“Vậy chẳng phải là rất lợi hại sao.” Có cô cô bên cạnh, Thương Âm La rõ ràng đã dạn dĩ hơn, mắt sáng rực lên trông thấy, kẹo hồ lô trong miệng cũng không còn ngọt nữa. Ánh mắt nhìn về phía Mục Lôi đã chuyển thành sùng bái. 
“Mắt của cô trượng cũng sẽ biến thành màu vàng kim sao? Giống như mặt trời ấy.”
Thương Ninh Tú không ngờ suy nghĩ của cô bé lại nhảy vọt như vậy, bật cười nói: “Cái này e là không được rồi.”
Lúc này, nữ sử và vú nuôi cuối cùng cũng tìm thấy hai tiểu chủ tử thích chơi trốn tìm, liền dẫn mấy củ cải nhỏ về.
Khay kẹo hồ lô cũng được mang đi cho bọn trẻ, Thương Ninh Tú chỉ giữ lại một xiên, cầm trên tay nếm thử tay nghề của Mục Lôi, cười trêu chọc: “Người bình thường nhìn thấy dáng vẻ của chàng, chắc khó mà tin được chàng lại còn biết làm mấy món ăn vặt này.”
“Có khó gì đâu, chỉ là thắng đường thôi mà, trước kia ở Trung Nguyên ta từng thấy trên đường rồi.” Mục Lôi quen tay đặt bàn tay to lớn lên gáy nàng, kéo nàng vào phòng. 
“Ngon không? Thích thì lát nữa ta đi hái thêm một ít, trên cây kia vẫn còn ít quả.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play