Editor: Nha Đam

Giữa trưa, ánh nắng yếu ớt xuyên qua những đám mây nặng trĩu rải rác khắp bầu trời. Lớp sáng mỏng manh ấy chẳng đủ xua đi cái lạnh cắt da của mùa đông.

Trong căn phòng nhỏ tối tăm, một nhóm người đang quỳ, cả người lạnh buốt. Không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta khó thở.

Điền công công chậm rãi nâng chén, nhấp nửa ngụm trà nóng, rồi nhướng mắt nhìn xuống đám người dưới chân. Giọng hắn mỏng manh nhưng ẩn chứa sự hung hiểm:

“Một lũ ngu xuẩn ăn hại, ngay cả một người thôi mà cũng không trông nổi.”

Ánh mắt hắn dừng lại, hai tiểu thái giám đứng đó mặt biến sắc rõ rệt. Một kẻ vội quỳ tiến lên, run giọng cầu xin:

“Công công tha mạng! Tiểu nhân vẫn luôn canh giữ cửa, chưa từng rời nửa bước, xin công công minh giám!”

Điền công công mỉm cười lạnh lẽo. Hắn biết rõ — tiểu chủ không hề đi qua cửa, mà là… leo tường ra ngoài.

Cứ tưởng nàng chỉ là con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, cánh đã gãy, chẳng thể bay. Không ngờ nàng vẫn đủ sức trèo qua tường. Đã vậy, đến giờ vẫn chưa tìm ra công cụ gây án, xem ra hắn đã đánh giá quá thấp nàng.

Tường viện cao tới năm thước, một nữ nhân yếu ớt khó lòng vượt qua nếu không có người giúp. Rất có thể là Thải Y và Thải Lê đã tiếp tay.

Điền công công híp mắt, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt tiểu thái giám:

“Ta đã tha cho ngươi… nhưng ai sẽ tha cho ta? Vật nhỏ này, muốn trách thì trách mệnh ngươi không tốt. Còn chần chừ gì nữa.”

Nếu đã xảy ra chuyện, phải có người chịu tội thay. Thải Y và Thải Lê là người của tiểu chủ, hắn chưa tiện động đến, nên đành tìm kẻ khác thế mạng.

Đêm đó, An Nhiễm ngủ không yên. Sau khi trở về, nàng chợp mắt được một lát thì rơi vào mộng.

Trong giấc mơ trắng xóa, Hoàng Thượng mặc hắc bào, tựa ác ma bước đến, bóp cằm nàng:

“Ngươi tưởng mình đẹp lắm ư? Trẫm ghét nhất là loại người đẹp như ngươi.”

“Ngươi nghĩ trẫm sẽ thích ngươi sao? Nằm mơ cũng không có khả năng!”

“Khóc cho trẫm nghe. Khóc đến khi trẫm vừa lòng, trẫm sẽ tha mạng.”

Nàng im lặng rất lâu, rồi mới khẽ đáp:

“Ta không khóc được.”

Rắc! Hoàng Thượng nhẹ nhàng bẻ gãy cổ nàng.

Khó thở… ngột ngạt… đây là cảm giác sắp chết sao? Không, nàng không muốn chết! Nàng còn muốn sống!

An Nhiễm giãy giụa kịch liệt, cuối cùng mở bừng mắt. Trước mặt là bóng tối mịt mùng. Trong khoảnh khắc, nàng không rõ mình còn trong mơ, hay đã ngủ quá lâu nên trời tối, hay… đã chết thật.

Hơi thở nóng hổi phả vào da — Hoàng Thượng chắc đã bị khí thế của nàng dọa chạy, vậy nàng vẫn còn sống.

Khi chăn được kéo xuống, ánh sáng lờ mờ tràn vào, nàng quay đầu nhìn ra cửa sổ lạnh lẽo, khẽ gọi:

“Thải Y, Thải Lê… chúng ta cùng ăn quả táo này nhé.”

Đó là quả táo đỏ Hoàng Thượng để lại, hắn không đòi, nên nàng mang về.

Hai nha hoàn lắc đầu từ chối. Nàng thở dài:

“Bây giờ khác rồi, có đồ ăn thì đừng khách sáo với ta. Mau lấy đi.”

Nhìn nụ cười của nàng, mắt Thải Y và Thải Lê lại đỏ hoe. Nam Quận nhỏ nhưng không nghèo, công chúa từ bé đã ăn no mặc ấm, sơn hào hải vị không thiếu. Giờ chỉ một quả táo bình thường cũng khiến nàng vui đến thế, đủ thấy hai tháng ở Đại Chiêu đã khổ sở thế nào.

Điền công công bưng bữa tối vào, thấy ba chủ tớ đang chia nhau một quả táo. Nghĩ đến lúc nãy trước mặt Hoàng Thượng mình nơm nớp lo sợ, trong khi kẻ chủ mưu lại ung dung ăn trái cây, hắn bỗng bực bội.

Bàn tay siết chặt hộp đồ ăn, hắn cố tình bước thật mạnh, phá tan bầu không khí yên ả.

Hôm nay có ba món mặn, một món canh, thậm chí có cả thịt. Thải Y và Thải Lê đều bất ngờ. Điền công công khịt mũi khinh thường, nhưng không giải thích, chỉ nói:

“Hôm nay tiểu chủ tự ý ra ngoài, trái lệnh Thái hậu. Lão nhân gia nổi giận, hạ lệnh cấm túc trong một tháng. Mong tiểu chủ tuân theo, đừng tái phạm.”

Thực ra hắn chẳng hề hảo tâm. Sau vụ nàng trèo tường, nếu còn tiếp tục cắt xén khẩu phần, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Một tháng nữa thôi, hắn muốn làm gì cũng được.

Một tháng… cộng thêm hai tháng đã qua, đúng bằng lời trong Tư Minh truyện: “Vào cung chưa đầy ba tháng, hương tiêu ngọc vẫn chết.”

Ánh mắt An Nhiễm thoáng lóe. Nam Quận đã định hòa thân, đại chiến phương Bắc của Đại Chiêu còn chưa đầy một tháng nữa. Theo quỹ đạo trong sách, khi chiến tranh vừa lắng xuống, sẽ là ngày nàng chết, lại là cái chết thảm khốc.

Đợi mãi không thấy nàng đáp, Điền công công vừa buồn cười vừa khó chịu, giọng gắt gỏng hơn:

“Tiểu chủ còn ảo tưởng Hoàng Thượng sẽ sủng ái sao? Nô tài nhắc thật, nước trong cung này sâu lắm, ngài mà rơi xuống thì không ai cứu được đâu.”

Lần này, hắn đứng cách xa hơn, nhưng ánh mắt như rắn độc vẫn bò trên gương mặt nàng từng tấc một.

“Không phải chiều nay công công bảo Hoàng Thượng sẽ thích ta sao?” — An Nhiễm lau khóe miệng, ngây thơ hỏi, như chẳng hay biết cơn sóng ngầm giữa Thái hậu và Hoàng Thượng.

“Nô tài có nói, nhưng Hoàng Thượng đã cự tuyệt tiểu chủ rồi. Vì ngài, nô tài mới nói thẳng: Hoàng Thượng không phải kẻ dễ xiêu lòng, càng không bị nhan sắc mê hoặc. Tiểu chủ muốn yên ổn thì ngoan ngoãn nghe lời Thái hậu, đừng lại gây chuyện.”

An Nhiễm nhớ đến cảnh Hoàng Thượng phất tay bỏ đi, lạnh lùng không nói một câu, như nghe phải điều cấm kỵ, vẻ mặt bối rối đầy kháng cự, suýt nữa đã thốt “Ban cái chết cho nàng đi”… rõ ràng, hắn chẳng hề muốn thích nàng.

Nhìn tình hình này, lò sưởi e là vô vọng.

Khi màn đêm buông xuống, hoàng cung nguy nga chìm trong bóng tối, trở nên thâm trầm, tĩnh lặng. Hàng thị vệ tuần tra nối nhau đi ngang Sùng Chính Điện rực rỡ ánh đèn, bước chân cố ý chậm rãi, giữ nhịp đều, sợ quấy nhiễu người bên trong.

Kỳ Diêm ngồi trước bàn, đã thay long bào vàng sáng, khoác thêm áo choàng đồng màu. Nước da lúa mì khỏe mạnh cùng sắc phục vàng khiến vẻ sát phạt ban ngày bớt đi, thay vào đó là uy thế bá đạo của một bậc quân vương trị vì thiên hạ.

Hắn đặt bút gạch chéo thật lớn lên tấu chương, giọng trầm thấp:

“Truyền ý chỉ của trẫm: Binh Bộ Lý đại nhân cùng Chiến Bắc tướng quân Nghiêm Tùng lập tức xử trảm. Lệnh Tô thái úy giám sát hành hình.”

Trương Đức bình thản nhận lệnh:

“Tuân mệnh. Trời đêm giá lạnh, thương thế Hoàng Thượng còn chưa khỏi, chi bằng sớm nghỉ ngơi.”

Kỳ Diêm xoa thái dương, đặt tấu chương xuống, ánh mắt lơ đãng, giọng khẽ:

“Trẫm không thể chết. Đã ngồi vào vị trí này, trẫm nhất định phải giữ được nó.”

Dù là mưu phản hay ám sát, bao nhiêu hắn giết bấy nhiêu.

Ngọn nến như cũng cảm nhận cơn giận của chủ nhân, ngọn lửa chập chờn lay động. Hình chạm khắc tinh xảo trên đồ trang trí in bóng lên giấy cửa sổ; gió chiều thổi nhẹ, bóng in lay như đang múa.

Kỳ Diêm nhìn chằm chằm vào hình phản chiếu mờ ảo của mình trên giấy, đen đặc, không sáng bằng đôi mắt của nàng. Đôi mắt to ấy, lúc nào cũng nhìn thẳng vào hắn, như chứa cả thế giới mà chỉ mình hắn được thấy.

Thông minh — biết tận dụng lợi thế của bản thân. Nhưng ngoài nụ cười ngây ngô kia, nàng vẫn chưa thật sự biết giở trò.

Hắn đột ngột quay lại, mắt đen khóa chặt người đứng hầu:

“Trương Đức Toàn.”

“Nô tài đây.”

“Tại sao nàng đòi lò sưởi?”

Tim Trương Đức Toàn khẽ nhảy. Hoàng Thượng chủ động nhắc tới An Mỹ nhân — chuyện hiếm thấy. Bao phi tần khéo léo đến đâu, nếu không bị phạt thì cũng bị đuổi lạnh lùng. An Mỹ nhân lại thành ngoại lệ.

Hắn cẩn trọng đáp:

“Gần đây Thái hậu chủ trương tiết kiệm, cứu trợ dân gặp thiên tai. Hậu cung cắt giảm lương thực, y phục; một số vật dụng mùa đông chắc chắn thiếu. Có lẽ đến lượt nàng thì lò sưởi đã hết.”

Không khí chùng xuống. Biết câu trả lời chưa đủ, hắn dè dặt bổ sung:

“Cũng có thể có kẻ cố ý cắt xén.”

Kỳ Diêm ngắt lời, giọng nhàn nhạt:

“Trẫm hỏi… tại sao nàng tìm trẫm.”

Không phải vì thiếu lò sưởi, mà là vì nàng tìm hắn. Trọng điểm nằm ở đó.

Trương Đức Toàn lặng đi. Trong cung, phi tần muốn cầu sủng sẽ đến tìm Hoàng Thượng; nếu đòi công đạo thì tìm Thái hậu. Không ai lại làm nũng xin… một cái lò sưởi. Dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lại mở ra một lối đi khác.

Hắn khẽ mỉm cười:

“Theo ngu kiến của lão nô, có lẽ An Mỹ nhân coi Hoàng Thượng là chỗ dựa, nên mới lén tìm ngài.”

Kỳ Diêm im lặng hồi lâu, ánh mắt hướng ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Ánh sáng ấm áp tràn khắp phòng, nhưng không một lời được thốt ra.

Thấy còn một thánh chỉ chưa giao, Trương Đức Toàn liếc nhìn sắc trời, đánh bạo hỏi:

“Bệ hạ… có định ban cho An Mỹ nhân một cái lò sưởi?”

Trời đang lạnh dần, nếu gửi ngay, nàng ắt sẽ cảm kích thánh ân. Nhưng không rõ câu nào chạm vào dây thần kinh của Hoàng Thượng, hắn lạnh lùng đáp:

“Tại sao trẫm phải đưa cho nàng?”

Đêm khuya, lò sưởi vẫn chưa tới, có lẽ vĩnh viễn cũng không.

Sáng hôm sau, lại phải đối diện khuôn mặt chua ngoa của Điền công công, An Nhiễm nhìn thẳng hắn:

“Ta đã nói rồi, có Thải Y và Thải Lê hầu hạ ta là đủ, không cần ngươi nhúng tay vào. Công công, e là ngươi đã vượt quyền rồi.”

“Nô tài nghe rõ. Nhưng Thái hậu bảo ta canh giữ Thanh Phong Uyển, ta chỉ nghe lệnh làm việc, mong tiểu chủ đừng làm khó hạ nhân.”

Thấy nàng kháng cự, hắn không dám làm càn, đặt khăn ướt xuống, khóe môi nhếch:

“Tối qua trong phòng tiểu chủ thắp nến đến nửa đêm, là chờ Hoàng Thượng đến thị tẩm sao? Nô tài khuyên ngài đừng vọng tưởng nữa, nô tài cũng không cứu nổi. Trời đất thất thường, đừng tưởng có hoàng sủng là yên ổn. Huống chi, Hoàng Thượng sẽ không thích ngài — những thứ này, ngài cũng không chiếm được đâu.”

Nếu đã mang danh nghĩa của Thái hậu, thì không thể tranh được sự sủng ái của Hoàng Thượng.

Từ hôm qua, Điền công công đã lặp đi lặp lại những lời này như thể đang tẩy não. Nếu ý chí yếu, rất dễ bị hắn lung lạc.

An Nhiễm hơi cụp mắt. Nàng không cần hoàng sủng để “kê cao gối ngủ”, mà chỉ muốn thoát khỏi con người ghê tởm này… và phá vỡ vận mệnh đã định sẵn.

Cảm xúc rơi xuống đáy, đôi mày thanh tú vốn sáng sủa khẽ rũ, lộ vẻ mong manh yếu ớt.

Điền công công nhìn chằm chằm gương mặt ấy, lòng bàn tay nóng rực, ngón tay run rẩy cọ vào vạt áo dưới thân.

Hắn nhìn đến thất thần, bất giác thốt ra:

“Dung mạo của tiểu chủ vô song, Hoàng Thượng không biết thương hoa tiếc ngọc… ắt sẽ có người thương…”

Nhận ra mình lỡ lời, Điền công công thoáng biến sắc. Giữa thanh thiên bạch nhật mà để lộ tâm tư bẩn thỉu, dù có mười cái mạng cũng không đủ cho Hoàng Thượng xử. Hắn vội vã chữa lại:

“Nô tài nói… là Thải Y và Thải Lê cô nương. Các nàng mỗi ngày đều ưu sầu vì ngài, nhìn mà hao gầy đi nhiều.”

“Công công nghĩ nhiều rồi, các nàng gầy là vì… đói.”

An Nhiễm thật sự không muốn ở chung phòng với Điền công công — nhất là sau khi tối qua phát hiện hắn đứng trong sân nghe trộm mình tắm. Nàng chịu hết nổi.

Nắm chặt ngón tay, nàng bình thản nói:

“Về phần Hoàng Thượng có thích ta hay không, ngươi không cần bận tâm. Ta thấy Hoàng Thượng rất thích ta… Nếu không, ngươi nghĩ quả táo hôm qua chúng ta ăn là từ đâu ra?”

May mà Thải Lệ đã phát hiện kịp thời, tối qua hắn mới chỉ dám lấy cớ “trông coi” để nghe lén. Nếu còn tiếp tục, e rằng chẳng mấy chốc hắn sẽ dám làm liều.

Nàng cố tình lôi Hoàng Thượng ra để răn đe, mong hắn biết điều mà thu liễm lại.

Nhưng Điền công công dường như đã nhìn thấu mánh khóe ấy, chẳng hề tỏ ra e ngại. Đôi mắt dơ bẩn chứa đầy khinh miệt, châm chọc — như đang chế giễu rằng, chỉ một quả táo mà cũng coi là “Hoàng Thượng thích ngươi” sao? Sự sủng ái đâu có rẻ mạt đến vậy.

An Nhiễm… Cẩu thái giám!

Đúng lúc không khí sắp đóng băng, vài người nối nhau bước vào.

Đi đầu là Trương Đức Toàn. Sau khi tiến vào, hắn cung kính hành lễ với An Nhiễm, rồi mỉm cười:

“Nô tài bái kiến An tiểu chủ. Lò sưởi tiểu chủ muốn đã chuẩn bị xong. Hoàng Thượng nói… nếu tiểu chủ muốn, thì tự mình đi lấy là được.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play