Nóng, đầu óc quay cuồng, khát nước.
Thương Ninh Tú sốt cao mãi không hạ, người bắt đầu mê man. Nàng gặp một cơn ác mộng khủng khiếp, trong mơ có đám phản quân mặt mày dữ tợn, máu chảy thành sông, xác người la liệt. Hộ vệ và tỳ nữ đi theo đều bị tàn sát gần hết, thi thể nằm ngổn ngang. Có một bàn tay to thô ráp, bẩn thỉu vén rèm xe lên, mùi tanh tưởi xộc vào khoảnh khắc đó khiến nàng buồn nôn khó chịu.
Trời đất quay cuồng, nàng bị lôi mạnh ra khỏi chiếc xe ngựa hoa lệ.
Bầu trời trong mơ bị máu và lửa nhuộm đỏ, khói đặc quyện với mùi máu tanh khiến Thương Ninh Tú không thở nổi. Nàng nghe thấy tiếng cười đầy ác ý xung quanh, những lời lẽ thô tục khó nghe, như một bầy sói đói, còn nàng thì đang bị bàn tay to thô ráp dính đầy máu và cáu bẩn kia túm lấy tay lôi đi.
Cứu ta với, ai có thể cứu ta…
Thương Ninh Tú muốn hét lớn cầu cứu nhưng không thể phát ra âm thanh, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề, yếu ớt.
Nàng hoàn toàn không sức phản kháng, mắc kẹt trong cơn ác mộng chân thực đến nghẹt thở này, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lấy nàng.
Rồi hình ảnh trong mơ vỡ vụn, hỗn loạn. Nàng thấy một mũi tên lông vũ xuyên qua đầu tên phản quân, cắm phập trên cái đầu không nhắm mắt của hắn, khiến hắn đổ rầm về phía sau.
Nàng vừa quay đầu lại, dù là trong mơ Thương Ninh Tú cũng cảm thấy tim mình ngừng đập.
Ánh mắt đỏ tươi khắc sâu vào hình bóng đen trước mặt. Bóng đen ấy cao lớn như một ngọn núi không thể vượt qua, chực chờ đè chặt lấy nàng, khiến nàng vĩnh viễn không thể thoát ra. Sau lưng người đó là bầu trời đỏ máu và những cành cây khô hỗn độn. Có lẽ nàng đã thấy ác quỷ la sát đến từ địa ngục như trong thi văn mô tả.
Cơn hoảng loạn cực độ làm Thương Ninh Tú thoáng tỉnh lại nhưng cơn sốt cao và sự mê man nhanh chóng kéo nàng trở lại trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cơn ác mộng cứ đeo bám không dứt, cổ họng sưng tấy đau rát như lửa đốt. Nàng khát, muốn gọi nữ tỳ mang nước trà tới nhưng ngay lập tức một ý nghĩ nặng nề khác trỗi dậy: tất cả đã chết, đều chết sạch rồi, làm gì còn nữ tỳ nào nữa. Có lẽ ta cũng chết rồi, nếu không sao lại thấy ác quỷ la sát của địa ngục chứ.
Thương Ninh Tú tuyệt vọng nghĩ.
Cảm giác đầu tiên là ở trên môi, nước ấm kéo cảm giác lơ lửng của nàng trở về thực tại. Thương Ninh Tú dần cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể mình, có người đang bón nước cho nàng.
Nàng nuốt khan, mỗi cử động đều kéo theo cơn đau rát ở cổ họng nhưng nàng vẫn uống hết cả chén nước. Đôi môi đỏ hồng dính vệt nước, một dòng nước nhỏ chảy xuống từ khóe miệng.
Mí mắt Thương Ninh Tú nặng trĩu không mở nổi. Đóa mẫu đơn lá ngọc cành vàng khẽ hé miệng thở dốc. Cảm giác dần trở lại trên người, nàng nhận ra những ngón tay ấm áp nhưng thô ráp vẫn luôn giữ lấy cằm mình.
Chỉ kịp thở dốc vài giây ngắn ngủi, một đôi môi mạnh mẽ vô cùng áp xuống, bá đạo khuấy đảo. Mũi Thương Ninh Tú không thở được, miệng bị chặn lại khiến nàng không kìm được mà giãy giụa, tay chân mềm nhũn, như chìm dần trong vùng nước đau khổ.
Cảm giác trong miệng bị thần trí mơ hồ làm cho tê liệt đi rất nhiều, nàng hoàn toàn không cảm nhận được thứ gì đang tùy tiện làm loạn trong miệng mình, chỉ có chút vị bạc hà the mát lạnh là còn lại được chút dấu ấn trong ký ức.
Thương Ninh Tú sắp chết rồi, chết vì nghẹt thở.
Vì vậy, khi đôi môi cuối cùng cũng được tự do hít thở lần nữa, nàng không kìm được mà thở hổn hển. Dưới tác động kép của cơn sốt cao và thiếu dưỡng khí, Thương Ninh Tú ảo giác nghe thấy một giọng nói trầm thấp như dã thú, phảng phất vang vọng bên tai, chậm rãi nói những lời nàng không hiểu.
Trong cơn mơ màng, giọng nói này dường như trùng khớp với giọng nói của ác quỷ la sát trong cơn ác mộng. Nàng tim đập loạn xạ, toát mồ hôi lạnh. Đúng rồi, ác quỷ trong mơ cũng từng phát ra âm thanh và lời thì thầm như vậy.
Sau khi ra mồ hôi, cơn sốt hơi hạ một chút nhưng nàng vẫn không thể yên ổn nghỉ ngơi.
Mơ mơ màng màng, Thương Ninh Tú cảm giác mình bị đưa lên một con ngựa. Nàng nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng gió rít. Lưng ngựa xóc nảy khiến vị quận chúa vốn kiêu kỳ lại đang mang bệnh khó chịu muốn nôn, như có một búi cỏ nghẹn trong dạ dày nhưng lại không nôn ra được gì.
Nhưng dù ngựa chạy nhanh đến đâu, xóc đến mức nào, sau lưng luôn có một bức tường thịt rắn chắc, nóng rực đỡ lấy nàng. Thương Ninh Tú tỉnh lại vài lần trong lúc đó, mơ hồ thấy một đôi tay rắn như thép đang ôm lấy mình. Đôi bàn tay to ấy đang kéo dây cương, màu da còn sẫm hơn lúa mạch một chút, ngón tay có vết chai thô ráp.
Không thể suy nghĩ gì thêm, Thương Ninh Tú lại thiếp đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, không biết đã qua bao lâu nhưng trạng thái của nàng đã tốt hơn trước nhiều, ít nhất đầu óc đã dần tỉnh táo lại. Thương Ninh Tú từ từ mở mắt, đập vào mắt là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.
Xà gỗ đơn sơ đã cũ kỹ, không còn nhìn rõ màu sắc ban đầu, vải lều bám đầy bụi bẩn, góc lều thậm chí còn giăng đầy mạng nhện. Nơi này trông giống một cái lều lớn. Thương Ninh Tú từng ở trong loại lều thế này khi theo hoàng gia đi săn bắn nhưng đó là loại sạch sẽ sáng sủa, bài trí tinh tế. Trên chiếc bàn gỗ đàn khắc hoa sẽ đặt bình cắm hoa tươi và lư hương nhỏ tỏa khói thơm nhẹ, trên khay trà còn có một bộ đồ trà bằng sứ men xương, trong ấm luôn có trà Long Tỉnh ngon nhất với độ ấm vừa phải.
Chứ không phải như bây giờ, giữa lều chỉ có một cái bàn gỗ trơ trụi, ngay cả sơn cũng không có, trên bàn chỉ đặt một chiếc ấm nước đen đủi, trơ trọi.
Nàng cảm thấy, dù là chỗ ở của binh lính đi theo, chắc cũng không đơn sơ hơn thế này.
Thương Ninh Tú là quận chúa tôn quý của Đại Ngân, là tiểu thư vàng ngọc của Trung Nghị Hầu phủ, từ nhỏ sống trong nhung lụa, chẳng ốm đau tai ương gì. Cả đời này cộng lại cũng chưa từng chịu khổ nhiều như hai ngày qua.
Cơn sốt đã lui nhưng cổ họng nàng vẫn còn sưng, nuốt nước bọt cũng thấy đau rát. Thương Ninh Tú tỉnh dậy trên chiếc giường duy nhất trong lều, trên người đắp một tấm chăn mỏng. Dọc vách lều là quần áo và chăn bông gấp gọn gàng. Không gian vốn đã nhỏ, đồ đạc nhiều càng thêm chật chội.
Nàng còn chưa kịp định thần suy nghĩ đây rốt cuộc là đâu thì tấm rèm che sau bình phong ngăn cách bên cạnh đột nhiên bị ai đó vén lên. Có người bước thẳng vào không gian nhỏ hẹp này, chỉ cách nàng vài bước chân. Nàng thấy một nam nhân bước ra từ sau tấm bình phong.
Một nam nhân cao lớn vạm vỡ đến mức khiến người khác cảm thấy áp lực.
Đồng tử Thương Ninh Tú hơi co lại, ác quỷ la sát không rõ hình dạng trong cơn ác mộng đột nhiên hiện rõ khuôn mặt. Bây giờ nàng đã nhớ ra tất cả.
Lúc đó, lửa lớn cháy rừng rực sau lưng hắn. Người đàn ông này ngồi trên lưng con ngựa cao lớn, tay cầm một thanh đại đao còn to hơn người, chém bay đầu vô số tên phản quân. Khi giữa đống xác chất như núi, máu chảy thành sông chỉ còn lại hai người bọn họ, hắn dùng loại ánh mắt tham lam nhìn nàng chăm chú.
Càng thêm quyết liệt, càng thêm hung tợn hơn cả đám phản quân trước đó.
Đây là một võ sĩ ngoại tộc, màu mắt và màu tóc đều khác người Trung Nguyên. Còn một điểm quan trọng nhất, người Trung Nguyên thực sự hiếm có ai cao lớn được như hắn, dù chỉ ngồi trên lưng ngựa cũng khiến người ta không thể không chú ý.
Hắn bước ra từ sau tấm bình phong, mỗi bước chân như giẫm lên trái tim Thương Ninh Tú. Nàng kéo chặt tấm chăn mỏng che người, không ngừng lùi về sau, cho đến khi lưng chạm vào vách lều, không thể lùi được nữa. Nhưng chiếc giường này thực sự quá nhỏ, dù cố hết sức co người vào trong cũng không có tác dụng gì nhiều. Quận chúa Ninh Tú vội quay mặt đi, lưng hướng về phía hắn, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng cần phải tránh nghi kỵ.
Thương Ninh Tú quay lưng về phía hắn, giọng nói run rẩy: "Ngươi... ngươi là ai?"
Vừa rồi nàng thấy trên cánh tay hắn đeo bao tay sắt, còn có đôi bàn tay to chai sạn kia, vừa nhìn là biết tay của người luyện võ.
Thương Ninh Tú gần như cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang chiếu vào lưng mình. Giọng nàng có phần nghẹn ngào, cố gắng trấn tĩnh để thương lượng với hắn: "Ta... ta là đích nữ của Trung Nghị Hầu phủ ở Ngân Kinh. Đa tạ tráng sĩ đã cứu giúp, sau này khi trở về Ngân Kinh, Hầu phủ tất sẽ hậu tạ..."
"Ngươi không về được đâu."
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn cắt ngang lời Thương Ninh Tú.
Tiếng Hán của hắn phát âm khá chuẩn, chỉ có ngữ điệu là vẫn nghe ra chút khác biệt nhưng khẩu âm này trong số những người ngoại tộc đã là hiếm có. Thương Ninh Tú từng gặp qua sứ thần nước Thổ Phồn trong yến tiệc cung đình, ngay cả vị quan phiên dịch cũng nói không chuẩn bằng người trước mắt này.
"Tại... tại sao?" Tim Thương Ninh Tú đập hơi nhanh, không nhìn thấy biểu cảm của đối phương khiến nàng có chút căng thẳng, cũng không tiện quay đầu lại nhìn nam nhân xa lạ.
"Ngươi là người của ta, phải theo ta về thảo nguyên, về bộ lạc của ta, vĩnh viễn." Giọng nam nhân nặng nề, chậm rãi nhưng không cho phép phản kháng, tuyên bố số phận quãng đời còn lại của nàng.
Tim Thương Ninh Tú đập thình thịch không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn. Ánh mắt nam nhân lộ rõ vẻ cuồng nhiệt cùng quyết tâm chiếm đoạt không hề che giấu. Ánh mắt nàng như bị bỏng, phản ứng đầu tiên là phải mau chóng chạy trốn.
Nhưng nàng còn chưa kịp bước đi, ngọn núi nhỏ kia đã áp sát. Hắn ra tay rất nhanh chặn đường của nàng. Quận chúa Ninh Tú bất chấp hình tượng hét lên một tiếng định lùi lại nhưng đã bị bàn tay to như kìm sắt của nam nhân nắm lấy cổ chân. Lực kéo mạnh khiến cả người nàng bay lên, trước mắt trời đất quay cuồng, nàng bị người vác ngược lên vai. Đôi tay như tường sắt kia dễ dàng kẹp chặt hai chân nàng, hắn vác nàng sải bước đi ra ngoài.
"Ngươi thả... thả ta ra! Buông ra! Oẹ ——" Dạ dày Thương Ninh Tú vừa hay bị đè lên vai nam nhân, mỗi bước đi đều thúc vào khiến nàng hoa mắt chóng mặt, buồn nôn. Chỉ vài tiếng sau đã không còn sức giãy giụa.
Bên ngoài lều trời nắng đẹp. Nơi đây đã tiến vào vùng thảo nguyên nhưng đất đai còn khá cằn cỗi, cỏ cây thưa thớt. Đây cũng không phải bộ lạc của nam nhân kia, hắn chỉ vì sợ tiểu cô nương yếu đuối mong manh này bệnh tình trở nặng, mới bất đắc dĩ dừng lại nghỉ chân dọc đường.
Chủ nhân của lều này đang cho ngựa ăn, đó là một đôi phu thê trẻ mặc quần áo vải thô. Thấy nam nhân kia cứ thế vác người đi ra cũng không nói gì thêm, ngược lại còn hơi cúi mắt xuống, giả vờ như không nhìn thấy.
Hàng rào gỗ buộc một con ngựa lớn màu đen, trông cũng cao lớn như chủ nhân của nó, bộ lông óng mượt dưới ánh mặt trời. Thương Ninh Tú bị ném lên lưng ngựa. Nàng tranh thủ khoảnh khắc ngắn ngủi khi nam nhân phía sau lên ngựa, kêu cứu về phía đôi phu thê trẻ: "Ta là Chiêu Hoa quận chúa Thương Ninh Tú của triều Đại Ngân, hai người cứu ta với, bao nhiêu bạc cũng —— Aaa!" Mông nàng bị người ta vỗ mạnh một cái. Thương Ninh Tú vừa kinh hãi vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng, giãy giụa càng lợi hại hơn.
Nam nhân không nói một lời, giữ chặt tiểu cô nương không nghe lời trước mặt. Không chịu nổi sự cám dỗ chết người từ cảm giác mềm mại đàn hồi ấy, bàn tay to rộng không kìm được lại xoa nắn thêm vài cái.
Con ngựa đen phóng đi như bay. Đôi phu thê trẻ từ đầu đến cuối không hề có ý định xen vào chuyện người khác, im lặng không nói gì, tiếp tục làm việc của mình.
Nơi đây đã là vùng đất ngoài biên quan Đại Ngân. Những người dân chăn nuôi ở nơi xa xôi này còn chưa từng nghe quận chúa là gì. Dù có nghe qua thì lời hứa hẹn tôn quý đến đâu cũng không hữu dụng bằng tiền bạc cầm chắc trong tay. Huống chi nam nhân kia trông rất khỏe mạnh và dữ tợn, ai lại vì một tiểu cô nương không quen biết mà đi đắc tội với một gã nam nhân thô lỗ như vậy.
Thương Ninh Tú không phải không biết cưỡi ngựa. Giới quý tộc Ngân Kinh thịnh hành môn mã cầu, không ít tiểu thư quý tộc rất giỏi cưỡi ngựa, Thương Ninh Tú là một trong những người xuất sắc đó.
Nhưng bệnh nặng chưa khỏi, thân thể đang lúc yếu nhất lại bị giữ trong tư thế chịu đủ mọi xóc nảy trên lưng ngựa. Cỏ cây hỗn loạn lướt vùn vụt qua trước mắt. Thương Ninh Tú hoàn toàn không nhớ mình đã trải qua mấy canh giờ này như thế nào, cho đến lúc mặt trời ngả về Tây, nàng mới tỉnh táo lại từ cơn mê man, phát hiện mình đang nằm dựa vào một gốc cây lớn mọc hoang.
Trước mặt là thảo nguyên mênh mông nhưng hoang vắng. Ngoài nam nhân đang ngồi bên đống lửa, nhìn khắp bốn phương tám hướng không có một bóng người thứ ba.
Lòng Thương Ninh Tú lạnh ngắt, nàng biết mình đang ngày càng rời xa Đại Ngân.
Võ sĩ ngoại tộc kia dường như đang nướng thứ gì đó. Gương mặt nghiêng được ánh lửa chiếu rọi, gương mặt ấy có những đường nét sắc sảo mà người Trung Nguyên không có được. Con ngươi và màu tóc đều không phải màu đen thuần túy. Chỉ ngồi yên ở đó cũng tỏa ra cảm giác áp bức mãnh liệt lạ thường.