"Ngươi làm nhục ta, ngươi dám làm nhục ta như vậy," Thương Ninh Tú mở to mắt, chiếc cổ trắng ngần dưới ánh đêm mờ ảo lại như viên ngọc đẹp phát sáng, càng khiến con sói dữ thèm thuồng. Tiếng kêu khóc của nàng mất kiểm soát: "Ta thà chết chứ không chịu khinh nhục!"
"Ta làm nhục ngươi chỗ nào?" Mục Lôi một tay tóm lấy đôi tay của đóa mẫu đơn nhỏ đang giãy giụa vặn vẹo, khống chế nàng cực kỳ dễ dàng. Hắn vừa cau mày khó hiểu vừa ghì chặt nàng vừa nói: "Ta mang ngươi về là để làm thê tử, chứ đâu muốn ngươi làm trâu làm ngựa, làm nô lệ. Người Trung Nguyên các ngươi thật kỳ lạ, nam nhân thương thê tử mà các ngươi lại gọi đó là làm nhục sao?"
"Ta nhổ vào!!! Ta chưa từng cưới hỏi gì với ngươi, không tam thư lục lễ*, không mai mối cưới hỏi, không bái cao đường, không lạy thiên địa, ngươi là phu quân kiểu gì của ta!" Tính tình Thương Ninh Tú nổi lên, giọng nói cũng đầy nội lực.
*Tam thư lục lễ: Các thủ tục cưới hỏi phức tạp và trang trọng theo truyền thống Trung Hoa xưa.
Dù đã khóc như lê hoa đái vũ*, âm thanh lại lớn hơn trước rất nhiều. Trong lúc giãy giụa, không biết lấy sức từ đâu mà nàng rút được một tay ra, rút chiếc trâm cài trên búi tóc lỏng lẻo ra vung loạn xạ, trong lúc hoảng loạn đã sượt qua cổ nam nhân kia tạo một vệt máu.
*Lê hoa đái vũ: tả vẻ đẹp mong manh, đáng thương của người con gái khi khóc (hoa lê dính hạt mưa/sương).
Nhưng cũng chỉ là một vệt đỏ hơi rướm máu mà thôi.
Vết thương nhỏ như vậy Mục Lôi còn lười chẳng buồn sờ tới, hắn hừ lạnh, dùng sức bắt lấy tay nàng. Thương Ninh Tú hoảng sợ tột cùng, nàng biết lần này nếu lại bị bắt được thì sợ rằng đến cơ hội tự sát cũng không còn.
"Ngươi đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta!" Nàng vung tay loạn xạ, cây trâm trong lòng bàn tay siết chặt kề vào chiếc cổ non mịn của mình. Thân thể quận chúa da thịt quý giá đâu thể so với gã nam nhân thô lỗ ở thảo nguyên nhưng trong lúc hoảng loạn tay run, nàng đã tự cứa vào cổ mình vài vệt đỏ tím.
Nam nhân thấy bộ dạng dọa người của nàng thì bật cười: "Sốt một cơn, cưỡi ngựa một chập đã rên rỉ cả ngày, ngươi sợ đau như vậy thì có gan tự sát sao?"
Áo Thương Ninh Tú xộc xệch để lộ bờ vai ngọc, hơi thở dồn dập, mặt đầm đìa nước mắt, nàng nắm chặt cây trâm trong tay như thể đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng. "Ngươi đừng tưởng ta không dám, ta dám ra tay."
"Tú Tú, lực tay ngươi yếu quá, ngươi đâm vào nổi không?" Mục Lôi xấu xa trêu chọc, còn hù dọa: "Đến lúc đó trâm cắm nửa vời trong da thịt, lại không chết được, cổ họng không phát ra tiếng, càng mặc ta muốn làm gì thì làm, lúc đó ngươi sẽ càng đau khổ hơn. Trong bộ tộc chúng ta, người mới học giết dê, một dao cắt không đứt khí quản, máu có thể chảy suốt nửa nén hương đấy."
Thấy đóa mẫu đơn này bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, Mục Lôi thừa cơ đoạt lấy cây trâm của nàng. Cảm xúc căng như dây đàn của Thương Ninh Tú lập tức vỡ tung, nàng phản ứng cực nhanh, nhắm mắt đâm mạnh vào cổ mình nhưng vẫn bị hắn chặn lại và giằng mất cây trâm.
Những ngón tay nắm chặt đến trắng bệch bị bẻ ra từng chút một, cây trâm cũng bị sức tay mạnh mẽ của hắn bẻ cong đi, rồi bị ném văng ra xa.
"Chết tiệt." Mục Lôi ném trâm xong, liếc nhìn Thương Ninh Tú, khẽ chửi một tiếng. Hắn nhìn ra được bộ dạng vừa rồi của nàng không phải dọa suông, mà là thật sự muốn chết. "Đúng là thứ cứng đầu! Nữ nhân Trung Nguyên các ngươi đều giống như ngươi vậy sao?"
Thương Ninh Tú co người lại không đáp lời hắn. Mục Lôi thở hồng hộc nhưng dù cảm xúc có dâng trào thế nào cũng không thể thật sự dùng sức mạnh được. Hắn mang nàng về là muốn sống yên ổn, đâu thể làm cho máu me đầm đìa, xui xẻo lắm.
Hắn lật người, để nàng ở một bên, cả hai cùng tự trấn tĩnh lại.
Bên cạnh không còn động tĩnh gì, chỉ dần dần vang lên tiếng khóc nức nở khe khẽ của tiểu cô nương. Vị quận chúa như chim sợ cành cong kéo lại vạt áo che đi chiếc yếm màu vàng nhạt bị lộ ra, bao nhiêu tủi hờn đều giấu trong tiếng nức nở kìm nén. Chỉ một chút nữa thôi, vừa rồi nàng đã bị tên nam nhân thô lỗ này làm bẩn ngay nơi hoang vu này.
"Khóc cái gì mà khóc, ta đã làm gì đâu." Mục Lôi nghe mà bực bội, "Chẳng phải chỉ là lễ nghi thôi sao, muốn cưới hỏi đàng hoàng đúng không? Được, cưới nữ nhân Trung Nguyên thì theo tục lệ của các ngươi, về tới nơi liền cưới, lão tử về liền làm cho ngươi."
Thương Ninh Tú co ro trong hốc cây không nhúc nhích, khí huyết ổn định lại thì tứ chi lại cảm thấy lạnh lẽo nhưng dù thế nào nàng cũng không dám lại gần hắn lần nữa. Nàng ôm tay quay lưng về phía hắn, bỗng nhiên một chiếc áo còn hơi ấm từ phía sau ném tới, trùm lên người nàng. Thương Ninh Tú nhận ra đó là áo khoác ngoài của hắn.
Mơ mơ màng màng, một đêm không mộng.
Khi ánh bình minh dần dần rải xuống thảo nguyên, hơi ấm cũng quay trở lại. Mục Lôi tỉnh dậy từ sớm. Đêm qua Thương Ninh Tú sống sống chết chết, cảm xúc dao động quá lớn, giờ vẫn còn ngủ say. Nàng dựa vào gốc cây ngủ ngon lành, áo khoác của hắn một nửa lót dưới người, một nửa đắp lên thân, nàng cuộn tròn nhỏ bé bên trong trông cũng vừa vặn.
Búi tóc của Thương Ninh Tú đã bung ra, dù trên đường đi tóc đã sớm dính bụi bẩn nhưng vẫn có thể nhìn ra mái tóc nàng đen nhánh như tơ, xõa bên gò má trắng như tuyết. Vệt nước mắt trên lông mi cũng đã khô, tư thế ngủ bây giờ vô cùng yên ổn.
Mục Lôi nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, mới lấy túi nước ngửa cổ tu một ngụm nước lạnh để dằn xuống cơn nóng nảy trong lòng. Sau đó, hắn chống khuỷu tay lên đầu gối, ngồi xổm bên cạnh nàng, búng tay một cái bên tai Thương Ninh Tú: "Dậy dậy, ngủ no rồi thì phải đi thôi."
Thương Ninh Tú mở mắt ra rõ ràng có chút hoảng hốt vì khoảng cách quá gần. Nàng co rúm người, dùng chân lùi về sau. Mục Lôi thuận theo động tác lùi của nàng mà nhặt áo khoác của mình lên vắt lên vai, nói: "Lên ngựa đi, nhiều nhất là hai canh giờ nữa là tới nơi."
Thương Ninh Tú cọ tới cọ lui đứng dậy đi đến bên con ngựa ô to lớn. Lông nó bóng mượt, vóc dáng cao lớn rắn chắc hơn tất cả ngựa ở Đại Ngân, nó ngẩng đầu ưỡn ngực đứng đó, khịt mũi phì phì.
Mục Lôi đi theo sau nàng, thấy nàng quay đầu nhìn mình thì lên tiếng: "Tự mình leo lên đi, ôm ngươi lại không cho làm*, nghẹn chết mất."
*Không cho làm: Trong ngữ cảnh này, "làm" (thao - 操) là từ lóng thô tục chỉ quan hệ tình dục.
Mặt Thương Ninh Tú đỏ bừng, đúng là cái đồ thô lỗ không biết lễ nghĩa, nói năng không có câu nào nghe lọt tai. Nàng thử thương lượng với hắn: "Hai canh giờ lên đường, không phải nên ăn sáng rồi hãy đi sao..."
"Chỗ này đến cứt chim còn không có, đi về phía trước một đoạn nữa có đầm nước, đến đó rồi kiếm đồ ăn cho ngươi." Mục Lôi mất kiên nhẫn thúc giục: "Nhanh lên, đừng lề mề."
Thương Ninh Tú muốn kéo dài thời gian không thành công, đành phải miễn cưỡng làm bộ chuẩn bị lên ngựa. Nàng vén váy, thử hai lần đều không giẫm được lên bàn đạp. Mãi mới giẫm vững bàn đạp thì ngựa lại quá cao, nàng không có sức, vờ như không thể tự mình leo lên được. Cuối cùng Mục Lôi nhìn không nổi nữa, bàn tay to vỗ một cái vào mông nàng mới đưa được người lên ngựa.
Nàng lên xong thì hắn cậy mình chân dài, lật người một cái đã ngồi lên theo. Hắn kéo dây cương, con ngựa ô lắc lắc cổ, vó ngựa đi vòng tại chỗ vài bước. Cánh tay Mục Lôi vòng hai bên sườn nàng. Sau chuyện suýt thất thân đêm qua, Thương Ninh Tú cố gắng hết sức để tránh tiếp xúc với hắn, người rướn về phía trước nhưng lại bị bức tường sắt sau lưng ép trở về: "Ngồi yên."
Lưng nàng dán vào lồng ngực nóng rực của hắn. Lúc đứng, đỉnh đầu Thương Ninh Tú chỉ vừa tới ngực Mục Lôi, giờ dù ngồi thì hắn vẫn cao hơn nàng cả một cái đầu.
Người phía trước cứng đờ ra sao Mục Lôi biết rõ, hắn mở miệng nói: "Ôm ngươi thì lão tử mới là người chịu tội nhất. Trước khi cưới không được động phòng là cái tục lệ xấu của Đại Ngân các ngươi biết không? Nữ nhân trai tráng thảo nguyên chúng ta trước nay không có nhiều quy tắc vớ vẩn như vậy. Thiên lôi gặp địa hỏa* vốn là chuyện thường tình, cứ phải kìm nén, nam nhân Trung Nguyên các ngươi thật đáng thương."
*Thiên lôi gặp địa hỏa: Thành ngữ gốc Hán, chỉ sự hấp dẫn mãnh liệt, tự nhiên giữa nam và nữ, khó kìm nén.
"Đó gọi là khắc kỷ giữ lễ." Thương Ninh Tú thật sự không nhịn được nhíu mày phản bác một câu. Nàng còn muốn nói không giống bọn người man di các ngươi không biết lễ giáo, thê tử của phụ thân, của huynh đệ cũng có thể làm bậy nhưng nàng nhịn xuống. Một là không muốn đắc tội hắn lúc này, hai là những lời lẽ dơ bẩn đó nàng không nói ra được.
"Ngươi cứ giữ lễ của ngươi đi, xem đêm tân hôn ta làm thế nào cho ngươi không xuống được giường." Ném lại một câu tục tĩu, Mục Lôi thúc ngựa phi nước đại.
Ngựa ô chạy rất nhanh nhưng Thương Ninh Tú trong lòng muốn kéo dài thời gian, cũng muốn tạo ra ảo giác mình không giỏi cưỡi ngựa để làm Mục Lôi mất cảnh giác. Gió lướt qua tai, Thương Ninh Tú mấy lần định mở miệng bảo hắn chạy chậm lại nhưng tên nam nhân phía sau không hề có ý giảm tốc độ: "Chẳng phải nói đói sao, đi thêm hai dặm nữa là tới đầm lầy, cố chịu chút."
Thương Ninh Tú đành bất lực.
Rất nhanh, nàng đã thấy đầm nước mà hắn nói.
Bên bờ nước mọc đầy cỏ lau cao đến nửa người, thỉnh thoảng bị gió thổi rạp xuống, để lộ mặt nước lấp lánh phía sau. Trong nước chắc là có cá, thỉnh thoảng tầm mắt Thương Ninh Tú có thể bắt gặp được hình ảnh đuôi cá quẫy lên rồi biến mất.
Mục Lôi ghìm ngựa bên bờ sông, nhìn không nổi động tác lên xuống chậm chạp của nàng, trực tiếp ra tay bế người xuống. Hắn thả lỏng dây cương mặc kệ con ngựa ô tự mình gặm cỏ uống nước, sau đó dẫn Thương Ninh Tú đi về phía bờ nước.
"Con ngựa này của ngươi trông đẹp thật đấy, nó có tên không?" Thương Ninh Tú đi theo sau hắn, ánh mắt nhìn về phía con ngựa ô đang vui vẻ chạy chậm, rũ lông cách đó không xa.
"Tang Cách Lỗ." Mục Lôi trả lời ngắn gọn, "Con ngựa hùng dũng nhất của bộ lạc Già Lam. Ngựa khỏe lắm, chở ta rồi mà vẫn chạy như bay."
Thương Ninh Tú như có điều suy nghĩ gật đầu, quả thật, nam nhân cường tráng này trông đã thấy rất nặng rồi.
Mục Lôi bảo nàng tự tìm chỗ ngồi xuống, còn hắn đi về phía một bụi cây nhỏ không tên bên bờ nước. Bụi cây đó chỉ cao bằng nửa người, trên đó treo đầy những quả mọng nhỏ màu vàng trong suốt. Mục Lôi hái một ít dùng áo khoác bọc lại, rồi ra bờ sông đổ đầy nước vào túi da.
Thương Ninh Tú thấy hắn ngồi xổm bên bờ sông, quay lưng về phía mình, liền nhanh chóng tiến lại gần chỗ Tang Cách Lỗ. Con ngựa ô đang uống nước, chiếc đuôi ngựa mềm mại khẽ phe phẩy. Thương Ninh Tú đến gần, trước tiên thử gọi nó một tiếng: "Tang Cách Lỗ."
Con ngựa ô không thèm để ý đến nàng, khịt mũi phì phì rồi tiếp tục uống nước. Vừa rồi lúc mình lên ngựa lề mề ở bàn đạp lâu như vậy mà con Tang Cách Lỗ này cũng không tỏ vẻ mất kiên nhẫn, xem ra hẳn là một con vật tính tình khá hiền lành.
Thương Ninh Tú trong lòng có chút căng thẳng, thử tiến thêm một bước, đưa tay ra kéo dây cương của nó.
Chỉ một bước đó thôi, con ngựa ô to lớn đột nhiên tỏ ra cực kỳ không thân thiện, ngẩng cổ hí vang một tiếng. Thương Ninh Tú vội vàng rụt tay về lùi lại nhưng con ngựa vẫn không chịu bỏ qua, nó chồm hai chân trước lên, đứng thẳng người hí vang để thị uy với nàng.