Cánh tay bị một lực mạnh giữ chặt, Thương Ninh Tú bị Mục Lôi kéo giật ra sau lưng mình. Đối với Thương Ninh Tú mà nói, cảnh tượng Tang Cách Lỗ tung vó rất đáng sợ nhưng với Mục Lôi thì khác hẳn. Thân hình cao lớn của hắn không hề lép vế trước nó. Hắn dùng lưỡi chạm hàm dưới tạo ra một tiếng huýt gió đặc biệt, rất nhanh đã trấn an được con ngựa đen. Bàn tay to lớn của hắn vỗ nhẹ vài cái dọc theo cổ ngựa bóng loáng, ra hiệu cho nó tự đi ăn cỏ.
Tang Cách Lỗ lắc lắc bờm, ngoảnh đầu rồi chậm rãi bỏ đi.
Thương Ninh Tú vội giải thích trước khi Mục Lôi kịp lên tiếng hỏi tội: “Ta, ta chỉ là chưa thấy con ngựa nào lớn như vậy, tò mò nên muốn xem thử… Xin lỗi.”
Gương mặt đẹp tựa hoa mẫu đơn kiều diễm tỏ rõ vẻ bối rối, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, vừa rụt rè vừa khẩn thiết.
Đôi mắt màu hổ phách của Mục Lôi nhìn nàng chằm chằm. Dù biết nàng đang nghĩ gì nhưng khi đối diện với gương mặt xinh đẹp cùng vẻ mặt này, dù là người sắt đá mạnh mẽ đến đâu cũng không nỡ truy cứu thêm. Mục Lôi trầm giọng nói: “Khi ta không có ở đây, đừng lại gần nó một mình. Tính nó rất hung dữ, một cú đá cũng đủ giết chết sói hoang.”
“Ta biết rồi.” Thương Ninh Tú chậm rãi gật đầu, cảm thấy hy vọng trốn thoát càng thêm xa vời.
Mục Lôi lại dẫn nàng về ngồi xuống bên bờ nước, ném bọc quả mọng gói trong áo ngoài vào lòng nàng: “Ăn đi, chúng ta nghỉ ở đây mười lăm phút.”
Thương Ninh Tú mở ra xem, bên trong quả nào quả nấy căng tròn mọng nước, hẳn là hắn đã lựa những quả chín ngon nhất. Thương Ninh Tú nghĩ ngợi, nhặt mấy quả rồi ngồi xổm xuống mép nước. Nàng ngắt bỏ cuống lá, chỉ để lại phần thịt quả tròn xoe rồi rửa sạch trong nước.
Mục Lôi co đôi chân dài, một tay cầm túi nước ngửa cổ uống nhưng đôi mắt lại lưu luyến dừng trên bóng hình yêu kiều kia không muốn rời đi. Đêm qua hắn đã đại khái nhận ra, vóc người Thương Ninh Tú thoạt nhìn không đầy đặn bằng các cô nương thảo nguyên, thực chất là do trang phục của Đại Ngân gây nên. Trang phục của quốc gia lễ giáo nghiêm ngặt, bảo thủ đó hoàn toàn không thể tôn lên được vẻ đẹp mềm mại của thân hình nữ tử.
Thân thể được bao bọc dưới lớp váy áo của nàng không chỉ uyển chuyển quyến rũ mà còn tinh tế, mềm mại ấm áp. Mục Lôi nuốt nước bọt, ánh mắt dừng lại trên cặp mông tròn trịa của nàng khi nàng ngồi xổm xuống.
Hắn sống bao nhiêu năm nay, lại chẳng tìm được thứ gì có thể so sánh được với cảm giác đó, còn mềm mại non mịn hơn cả tấm thảm lông cừu của bộ lạc Ba Xà.
Thương Ninh Tú mang quả đã rửa sạch về, Mục Lôi lại uống một ngụm nước nữa, không hiểu lắm hành động của nàng. Uống xong một ngụm, hắn vặn chặt miệng túi nước đặt sang một bên, nói: “Có bẩn đâu mà phải rửa.”
“Đồ ăn vào miệng đương nhiên phải rửa, bụi bẩn mắt thường không thấy được, ăn vào sẽ đau bụng.” Thương Ninh Tú nhìn chỗ hắn đang ngồi, tuy đã là chỗ đất cao nhưng bùn đất ven bờ vẫn luôn ẩm ướt. Dù bộ quần áo này của nàng đã bẩn không nhìn nổi nhưng nàng cũng không muốn lúc đứng dậy trên mông lại có một vệt đen lớn trông thật khó coi.
Thế là Mục Lôi nhìn thấy đôi mắt nàng đảo quanh, tìm một tảng đá hình thù không đều rồi ngồi xuống.
Thương Ninh Tú đặt quả lên đùi, cầm một quả cắn thử. Thịt quả bở mềm, vị chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon nhưng lại không có nhiều nước. Thương Ninh Tú hơi thất vọng.
Cả ngày hôm qua nàng chưa uống nước, tối qua lại vật lộn đổ bao nhiêu mồ hôi, sớm đã khát khô cổ. Nhưng nàng không muốn uống nước từ cái túi mà hắn đã kề miệng vào uống, huống chi vừa rồi nàng còn thấy rõ nước đó được múc thẳng từ dưới sông lên, là nước lã.
Ánh mắt Thương Ninh Tú bất giác liếc về phía túi nước của hắn. Nàng tưởng Mục Lôi không để ý, nào ngờ hắn trực tiếp ném túi nước qua, ‘bịch’ một tiếng nặng nề rơi xuống ngay bên chân nàng.
Thấy nàng không nhặt lên, Mục Lôi hỏi: “Không phải khát sao?”
“Ta không khát.” Thương Ninh Tú chậm rãi gặm quả, lắc đầu nói.
“Một ngày một đêm không uống giọt nước nào mà không khát, ngươi tưởng mình là tiên nữ hạ phàm à?” Mục Lôi chống tay lên gối, liếc nhìn nàng, “Tự mình uống hay để ta rót? Chọn đi.”
Thương Ninh Tú nhíu mày, khẽ lẩm bẩm đầy vẻ ghét bỏ: “Nước múc dưới sông lên, là nước lã, bẩn lắm, uống vào sẽ đau bụng, ta không uống.”
Mục Lôi ‘xì’ một tiếng: “Nước sông thì bẩn, mà quả thì phải dùng nước sông rửa mới sạch sẽ. Logic của ngươi kiểu gì vậy.”
Thương Ninh Tú nhất thời không biết phản bác thế nào. Mục Lôi cười nàng quá ngây thơ, nói tiếp: “Hay là ngươi sợ uống nhiều nước sẽ muốn đi vệ sinh, rồi bị ta nhìn trộm? Thật không cần thiết. Nếu ta thật sự muốn xem, ngươi nghĩ chỉ không uống nước là ngăn được chắc? Không cần căng thẳng như vậy. Đã hứa với ngươi về thành hôn sẽ động phòng, nam tử hán đại trượng phu, nói được làm được.”
Mặt Thương Ninh Tú đỏ bừng, vội phản bác: “Ai đồng ý gả cho ngươi!”
“Tú Tú, chuyện này không phải do ngươi quyết định được.” Mục Lôi cười trầm thấp, cũng chẳng để tâm tiếng kêu phản đối của con chim nhỏ này. Đã bắt được trong tay rồi, còn nhiều thời gian để thuần hóa.
Thương Ninh Tú ăn rất chậm, một quả mà nhai kỹ nuốt chậm hồi lâu. Mãi đến khi Mục Lôi giục nàng lên đường, nàng mới ăn xong được hai quả.
Thương Ninh Tú không muốn cứ thế thuận lợi bị hắn đưa về bộ lạc. Ai biết đó là nơi nào, một khi vào rồi muốn trốn thoát e là khó như lên trời. Nàng không chịu đứng dậy khỏi tảng đá, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Ngồi thêm lát nữa đi, cưỡi ngựa mệt muốn chết, ta vừa mới nghỉ được một lát, bụng còn chưa ăn no.”
“Thế này mà mệt? Lão tử đây là vì mang theo ngươi nên mới đi chậm đấy chứ. Có đoạn đường mà đi mấy ngày còn chưa tới, về bộ lạc thể nào cũng bị người ta cười cho thối mũi.” Mục Lôi nheo mắt, kiên nhẫn dỗ dành nàng: “Cố chút nữa, không còn xa đâu. Về đến nơi sẽ nấu nước cho ngươi uống.”
Thấy hắn vừa nói vừa ra chiều muốn tiến tới vác người đi, Thương Ninh Tú vội ôm lấy chân mình, làm bộ tránh hắn như tránh tà, vội nói: “Ta lớn từng này rồi chưa từng phải chịu khổ thế này, nghỉ thêm một lát cũng không được sao?” Ánh mắt nàng lóe lên, len lén nhìn sắc mặt Mục Lôi, mấy lời muốn nũng nịu thực sự khó nói nên lời: “Ngươi còn nói bộ lạc các ngươi đều thương hoa tiếc ngọc, thương yêu nữ nhân lắm mà, đồ lừa đảo.”
Tiếng oán trách này mang theo vẻ ấm ức hờn dỗi, lại như gãi đúng chỗ ngứa của nam nhân thô kệch nơi thảo nguyên. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của nàng, không thể phủ nhận là bản thân thực sự thấy khoái trá. Khóe môi hắn hơi nhếch lên một vòng cung rất nhạt. Kệ xác tên nào muốn cười thì cười, hắn có thê tử rồi, lại còn là tiểu thê tử xinh đẹp thế này, hơi đâu mà để ý đến tiếng cười của đám trai tân kia.
“Vậy nghỉ thêm lát nữa đi, cũng không vội một chốc nửa khắc này.”
Bị nụ cười mang theo ý vị trêu ghẹo của hắn nhìn đến nóng cả mặt, Thương Ninh Tú cứ ngồi im thin thít như chim cút, không dám động đậy. Nàng bất an vò mấy cọng cỏ dưới đất. Vừa nghe hắn đồng ý, nàng vội vàng ngồi lại lên tảng đá, quay người đi để tránh ánh mắt của hắn.
Nàng uể oải gặm quả, ngồi chưa được bao lâu, ánh mắt lại dần dần lơ đãng, dừng lại trên mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời phía trước. Lúc rửa quả vừa rồi nàng đã để ý, nước ở đây không sâu mà còn khá trong. Dù không thể uống trực tiếp nhưng dùng để ngâm chân thì quá đủ.
Bộ y phục nàng đang mặc trên người vẫn là bộ đồ từ lúc được hắn cứu khỏi tay phản quân. Trải qua mấy ngày đường xóc nảy, không tắm rửa thay đồ, lại còn đổ mồ hôi mấy lần, Thương Ninh Tú cảm thấy người mình chắc đã bốc mùi lắm rồi.
Thương Ninh Tú lại từ từ quay người lại, cẩn thận liếc nhìn về phía Mục Lôi, phát hiện hắn đang khoanh tay, cứ thế nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng không rời mắt, chẳng biết đang nghĩ gì. Thương Ninh Tú cảm thấy hắn như cai ngục vậy, mà cai ngục chắc cũng không nhìn nghiêm ngặt đến thế.
Đôi mắt màu hổ phách kia dường như có thể nhìn thấu tất cả. Dáng mắt hẹp dài cùng ngũ quan sâu sắc khiến hắn mang một vẻ sắc bén trời sinh, lại luôn ẩn chứa sự công kích. Dưới ánh mắt như vậy của hắn, lời muốn nói của Thương Ninh Tú nghẹn lại trong cổ họng không dám thốt ra. Hắn vừa mới múc nước sông uống xong.
Ánh mắt Mục Lôi chậm rãi dời về phía mặt nước, đại khái đoán được vài phần ý nghĩ của nàng. Nhưng hắn lại cảm thấy tiểu thư khuê các từ quốc gia bảo thủ như vậy, liều mạng cũng muốn giữ gìn trong sạch, không giống người dám cởi đồ tắm rửa giữa nơi hoang dã gió lộng bốn bề thế này. Ngay cả các cô nương trên thảo nguyên cũng chỉ dám ngâm chân dưới nước thôi. “Nếu ngươi dám cởi đồ ở đây, ta thực ra cũng không ngại chờ ngươi thêm một lát.”
“Ngươi đừng nói bậy! Ta, ta là quận chúa…” Lời Thương Ninh Tú còn chưa nói hết đã bị hắn ngắt lời. Hắn đưa một ngón tay lên môi ra dấu im lặng. Ánh mắt hắn trở nên nghiêm trọng chưa từng thấy. Thương Ninh Tú bất giác cũng căng thẳng theo, nàng nhìn trái nhìn phải, dùng ánh mắt hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
Mục Lôi chỉ tập trung lắng nghe vài giây, cách đó không xa, Tang Cách Lỗ dường như cũng phát hiện ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn quanh. Hắn đã có quyết định trong lòng, lập tức dùng lưỡi chạm hàm dưới huýt một tiếng còi sắc lẻm. Con ngựa đen lớn nhận được hiệu lệnh liền chạy về phía chủ nhân. Đúng lúc này, từ trong đám cỏ dại cao đến nửa người xung quanh, hai con chó đen lớn hung thần ác sát nhảy xổ ra, nhanh như bóng ma. Tang Cách Lỗ hoảng sợ hí vang một tiếng rồi nhảy tránh đi. Hai con chó lớn lập tức đuổi theo, chồm lên cắn vào chân sau của ngựa.
Thương Ninh Tú chưa bao giờ thấy loại chó nào lớn như vậy. Toàn thân lông đen, chỉ riêng chiều cao tới lưng đã đến ngang đùi nàng, trên cổ là một cái đầu tròn cực lớn, miệng rộng ngoác, hai bên nanh nhe ra dữ tợn. Cái miệng lớn như chậu máu kia há ra có lẽ đủ sức cắn đứt ngang eo nàng.
Tang Cách Lỗ tung vó đá văng một con, con chó lớn kêu thảm một tiếng rồi lăn ra xa. Con còn lại lập tức thừa cơ chồm lên cắn tới, khiến con ngựa đen không ngừng giãy giụa.
Thương Ninh Tú cũng sợ hãi hồn vía lên mây. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một mũi tên xé gió bay tới. Trước mắt Thương Ninh Tú là một mớ hỗn loạn mờ ảo, nàng còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì đã bị Mục Lôi dùng sức xốc cả người lên kẹp dưới nách.
Mũi tên cắm vào nền đất bùn. Mục Lôi hung hãn tung một cước đá văng con chó đen lớn thứ ba vừa nhảy ra từ bụi cỏ. Ở khoảng cách gần như vậy, con chó dữ trông càng thêm hung tợn như quái vật. Thương Ninh Tú sợ đến hoa dung thất sắc, tay chân bám chặt lấy người Mục Lôi không rời.
Mục Lôi người cao chân dài sức lại lớn nhưng da chó dày không sợ đòn, bị đá mạnh cũng chỉ lăn hai vòng là lại bò dậy tiếp tục tấn công. Tiếng chó sủa trầm thấp đầy uy hiếp. Mục Lôi một tay giữ chặt eo Thương Ninh Tú, một tay nắm chặt con dao găm sắc bén. Cẳng chân hắn đã bị cắn bị thương, máu chảy ra càng khiến lũ thú dữ kia thêm tham lam, ánh mắt đầy uy hiếp đảo quanh hai người.
Thương Ninh Tú thở nặng nề, nghiến răng. Ngoài hai con chó lớn ở chỗ bọn họ, chỗ Tang Cách Lỗ cũng có hai con nữa. Trên cổ chúng đều đeo vòng da, rõ ràng là chó có người nuôi.
Lúc này, nàng nghe thấy tiếng cười nói vang lên cách đó không xa. Trên sườn đồi cỏ, hai ba gã nam nhân to khỏe đội mũ da có lông đang cưỡi ngựa, hướng về phía bọn họ mà cười cợt nhả làm mặt xấu, vẻ mặt đáng khinh và khiến người ta chán ghét. Miệng chúng còn la hét những tiếng thảo nguyên mà nàng nghe không hiểu. Nhưng dù không hiểu nội dung, nàng cũng đoán chắc chắn đó không phải lời lẽ tốt đẹp gì.
Ánh mắt Thương Ninh Tú vô tình chạm phải một trong những nam nhân đó. Tim nàng đập thịch một cái, trực giác mách bảo không ổn, nàng vội cúi đầu rụt người nép sau vai Mục Lôi.
Gã nam nhân kia hưng phấn chỉ về phía Thương Ninh Tú, huých người bạn bên cạnh. Hắn chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp như vậy, vẻ mặt vô cùng kích động. Ba gã nam nhân mắt sáng rực lên, xoa xoa tay, kéo căng dây cung cùng nhắm về phía Mục Lôi mà tiến lại gần.