Editor: Nha Đam

Mùa đông lạnh thấu xương, gió ngoài cửa sổ gào thét, tựa như muốn áp bức chiếc sân viện vắng vẻ, ngang ngược len lỏi vào từng khe hở, thốc thẳng vào nhà.

Trong đêm tối, An Nhiễm cuộn mình trong chăn bông, mắt nhìn bức rèm che, âm thầm thở dài.

Thiên Quân vung tay áo, nàng lập tức bị ném vào trong thoại bản của Tư Mệnh. Khi mở mắt ra, nàng đã ở một thế giới hoàn toàn xa lạ, không kịp chuẩn bị.

Đây là kiếp thứ nhất, nàng được Nam Quận gả cho Đại Chiêu làm công chúa hòa thân, nhưng vừa đến đã bị đưa vào lãnh cung, ngay cả hoàng đế cũng chưa từng gặp. Từ công chúa của một nước trở thành phi tần bị bỏ rơi, sống trong lãnh cung lạnh lẽo, bị thái giám tổng quản trong cung thèm muốn, cuối cùng vì tủi nhục mà tự vẫn.

Trong cuốn này đã viết rõ: nàng chỉ cần ngoan ngoãn đi theo cốt truyện, kết thúc kiếp này, sang kiếp sau vẫn phải tiếp tục chịu khổ. Điều này cứ lặp đi lặp lại cho đến khi Thiên Quân hết giận.

Tư Mệnh nói rằng Thiên Quân rất tức giận, nàng phải ngoan ngoãn nghe lời, chấp nhận đủ hình phạt rồi mới có thể trở lại vị trí của mình.

Trở về vị trí nào? Không phải là vị trí Đế tôn của Cửu Trọng Thiên thì trở về có nghĩa lý gì.

Ha… ngoan ngoãn nghe lời ư? Không có khả năng.

An Nhiễm cuộn tròn trên giường cả đêm, vẫn cảm thấy lạnh buốt toàn thân. Không biết sự dày vò này kéo dài bao lâu, cuối cùng trời cũng sáng, ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Thanh Phong Uyển, xét theo nghĩa thì không phải lãnh cung, nhưng lại là một nơi hẻo lánh nằm ở góc khuất trong cung. Bởi vì cách tẩm điện của hoàng thượng xa nhất, một khi bị phân đến đây, cả đời gần như không thể gặp được hoàng thượng. Trong mắt người khác, nơi này chẳng khác gì lãnh cung.

Nhưng thực ra vẫn có chút khác biệt.

Nàng chính thức được phong làm mỹ nhân, có tước vị và cung điện riêng, người hầu và thị nữ cũng được phân chia theo cấp bậc tương ứng. Ít nhất, vừa ra lệnh một tiếng sẽ có người tới hầu hạ.

Tuy vậy, so với tiêu chuẩn thì nhân số ít hơn nhiều. Trong đó, chỉ có hai nha hoàn là Thải Y và Thải Lê được nàng mang từ Nam Quận tới, nhưng dù sao cũng vẫn ở cạnh giường, thay nàng chắn bớt phần lớn gió lạnh.

An Nhiễm đưa mắt nhìn quanh, cau mày hỏi:
“Không có lò sưởi à?”

Lạnh cóng cả đêm, tay chân nàng vẫn còn tê cứng, cần phải sưởi ấm.

“Thưa chủ tử, thị nữ đã nhiều lần yêu cầu Điền công công đưa lò sưởi, nhưng công công nói mấy ngày nay thời tiết đột ngột trở lạnh, các quý phi khác trong cung đã xin trước. Giờ phải chờ thêm một thời gian nữa, còn chưa kịp bổ sung. Chỉ sợ ngài phải đợi thêm một lúc nữa.”

Thải Y – hầu gái mặc hồng sam – đáp lời. Bên cạnh, Thải Lê cúi đầu nhúng khăn tay vào nước nóng, cẩn thận làm ấm tay cho nàng.

Hai thị nữ sắc mặt không tốt. Cung điện rộng lớn thế này sao có thể thiếu lò sưởi? Hôm qua khi đến Phủ Nội vụ, Thải Y còn thấy ngay cả các cung nữ lão làng cũng cầm bếp lò bạc hoa văn tinh xảo. Thế nhưng khi nàng hỏi thì chỉ qua loa lấy lệ, bảo là không còn, đã phát hết.

Thải Y thuật lại những lời từ chối ấy, nhưng trong lòng biết rõ: chủ tử là công chúa hòa thân, vừa tới đã bị phân đến chốn không được ưa, rõ ràng người trên không muốn nàng sống yên ổn. Người dưới tất nhiên cũng bắt nạt theo.

Thấy hai thị nữ lo lắng, An Nhiễm mỉm cười an ủi:
“Không sao, đợi thêm chút cũng được.”

Nàng khẽ động ngón tay, khẽ thở dài:
“Mùa đông ở Đại Chiêu lạnh hơn Nam Quận, chỉ mong mùa xuân đến sớm.”

Sắc mặt Thải Y và Thải Lê càng thêm u ám. Thái hậu phụ trách hậu cung, bọn họ vào cung một tháng, mới gặp Thái hậu một lần, ngoài ra không có ai khác. Thái hậu cố ý để nàng ở nơi hẻo lánh này, không cho gặp hoàng thượng.

Thái giám và cung nữ được ban xuống đều là hạng người tinh quái, biết chủ tử không được sủng ái bèn sinh lười nhác, lén lút bớt xén, khiến cuộc sống vốn đã khổ lại càng khó khăn hơn.

Cuộc sống sau này, chưa biết có đợi được đến mùa xuân hay không.

An Nhiễm nhắm mắt lại, tấm màn ấm áp khẽ lướt qua gương mặt nàng, làn da vốn trắng bệch vì lạnh dần khôi phục hồng hào, mịn màng không tì vết. Hàng mi dài cong như cánh bướm khẽ rung, mềm mại mà mê hoặc.

Đột nhiên, nhận ra điều gì, nàng chậm rãi mở mắt.

Tầm mắt liền chạm phải một đôi mắt tò mò.

Thấy nàng nhìn sang, Điền công công lập tức cười toe toét:
“Mùa đông ở Đại Chiêu không chỉ lạnh mà còn dài bất thường, tiểu chủ nên chuẩn bị tinh thần.”

Hắn bưng một hộp thức ăn tới, bày ra mấy món đơn giản:
“Bữa sáng nô tài vừa mang tới, nhân lúc còn nóng, tiểu chủ mau ăn.”

Ánh mắt quét sang, sắc mặt Thải Y lập tức lạnh xuống, ngay cả Thải Lê nãy giờ vẫn im lặng cũng mím môi, ánh mắt còn lạnh hơn gió mùa đông.

“Điền công công, đây là có ý gì?”

Chiếc khăn lông chồn trên cổ càng làm gương mặt tròn béo của Điền công công thêm lộ vẻ phì nộn. Hắn cười đắc ý:
“Thải Y cô nương, đây là cháo trắng bồi bổ dạ dày, bánh bao hấp và chút đồ ăn kèm. Tiểu chủ đừng nóng giận, gần đây thời tiết không tốt, rất nhiều người ngoài thành chết cóng. Thái hậu nhân từ, yêu cầu hậu cung tiết kiệm chi tiêu, dành tiền cứu tế dân chạy nạn.”

“Ngươi…” Lần nào cũng vậy, luôn lấy Thái hậu làm lá chắn.

Thải Y vẫn không tin: “Nhưng bữa sáng ngươi ăn còn phong phú hơn thế này.”

Điền công công chẳng hề biến sắc, vẫn cười tươi:
“Đó là vì nô tài dậy sớm, tiểu chủ ngủ nhiều, đồ ăn vốn không dư, nô tài phải xin mãi mới được những thứ này.”

Ý hắn là, nếu không có hắn, e rằng ngay cả cháo trắng với dưa muối nàng cũng không có.

Hắn thản nhiên liếc nhìn phản ứng của An Nhiễm.

Nhưng lại thấy thiếu nữ đang thất thần nhìn vào gương đồng.

An Nhiễm quả thực kinh ngạc. Tuy đã xuyên tới đây, nhưng trong đầu vẫn lưu giữ ký ức mười sáu năm ở Nam Quận, chỉ là tất cả ở dạng văn bản, không có hình ảnh.

Nhìn rõ gương mặt trong gương đồng, nàng hơi sững người.

Vẫn là dáng vẻ của chính mình.

Nàng chớp mi, rồi ngẩng đầu nhìn Điền công công đang cười giả lả trước mặt.

Vừa rồi bị ngược sáng nên nàng chưa nhìn rõ hắn.

Một lát sau, trong lòng nàng đã mắng Tư Mệnh không biết bao nhiêu lần.

“Thức ăn quý lắm, tiểu chủ mau ăn.”

Điền công công thúc giục, đôi mắt nhỏ tham lam dán chặt vào gương mặt nàng. Dung nhan đẹp như vậy, Thái hậu tuyệt đối sẽ không để nàng được sủng ái, để uy hiếp địa vị của Tả phi. Cả đời này, nàng chỉ có thể bị giam ở Thanh Phong Uyển với hắn.

Có mỹ nhân thế này bầu bạn, cho dù là lãnh cung thì đã sao?

“Ngươi ra ngoài trước đi.” An Nhiễm cúi đầu, khẽ ngoắc ngón tay. Điền công công dáng vẻ đáng khinh, đôi mắt dầu mỡ, thật khiến người chán ghét.

Người chướng mắt vừa rời đi, Thải Y cùng Thải Lê đều đỏ hoe mắt:
“Chủ tử…”

Nam Quận là một tiểu quốc, bị kẹp giữa Đại Chiêu và Đại Tề, ngoài cảnh đẹp núi sông và con người, chẳng có lợi thế nào. Đất nước quá yếu, công chúa hòa thân thậm chí không được phong phi tần, chỉ là một mỹ nhân.

An Nhiễm húp một ngụm cháo, dịu giọng an ủi:
“Hai người đừng khóc, giúp dân chạy nạn cũng là tích công đức. Ta ăn ít, biết đâu lại là người có công nhiều nhất. Sau này, ắt sẽ có phúc hơn người.”

Sau khi ăn cháo và bánh bao suốt nửa tháng, nàng chưa từng mất bình tĩnh.
Nàng không vội, nhưng Điền công công thì lại sốt ruột.

Trong mắt hắn, An Nhiễm là công chúa cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ. Mỗi ngày, hắn cố ý đối xử khắt khe, để nàng tận mắt thấy hắn sống thoải mái hơn mình, chờ đến lúc nàng phải hạ mình lấy lòng hắn.

Thế nhưng, chờ mãi, nàng vẫn im lặng.

Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn. Hôm nay, hắn đặc biệt đem chút trà ngon và bánh ngọt đến, định cho nàng nếm vị ngọt trước khi “mềm lòng”.

“Nô tài chạy việc cho Ngự Thiện Phòng nửa tháng, cuối cùng cũng đổi được ít bánh ngọt, tiểu chủ nếm thử xem?”
Hắn mở nắp hộp, để lộ những chiếc bánh nếp nóng hổi, màu sắc bắt mắt.

Điền công công rót trà cho An Nhiễm, nhưng không biết cố ý hay vô tình, vung tay một cái, trà nóng bắn tung lên hồng sam của thiếu nữ. Hắn lập tức quỳ xuống, đưa tay lau:

“Ôi, tất cả tại nô tài vụng về. Xin tiểu chủ bớt giận, để nô tài lau khô cho người.”

Bàn tay thô ráp sắp chạm vào eo nàng thì đột nhiên khựng lại — phía trên vang lên giọng lạnh lùng:

“Không cần! Điền công công nếu biết mình sai, ra ngoài quỳ một canh giờ, ta sẽ bỏ qua.”

Nói xong, An Nhiễm lạnh mặt, thấy hắn vẫn đứng nguyên:

“Sao? Ta không sai bảo được ngươi à?”

“Nô tài không dám.” Điền công công trầm giọng. Trong mắt hắn, một chủ tử không được sủng ái thì ai cũng có thể chèn ép, kể cả hắn. Chỉ là giờ chưa tiện trở mặt, nên tạm để nàng “ra uy” một chút.

Ngoài cửa, hắn quỳ trên nền gạch lạnh buốt, gió như dao cắt vào da thịt. Ban đầu hắn chỉ định làm bộ, không định quỳ đủ một canh giờ. Lạnh quá, hắn bèn kiếm cớ đứng dậy.

Đợi ở cửa khá lâu, bên trong vẫn im ắng. Lòng dấy lên dự cảm chẳng lành, hắn đẩy cửa bước vào — phòng ngủ trống trơn.

Lúc này, An Nhiễm đã trèo tường ra ngoài. Đứng giữa ngã ba đường, nàng mới nhận ra… không biết đi lối nào.

May thay nơi này vắng vẻ, ít người qua lại. Nàng mặc cung trang, cố tình tránh những cung điện náo nhiệt, cứ thế một đường yên ổn.

Đi vòng vèo một lúc, nàng rẽ trái, qua một con đường mòn thì tầm mắt bỗng mở rộng.

Một võ trường hiện ra, bày đủ mười tám loại binh khí. Người không nhiều, ngoài vài thị vệ còn có hai nữ nhân y phục lộng lẫy. Thị vệ liếc nàng, đoán cũng là phi tần, bèn mặc kệ nàng đi lại.

Ánh mắt An Nhiễm lập tức bị hút về đĩa trái cây tinh xảo trên bàn đá — chùm nho tím căng mọng, táo đỏ tròn trịa, cam vàng tươi ngon.

Trái cây tươi mùa đông cực hiếm, nàng đã gần hai tháng chưa được nếm. Cổ họng khẽ động, nàng vô thức bước lại gần.

Bỗng, hai mỹ nhân bên tường đồng loạt quỳ “phịch” xuống.
Khóe mắt nàng thấy một nhóm người tiến đến, bản năng còn nhanh hơn suy nghĩ, nàng cũng quỳ theo.

Trong lòng lại thắc mắc: lễ nghi hoàng thất Đại Chiêu nghiêm ngặt đến mức phi tần cũng phải quỳ như nô tài sao?

Chưa kịp nghĩ tiếp, hai người bên cạnh đã cất tiếng:

“Cầu xin Hoàng thượng khai ân!”

Nghe vậy, An Nhiễm lập tức cúi đầu:

“Bái kiến Hoàng thượng.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play