Editor: Nha Đam

Suýt nữa thì quên… nàng vốn là tuyển thủ dự bị.

An Nhiễm ngoan ngoãn đứng một bên, phát hiện Kỳ Diêm giương cung, một lần bắn liền hai mũi tên. Hai vị phi tần kia sợ đến mức nhắm chặt mắt, gào thét cuồng loạn, nhưng vẫn nhớ lời dặn của Trương Đức Toàn — không được lắc lư.

Cảnh tượng lúc này: hai mỹ nhân dung mạo kiều diễm, tay ôm chặt quả táo trên đầu, toàn thân run rẩy nhưng vẫn gắng đứng yên. Lớp trang điểm đã nhòe nhoẹt vì nước mắt, đầu tóc rối bời, vô cùng chật vật.

Còn Hoàng Thượng thì ung dung kéo cung, khí thế uy nghiêm, tựa như quanh người phủ ánh kim quang. Vầng sáng tự tin ấy khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Chỉ là… tự tin như vậy, nếu bắn trượt, không chỉ hai mỹ nhân kia ngã xuống trong máu, ngay cả nàng cũng khó thoát tai ương.

Tưởng tượng cảnh mũi tên xuyên thẳng vào đầu… An Nhiễm vội lấy quả táo che mắt, không dám nhìn.

Ngay khi nàng vừa nhắm mắt, liền nghe giọng Trương Đức Toàn đầy phấn khích:

“Bệ hạ bắn cung giỏi quá!”

Hả?

Nàng dịch quả táo ra, vội liếc nhìn — hai mũi tên ghim chuẩn vào giữa hai quả táo, xuyên thẳng qua.

Hai vị phi tần như bị rút hết khí lực, lập tức quỵ xuống, chẳng biết nên khóc hay mừng.

An Nhiễm khẽ thở phào. Hoàng Thượng không bắn trượt, nàng không cần làm bia sống. Nghĩ vậy, khi Kỳ Diêm vừa quay sang, nàng lập tức cong mắt tán thưởng:

“Hoàng Thượng thật là lợi hại.”

Kỳ Diêm nhìn nàng, rồi liếc sang Trương Đức Toàn đang cười đến nheo mắt — vẻ mặt hai người giống hệt nhau, đáng ghét đến mức hắn ném mạnh cung tên xuống.

Vừa quay lại, hai tiểu thiếp kia đã vội cất tiếng:

“Bệ hạ! Cầu—”

Hắn lạnh lùng cắt ngang:

“Hai ngươi thật có bản lĩnh, chỉ trong một khắc đã khiến trẫm ghê tởm đến tận xương tủy. Trương Đức Toàn, nếu còn dám mở miệng, lập tức giết.”

Trương Đức Toàn đáp “Vâng”, ánh mắt thoáng lướt qua hai phi tần đang cố kìm nước mắt. Hắn thầm thở dài — yên phận ở hậu cung không tốt sao, nhất định phải tới đây chọc giận Hoàng Thượng.

Việc Lý đại nhân Binh Bộ mưu sát Hoàng Thượng, cùng Nghiêm Đại tướng quân thông đồng với ngoại tộc, đã được chứng thực từ lâu. Vậy mà mấy phi tần này, vừa hay tin đã chẳng lo cho Hoàng Thượng, chỉ nghĩ tới mạng sống của nhà mẹ đẻ, kêu gào oan uổng không dứt.

Họ nào biết, vết thương sau lưng Hoàng Thượng đến giờ vẫn chưa lành. Nếu không nhờ bản lĩnh hơn người, e rằng đã bỏ mạng nơi hoang dã.

An Nhiễm thấy tâm trạng Hoàng Thượng không tốt, cũng không dám lên tiếng, chỉ đứng yên ở một bên.

Bất ngờ, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cửa.

Điền công công đã bắt đầu tìm nàng ngay sau khi phát hiện nàng biến mất. Giờ chạy tới đây, mồ hôi ướt đẫm, thở dốc chống tay vào tường, khuôn mặt mập mạp run lên theo nhịp hít thở gấp.

Thấy bóng nàng từ xa, hắn vội chạy lại, nhưng vừa hay chạm mặt Kỳ Diêm đang đứng gần đó, sắc mặt u ám.

“Nô tài bái kiến Hoàng Thượng.”

Bịch một tiếng, hắn quỳ xuống vang dội.

Điền công công luống cuống. Thái hậu đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không để An Mỹ nhân có cơ hội tiếp cận Hoàng Thượng. Chờ thời cơ thích hợp, sẽ âm thầm xử lý nàng, rồi hắn mới được trở lại Từ Ninh cung.

Những ngày này hắn luôn đề phòng, không ngờ vẫn để xảy ra sơ suất. Dù đã không còn là nam nhân, hắn cũng hiểu một nữ nhân xinh đẹp như An Mỹ nhân dễ khiến nam nhân động lòng thế nào.

Chỉ cần được gặp, Hoàng Thượng rất có thể sẽ bị nhan sắc ấy làm lay chuyển. Một khi nàng được sủng ái, ngày tháng yên ổn của hắn sẽ chấm dứt.

Tim hắn đập thình thịch, mồ hôi túa ra. Đang vắt óc nghĩ cách đối phó, chợt nghe Hoàng Thượng hỏi:

“Lính canh chết cả rồi à? Ai cũng cho vào.”

… Bệ hạ, từ trước đến nay ngài chưa từng hạ lệnh cấm người khác vào.

Quả thật, chưa bao giờ võ trường lại đông như hôm nay. Trước đây, các phi tần muốn được Hoàng Thượng chú ý, đều tìm cách “tình cờ” gặp gần điện Sùng Chính hoặc trên đường ngự giá. Lần này mới náo nhiệt đến vậy.

Tim Điền công công đập như sấm, giọng run run:

“Bệ hạ thứ lỗi, nô tài không cố ý xông vào. An tiểu chủ đột nhiên biến mất, nô tài tìm khắp nơi, cuối cùng thấy tiểu chủ gần đây nên vội chạy vào.”

Kỳ Diêm chậm rãi quay lại, lông mày chợt nhíu, đáy mắt tối lại khi nhìn người trước mặt.

Nàng không phải vẫn đứng bên bàn đá sao? Từ khi nào lại đi đứng cạnh hắn thế này?

Gió lạnh thổi qua, vạt áo tung bay. Vạt áo của hai người phất qua nhau trong gió, thỉnh thoảng khẽ cọ, phát ra tiếng sột soạt mơ hồ.

Ánh mắt Kỳ Diêm trĩu nặng, lông mày thoáng ẩn vẻ bực bội, còn nữ nhân kia thì cứ nhìn hắn mà khúc khích cười, lại còn lén lén trốn sau lưng hắn.

Điền công công cúi đầu, không để ý đến động tĩnh giữa hai người. Khi phát hiện An Nhiễm bước tới, hắn lập tức lau khóe mắt, giọng nghẹn ngào:

“Tiểu chủ, ngài để nô tài tìm thật không dễ dàng.”

Thấy Hoàng Thượng nhìn mình không chớp, An Nhiễm cụp mắt, chăm chú nhìn mũi giày của mình. Nhưng đổi góc thế nào vẫn thấy bóng Điền công công, nàng bĩu môi, lại ngẩng đầu, khẽ biện hộ:

“Công công không cho thiếp ra ngoài, nên thiếp mới lén ra.”

Điền công công cúi mặt, nhưng trong lòng chợt rùng mình. Sắc mặt hắn dần trở nên âm trầm.

Lâu nay không nói lời nào, hắn tưởng nàng là bánh bao mềm, mặc cho người ta bóp nắn. Giờ mới hiểu, tiểu cô nương trông ngây thơ trong sáng này thật ra rất lanh lợi.

Mấy ngày trước nàng giả vờ ngoan ngoãn, chỉ để hắn buông lỏng cảnh giác. Không, ngay khi ra ngoài, nàng đã tìm cách đi cáo trạng rồi.

May mắn là hắn sớm chuẩn bị sẵn lý do thoái thác.

“Tiểu chủ, nô tài nào dám ngăn ngài ra ngoài? Đây là ý chỉ của Thái hậu, Hoàng Thượng cũng biết. Thái hậu nói tiểu chủ từ ngoại quốc đến, chưa rành lễ nghi Đại Chiêu, e ngài không hiểu quy củ, lỡ ra ngoài gặp quý nhân khác sẽ thất lễ, nên mới không cho tiểu chủ rời cung.”

Hắn lại cúi đầu, giọng kính cẩn:

“Tuy nhiên, Thái hậu cho rằng tiểu chủ là người hiếm có, nên phải dạy dỗ chu đáo. Hoàng Thượng ắt sẽ yêu thích. Tiểu chủ vẫn luôn ở trong cung học lễ nghi. Thái hậu ngày đêm lo cho Hoàng Thượng, chỉ mong một ngày ngài hiểu được tấm lòng của lão nhân gia.”

An Nhiễm không biết nói gì. Thái hậu nghĩ cho nàng đến vậy, sao nàng lại không hề hay biết?

Nàng lén nhìn Kỳ Diêm. Bàn tay hắn giấu sau lưng siết chặt thành nắm đấm, khớp xương trắng bệch.

Nếu nói khi nãy hắn chỉ là không vui, thì giờ đây, là vô cùng tức giận. Áp khí lạnh lẽo trĩu nặng, như thể chỉ cần hóa thành hình thể, sẽ nghiền nát bất cứ ai ở gần.

Một bên là Thái hậu, một bên là Hoàng Thượng, nàng bị kẹp ở giữa, thế nào cũng là mệnh pháo hôi.

An Nhiễm ngẩng đầu nhìn trời, trong khoảnh khắc, bầu trời trước mắt nàng biến thành gương mặt u ám cực độ của Hoàng Thượng.

Hắn không cười khẩy, chỉ dùng đầu ngón tay chai sần, lạnh lẽo nghiêm nghị, nhéo cằm nàng:

“Trẫm thích ngươi?”

Như thể vừa nghe chuyện cười lớn nhất thiên hạ, hắn bỗng phá lên cười, tiếng cười như gió lạnh lùa qua.

An Nhiễm sợ hắn cười quá sẽ mất bình tĩnh, càng sợ một khi mất bình tĩnh, hắn sẽ bóp gãy cằm nàng.

Nàng mím môi, im lặng một lúc, rồi thương lượng:

“Là thần thiếp thích ngài cũng được.”

— Cho nên, xin ngài buông tay, cho ta một con đường sống.

Tác giả có điều muốn nói:

An Nhiễm: Ta chính là tiểu cô nương có khát vọng sống sót mạnh nhất!


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play