Editor: Nha Đam

An Nhiễm nghĩ đến vẻ mặt Hoàng Thượng lúc nào cũng như cả thiên hạ đều mắc nợ mình, cảm thấy câu vừa rồi chắc chắn không phải nguyên văn lời hắn. Trương Đức Toàn khéo ăn nói, biết trau chuốt câu chữ, không chỉ truyền khẩu dụ mà còn cho nàng chút thể diện.

Nàng mỉm cười:

“Cảm ơn công công, ta sẽ đi ngay.”

“Chờ một chút.”

Nàng vừa định bước ra, Điền công công lập tức lên tiếng ngăn lại, vẻ mặt đau khổ, khó xử quay sang Trương Đức Toàn:

“Trương tổng quản có điều không biết. Thái hậu đã hạ lệnh giam tiểu chủ một tháng, không được bước ra khỏi Thanh Phong Uyển. Nếu nàng ra ngoài, e rằng cái đầu này của nô tài khó mà giữ. Xin Trương tổng quản trở về bẩm lại với Hoàng Thượng, tha mạng cho nô tài.”

Hắn diễn quá quen, chỉ một thoáng đã nước mắt giàn giụa, khiến người ta khó bắt bẻ.

Trương Đức Toàn diện mạo bình thường nhưng lại toát lên vẻ nhân từ, thoạt nhìn như một bậc trưởng bối hiền hòa. Điền công công trước nay ở bên Thái hậu, ít khi tiếp xúc với hắn, chỉ nghe nói tính tình ôn hòa, dù làm tổng quản cũng rộng rãi nhân nhượng.

Nhưng trong cung, chẳng ai đơn giản mà tồn tại được, nhất là một thái giám tổng quản. Điền công công không cần biết Trương Đức Toàn là “người tốt giả” hay “Bồ Tát thật sự”, chỉ muốn thử xem hắn có nhượng bộ để giữ thanh danh hay không.

Trương Đức Toàn lùi một bước nhường đường cho An Nhiễm, rồi quay sang Điền công công, giọng tuy cứng mà không quá gay gắt, trên môi vẫn là nụ cười ôn hòa:

“Hoàng mệnh khó làm trái. Mời Điền công công báo lại với Thái hậu, An tiểu chủ phụng mệnh Hoàng Thượng đến Sùng Chính Điện.”

Không thêm một lời thừa.

An Nhiễm gật đầu cảm ơn, bước theo hắn ra ngoài. Tất cả trách nhiệm đã được đẩy sang Hoàng Thượng; Thái hậu muốn trách cứ cũng chỉ có thể tìm hắn.

Sắc mặt Điền công công trở nên khó coi. Ha! Nhân từ, ôn hòa cái gì? Khi cần, hắn vẫn lạnh lùng như thường. Người có địa vị càng cao càng tự tin, khó trách ai cũng liều mạng leo lên, khó trách Thái hậu sẵn sàng trở mặt với con trai để tranh quyền.

Tới Từ Ninh Cung, vừa bước vào, Điền công công đã quỳ sụp xuống khóc lóc:

“Thái hậu, xin người làm chủ cho nô tài! Trương tổng quản muốn đưa An tiểu chủ đến Sùng Chính Điện. Nô tài đã nói rõ nàng bị cấm túc, đã liều mạng ngăn cản, nhưng hắn không nghe. Sợ rằng giờ tiểu chủ đã đến đó rồi.”

Trương Đức Toàn khôn ngoan, nhưng hắn cũng chẳng ngu. Thái hậu và Hoàng Thượng mâu thuẫn bao năm vẫn bất phân thắng bại; hắn sẽ không dại gì đẩy hai người đối mặt trực tiếp, kéo một đại thái giám xuống nước lại dễ hơn nhiều.

Từ Ninh Cung nằm sâu trong góc hoàng cung, diện tích rộng lớn, mấy chục cung điện lớn nhỏ. Nhìn ngoài có vẻ bình thường, nhưng bước vào mới thấy sự xa hoa ẩn sau vẻ giản dị. San hô cát hồng sa quý hiếm đặt khắp nơi, bàn ghế bằng gỗ tử đàn thượng hạng, bộ trà sứ trắng trên bàn là tuyệt phẩm của cố đại sư Tề Lỗ. Rèm cửa, khăn trải bàn đều là gấm tằm hoặc cống phẩm ngoại quốc.

Mùi trầm hương hòa với hương trà thượng hạng lan khắp phòng. Thái hậu mặc cung phục gấm sẫm màu, đoan trang uy nghi. Bà gần bốn mươi, nhưng bảo dưỡng tốt nên dung mạo chỉ như ngoài ba mươi, làn da mịn màng, vẫn giữ nét kiều diễm năm xưa. Dung mạo Kỳ Diêm không giống bà, bởi đường nét của Thái hậu tinh tế hơn.

Bà để mặc Điền công công quỳ, thong thả dâng hương lễ Phật, xong xuôi mới cầm tràng hạt để mama đỡ ngồi xuống.

“Nô tài giống chủ.” — hắn nghĩ thầm — Hoàng Thượng không nghe lời, hắn cũng chẳng nghe, cá mè một lứa.

Thái hậu nhận chén trà, cúi đầu ngắm những lá trà xanh biếc trôi trong nước:

“Cánh của Hoàng Thượng đã cứng, ai gia không khống chế được. Nếu hắn muốn… cứ để hắn.”

Điền công công kinh ngạc. Ý bà là… cứ thế? Thế thì trước đây nhốt nàng ở Thanh Phong Uyển để làm gì? Hắn đã đắc tội An tiểu chủ, nếu nàng được sủng ái, hắn liệu còn đường sống?

“Thái hậu nương nương, mấy ngày nay nô tài tuân lệnh người, chỉ sợ tiểu chủ oán hận. Xin nương nương cứu giúp.”

Ngoài mặt hắn sợ hãi, nhưng trong lòng tràn đầy tức giận. Thái hậu, Trương tổng quản — bọn quyền thế này đều giống nhau, chẳng ai để tâm đến sống chết của nô tài.

“Tiểu nô tài, hoảng gì?”

Thái hậu nhấp ngụm trà, mỉm cười đoan trang:

“Chiến sự phương Bắc thuận lợi hơn dự kiến, cứ để nàng kiêu vài ngày. Ngươi yên tâm trở về.”

Nói mà như chưa nói. Điền công công nghe xong càng lạnh lòng. Hoàng yến đã bay, Thái hậu không cần hắn nữa, ngay cả lời an ủi cũng hời hợt. Nhưng hắn chỉ là nô tài, còn không bằng con chó vàng trong viện Thái hậu; bảo cút là phải cười mà cút.

“Cô cô, Điền công công hình như tức giận, không sao chứ?”

Một nữ nhân thanh lệ từ sau bình phong bước ra — Tả Dao, cháu gái ngoại của Thái hậu, đồng thời là Tả quý phi, phi tần có địa vị cao nhất hậu cung.

“Tức giận? Dao nhi ngây thơ quá. Nô tài nào có tư cách tức giận. Lại đây, ngồi bên cạnh cô cô.”

Tả quý phi ngoan ngoãn ngồi lên trường kỷ. Thái hậu nhìn sắc mặt nàng, nắm tay, khẽ thở dài:

“Hoàng Thượng triệu kiến nữ nhân khác, Dao nhi có buồn không?”

“Không đâu, đạo lý ‘vũ lộ quân triêm’* Dao Nhi hiểu mà.”

Nàng cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy còn khó coi hơn khóc, rồi quay đầu tránh ánh nhìn của Thái hậu.

“Vũ lộ quân triêm”: mưa móc đều ban, ý chỉ ân sủng của Hoàng đế phải ban cho khắp hậu cung.

Hoàng Thượng vốn chẳng bao giờ đi thăm phi tần hậu cung, nói gì đến “vũ lộ quân triêm”. Nàng chỉ mong hôm nay hắn đã tạo tiền lệ, thì sau này… cũng sẽ làm được như thế.

“Hài tử ngoan, Hoàng Thượng quen tự cao tự đại, ai gia cũng không làm gì được. Chỉ cần đợi thêm vài ngày, cô cô nhất định sẽ thay ngươi làm chủ.”

Ánh mắt Thái hậu chợt tối lại. Thời cuộc đang rung chuyển, bà không muốn bất cứ biến số nào xảy ra. Ngay từ lần đầu nhìn thấy An Nhiễm, bà đã biết phải sớm ngăn chặn dung nhan ấy.

Vì vậy, nàng bị giam tại Thanh Phong Uyển. Chờ chiến sự kết thúc, bà có thể tùy ý xử lý, không còn phải kiêng dè chuyện hòa đàm với Nam Quận.

Không ngờ, An Mỹ nhân lại thoát ra… và còn chọc vào Hoàng Thượng. Tình thế đã khác, bà chỉ đành tạm quan sát, trước tiên ổn định Tả gia.

Sùng Chính Điện ở phía nam hoàng cung, đón ánh nắng đầu tiên mỗi sớm, cả ngày được sưởi ấm — khác hẳn sự lạnh lẽo hẻo lánh của Thanh Phong Uyển. Ở đây, ngay cả không có lò sưởi cũng chẳng sao.

Ban đầu An Nhiễm cũng nghĩ vậy. Nhưng khi nhìn thấy chiếc bàn khảm hoa văn tinh xảo, bên trên đặt một lò sưởi nhỏ nhắn, đáng yêu, nàng lập tức đổi ý.

Quá đẹp! Nàng muốn nó.

Trương Đức Toàn bảo Hoàng Thượng đang thượng triều, chưa về ngay. Nàng đợi một lúc, rồi vươn cổ ngó ra cửa. Không thấy ai, nàng khẽ bước tới, chăm chú quan sát.

Bề mặt lò sưởi phủ một lớp bông in hình mềm mại, hoa văn còn tinh mỹ hơn cả loại đồng trắng thượng hạng. Từ khe nhỏ thoang thoảng mùi hương hoa.

“Muốn?”

“Ừm.”

Câu trả lời bật ra theo bản năng… rồi nàng mới sững người. Giọng đó… là của Hoàng Thượng.

Giọng hắn đặc biệt — lưng chừng giữa thiếu niên và nam nhân trưởng thành, trong trẻo như dòng nước chạm đá, lại xen chút trầm ấm, bá đạo như một võ sĩ quyền anh hạng nặng. Thành thục nhưng chưa hoàn toàn, khiến người nghe khó quên.

An Nhiễm đang chìm trong hơi ấm, không biết hắn trở lại từ khi nào. Nhưng nàng phản ứng nhanh, quay đầu nhìn, cụp mắt cười rạng rỡ:

“Lò sưởi rất đẹp, thần thiếp rất thích. Đa tạ Hoàng Thượng ban thưởng.”

Nam nhân sải bước ngang qua, thuận tay lấy lò sưởi khỏi tay nàng.

Ngực trống rỗng, trái tim cũng lạnh theo.

“Bệ hạ?” — nàng khẽ gọi. Tay còn chưa kịp ấm mà hắn đã lấy lại rồi sao?

Kỳ Diêm ngắm nghía món đồ. Sáng nay hắn thượng triều, khi lò sưởi được đưa đến thì hắn không có mặt. Xem một hồi, hắn khẽ cười lạnh. Vật nhỏ này à?

Hắn ngẩng mắt, chạm vào ánh nhìn khẩn trương của nữ nhân dựa bên bàn. Gương mặt nàng đỏ bừng, chẳng rõ vì nóng hay tức giận.

Ngón tay hắn gõ nhẹ lên bàn. Khi ánh mắt nàng cuối cùng rời khỏi chiếc lò sưởi, hắn hỏi:

“Biết chữ không?”

Người này đúng là hẹp hòi — cho hay không cho thì nói thẳng một câu. Đã vào tay nàng rồi, nào có lý lấy lại.

Không muốn nói chuyện, nhưng cũng không dám đắc tội, nàng yên lặng gật đầu. Công chúa hoàng thất sao lại mù chữ, tuy không thể nói học rộng tài cao nhưng văn thơ đọc sách đều tinh thông, đọc hiểu không thành vấn đề.

Kỳ Diêm đặt lò sưởi xuống, chỉ vào núi tấu chương chất đầy:

“Đọc hết đống này cho trẫm. Đọc xong, nó sẽ là của ngươi.”

“Được.”

Nàng đáp ngay. Vô cớ lấy đồ người khác, bản thân cũng hơi áy náy. Nếu có thể làm chút việc để đổi lấy, nàng sẽ yên tâm hơn — đây là món đồ nàng giành được nhờ lao động đàng hoàng.

Kỳ Diêm liếc qua. Vừa rồi nàng còn ấm ức, giờ lại vui vẻ trở lại.

“Vậy… bắt đầu từ trên xuống.”

“Vâng. Bẩm Hoàng Thượng, Binh Bộ Lý đại nhân và Chiến Bắc tướng quân Nghiêm Tùng đã bị xử trảm đêm qua. Ngoại trừ người già trên sáu mươi và trẻ em dưới sáu tuổi, toàn bộ gia nhân còn lại đều bị lưu đày biên ải. Tài sản trong phủ giao cho Tổng quản nội vụ cùng Lâm đại nhân đồng kiểm tra…”

Nàng đọc liền sáu đoạn, rồi khẽ hỏi:

“Sao vậy?”

Hoàng Thượng nhìn nàng thật lâu. Nàng không hiểu ánh mắt đó, chỉ tự hỏi… rốt cuộc hắn có bị nhan sắc mình hấp dẫn không?

Khóe môi Kỳ Diêm khẽ cong, nhướng mày:

“Tiếp tục.”

Trương Đức Toàn lặng lẽ kéo ghế cho nàng ngồi. Chồng tấu chương trước mặt cao hơn cả búi tóc của nàng, từng tờ một được chuyển từ bên phải sang bên trái.

Thỉnh thoảng Hoàng Thượng lại liếc sang — ánh mắt ấy không giống bị nhan sắc mê hoặc, cũng chẳng vì giọng đọc trong trẻo mà động lòng.

Ban đầu, nàng cứ nghĩ vấn đề là ở hắn. Nhưng đọc một lúc… nàng mới nhận ra vấn đề là ở mình.

Có vài chữ… nàng đọc sai!?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play