Trên Wechat, dấu chân của cha mẹ Tô gần như trải rộng khắp cả nước, phần lớn bài đăng đều là thông báo tìm người mất tích. Có ảnh của cô, cũng có cả những người bị mất tích khác.
Wechat của chị hai ngoài thông báo tìm người, còn có một số bài viết liên quan đến công việc.
Còn Wechat của chị cả, thì sạch sẽ một cách lạ thường. Cũng có thể là do chị ấy cố tình ẩn đi, không muốn để cha mẹ biết, sợ họ lo lắng. Phần lớn bài đăng chỉ là tuyên truyền phim truyền hình.
Cũng nhờ đó, Tô Tình Không mới biết được. Người chị cả từ nhỏ đã đặt biệt sùng bái người cha làm bác sĩ, quyết tâm trở thành bác sĩ cứu người lại lựa chọn bước chân vào giới giải trí.
Xem hết trang cá nhân wechat của cả nhà, Tô Tình Không bắt đầu suy nghĩ kế hoạch kiếm tiền.
Những thứ có hiệu quả quá nhanh, quá tốt, sẽ khiến người ta nghi ngờ có chứa thành phần chất kí.ch thí.ch gây hại cho cơ thể.
Mặt khác, luyện đan cần linh thực và linh khí. Mà xã hội hiện đại linh khí rất loãng, muốn luyện một lò đan dược, không biết phải tu luyện bao lâu mới khôi phục lại được. Vừa mất thời gian và cũng không có lời.
Tốt nhất vẫn là chọn những loại có hiệu quả nhưng không thể quá mức thần thánh.
Ví dụ như……
Bắt đầu từ những nhu cầu cấp thiết nhất của nhà mình!
Chẳng hạn như: Tóc của cha mẹ Tô đã bạc, trên mặt có nếp nhăn, da thì có vết nám...
Cha Tô thời trẻ từng nổi danh là bác sĩ khoa nhi đẹp trai nhất bệnh viện, mẹ Tô cũng là bà chủ xinh đẹp nổi tiếng cả tiểu khu. Đương nhiên, phải để họ lấy lại phong độ đỉnh cao chứ!
Mọi việc vẫn phải từng bước mà làm. Trước tiên, bắt đầu từ việc làm cho tóc đen trở lại.
Đương nhiên, muốn làm gì thì cũng cần một khoản vốn để bắt đầu.
Tô Tình Không lục lọi trong túi trữ vật, tìm ra một ít vàng bạc ngọc thạch bị bỏ xó suốt nhiều năm, những vật này là đồ dùng khi cô du ngoạn ở giới tu chân, lấy ra bán chắc được một khoản kha khá.
Chỉ là số lương có hơi ít. Nếu nhiều thêm chút nữa, có khi Tô Tình Không đã có thể ngay lập tức trả hết đống nợ của gia đình rồi.
Trong túi trữ vật có tổng cộng bốn thỏi vàng, sáu nén bạc, một ít bạc vụn và vài đồng tiền cổ.
Bạc và tiền đồng thì không đáng giá lắm, tiền cổ còn khác triều đại, bán được giá đồ cổ cũng khó. Tốt nhất vẫn là bán vàng.
Một thỏi vàng nặng 10 lượng, bốn thỏi là 40 lượng, tương đương 400 chỉ. Giá vàng thị trường hiện tại khoảng 1,7 vạn một chỉ, tính sơ sơ cũng đã gần 70 vạn nhân dân tệ*.
*1 nhân dân tệ = 3.642 VNĐ, 1 vạn Nhân dân tệ (10.000 CNY) ≈ 36.420.000 VNĐ, Vậy nên 700.000 nhân dân tệ × 3.642 = 2.549.400.000 VNĐ ( khoảng 2,5 tỷ VNĐ á mọi người)
Tô Tình Không lấy một thỏi vàng, dùng linh hỏa, nhẹ nhàng nung chảy thành một viên vàng tròn trĩnh lấp lánh, rồi bỏ vào một túi gấm nhỏ.
Sau đó cô lấy một quyển sổ tay từ trên bàn, bắt đầu liệt kê những món đồ cần mua.
Hai giờ sau, cha mẹ Tô xách một đống đồ ăn về nhà.
Tô Tình Không đưa túi gấm cho cha Tô. Ông mở ra nhìn, suýt nữa thì ngất đi. Cả đời ông cũng chưa từng thấy nhiều vàng như vậy!
“……Bây giờ thì cha hoàn toàn tin con thật sự xuyên không từ cổ đại về rồi.”
Tô Tình Không cười: “Sau khi bán chỗ này đi, mẹ có thể mở lại siêu thị rồi.”
Mẹ Tô từng mở siêu thị nhiều năm, làm ăn cũng rất tốt, kinh nghiệm đầy mình. Chỉ cần có vốn, làm lại một lần nữa cũng không quá khó.
Cha Tô gật đầu: “Có siêu thị, sớm muộn gì cũng trả hết nợ.”
Nhưng mẹ Tô lại có ý kiến khác: “Bây giờ siêu thị không dễ làm như trước. Người ta mua hàng online giờ rất nhiều, có dịch vụ giao hàng tận nhà ngay trong ngày, có nơi thậm chí còn giao trong vòng một giờ. Siêu thị vẫn mở được, nhưng lợi nhuận sẽ không cao.”
Những điều này Tô Tình Không không rành, bèn gật đầu: “Vậy cha mẹ thương lượng xem nên làm cái gì thì ổn hơn.”
Mẹ Tô suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Niếp Niếp, việc buôn bán Dược Thiện của con không cần cha mẹ hỗ trợ sao?”
Tô Tình Không xác định mẹ Tô thực sự không muốn mở lại siêu thị, còn lo lắng cho cô lần đầu làm buôn bán sẽ chịu thiệt, đành gật đầu nói:
“Vậy cha mẹ giúp con một thời gian nhé?”
Cha Tô: “Được!”
Mẹ Tô: “Đương nhiên rồi !”
Tối đó, mẹ Tô phát huy toàn bộ kỹ năng nấu nướng, làm cả bàn đầy thức ăn, Tô Tình Thiên cũng đã trở về.
Cả nhà ăn xong, chụp một tấm ảnh gia đình bốn người. Sau đó còn ghép ảnh chị cả Tô Tiểu Tiểu vào, đăng lên vòng bạn bè để thông báo tin tốt, Tô Tình Không đã bình an trở về!.
Rạng sáng, sau khi quay xong cảnh đêm, Tô Tiểu Tiểu trở lại phòng hóa trang trong hậu trường. Vừa liếc qua điện thoại, cô thấy cha Tô đã gọi đến hai cuộc, kèm theo hai đoạn tin nhắn thoại chưa đọc.
Đoạn thoại đầu tiên là giọng cha cô: “Tiểu Tiểu, hôm nay Niếp Niếp về rồi. Sáng mai nếu con rảnh thì gọi video về gặp con bé một chút nhé.”
Tô Tiểu Tiểu “!!!” Em út… thật sự trở về rồi sao!
Đoạn thoại thứ hai là giọng một cô gái có phần xa lạ, nhưng lại mang theo chút ý cười: “Chị cả, em về rồi. Còn chuẩn bị cho chị một món quà nữa đó. Bao giờ chị về vậy?”
Mệt mỏi vì thức trắng đêm quay phim, Tô Tiểu Tiểu lúc này đã chẳng khác gì cái xác không hồn, vừa quay xong cô liền lập tức tẩy trang. Hai đoạn ghi âm được cô mở đi mở lại, từng lời, từng chữ như ngấm vào tim. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, tí tách rơi trên mặt bàn trang điểm.
“Tiểu Tiểu, em làm sao vậy?” Người đại diện Kỷ Hân Duyệt vội vàng chạy tới, lo lắng nói “Không ngủ đi là ngày mai mặt sưng húp đấy! Lên hình bị xấu thì làm sao bây giờ?”
Tô Tiểu Tiểu không trả lời, chỉ lao tới ôm chặt lấy eo Kỷ Hân Duyệt, nước mắt giàn giụa: “Duyệt Duyệt… Em út của em trở về rồi!”
Lớp trang điểm tinh tế trên mặt bị nước mắt làm nhòe hết, lem luốc như con mèo mướp sau mưa.
Kỷ Hân Duyệt hiểu rất rõ, nghệ sĩ nhà mình đã chờ đợi suốt năm năm trời để tìm lại người em gái thất lạc. Bây giờ nghe được tin tốt này, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không trách Tô Tiểu Tiểu vứt bỏ hình tượng.
“Chúc mừng em nhé. Mau tháo trang sức, thay đồ ra đi, tranh thủ quay xong phần diễn còn lại, rồi sớm mà về gặp em ấy.”
“Vâng!” Tô Tiểu Tiểu cất điện thoại, vội vàng thay quần áo, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ suốt cả quá trình. Cho đến khi cô nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của cha mẹ. Trên đó còn ghép ảnh chân dung của cô vào thì nụ cười trên môi lập tức đông cứng lại.
Đêm hôm đó, người nhà họ Tô đều có một đêm ngon giấc chưa từng có.
Chỉ cách một bức tường, Tô Tình Không đang chọn vài loại linh thảo từ khu vườn thuốc trong không gian, lặng lẽ luyện đan lúc giữa đêm khuya.