Kaneki Ken dùng Kagune cản từng đòn tấn công ngày càng mạnh mẽ, đôi mắt khẽ híp lại, khí thế trên người lúc này thậm chí còn đáng sợ hơn cả Nezuko.

Tomioka Giyuu, Thủy Trụ đương nhiệm của Sát Quỷ Đoàn, vung kiếm ngày càng sắc bén. Kaneki chỉ có thể liên tục mượn Kagune phía sau để đỡ đòn, cảm giác đói khát trong hắn ngày một rõ rệt, đến nỗi răng nanh cũng không nhịn được lộ ra.

Giao chiến với kẻ có mái tóc bạc này, Tomioka dần nhận ra trên người hắn thực sự chỉ có một mùi máu rất nhạt, hơn nữa trông cũng không giống loại quỷ đã mất hết lý trí. Hắn cũng không hề ra tay với thiếu niên lúc nãy. Nói cách khác, chỉ có hai khả năng.

Một là quỷ tóc bạc này đúng như lời thiếu niên nói, thực sự là “quỷ tốt”. Ý nghĩ này vừa nảy ra đã lập tức bị Tomioka bác bỏ, làm gì có quỷ không ăn thịt người. Như vậy chỉ còn khả năng thứ hai, kẻ này sở hữu năng lực ngang hàng với Thượng Huyền trong Thập Nhị Quỷ Nguyệt, nhưng vì lý do nào đó đã thoát khỏi sự kiểm soát của con quỷ mạnh nhất. Hắn có khả năng ẩn nấp và mê hoặc nhất định. Ngay cả mùi máu tươi nhàn nhạt kia, cũng có thể là do Huyết Quỷ Thuật tạo ra.

“Hơi thở của Nước, Thức thứ mười một — Lặng!”

Kaneki hơi khựng người trong thoáng chốc, nhưng trước khi thanh Nhật Luân Kiếm của Tomioka chém xuống đầu hắn, hắn đã kịp cúi người né tránh, chỉ để thanh kiếm xén mất vài sợi tóc.

Mũi kiếm của Tomioka vẫn chỉ thẳng vào Kaneki. Hắn vẫn ngửi được mùi máu thoang thoảng trên người kẻ tóc bạc. Đòn vừa rồi, Lặng, là chiêu thức do chính Tomioka sáng tạo, có thể triệt tiêu toàn bộ tác dụng của Huyết Quỷ Thuật trong phạm vi công kích. Vậy mà mùi máu kia vẫn không biến mất.

“Hơi thở của Nước…”

Tomioka vẫn chưa thể tin tưởng kẻ trước mặt. Hắn quá mạnh. Nếu phán đoán sai, để một con quỷ thế này sống sót… có thể kéo theo cái chết của hàng trăm người. Hắn không thể mạo hiểm như vậy.

Kaneki bình thản đứng tại chỗ, im lặng chờ Tomioka ra chiêu tiếp theo.

Tomioka cau mày, mũi kiếm vẫn nhắm vào Kaneki. Nhưng đúng lúc này, Tanjirou và Nezuko, cô bé đã hóa quỷ, cùng lúc lao tới chắn trước mặt Kaneki.

“Tuyệt đối không cho phép anh giết anh ấy! Vị tiên sinh này nhìn qua còn giống người tốt hơn cả anh nữa đó!” Tanjirou gào lên với Tomioka, giọng run run, “Sát Quỷ Đoàn các người chẳng lẽ lại giết cả người vô tội sao?!”

Bị quát lên một tràng nhưng vẫn không mảy may dao động, Tomioka Giyuu giơ kiếm lên: “Hơi thở của Nước, Thức thứ ba  — Mưa lất phất.”

Hắn vòng qua hai anh em Tanjirou, ánh mắt lạnh như băng lướt qua Nezuko, cứ như đang nói, chờ xử lý xong kẻ phiền phức này, sẽ đến lượt cô.

“Bất kể là con quỷ nào, đều không thể tin tưởng.”

Ném xuống một câu như vậy, Tomioka lại vung Nhật Luân Kiếm lên, bước chân như nước chảy, nhanh chóng áp sát Kaneki.

“Chơi với ngươi bấy nhiêu đã đủ, tới lúc kết thúc trò chơi này rồi.” Kaneki ngồi xổm trên tuyết, ánh mắt nửa nhắm, đôi con ngươi đen trắng phân minh bình tĩnh nhìn về phía Tomioka, miệng nở nụ cười, “Nếu ngươi thua, bị ta ăn, cũng đâu có gì ghê gớm, đúng không?”

Hắn vốn chẳng phải loại người lương thiện gì. Những thứ từng được gọi là “dịu dàng” của hắn trước kia, thật ra chỉ là yếu đuối và bất lực mà thôi. Còn với hai anh em kia, hắn giúp đỡ chẳng qua là vì nghe theo lời nhờ vả cuối cùng của người mẹ sắp chết. Còn tên trước mặt đây, chỉ cần nhìn cũng đủ thấy khiến người ta khó ưa, hắn chẳng có lý do gì để nương tay. Vừa hay, nếu đánh bại được tên này, ít ra cũng có thể ăn no một bữa.

Kaneki không hề nể nang, tốc độ bùng phát tăng vọt. Kagune nhìn thì mềm mại như thịt sống, nhưng thực chất cứng rắn hơn cả thép. Nhật Luân Kiếm của Tomioka chém xuống phần mặt của Kagune, để lại một vệt đỏ sẫm, chỉ thoáng sau liền khôi phục như cũ. Ngược lại, chính Tomioka lại xuất hiện thêm vài vết thương đang rỉ máu, thế mà hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt, cầm chắc thanh kiếm nghênh chiến.

Vô ích thôi.

Kaneki thừa hưởng năng lực của Kẻ ăn uống vô độ, trong lúc chiến đấu có thể hồi phục vết thương với tốc độ kinh người. Nhưng cũng chính vì điều đó, cơn đói sẽ hành hạ hắn không ngừng, thậm chí ảnh hưởng trực tiếp đến lý trí.

Hắn tấn công càng lúc càng điên cuồng, nhìn qua chẳng khác nào đã phát rồ. Tomioka Giyuu giữ vững tâm trí, chờ đợi cơ hội ra đòn kết liễu. Hắn vừa đánh vừa lùi, tìm kiếm thời khắc thích hợp nhất để tung đòn chí mạng.

Nhưng còn chưa kịp tìm được thời cơ, Kaneki đã ép hắn ngã xuống mặt đất. Kagune kề sát trước mặt Giyuu, song lại không đâm xuống.

Một đôi tay gần như trong suốt vươn ra từ phía sau Tomioka Giyuu, che lại con mắt và răng nanh của Kaneki. Hắn thở dốc từng hồi, toàn thân run rẩy, như không thể tin nổi, lẩm bẩm tự nói: “Anh?”

“Kaneki, cái đồ phiền phức này, đi đâu cũng bắt ta lo cho ngươi. Mau tỉnh táo lại đi.” Yamori với vẻ mặt dịu dàng, thở dài một tiếng, cúi đầu ghé sát tai hắn thì thầm điều gì đó.

Tuy Tomioka không hiểu vì sao con quỷ tóc bạc kia đột nhiên dừng lại, cả người như mất hồn đứng bất động, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, đây là cơ hội tốt nhất để giết chết hắn. Giyuu ho ra một ngụm máu, cố gắng gượng đứng dậy, vung kiếm nhắm thẳng vào cổ Kaneki.

Còn chưa kịp vung kiếm, thiếu niên kia đã lao tới, ôm chặt eo con quỷ, còn cố gắng gạt thanh kiếm khỏi tay hắn. Nữ quỷ bên cạnh có chút e dè trước Nhật Luân Kiếm, tuy không dám tiến sát, nhưng vẫn chắn trước mặt Kaneki, hoảng hốt nhìn về phía anh trai mình.

Khi Kaneki lấy lại tinh thần, cảnh tượng đầu tiên hắn thấy là Tanjirou bị Tomioka đá văng khỏi người mình. Nezuko nổi giận lao lên, nhưng cũng nhanh chóng bị hạ gục.

Tomioka chuẩn bị xuống tay chém đầu Nezuko thì Tanjirou nhào tới, kéo lấy cổ tay hắn, hét lên:

“Xin dừng tay! Ta thề với ngươi! Ta sẽ tìm ra cách biến Nezuko trở lại làm người! Em ấy sẽ không ăn thịt người!”

“Những lời như vậy, ta nghe quá nhiều rồi.” Giyuu lạnh lùng nói. “Kết cục đều là người nói ra câu ấy bị chính đứa em đói khát của mình cắn chết. Ta không tin em gái ngươi có gì khác biệt.”

Nói xong, hắn lại đá văng Tanjirou, khiến cậu đập vào thân cây, ngất lịm.

Nezuko tức giận gào lên một tiếng, thoát khỏi khống chế của Tomioka, vội vàng chạy về phía Tanjirou đang bất tỉnh trên mặt đất. Giyuu vung kiếm chắn đòn Kaneki, không kịp ngăn Nezuko, chỉ có thể đứng nhìn một kẻ ngốc nữa, có lẽ lại chết trong tay người thân.

Nhưng hắn lại hơi hoảng.

Nữ quỷ kia không hề nhân cơ hội giết chết thiếu niên, mà lại dùng tư thế bảo vệ, chắn trước người Tanjirou.

Có lẽ, hai anh em này... thật sự khác biệt.

Tuy vậy, chưa kịp suy nghĩ thêm, hắn vẫn muốn giải quyết tên quỷ tóc bạc trước đã.

Kaneki cũng chẳng muốn đánh tiếp, mỗi lần chiến đấu đều hao tổn năng lượng, chỉ khiến hắn càng thêm đói khát.

“Ngươi biết không, con người có linh hồn bảo hộ.”

“Ngươi không phải con người.”

Kaneki nhíu mày, nhưng vẫn nói tiếp:

“Ngươi có hai linh hồn bảo hộ. Một là một chị gái toàn thân trắng toát, không nhiễm bụi trần. Người còn lại là một thiếu niên đeo mặt nạ hồ ly.” Nói xong, hắn không để tâm đến Tomioka nữa, mà bước đến chỗ Tanjirou, cõng cậu vào trong nhà. Gió tuyết ngày càng dữ dội, để người nằm trên tuyết quá lâu sẽ bị đông cứng đến chết.

 

Tác giả có lời muốn nói:

❄️ Linh hồn của Yamori xuyên qua thời không, biết được Kaneki đang gặp khó khăn nên mới hiện thân lần này.

❄️ Vì là linh hồn, nên cậu ấy có thể nhìn thấy hai hộ vệ của Tomioka Giyuu phía sau. Những điều Kaneki vừa nói thật ra là do Yamori kể lại, chứ bản thân hắn không thấy được. Trong truyện này KHÔNG có hint CP giữa hai người, không thể nhầm lẫn. CP chính của truyện đã định từ đầu, chính là Kaneki Ken và Kamado Tanjiro.

❄️ Đây là CP ít người biết đến, mà tui lại viết còn không hay nữa. Mong mọi người thông cảm, có gì không hợp xin nhẹ nhàng góp ý. Còn OOC thì xin lỗi trước, tui chỉ muốn viết điều mình thích thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play