Sau khi tỉnh lại, Tanjirou từ chối sự giúp đỡ của Kaneki, tự tay đào một cái hố lớn trong sân nhà, đàng hoàng chôn cất người thân đã mất.

“Tôi tên là Kaneki Ken. Mẹ các người đã nói cho tôi tên của các người: Kamado Tanjirou, Kamado Nezuko. Di nguyện của bà ấy là nhờ tôi chăm sóc hai người.” Kaneki Ken lạnh nhạt giới thiệu bản thân, ánh mắt lơ đãng liếc về nơi vừa diễn ra trận chiến. Trên người hắn phủ đầy tuyết, trông càng thêm lạnh lẽo, vô hồn.

“Người tuyết” kia lên tiếng: “Tomioka Giyuu, Thủy Trụ đương nhiệm của Sát Quỷ Đoàn.”

Tomioka Giyuu không phải người hay nói chuyện. Sau khi tự giới thiệu xong, hắn không nói thêm lời nào mà quay đi, đốn một cây trúc rồi quay lại làm cái đồ cắn cho Nezuko. Dưới sự dịu dàng xoa đầu của Tanjirou, Nezuko ngoan ngoãn ngậm lấy ống trúc, ánh mắt ngây dại, vẫn nắm chặt tay áo anh trai mình.

Bốn người (nếu tính cả Nezuko) lặng im đứng đó trong một khoảng thời gian ngắn. Cuối cùng Tomioka Giyuu lên tiếng: “Tanjirou, ngươi có thể đưa em gái mình đến chân núi Sagiri, tìm một người tên là Urokodaki Sakonji. Ngươi chỉ cần nói là do Tomioka Giyuu giới thiệu. Còn nữa, tuyệt đối đừng để em gái ngươi xuất hiện dưới ánh mặt trời.”

Hắn quay sang Kaneki Ken: “Còn ngươi, quỷ tiên sinh, chúa công muốn gặp ngươi. Ngươi theo ta đến gặp người.”

“Nếu ta từ chối thì sao?”

“Ngươi sẽ bị Sát Quỷ Đoàn truy nã. Trong Sát Quỷ Đoàn, còn có nhiều người mạnh hơn ta. Ta không nghĩ ngươi có thể sống sót nếu bị bao vây. Hơn nữa, nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ hai anh em họ. Nếu chưa thể xác định độ nguy hiểm của ngươi, Sát Quỷ Đoàn sẽ không để mặc ngươi tự do ngoài kia. Đến lúc đó, e là sẽ liên lụy đến cả bọn họ.” Tomioka Giyuu nghiêm túc trả lời, rồi im lặng chờ Kaneki phản hồi.

“Được.” Kaneki đáp xong, quay sang nhìn hai anh em Kamado.

“Tanjirou, ta đã hứa với mẹ ngươi, sẽ chăm sóc ngươi và Nezuko. Nhưng bây giờ ta có việc riêng phải làm. Ngươi có thể tự chăm sóc tốt cho em gái của mình không?”

“Ta sẽ cố hết sức!” Tanjirou đáp lớn, ánh mắt kiên định khiến Kaneki rất hài lòng.

“Được, ta tin ngươi. Khi ta làm xong việc, ta sẽ quay lại tìm hai người.”

“Vâng!” Cùng một giọng nói, một lạnh nhạt, một nhiệt huyết, nghe qua cứ như một người tách ra thành hai nhân cách khác nhau.

“Đi thôi.” Lời của Tomioka Giyuu còn chưa dứt, thân ảnh hắn đã phóng vút đi, biến mất trong màn sương lạnh giá nơi núi rừng.

Kaneki lần theo dấu vết khí tức, nhanh chóng đuổi kịp.

Ra khỏi rừng không lâu, mặt trời đã nhô lên khỏi tầng mây. Tomioka Giyuu đứng dưới bóng cây, nói: “Ngươi trốn một chút đi. Nếu bị nắng chiếu vào... sẽ chết đấy.”

Kaneki Ken chợt nhớ, lúc trước hắn cũng đã cảnh báo Tanjirou như vậy, rằng đừng để Nezuko ra nắng. Ý là điều đó sao?

Nhưng mà... Ghoul đâu có sợ ánh nắng.

Ngay khi Tomioka Giyuu định bảo Kaneki đi tìm chỗ trú tạm để hắn đi tuần tra quanh mấy thôn làng gần đó xem có dấu hiệu quỷ hay không… thì giây tiếp theo, hắn mở to mắt, nhìn Kaneki bước thẳng ra dưới ánh mặt trời.

Hắn còn chưa kịp hỏi vì sao Kaneki lại biết chuyện về chị gái mình và Sabito, sao có thể... cứ thế mà chết đi chứ!

Kaneki dang rộng hai tay, đón lấy ánh mặt trời, để quầng sáng ấm áp chiếu rọi lên cơ thể, khiến làn da tái nhợt của hắn phủ lên một lớp vàng nhạt như ánh nắng ban mai.

Tomioka Giyuu và Kanzaburo đứng bên đều ngây người.

Một con quỷ không sợ ánh sáng mặt trời đã xuất hiện.

Tomioka Giyuu lập tức hủy bỏ kế hoạch ban đầu là đưa Kaneki đi tiêu diệt vài con quỷ rồi mới gặp chúa công. Hắn mua một chiếc áo choàng đen và một chiếc nón cói thật to, rồi dặn dò: “Đừng để người khác, dù là người hay quỷ, phát hiện ngươi không sợ ánh nắng. Tuyệt đối đừng để lộ.”

Ánh mắt nghiêm trọng của Tomioka khiến Kaneki cũng thấy cảnh giác. Thì ra, thế giới này, cả người lẫn quỷ đều sợ ánh sáng mặt trời sao? Như vậy, có vẻ dễ xử lý rồi.

“Vậy thì xử hết đi là được.” Kaneki đáp, tuy vậy vẫn khoác lên áo choàng, đội nón, đeo tay nải. Nhìn hắn lúc này chẳng khác gì một người bộ hành bình thường, không có gì gây chú ý.

“Không được. Tất cả lũ quỷ đều là mắt tai của Muzan. Nếu chúng phát hiện ngươi không sợ ánh nắng, ngay lập tức Muzan sẽ biết. Cho nên giết bịt miệng là vô ích, ngươi tuyệt đối không thể để chúng nhận ra.” Tomioka Giyuu giải thích, khiến Kaneki thoáng trầm ngâm suy nghĩ.

Sau khi biết Kaneki không sợ ánh nắng, Tomioka liền đẩy nhanh tốc độ hành trình. Chỉ hai ngày sau, cả hai đã đến khu vực gần điểm hẹn.

“Xin lỗi, vì an toàn của chúa công, làm ơn hãy bịt mắt lại.” Tomioka Giyuu rút ra từ tay áo một mảnh vải đen, che mắt Kaneki rồi dẫn hắn đi vòng vèo rất lâu. Kaneki cũng chẳng buồn ghi nhớ đường đi, chỉ im lặng bước theo. Ước chừng nửa giờ sau, Tomioka mới tháo bịt mắt xuống.

“Chúa công đại nhân, người đã được đưa đến.” Giọng Tomioka khi nói chuyện với chủ công nghe rất nghiêm túc và đầy kính trọng, không giống như giọng thường ngày.

“Giyuu, ngài làm rất tốt. Vị khách này, mời vào.” Một đôi bé gái xinh xắn đẩy cửa ra, cúi chào hai người:

“Mời vào.”

Giọng nói dịu dàng như gió xuân, làm người nghe bất giác thấy dễ chịu, tự nhiên sinh thiện cảm với chủ nhân của giọng nói ấy.

Nhưng không khí trong phòng lại không dễ chịu như vậy. Tám người có khí chất rất đặc biệt đang ngồi quỳ hai bên chủ tọa, mỗi bên bốn người, sắc mặt ai nấy đều nghiêm túc. Khi Tomioka Giyuu dẫn Kaneki bước vào, ánh mắt sắc bén từ tám phía cùng lúc đổ dồn về phía hai người, bầu không khí kỳ dị tĩnh lặng bao trùm toàn bộ căn phòng.

Kaneki Ken cúi đầu, cảm nhận hơi thở từ những người này. Kẻ mang đến cảm giác đe dọa nhất chính là người cao chừng hai mét, trên người đeo tràng hạt Phật, đôi mắt mù nhưng quanh thân lại tỏa ra khí thế hùng hậu như đại địa bao la. Những người còn lại cho Kaneki cảm giác không khác mấy so với Tomioka Giyuu, mạnh mẽ, nhưng không địch lại hắn. Chỉ là... chưa biết đối phương còn át chủ bài gì, hắn sẽ không hành động.

“Vị khách đến từ phương xa, hoan nghênh cậu đã đến.” Giọng nói ôn hòa vang lên. Kaneki Ken chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt vẫn còn ánh sáng kia. Không khó hiểu, trên người hắn mặc quần áo ngắn tay, kiểu cách cũng không thuộc về thời đại này. Hơn nữa, thế giới này trước nay chưa từng có loại quỷ nào giống như hắn từng xuất hiện.

Mạnh dạn suy đoán, nhưng lại khá chính xác.

Kaneki cũng không che giấu lai lịch của mình: “Ta đến từ một trăm năm sau, đất nước Nhật Bảm.”

Trong khoảnh khắc ấy, nhóm Trụ Cột vốn nội tâm kiên định, lại đồng loạt rơi vào trạng thái hoang mang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play