Thương Ninh Tú che miệng ho khẽ vài tiếng mới hoàn hồn, sắc mặt hơi ửng đỏ. Nàng dè dặt liếc nhìn vẻ mặt của phụ mẫu.
May mà sắc mặt Thương Định Hải không có phản ứng gì quá kích động. Ông không trả lời ngay mà uống một ngụm rượu, im lặng suy tư một lát rồi hỏi: “Mục công tử nói lời này là với thân phận gì? Là thủ lĩnh của liên minh thảo nguyên, đại diện cho toàn bộ thảo nguyên muốn liên hôn với Đại Ngân ta?”
Mục Lôi nhíu mày lắc đầu, trầm giọng đáp: “Dĩ nhiên không phải liên hôn. Nếu thật sự nghĩ vậy, lần này ta đã không một mình đến đây mà chắc chắn sẽ mang đủ binh hùng tướng mạnh để phô trương thanh thế. Ta chỉ đại diện cho chính mình. Ta muốn cưới Tú Tú chỉ vì ta yêu thương nàng, muốn che chở cho nàng, không vì điều gì khác.”
“Giữa ta và Tú Tú, tuyệt đối không được dính dáng đến bất kỳ mối quan hệ lợi ích nào. Chúng ta là…” Hắn nói đến nửa chừng, nhất thời không tìm được từ ngữ Hán Việt phù hợp để diễn tả, bèn quay sang Thương Ninh Tú đối diện cầu cứu: “Tiếng Hán của các nàng, từ đó nói thế nào nhỉ?”
“Hửm? Lưỡng tình tương duyệt?” Thương Ninh Tú chẳng hề phòng bị, buột miệng nói ra mà không suy nghĩ. Vừa nói xong nàng lập tức nhận ra mình đang ở trước mặt cả nhà, vội vàng chữa lại: “Không, không phải, ý ta là…”
Lời giải thích trước sau mâu thuẫn của nàng trở nên yếu ớt, cuối cùng nàng chỉ biết ôm trán, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Đúng vậy, chính là lưỡng tình tương duyệt.” Mục Lôi cười gật đầu, nói tiếp: “Cho nên mấy thứ liên hôn hòa thân vớ vẩn đó, tìm người khác đi, đừng tìm ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play