vào nhà, bà đã sốt sắng hỏi:
“Niếp Niếp, con mau ngồi. Con có khát không? Có đói bụng không? Mẹ đi rót nước cho con nhé!”
Tô Tình Không trả lời “Không khát” “Không đói bụng”, lôi kéo Mẹ Tô đang luống cuống chân tay muốn khóc do xa cách lâu ngày mới được gặp lại, ngồi xuống bên bàn ăn.
Căn phòng thuê này ở tầng 1, có hơi ẩm thấp. Không có trang trí gì cầu kỳ, chỉ dùng vài tấm ván gỗ đơn giản để ngăn cách không gian. Sàn và tường vẫn là màu xám đen nguyên bản của xi măng không có sơn sửa.
Phòng khách trước kia được cải thành phòng ngủ của cha mẹ Tô. Nơi đó không có cửa hẳn hoi, chỉ dùng tấm vải mỏng tạm che chắn.
Tô Tình Không không kéo rèm vải lên, nhưng cô nhìn thấy rõ ràng bên trong chỉ có một chiếc giường và một cái tủ. Đồ đạc ít ỏi đến mức khiến người ta không khỏi nghi ngờ liệu cha mẹ Tô có thật sự đang sống ở đây không.
Nhận thấy ánh mắt của Tô Tình Không, sắc mặt mẹ Tô lập tức thay đổi, bà vội vàng xoay người kéo rèm vải qua, cố gắng làm giọng nói mình nghe tự nhiên hơn: “Mẹ và cha con chủ yếu sống ở bên ngoài, không hay về đây ở.”
Tô Tình Không nhớ lại chiếc Minibus (chiếc xe tải nhỏ) mình ngồi khi trở về, hóa ra đó là chiếc xe mà trước kia mẹ Tô từng dùng để chở hàng cho siêu thị. Giờ đây, hàng ghế phía sau đã được cải tạo thành chỗ có thể nằm ngủ, không cần nghĩ cũng biết cha mẹ cô thường nghỉ tạm như thế nào mỗi khi ở bên ngoài.
Lúc này, truyền đến tiếng bước chân vội vã vang lên từ hành lang.
“Có lẽ cha con đã trở về.” Mẹ Tô không biết phải nói gì thêm với Tô Tình Không, bà nhanh chóng chạy đi mở cửa.
Cha Tô bước vào, khuôn mặt hốc hác, đôi tay run rẩy cầm lấy tay Tô Tình Không, cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ ấm áp từ cô. Người đàn ông gần 60 tuổi hốc mắt đỏ bừng cố cắn chặt răng, không để rơi nước mắt trước mặt con gái.
Bước vào sau Cha Tô, là chị gái song sinh cùng thai khác trứng của Tô Tình Không, Tô Tình Thiên.
Lúc này, Tô Tình Thiên hết xoa mặt Tô Tình Không lại xoa mặt mình, lộ ra biểu cảm buồn vui đan xen: “Không phải đang mơ!”
“Đúng vậy.” Tô Tình Không giang hai tay, ôm chầm lấy cha mẹ và chị hai, lần lượt thì thầm vào tai họ: “Con đã trở về rồi, đây không phải là mơ. Con xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng lâu như vậy. Là con không tốt.”
“Không phải, Niếp Niếp con không sai, là... Là những kẻ bắt cóc con...” Mẹ Tô nói đến nửa chừng, bà lén nhìn Tô Tình Không với ánh mắt lo lắng, rất sợ rằng mình sẽ nói sai điều gì đó khiến con gái lại phải đau lòng.
Cha Tô và Tô Tình Thiên cũng biểu cảm như vậy. Trong năm năm qua, họ đã nghe quá nhiều tin tức, đặc biệt là những tin tức về các cô gái bị bắt cóc và lừa gạt, biết rằng những gì xảy ra với họ đều là những bi kịch không thể cứu vãn.
Đối với bọn họ mà nói, mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, chỉ cần Tô Tình Không có thể trở về bình an là tốt rồi. Nhưng đối với người trong cuộc*, đó là những ký ức sẽ ám ảnh họ, những cơn ác mộng mà mỗi lần nghĩ lại đều đau đớn.
* “người trong cuộc” ở đây là chỉ những cô gái hay là Tô Tình Không bị ám ảnh bởi những chuyện đã xảy ra khi bị bắt cóc.
“Con không bị bắt cóc.” Tô Tình Không theo bản năng muốn nói mình đã đi đến giới tu chân, nhưng nhận ra điều này không phải là chuyện sẽ khiến mọi người vui mừng. Cô nhanh chóng đổi cách nói: “Thật ra là con xuyên không về cổ đại.”
Cha mẹ Tô có lẽ không hiểu về giới tu chân, nhưng chị cả và chị hai thường xuyên sử dụng mạng Internet suốt bao năm qua, chắc chắn đều biết thế giới tu chân đó khốc liệt đến mức nào. Dù cho cô có nói ba hoa về những điều tốt đẹp ở đó thì chắc chắn cả nhà cũng sẽ lo lắng về cuộc sống trước kia của cô. Như vậy không bằng nói với họ mình đi đến một nơi càng an toàn hơn như là cổ đại.
Tô Tình Không chỉ kể sơ qua một vài chuyện khi mới xuyên đến, ví dụ như làm sao bán điện thoại, rồi lại làm thể nào để kiếm được tiền…
Khi ấy, cô thực sự cho rằng mình đã xuyên về cổ đại. Mãi đến khi tận mắt thấy những vị tiên nhân có thể ngự kiếm phi hành đáp xuống trấn trên thu nhận đệ tử, cô mới nhận ra mình rốt cuộc đã xuyên không đến thế giới nào.
Mà chờ đến khi Tô Tình Không hỏi về tình hình của gia đình trong năm qua thì...
Cha Tô: “Cha hơi khát nước.”
Mẹ Tô: “Để mẹ đi lấy nước.”
Hai vợ chồng lần lượt tìm cớ cùng nhau tiến vào phòng bếp, bỏ trốn mất dạng.
Tô Tình Không mỉm cười, nhẹ nhàng đè lại tay Tô Tình Thiên: “Chị hai, em biết chị không có khát.”
Tô Tình Thiên : “…” Không phải đâu! Chị rất khát, cực kỳ khát luôn!