Sau khi về lại bộ lạc, Thương Ninh Tú đứng ngồi không yên. Nàng im lặng nhìn hắn đem gói giấy tiền vàng mã cùng đồ cúng tế đặt ở bên ngoài lều, rồi lại xách những thứ khác vào trong, mở ra bày lần lượt trên tấm thảm.
“Lão chủ quán nói thứ này gọi là bánh phô mai mật hương gì đó, xóc nảy cả đường chắc là nát cả rồi, nhưng vốn dĩ cũng là để đánh lên mà ăn, nàng tới nếm thử xem.” Mục Lôi đổ thứ sền sệt vào chén, vẫy tay gọi nàng. Thương Ninh Tú thực ra đang có chút lơ đãng, nhưng không muốn để hắn nhìn ra manh mối, liền rất ngoan ngoãn nghe theo mà bước tới.
Bánh phô mai vào miệng lành lạnh, thoảng một mùi sữa thơm.
Mục Lôi nhìn nàng hỏi: “Ngon không?”
Thương Ninh Tú lòng trĩu nặng tâm sự, miệng nếm chẳng ra mùi vị gì, chỉ đành gật đầu cười nói: “Cũng ngon lắm.”
“Tên gọi có chữ băng, thật ra chỉ là lạnh thôi, đám người ở Đồng Thạch chỉ thích đặt cho mấy cái tên thật kêu. Lão chủ quán nói nó ngọt, ta đoán thể nào nàng cũng thích.” Mục Lôi mua không ít đồ ăn, túi lớn túi nhỏ còn có mấy vò lớn, bày ra cả một khoảng rộng. Hắn vừa bóc lớp giấy dầu gói bên ngoài vừa nói: “Thứ này phải ăn tươi, để lâu dễ hỏng. Đoàn thương buôn đi bộ chậm rì rì, một chuyến mất cả mười ngày nửa tháng, chẳng ai dám mang theo. Ta mua cả một vò, nàng thích thì ăn nhiều một chút.”
Thương Ninh Tú vẫn không nói lời nào, Mục Lôi bèn nhìn nàng ăn từng muỗng một, chậm rãi. Sau đó, hắn lơ đãng liếc qua vò Nữ Nhi Hồng mang về, tò mò hỏi: “Chẳng phải nàng không thích uống rượu sao, sao lại nghĩ đến chuyện mua rượu thế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT