Nhận ra mình có lẽ đã hơi mập ra, Thương Ninh Tú phi ngựa trở về, tinh thần phấn chấn hơn hẳn. Tranh thủ lúc Mục Lôi đang nấu cơm, nàng gọi Cốc Vũ đi tìm một chiếc váy thắt eo kiểu thảo nguyên, rồi một mình đứng trước gương đồng ướm tới ướm lui.
Trang phục mùa đông vốn rộng thùng thình, nàng chẳng thể nào nhìn ra vòng eo của mình gầy hay béo. Nhưng tiết trời vẫn còn lạnh, đương nhiên không tiện cởi hết đồ ra để thử váy mùa hạ. Thương Ninh Tú ướm thử hồi lâu cũng chẳng thấy kết quả gì, cuối cùng bèn ném chiếc váy sang một bên, quay ra nhìn chằm chằm cằm của mình. May quá, vẫn còn thon gọn, chưa đến mức nhìn bằng mắt thường cũng thấy.
Ảnh hưởng trực tiếp nhất là bữa tối hôm đó, Thương Ninh Tú chỉ ăn vài miếng đã buông đũa nói rằng mình no rồi.
Mục Lôi liếc nhìn nàng, bất đắc dĩ nói: “Mới ăn có mấy miếng thịt đã không ăn nữa rồi, nàng không mập lên đâu, ta trêu nàng thôi. Ăn thêm chút nữa đi.”
“Không phải, ta no thật rồi, không thấy ngon miệng.” Thương Ninh Tú đẩy đĩa thịt thỏ xào giao bạch trước mặt về phía hắn: “Chàng ăn nhiều vào.”
Mục Lôi nào tin lời nói vẩn vơ của nàng. Hắn đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh, kéo đĩa thức ăn lại, một tay chống bên người, ra chiều không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
“Cơm vẫn phải ăn. Nàng mà thật sự sợ béo thì từ ngày mai ta sẽ đưa nàng đi rèn luyện thân thể, không thể béo lên được đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT