Editor: Nha Đam
Nam Quận và Đại Chiêu vốn chung một gốc văn tự, chỉ là qua mấy trăm năm biến đổi triều đại, chữ nghĩa dần khác đi. Nhiều chữ nhìn giống nhau nhưng cách đọc lại chẳng giống.
Trước khi hòa thân, nàng từng đặc biệt tìm hiểu những chữ tương đồng của hai nước, nhưng thời gian gấp, kiến thức cũng chưa kịp toàn diện. Giờ đây, nàng đọc theo cách phát âm của Nam Quận, rơi vào tai Hoàng Thượng lại thành sai.
An Nhiễm dừng quá lâu, Kỳ Diêm đang nhắm mắt nhàn nhã liền mở mắt:
“Được rồi… hình như ngươi đọc nhầm vài chỗ.”
Nàng đỏ mặt, lặng lẽ giơ tấu chương che nửa gương mặt. Hôm nay trời hiếm khi nắng ấm, ánh sáng xuyên cửa sổ, ngón tay trắng nõn của nàng nổi bật hẳn trên nền giấy nâu cũ, làn da mỏng manh tựa tơ lụa.
Kỳ Diêm tùy ý lấy một quyển nàng vừa đọc xong, rũ mắt xem. Chữ nghĩa có khác biệt, nhưng hắn chẳng bận tâm:
“Trẫm hiểu được.”
Sai khác nhỏ thôi, không ảnh hưởng đến nội dung.
An Nhiễm liếc chiếc lò sưởi một cái rồi ngoan ngoãn tiếp tục đọc. Kỳ Diêm ngồi cạnh yên lặng nghe, gặp đoạn trọng yếu thì cầm bút ghi chú.
Việc nặng nề, nàng chẳng có hứng xen vào. Đọc xong quyển cuối, nàng vui vẻ ôm lò sưởi ra về.
Trương Đức Toàn tiễn ra cửa, cười nói:
“Tiểu chủ đi thong thả. Hoàng Thượng bảo ngày mai ngài lại đến.”
An Nhiễm cũng cười. Ha, rốt cuộc hắn cũng tìm được cách bớt phần việc đọc tấu chương. Nhìn đôi mắt trũng sâu, môi nhạt màu của hắn, rõ ràng là do thức khuya, mệt mỏi. Nhiều tấu chương như vậy, đọc – suy ngẫm – phán quyết, quả là hao tâm tổn lực. Có người đọc giúp, ít nhất cũng bớt mỏi mắt, thả lỏng tinh thần.
Nàng thầm tính: dựa vào hôm nay, Hoàng Thượng hẳn không phải kiểu “có lợi mà không báo đáp”. Nếu tiếp tục đọc cho hắn, trong vòng một tháng, biết đâu có cơ hội đuổi Điền công công đi.
Năm ngày liên tiếp, An Nhiễm đều đúng giờ đến Sùng Chính Điện. Nàng và Kỳ Diêm vẫn giữ khoảng cách — mỗi người ngồi một bên, nàng đọc hết quyển này sang quyển khác, hắn khi thì ngả lưng, khi chống đầu, chẳng mấy khi mở lời.
Chỉ có một thay đổi: từ ngày thứ hai, trên bàn trải khăn vàng chói kia luôn có thêm những quả táo đỏ mọng.
Nhân lúc Hoàng Thượng không để ý, Trương Đức Toàn thì thầm:
“Những thứ này đều là Hoàng Thượng chuẩn bị cho ngài. Không ăn hết thì mang về.”
An Nhiễm lắc đầu. Dù thích, nàng càng muốn thoát khỏi tên Điền công công biến thái đêm đêm rình ngoài tường hơn.
Nàng không ngốc. Từ lời Điền công công và thái độ Kỳ Diêm hôm ở võ trường, nàng đoán được Hoàng Thượng và Thái hậu vốn chẳng hòa hợp, còn Điền công công thì rõ ràng là người của Thái hậu.
Đã vậy, loại bỏ hắn sẽ không dễ. Mấy “ơn huệ” nhỏ phải tích lại, giống như quả táo — tích tiểu thành đại mới thành việc lớn.
“Nàng không muốn?”
Nhiều ngày, nàng không lấy một quả nào. Ban đầu Kỳ Diêm không bận tâm, sau còn sai chọn táo ngon nhất trong cung, nhưng nàng vẫn từ chối.
Những quả táo óng ánh, hồng hào rực rỡ bị hắn tiện tay ném lên rồi lại thả xuống, lặp đi lặp lại.
Trái tim Trương Đức Toàn lúc này như quả táo trong tay Hoàng Thượng — bị nhấc lên, hạ xuống, lại nhấc lên… sắp ngừng đập.
Hắn khom lưng, bình tĩnh bẩm:
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, An tiểu chủ thật sự không muốn.”
Hắn từng gợi ý nàng mang về, nhưng nàng vẫn lắc đầu. Sắc mặt Hoàng Thượng có chút khó đoán, Trương Đức Toàn không dám nhiều lời.
Kỳ Diêm hất quả táo lên không, lần này không thèm nhặt. Ngày đó, nàng rõ ràng rất đặc biệt — giấu trái cây tầm thường cho riêng mình, còn đắc ý tưởng hắn không biết.
Hôm nay, nàng lại không nhận gì cả.
Hắn nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chói mắt khiến hắn hơi híp mắt:
“Giờ Tỵ.”
Nàng vẫn chưa tới.
Từ ngày thứ hai, nàng không để Trương công công đón, mà để Thải Y, Thải Lệ theo cùng. Dù sao, Trương Đức Toàn cũng là đại nội tổng quản.
Trên đường tới Sùng Chính Điện, vốn chẳng gặp phi tần nào. Nhưng hôm nay, vừa ra cửa, nàng đã bị mấy cung nữ chặn lại.
Người dẫn đầu mặc cung phục đen, sắc mặt nghiêm nghị.
An Nhiễm đoán ngay đối phương tìm mình:
“Nô tỳ thỉnh an An tiểu chủ.”
Quế mama hành lễ chuẩn mực, còn tỉ mỉ hơn cả đám mama từng dạy quy củ cho nàng. Nét mặt điềm tĩnh, kỹ xảo che giấu cảm xúc chẳng thua Trương Đức Toàn.
An Nhiễm khẽ gật đầu, áo lông hồ ly rộng che kín chiếc lò sưởi tinh xảo:
“Hoàng Thượng đang đợi ta. Có việc thì lát nữa hãy nói.”
Nói thẳng vậy, dù là sự thật, lọt tai người khác lại như sủng phi khoe khoang. Rốt cuộc, chẳng ai dám dùng Hoàng Thượng làm lá chắn.
Nụ cười trên môi Quế mama hơi cứng. Bà chỉ là nô tỳ nhất đẳng, nhưng là tâm phúc của Thái hậu — ngay cả Tả phi cũng phải nhường vài phần.
Dù vậy, bà vẫn giữ vẻ trầm ổn, khom mình tạ lỗi nhưng không nhường đường:
“Thái hậu đột nhiên đau đầu. Nghe nói Nam Quận có bí pháp truyền đời trị được, nô tỳ đặc biệt thỉnh An tiểu chủ đến. Nếu vội, Hoàng Thượng hiếu thuận tất sẽ thông cảm.”
Nếu đau đầu, cứ mời thái y. An Nhiễm chưa từng nghe “bí pháp truyền đời” kia bao giờ. Tìm nàng chắc chẳng phải chuyện tốt.
Nàng định xoay người bỏ đi, nhưng lý trí cuối cùng giữ nàng lại. Nàng lựa lời:
“Lời đồn vốn khó tin, thần thiếp thật sự không biết. Thân thể Thái hậu không khỏe, chi bằng tìm thái y. Thần thiếp đi cũng vô ích.”
“Đã mời rồi, vẫn không khỏi.”
“Vậy chắc thuốc chưa đúng, hoặc chưa đủ tốt. Mama nên mời thái y kinh nghiệm hơn. Một người không được thì mười, trăm người. Càng nhiều, hy vọng càng cao.”
Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn trời. Hôm nay nàng dậy sớm, định nhân dịp gặp Hoàng Thượng để dùng “thù lao” tích mấy ngày nay. Ai ngờ lại bị chặn giữa đường. Giờ chưa tới lúc bãi triều, Hoàng Thượng chắc chắn chưa hay biết.
Quế mama liếc mắt ra hiệu cho ba cung nữ đứng sau. Sau một thoáng, bà ta nhượng bộ:
“Đều là ý Thái hậu. Chúng nô tỳ không dám làm chủ. Lời của An tiểu chủ, xin ngài tự tới bẩm với Thái hậu.”
Ba cung nữ phía trước đứng vững như tường, khí thế áp đảo. Thân thể nàng mảnh mai như cây trúc trước gió, đừng nói đấu ba, chỉ một người cũng có thể khống chế nàng dễ dàng.
Biết chạy cũng vô ích, An Nhiễm đành buông bỏ giãy giụa.
Thải Y và Thải Lệ bị chặn ngoài, nàng phải vào một mình. Theo cốt truyện trong sách, nàng quả thật từng đến Từ Ninh Cung — nhưng trí nhớ mờ nhạt, chỉ nhớ mình từng lướt mắt một vòng rồi chẳng còn hứng thú.
Không khí nơi này trầm mặc, nặng nề. Đồ đạc đều quý giá nhưng toàn tông màu tối, nhìn lâu sinh ngột ngạt.
Nàng đứng chờ. Một bàn tay vén rèm châu, giọng bên trong vang lên:
“Lần trước ai gia vội, chưa nhìn kỹ. Ngẩng đầu để ai gia xem.”
An Nhiễm buộc phải ngẩng đầu.
Thái hậu trang điểm đậm, phấn trắng nổi bật trên nền quầng thâm nơi khóe mắt, đôi môi đỏ mím chặt. Ngồi uy nghi trên chiếu trúc, tay lần chuỗi tràng hạt, bà ngắm nghía nàng từ trên xuống.
“An tiểu chủ quả là dung mạo vô song.”
“Đa tạ Thái hậu khen.”
Người thông minh lúc này sẽ khiêm tốn đáp lễ, rồi khéo léo tâng bốc đối phương. Nhưng nàng thì không.
Thái hậu khựng tay, trong đầu thoáng bốn chữ — được sủng mà kiêu.
Bà day thái dương, giọng nhẹ hơn:
“Hôm nay Phúc Bảo tâm trạng không tốt, ồn ào làm ai gia đau đầu. Cả đêm mất ngủ, mệt mỏi lắm. An mỹ nhân tài giỏi, hôm nay liền để ngươi chăm sóc nó.”
Nàng thoáng áy náy, nhưng vẫn mỉm cười từ chối:
“Hồi bẩm Thái hậu, thần thiếp từ nhỏ được người chăm sóc, chưa từng hầu hạ ai, e không kham nổi.”
Trong Từ Ninh Cung, ngoài Quế mama còn hơn chục cung nhân, người hầu Thái hậu đủ cả. Chuyện “đau đầu” và “Phúc Bảo” rõ ràng chỉ là cái cớ.
“Nếu họ có ích, ai gia đâu cần tìm ngươi. Thôi, cứ vào thử. Không được, ai gia sẽ nghĩ cách.”
Giọng bà sắc và mạnh. Nàng vẫn giữ bình tĩnh:
“Hoàng Thượng có lệnh, mỗi ngày thần thiếp phải đến Sùng Chính Điện trước giờ Tỵ. Nếu bây giờ không đi, e sẽ trễ.”
“Ngươi lấy Hoàng Thượng ra uy hiếp ai gia?”
“Thái hậu hiểu lầm rồi. Thần thiếp là thiếp thân Hoàng Thượng, tất nhiên lấy phu quân làm trọng. Nhưng Thái hậu cũng quan trọng. Nghe nói ngài đau đầu, thần thiếp liền vội tới mà chưa kịp báo. Không ngờ ngài lại muốn thần thiếp chăm người khác. Trong lòng thần thiếp, Hoàng Thượng là nhất, ai cũng không thể hơn. Thần thiếp tin, dù là ai, Hoàng Thượng vẫn quan trọng nhất.”
Lời này, trong triều đại “thiên – địa – quân – thân – sư”, chẳng có gì sai.
“Thiên – địa – quân – thân – sư” : Thiên là trời, địa là đất, quân là vua, thân là cha mẹ, sư là thầy. Đây là thứ tự tôn ti trong tư tưởng Nho giáo, đề cao năm mối ân nghĩa lớn mà con người phải kính trọng và ghi nhớ suốt đời.
Giọng nàng trong trẻo, tốc độ đều, ẩn chút lanh lợi của một thiếu nữ. Như thể sinh ra là để mê hoặc Hoàng Thượng.
Thái hậu khẽ hừ, cao giọng:
“Ngươi cũng biết nói đấy. Nhưng đã tới Từ Ninh Cung, phải nghe ai gia. Quế mama, dẫn người đi—”
RẦM! Một tiếng động lớn vang dội, cả Từ Ninh Cung rung lên.
Thái hậu giật mình. Tiếng động đột ngột dừng bặt.
Dưới ánh mắt sâu thẳm của vị khách vừa bước vào, mọi lời còn lại như viên đá rơi xuống biển, chìm không một gợn sóng.