“Các ngươi đã không có tục lệ này, cũng không cần cố ý làm vậy, chuyện này quan trọng nhất là tấm lòng.” Thương Ninh Tú cắn môi, tim đập nhanh hơn, suy nghĩ nên nói thế nào để hắn từ bỏ ý định đi theo.
Mục Lôi không cho là vậy mà khẽ cười một tiếng, “Cưới tức phụ là người Trung Nguyên, nàng đã trọng lễ nghĩa thì ta cũng phải làm cho phải đạo mới được. Vừa hay, cha nương ta cũng chôn cất ở núi Nhạn Lộc, dẫn nàng đi ra mắt họ.”
Thương Ninh Tú buột miệng: “Ta không đi.”
Lúc nói thì rất dứt khoát, nhưng nói xong lại thấy chột dạ, nàng tránh ánh mắt hắn đang nhìn tới, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Mục Lôi hạ giọng, an ủi: “Cũng không cần nàng tam quỳ cửu bái, chúng ta không câu nệ nhiều như vậy, đến trước nấm mộ đó rót bát rượu, trò chuyện vài câu là được. Nàng cứ coi như đi dạo ngắm cảnh.”
Vốn dĩ dù không có chuyện chạy trốn, Thương Ninh Tú cũng tuyệt đối không thể vào ngày Thanh minh mà cùng hắn đi tế bái phụ mẫu, ý nghĩa đó quá đặc biệt. Nhưng nếu không có chuyện này, nàng có thể đường hoàng từ chối hoặc cứng rắn cãi nhau một trận với hắn. Bây giờ thì khác, nàng không chỉ chột dạ mà còn sợ bất cứ phản ứng khác thường nào của mình sẽ khiến hắn cảnh giác, cũng sợ hắn trong cơn tức giận sẽ thật sự nhốt mình lại. Cái giá quá lớn, nàng không dám đánh cược.
“Dù sao ta cũng không đi.” Thương Ninh Tú nhỏ giọng từ chối lần nữa, “Ta thấy không thích hợp. Ngươi cũng không cần đi cùng ta tế bái tổ tiên của ta, một mình ta đi là được rồi, không phiền đến ngươi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play