Cảm giác áp bức này có lẽ không chỉ đến từ thân thể cường tráng hơn người kia mà còn đến từ sát khí nồng đậm trên người hắn.
Thấy nàng tỉnh lại, nam nhân bỗng đứng dậy đi về phía nàng. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, bóng dáng che khuất ánh lửa và ánh tà dương hoàng hôn. Hơi thở mạnh mẽ của nam nhân xa lạ áp sát khiến Thương Ninh Tú đột nhiên khó chịu. Khi hắn đưa tay tới thăm dò, Thương Ninh Tú nhíu mày, dùng sức muốn đẩy hắn ra nhưng cổ tay kia như đúc bằng sắt thép, hoàn toàn không hề lay chuyển, bàn tay mạnh mẽ áp lên trán nàng.
Lòng bàn tay hắn có vết chai mỏng, nhiệt độ tay cũng cao. Sờ thử xác định nàng đã hạ sốt, hắn đánh giá đóa mẫu đơn kiều diễm này, lẩm bẩm: “Thân thể yếu ớt như vậy, dọa một cái là đổ bệnh, chạy vài bước ngựa cũng đổ bệnh, có thể sinh được bao nhiêu hài tử đây.”
Mặt Thương Ninh Tú lúc xanh lúc đỏ, nàng dùng sức gạt tay hắn ra. Cơn tức giận đầy trong lòng nhưng dưới cái nhìn chăm chú của đôi đồng tử màu hổ phách dị tộc kia lại không dám bộc phát hoàn toàn, lắp bắp nói: “Ngươi... ngươi... ngươi càn rỡ!”
Nàng giống như loài chim vân xa* trên thảo nguyên, xinh đẹp mà nhát gan, xù bộ lông vũ hoa lệ đẹp đẽ lên để dọa đối thủ nhưng thực chất trong lòng lại sợ hãi vô cùng.
*Vân xa điểu (chim vân xa) có thể là loài chim hư cấu trong truyện
“Nhưng không sao, ở bộ lạc của ta ở có sông nước và cỏ cây tươi tốt, đến đó rồi từ từ bồi dưỡng, có thể sinh cho ta vài hài tử xinh đẹp.” Nam nhân không để tâm thái độ của nàng, cười khẽ nói: “Ta vốn định muộn nhất là tối nay có thể về đến nhà nhưng chạy một lát ngươi đã không chịu nổi nữa… Thôi thì chậm một chút vậy, ngày mai đi thêm nửa ngày nữa là tới.”
Nếu chỉ có một mình hắn lên đường, giờ này hẳn đã cùng huynh đệ uống rượu ăn thịt rồi. Chỉ là không ngờ đã đi chậm lại mà tiểu nương tử này vẫn bị sốt đến mê man.
Sắc mặt Thương Ninh Tú rất khó coi. Cảm giác tuyệt vọng trong cơn mê sảng khi bị bệnh lại một lần nữa trỗi dậy. Nàng thoát khỏi vận mệnh bị quân phản loạn làm nhục, tàn sát nhưng lại là vừa ra khỏi hang cọp, đã lại vào hang sói.
“Ngươi tên gì?” Nam nhân trầm giọng hỏi.
“Thương Ninh Tú. Ta là quận chúa của Trung Nghị Hầu phủ Đại Ngân, là hoàng thân quốc thích. Ngươi đưa ta về, ta có thể đổi cho bộ lạc của ngươi nhiều bò dê vàng bạc hơn…” Thương Ninh Tú nói rất nhanh. Nàng cố gắng giữ phong thái để trông giống một vị quận chúa tôn quý nhưng giọng nói run rẩy, cổ họng không kìm được sự run rẩy.
“Bộ lạc của ta không thiếu bò dê, càng không thiếu vàng bạc.” Nam nhân cười nàng ngây thơ, áp sát người trước mặt, “Chúng ta thiếu chính là nữ nhân, Tú Tú.”
Thương Ninh Tú bị hai chữ ‘chúng ta’ dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, đến nỗi không để ý đến cách xưng hô suồng sã của hắn. Nàng từng nghe người ta nói, trên thảo nguyên và đại mạc ngoài quan ải có rất nhiều bộ lạc rải rác, đa số đều là hạng người man di ăn lông ở lỗ, không hiểu văn hóa, có kẻ ăn thịt sống uống máu tươi, thậm chí còn có chuyện cha con huynh đệ chung một thê tử. Nếu thật là vậy, nàng thà bây giờ đập đầu chết ngay trên mảnh đất hoang vu này còn hơn.
Đóa mẫu đơn yếu ớt đáng thương, khóe mắt ngấn lệ, long lanh dưới ánh lửa bập bùng, đẹp không gì sánh nổi. Ánh mắt nóng rực của nam nhân không hề che giấu. Hắn thấy mình thật may mắn khi cứu được mỹ nhân như vậy mang về. Nam nhân đưa tay bóp chặt cằm nàng, giọng trầm thấp phát ra một chuỗi âm tiết không ngắn, hắn nói với nàng: “Đây là tên của ta. Ta sẽ trở thành nam nhân của ngươi.”
Cách phát âm đó hoàn toàn khác với tiếng Hán của Đại Ngân. Thương Ninh Tú chỉ nhớ được hai âm tiết gần giống như ‘Mục Lôi’. Hơi thở cực nóng cùng nụ hôn liền rơi xuống. Hắn hôn lên trán nàng, trang trọng thành kính, như thể khắc ghi một dấu ấn nào đó.
Tia nắng cuối cùng nơi chân trời đã lặn xuống. Sau khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ không khí đột ngột giảm mạnh, hơi nóng trên thảo nguyên bị mặt trời hun đúc cả ngày cũng nhanh chóng tan đi.
Thương Ninh Tú cuộn người bên gốc cây, xoa xoa cánh tay, bắt đầu cảm thấy hơi lạnh.
Mục Lôi ngồi bên đống lửa nướng đồ ăn. Hắn dùng chủy thủ rạch mép bánh bao trắng để hơ nóng đều cả hai mặt, rồi kẹp thêm khoai lang nướng và một miếng thịt dê nhỏ, gói tất cả vào giấy dầu đưa cho Thương Ninh Tú.
Trán Thương Ninh Tú dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm từ môi nam nhân kia. Nàng chưa xuất giá, đối tượng nghị hôn là nhi tử độc nhất của một vị đại thần Hàn Lâm Uyển. Nhưng trước khi thành hôn, nam nữ đều giữ lễ tiết, không vượt rào. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng bị một nam nhân mạnh mẽ hôn lên trán, bây giờ ngồi cạnh hắn cảm thấy vô cùng không tự nhiên.
“Cảm ơn.” Nàng nhận gói thức ăn, chậm rãi cắn một miếng bánh bao trắng. Sau khi hơ nóng, vỏ ngoài giòn rụm, bên trong mềm xốp, còn ngon hơn cả bánh mới ra lò một chút. Thương Ninh Tú lặng lẽ liếc nhìn nam nhân kia. Hắn ăn nhanh hơn nàng rất nhiều, cũng ăn nhiều hơn, ăn như gió cuốn mây tan, vài miếng đã nuốt xong.
Thương Ninh Tú lòng dạ rối bời nên nhai rất chậm, vẻ mặt thất thần. Mục Lôi đã ăn xong thịt dê và ba cái bánh bao trắng, ngửa cổ tu một ngụm rượu mạnh rồi nói với nàng: “Đừng nghĩ nữa. Đừng nói Ngân Quan biên thành cách ngàn dặm đã bị phản quân chiếm, cho dù muốn từ đây đến nơi có người gần nhất, với cái thân thể này của ngươi, đi chưa được hai dặm đã bị sói tha đi ăn thịt rồi.” Nam nhân cười nhếch mép, “Đừng sợ, về cùng ta, ăn ngon mặc đẹp có người hầu hạ ngươi. Nam nhân bộ lạc Già Lam chúng ta đều thương thê tử lắm.”
Thương Ninh Tú mím môi, không để ý tới hắn. Mặc dù nam nhân này đã cứu nàng khỏi tay phản quân nhưng có rất nhiều cách để báo đáp ân tình. Nàng có thể cho hắn đủ vàng bạc tiền tài hoặc nếu hắn muốn làm quan, nàng hoàn toàn có thể lót đường cho hắn. Điều đó không có nghĩa là nàng phải lấy thân nuôi sói.
Vị quận chúa trẻ tuổi bắt đầu để ý đến con hắc mã cao lớn của hắn. Nàng biết cưỡi ngựa, kỹ thuật lại rất tốt. Những người yêu ngựa ít nhiều đều biết một số con tuấn mã có tính cách mạnh mẽ thường nhận chủ, người lạ căn bản không có cách nào lén đến gần, càng đừng nói là cưỡi nó đi. Phải tìm cách thử xem sao, nếu con ngựa này cho phép nàng một mình tiếp cận, có lẽ vẫn còn cơ hội thử một lần.
Nàng vừa ốm một trận, vốn ăn uống đã kém, lại thêm đường đi xóc nảy, bây giờ căn bản không muốn ăn đồ dầu mỡ, chỉ ăn qua loa nửa cái bánh bao nướng cho đỡ đói rồi thôi. Mục Lôi liếc nàng một cái, nói: “Phải ăn chút thịt mới chống lạnh được, ban đêm sẽ lạnh lắm.”
“Ta thật sự ăn không nổi, hơi buồn nôn.” Thương Ninh Tú lắc đầu. Mục Lôi “chậc” một tiếng, quét sạch chỗ đồ ăn còn lại của nàng vào bụng mình, sau đó lấy túi rượu ném qua, “Vậy uống ngụm rượu đi, cũng thế thôi. Thảo nguyên ngày đêm chênh lệch nhiệt độ lớn lắm, đừng bị mặt trời ban ngày đánh lừa.”
Túi rượu nặng trịch rơi vào lòng nàng. Tửu lượng của Thương Ninh Tú không tốt lắm, cũng không dám uống rượu trước mặt nam nhân này, huống chi đây lại là túi rượu của chính hắn, vừa rồi còn kề miệng tu một ngụm lớn như vậy, làm sao nàng có thể uống được nữa, “…Đa tạ, không cần.”
Mục Lôi cũng không ép, khóe miệng nhếch lên: “Được thôi, để xem đến nửa đêm ngươi còn cứng đầu được không.”
Sau khi lửa trại tàn, nguồn nhiệt duy nhất cũng tan biến.
Thương Ninh Tú chưa từng chịu lạnh như thế này bao giờ. Mặc dù mùa đông ở kinh đô cũng thường có tuyết lớn rơi đầy trời nhưng trong hầu phủ đều đốt địa long*, trong phòng còn có lò sưởi ấm rượu, thỉnh thoảng ra ngoài ngắm tuyết cũng khoác áo lông cừu dày, căn bản không giống bây giờ, toàn thân như bị cái lạnh xâm chiếm từng tấc một.
*Địa long: hệ thống sưởi ấm sàn nhà kiểu cổ
Nàng nhắm mắt, lạnh đến run rẩy, co ro bên gốc cây lạnh lẽo.
“Lạnh thì dựa vào đây.”
Khoảng cách giữa Thương Ninh Tú và Mục Lôi có thể ngồi thêm hai ba người. Nãy giờ không nghe thấy động tĩnh gì, nàng còn tưởng hắn đã ngủ rồi. Lòng Thương Ninh Tú trầm xuống. Nàng vốn định cắn răng chịu đựng thêm một lát, đợi hắn ngủ say sẽ lén đi thử con ngựa kia, xem ra tối nay thực hiện kế hoạch là không thực tế rồi, hắn vẫn còn rất đề phòng.
Mục Lôi mắt còn chưa mở hẳn, thính lực của hắn cực tốt, nghe được tiếng vải vóc cọ xát. Tiểu nương tử này lại đang cố kéo chặt áo khoác ngoài trên người nhưng như thế thì có tác dụng gì đâu.
Nàng còn chưa lên tiếng, đã lại nghe nam nhân kia nói: “Hơi thở của ngươi nặng như vậy, tiếng răng va vào nhau cầm cập ta ở đây còn nghe thấy được. Không muốn sốt lại thì qua đây, đừng có cứng đầu chịu chết.”
Thương Ninh Tú im lặng không đáp, lại giằng co thêm vài phút. Thời gian trôi đi, càng về khuya nhiệt độ càng giảm, tay chân nàng lạnh cóng cứng đờ. Cuối cùng, sự kiêu ngạo và e dè cũng bại trận trước đêm lạnh, nàng chậm rãi nhích lại gần hắn một chút, cẩn thận dựa sát vào.
Rễ cây quấn vào nhau tạo thành một con dốc thoai thoải. Thương Ninh Tú ngồi dựa vào nam nhân, ngón tay thon dài lạnh lẽo thử áp lên người hắn. Rõ ràng hắn cũng không mặc nhiều lắm nhưng nhiệt độ cơ thể này lại ấm áp hơn nàng quá nhiều, ngón tay như thể trong nháy mắt đi từ mùa đông giá rét sang tiết xuân về hoa nở.
Ngay sau đó, nam nhân đưa tay kéo nàng vào lòng. Khuỷu tay rộng lớn đủ để ôm trọn cả người nàng. Hơi ấm ập đến từ bốn phương tám hướng, nhịp thở trì trệ của Thương Ninh Tú dần dần dịu lại. Quá dễ chịu, cơ thể từ từ cảm nhận được hơi ấm giống như bụng đói cồn cào được một bát canh nóng.
Cơ thể nam nhân này quả nhiên rắn chắc, dựa vào đâu cũng cảm nhận được khí chất cứng cỏi, dương cương. Nếu là ngày thường, nàng không thể nào để mặc một nam nhân xa lạ ôm mình như vậy, tứ chi tiếp xúc nhiều đến thế. Nhưng bây giờ, mỗi nơi dán sát vào nhau đều mang đến cho nàng nguồn nhiệt ấm áp. Thương Ninh Tú mơ màng nhắm mắt, muốn có được nhiều hơi ấm hơn nữa, cẩn thận áp ngón tay đang lộ ra ngoài vào dưới khuỷu tay hắn.
Ngay lúc vừa ôm nàng vào lòng, Mục Lôi thực ra đã hơi hối hận. Hắn đang tuổi tráng niên, chưa thành thân, chưa từng tiếp xúc gần gũi với cô nương nào như thế. Phản ứng cơ thể nhanh hơn lý trí quá nhiều. Mùi hương dịu dàng trên người nữ tử khác hẳn với mọi mùi hoa cỏ trên thảo nguyên. Hắn sớm đã biết tiểu nương tử này của hắn rất thơm, thứ mùi hương hắn khao khát đến chết đi được, làm sao chịu nổi khi nàng chủ động nép vào lòng hắn.
Thương Ninh Tú không hiểu sao cảm thấy chỗ mình vừa chạm ngón tay vào bỗng căng cứng lên. Nàng như bị phỏng, không kìm được co ngón tay lại muốn rút về nhưng đã không kịp. Nam nhân chỉ cúi đầu nhìn nàng một cái, rồi bỗng nhiên nhanh chóng xoay người, hai tay chống xuống đất, giam chặt nàng trong khe giữa hai rễ cây, đôi môi nóng bỏng cúi xuống hôn nàng.
Khoảnh khắc bị hôn lên môi, đầu óc Thương Ninh Tú trống rỗng. Chỉ một giây hoảng hốt, môi nàng đã bị cắn mút cực kỳ ngang ngược. Cảm giác khuất nhục nồng đậm khiến Thương Ninh Tú bắt đầu giãy giụa kịch liệt. Thân hình Mục Lôi như một ngọn núi lớn đè lên, sự chênh lệch hình thể quá lớn, từ bên ngoài thậm chí không nhìn ra bên dưới hắn còn có một người.
“Ngươi tên cuồng đồ, tên vô lại! Ngươi, ngươi càn rỡ!” Thương Ninh Tú bị hôn đến trong miệng đầy hơi thở xa lạ, cuối cùng không giữ nổi dáng vẻ quận chúa nữa, có thể nói là giương nanh múa vuốt mà giãy giụa. Áo khoác ngoài màu vàng nhạt bị kéo bung ra. Rõ ràng là chỉ bớt đi một lớp áo nhưng khí huyết Thương Ninh Tú lại cuồn cuộn dâng lên, mặt nóng rát như bị lửa thiêu.
“Ngươi dám làm ra chuyện làm nhục hoàng thân quốc thích như vậy, phụ thân ta quyết không tha cho ngươi!! Ta, ta…” Giọng Thương Ninh Tú càng lúc càng lớn nhưng trên thảo nguyên dưới bầu trời đêm tĩnh lặng không một tiếng động, ngoài con hắc mã bên cạnh đột nhiên bị đánh thức không rõ lý do, không còn người thứ ba nào nghe thấy tiếng kêu khóc của nàng.