Kaneki Ken đứng thẳng giữa sân viện, ánh nắng ấm áp bao phủ lấy hắn, nhưng chẳng thể xua tan làn sương mù trong lòng.
Dù là thế giới hắn từng sống hay thời kỳ Taisho trăm năm trước, tất cả đều tràn ngập những kẻ độc ác và quỷ dữ.
Hắn từng nuôi hy vọng rằng Ghoul và loài người có thể cùng sống hòa bình. Nhưng đến khi người đồng hương nghe hắn nói ra điều đó, chỉ cười nhạt, “Đừng ngốc thế. Ngươi từng thấy mèo sống hòa bình chung với chuột bao giờ chưa?”
Kaneki không rõ liệu điều đó có thể xảy ra không, nhưng hắn biết người đồng hương kia từng có một người bạn thật sự tốt bụng. Vì cô gái đó, cô ấy đã ăn những món ăn giống như bê tông với Ghoul, đầy khó nuốt và vô cùng đau đớn, rồi sau đó nôn thốc những thứ không thể tiêu hóa ra.
Khi hắn cuối cùng cũng nhận ra mình đã sai về thế giới kia, thì số phận lại đùa cợt thêm một lần nữa, hắn bị ném sang một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Nơi này cũng có quỷ, thật sự là quỷ, chúng sợ hoa Tử Đằng và ánh nắng, chỉ cần bị chém đầu bằng Nhật Luân Kiếm đặc chế là chết, dù có khả năng phục hồi đáng kinh ngạc, mất tay chân cũng có thể mọc lại miễn là đầu còn nguyên.
“Tuyệt đối không được để Kibutsuji Muzan phát hiện việc hắn không sợ ánh nắng.” Chúa công đại nhân đưa ra kết luận, đồng thời giao cho Kochou Shinobu – chủ nhân Điệp Phủ – điều tra bí mật trên người Kaneki Ken.
“Xin lỗi, Kaneki. Tạm thời mong cậu chịu khó, cố gắng chỉ xuất hiện vào ban đêm.” Kaneki gật đầu. Sau khi cuộc họp tan, hắn được chúa công đại nhân giữ lại.
Hai bé gái xinh đẹp đến mức khó tin bưng trà nóng ra. Ubuyashiki khẽ đẩy chén trà trước mặt sang chỗ Kaneki, sắc mặt tự nhiên, dịu dàng nói: “Lạc vào một niên đại xa lạ, cậu có cảm thấy nơi này khó thích nghi không?”
Kaneki hồi tưởng lại những ngày qua, ngoài việc không có điện thoại di động hơi bất tiện, còn lại thì cũng không có gì khiến hắn thấy khó chịu.
“Không, không thấy khó thích nghi.” Hắn trả lời đúng sự thật. Ánh mắt vô thức dừng lại trên gương mặt đầy vết sẹo của Ubuyashiki.
“Vậy thì tốt rồi.” Giọng nói của Ubuyashiki lộ rõ vẻ nhẹ nhõm và vui mừng. Kaneki có cảm giác lạ lạ, giống như đang nghe mẹ vỗ về sờ đầu mình, cảm giác đó thật kỳ lạ.
Không biết có phải ảo giác không, Kaneki cảm thấy vết sẹo trên mặt người trước mắt giống như đang sống, cứ như đang lặng lẽ bám trên da thịt, hút lấy sinh lực.
“Bị cậu phát hiện rồi.” Ubuyashiki nhấc chén trà, mỉm cười khen ngợi. “Đó là lời nguyền mà trời cao đã giáng xuống gia tộc Ubuyashiki chúng ta. Vì có liên hệ với Muzan, nên từ đời này qua đời khác, thân thể của dòng tộc ta đều rất yếu ớt, chưa ai sống quá ba mươi tuổi.”
“Vậy nên…” Kaneki mở miệng hỏi, “Rõ ràng là Muzan phạm tội, tại sao lời nguyền lại do các ngươi gánh chịu? Như vậy... chẳng phải quá bất công sao?”
Ubuyashiki chỉ mỉm cười, đưa ngón trỏ lên trước môi, “Với ta mà nói, đây không chỉ là lời nguyền, mà còn là sứ mệnh. Tiêu diệt Kibutsuji Muzan là sứ mệnh được truyền lại từ đời này sang đời khác trong gia tộc chúng ta.”
“Kaneki, ta có thể nhìn ra, cậu đang rất mơ hồ. Nhưng ta có một tin tức, có thể cậu sẽ muốn biết. Có một người đã thoát khỏi sự khống chế của Muzan. Sau khi biết chuyện của anh em Kamado, người đó đã bắt đầu nghiên cứu cách biến quỷ thành người. Nếu cậu cũng mong muốn trở lại làm người, có lẽ người đó có thể giúp được cậu.”
“Cậu không giống những con quỷ khác. Nếu là cậu... người mà Kanae từng nói, có thể thực hiện lý tưởng về một ngày mà người và quỷ cùng chung sống hòa bình.”
Kaneki Ken theo Kochou Shinobu rời khỏi đó. Vài Trụ Cột trẻ tuổi không kiêng dè đánh giá hắn, có người thậm chí còn hừng hực chiến ý, muốn lập tức thách đấu. Người này rõ ràng là Phong Trụ, Shinazugawa Sanemi.
Để khiêu khích Kaneki, Sanemi nở một nụ cười dữ tợn đủ dọa trẻ con khóc thét, rồi tự cắt một đường trên cánh tay mình.
Ngửi cũng không đến nỗi tệ, nhưng lại không đến mức khiến hắn động lòng muốn ăn. Kaneki chỉ khẽ biến đổi ánh mắt, bước đi sau lưng Kochou Shinobu không hề chệch nhịp, hoàn toàn làm lơ Sanemi đang hét toáng lên: “Khinh thường ta à?! Đây là máu hiếm đó! Ngươi không phải là quỷ sao? Tại sao lại không có chút phản ứng nào?!”
Kaneki quay đầu lại, thấy Phong Trụ toàn thân toát ra khí thế sắc bén, chỉ lặng lẽ nhìn hắn một cái rồi quay đầu đi, tiếp tục suy ngẫm những lời Ubuyashiki đã nói.
“Nếu như cậu vẫn chưa có mục tiêu rõ ràng, vậy thì... xin thứ lỗi cho sự tùy hứng của ta. Ta hy vọng Kaneki có thể đứng về phía chúng ta, lấy việc tiêu diệt Kibutsuji Muzan làm mục tiêu, cùng chúng ta chiến đấu vì một thế giới bình yên.”
Tuy rằng vẫn chưa thật sự hiểu rõ, nhưng Kaneki cũng không phản đối việc cứu thêm nhiều con người khỏi tay lũ quỷ.
Vì trong sâu thẳm, hắn vẫn tin rằng mình là con người.
Tại Điệp Phủ, Trùng Trụ Kochou Shinobu cầm trong tay ống tiêm uốn lượn như rắn, trên mặt là nụ cười gượng gạo không thể duy trì nổi nữa.
Dưới đất vứt la liệt hơn mười chiếc ống tiêm bị hỏng.
Cô cố nhịn xúc động muốn rút kiếm, lục trong ngăn kéo một cái ống chích khác đưa cho Kaneki, “Nửa ống máu là được rồi, làm phiền ngươi.” Nói xong, cô lập tức đi ra ngoài kiểm tra các thành viên Sát Quỷ Đoàn bị thương.
Kaneki mặt không biểu cảm nhìn cái ống chích 100ml kia, rồi đặt nó lại, lấy ra một cái ống chích bình thường, dùng móng tay đen sắc bén rạch một đường nhỏ trên da, rút máu rồi đặt lên bàn.
Chỗ ở tạm thời của hắn được sắp xếp ngay trong Điệp Phủ, cách vách với phòng nghiên cứu của Kochou Shinobu. Nhân tiện nói thêm, hoa Tử Đằng hoàn toàn không có tác dụng gì với hắn.
Trở về phòng, Kaneki lật xem mấy quyển thư tịch mà Ubuyashiki đại nhân cho người mang tới.
Theo lời Ubuyashiki, tương lai hắn rất có thể sẽ theo các Trụ Cột ra ngoài làm nhiệm vụ. Nếu có dịp đi ngang qua núi Sagiri, có thể tiện đường thăm anh em Kamado.
Nghĩ đến Kamado Tanjirou và Kamado Nezuko, Kaneki bất giác nghĩ, nếu khi xưa mình cũng có một đứa em gái... thì sẽ là cảnh tượng thế nào nhỉ?
Biết đâu mẹ vì hai đứa con mà có thể mạnh mẽ đứng lên, phản kháng lại người dì hút máu ấy, rồi cả ba cùng nhau sống một cuộc đời hạnh phúc?
...Nhưng đó chỉ là mộng tưởng của riêng hắn mà thôi.